Phùng Thiến Như và những người khác chậm rãi tản ra, tránh qua một bên.
Cố Xuân Đình làm sao dám coi thường như trước. Nhưng đã đến lúc này cũng không thể không hạ thấp mình để chủ động khiêu khích Bành Viễn Chinh tại chỗ đọ sức một phen.
- Xin giáo sư chỉ giáo!
Bành Viễn Chinh thi lễ, xong liền bày ra tư thế.
Việc đọ sức với Cố Xuân Đình chỉ là do nhất thời hứng khởi. Bất kể kết quả như thế nào đối với hắn mà nói chỉ là râu ria, mục đích chính của hắn chỉ là tiếp cận với Phùng Thiến Như.
Tuy nhiên, sau khi giao thủ một hiệp với Cố Xuân Đình, hắn biết người này chỉ là hữu danh vô thực. Động tác võ thuật đẹp nhưng kiến thức cơ bản lại quá kém. Hơn nữa, bởi vì tuổi cũng đã lớn nên khí huyết không đủ, lực nắm trong tay quá yếu.
Thái cực lấy việc tu thân dưỡng tính là chính, đối chọi chỉ là giao lưu, bình thường sẽ không khiến đối thủ hạ đài. Có thể vì để khiến cho Phùng Thiến Như phải chú ý, Bành Viễn Chinh cũng liền bất chấp việc Cố Xuân Đình không chịu nổi.
Bành Viễn Chinh tập luyện Thái cực dùng việc kết hợp hình ý và quyền pháp, có tính công kích vào trọng điểm và tính thực tiễn. Sau hai hiệp, Cố Xuân Đình liền rõ ràng chịu không nổi.
Bành Viễn Chinh thở ra một hơi thật dài, tay trái buông xuống sườn, đầu vai run lên, phát ra một kình khiến Cố Xuân Đình bị đẩy ra ngoài. Ông ta lui ra vài bước, khống chế không được liền ngã xuống mặt đất.
Phía bên ngoài, Phùng Thiến Như và đám người phát ra một tiếng kêu kinh hãi, gần như không tin vào hai mắt của mình.
Cố Xuân Đình là một đại sư nổi tiếng trong giới Thái cực quyền. Đại học Kinh Hoa tháng chín này sẽ tổ chức lễ kỷ niệm chín mươi năm thành lập trường, Phùng Thiến Như muốn tập Thái cực quyền để làm một tiết mục biểu diễn chúc mừng. Cô phải mất công sức rất nhiều mới mời được Cố Xuân Đình làm cố vấn chỉ đạo, không nghĩ rằng một đại sư danh tiếng như vậy lại bị một chàng thanh niên chưa biết tên đánh ngã như thế.
Bành Viễn Chinh bước đến nâng Cố Xuân Đình dậy, nhưng Cố Xuân Đình thẹn quá hóa giận, như thế nào lại nhận ý tốt của hắn, liền đứng dậy, không nói gì, xấu hổ và giận dữ phẫy tay bỏ đi.
Mọi người ngây ra, chẳng biết làm sao.
Tiêu Niệm Ba sửng sốt một hồi, nhỏ giọng nói:
- Bành ca, anh….
Bành Viễn Chinh xấu hổ, cười nói:
- Thật ngại quá, nhất thời lỡ tay, thật xin lỗi, xin lỗi.
Nói xong, Bành Viễn Chinh xoay người bước đi. Nhưng bước chân của hắn rất thong thả. Hắn đoán Phùng Thiến Như khẳng định là sẽ mở miệng gọi hắn lại.
Quả nhiên, Phùng Thiến Như rất mất hứng nhìn Bành Viễn Chinh, trầm giọng nói:
- Anh thật sự là đáng ghét mà, làm cho giáo sư của người ta chạy mất rồi mình lại bỏ đi như vậy.
Bành Viễn Chinh xoay người, cười khổ:
- Tôi cũng không muốn. Tôi cũng không nghĩ đến vị giáo sư này của các người kiến thức cơ bản lại kém như vậy. Tôi không phải cố ý.
Phùng Thiến Như nhíu mày, quay đầu nhìn Tiêu Niệm Ba một cái.
Ý tứ đó là muốn hỏi Tiêu Niệm Ba, người trước mặt này tột cùng là ai.
Tiêu Niệm Ba khẩn trương chạy đến thì thầm bên tai Phùng Thiến Như vài câu, sau đó Tiêu Niệm Ba lại chạy đến cười nói:
- Bành ca, thật không nghĩ đến anh là một cao thủ Thái cực quyền. Tôi nghĩ chi bằng anh đến làm giáo viên huấn luyện cho chúng tôi, dạy cho chúng tôi trong vài ngày.
Phùng Thiến Như không nói gì, ánh mắt trong suốt nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh có chút khó xử, do dự nói:
- Tiểu Ba, luyện tập cho mọi người vài ngày cũng không có gì. Chỉ có điều tôi đến thủ đô có việc, lúc này thời gian…
Nói xong, Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Phùng Thiến Như. Chỉ có điều Phùng Thiến Như vẫn đứng im một chỗ, không có bất luận một phản ứng nào.
Nhưng Tiêu Niệm Ba đã được Phùng Thiến Như bày mưu đặt kế, luôn mãi khẩn cầu:
- Bành ca, anh hãy giúp tụi em. Chỉ một tuần thôi, tụi em buổi sáng luyện hai tiếng, cũng không ảnh hưởng đến công việc của anh.
- Hơn nữa, anh đã khiến cho giáo viên của tụi em chạy mất.
Nói xong, Tiêu Niệm Ba hướng Bành Viễn Chinh nhìn một cái, hạ giọng nói:
- Bành ca, nếu anh có việc thì có thể nói Phùng Thiến Như giúp cho anh.
Bành Viễn Chinh liền ỡm ờ đồng ý.
Bành Viễn Chinh từ đầu đến cuối diễn qua một lần Thái cực quyền cho đám người Phùng Thiến Như xem. Nhìn động tác phóng khoáng của hắn, đám người Phùng Thiến Như đều xem say mê. Cũng cùng một động tác nhưng Bành Viễn Chinh đánh ra rất có lực, nhất là động tác và âm nhạc đều cực kỳ ăn ý.
Phùng Thiến Như ánh mắt ngày càng sáng hơn.
Một người thanh niên vô danh, nhưng lại đánh bại được một đại sư Thái cực quyền danh tiếng. Đúng là chuyện lạ.
- Bành ca, chiêu vừa rồi là gì vậy, có thể chỉ cho em không? Chậc chậc, em vừa rồi nhìn không kỹ, chỉ là thấy bả vai nhoáng lên một cái rồi đại sư Cố bay ra ngoài.
Trong lúc nghỉ ngơi, Tiêu Niệm Ba liền đến bên cạnh Bành Viễn Chinh, cười nói.
- Cái này gọi là “Tứ lưỡng bát thiên cân”, kỳ thật cũng không phức tạp.
Bành Viễn Chinh cười:
- Đến đây, Tiểu Ba, chúng ta luyện tập một chút.
Tiêu Niệm Ba hưng phấn thủ thế, vừa mới ra quyền thì chỉ thấy Bành Viễn Chinh thắt lưng trầm xuống, tay trái luồn qua tay phải, sau đó chân khụy xuống phía trước. Tiêu Niệm Ba không kịp phòng thủ, kinh hô một tiếng, lui về phía sau ngã xuống đất.
- Trong nháy mắt, trong cơ thể phải có rất nhiều động tác phải đồng thời được hoàn thành. Đem những lực chất chứa trong cơ thể, thông qua phần eo, làm cao thấp, trước sau lăn lộn và xoay tròn, đem lực tập trung qua bên hông, sau đó thông qua thắt lưng và các khớp xương, lực hướng chân giảm xuống sáu phần, sau đó hướng lên cánh tay bốn phần biến thành kình, thông qua động tác tứ chi, đánh lên mỗi điểm trên người đối phương một chút. Cho dù đối phương có sức mạnh ngàn cân, nhưng khi bị công kích những điểm nhỏ thì cũng không thể chịu nổi mà mất đi cân bằng.
- Thứ nhất là phải tập trung lực công phá, dùng một kình nhỏ để phá đi sức mạnh ngàn cân của đối phương. Cái gọi là “Tứ lưỡng bát thiên cân” chính là đạo lý này.
- Đương nhiên, các người chỉ có biểu diễn, chỉ cần tập luyện động tác thuần thục là được rồi, tận lực phối hợp cùng âm nhạc. Chỉ cho mọi người một bí quyết nho nhỏ nha, biểu diễn Thái cực quyền tốt nhất là đem động tác đặt phía trước âm nhạc, nhanh hơn nửa nhịp, như vậy mới làm cho người ta có cảm giác động tác và âm nhạc đi liền với nhau, chứ không tách rời.
Bành Viễn Chinh kiếp trước thường xuyên tham gia thi đấu biểu diễn Thái cực quyền, nên kinh nghiệm rất phong phú. Lời nói này của hắn chính là một bí quyết nhỏ.
Bành Viễn Chinh vỗ tay nói:
- Được rồi, hôm nay tập đến đây, tôi còn có việc, ngày mai gặp tiếp.
Thấy Bành Viễn Chinh phải đi, Phùng Thiến Như từ đầu đến giờ vẫn duy trì trầm mặc liền mở miệng nói:
- Huấn luyện viên Bành, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, để xem như là bái sư.
Tiêu Niệm Ba cũng đứng một bên nói vào:
- Đúng vậy, Bành ca, anh là giáo sư của tụi em. Hôm nay để tụi em mời anh ăn cơm.
Bành Viễn Chinh thoáng do dự một chút, rồi đồng ý.
Hắn ngoài mặt thì thần sắc bình tĩnh, nhưng kỳ thật thì trong lòng mừng như điên. Thành công tiếp cận với Phùng Thiến Như được xem như một mở đầu tốt đẹp. Chỉ có điều, kế tiếp phải làm như thế nào để đưa Phùng Thiến Như những bằng chứng về thân thế của hắn, thì tạm thời vẫn chưa có chủ định, còn cần xem tình huống như thế nào rồi quyết định.