Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười một tiếng, đối chọi gay gắt:
- Điều này không cần Chủ tịch huyện Cung phải nhắc nhở, tôi biết đồng chí là Chủ tịch huyện Lân chứ! Nếu không, tôi đã không cần đến báo cáo xin chỉ thị của đồng chí, cứ việc trực tiếp mà làm rồi!
Nếu Chủ tịch huyện Cung không muốn gánh trách nhiệm và nguy hiểm, như vậy, tôi lập tức lấy danh nghĩa cá nhân mời người ta! Tôi nhất định phải làm dự án này, tận dụng thời cơ, quyết không thể bởi vì có kẻ tư tâm, chỉ một mực lo lắng ảnh hưởng đến con đường làm quan của cá nhân, co ro giữ lấy lề thói lỗi thời!
Cung Hàn Lâm giận tím mặt, đột nhiên đập bàn:
- Đồng chí nói ai có tư tâm? Huyện Lân không phải là địa bàn của cá nhân đồng chí, đồng chí muốn làm gì thì làm! Bành Viễn Chinh, tôi cũng nói cho đồng chí biết, dự án này tôi không chấp nhận! Không chấp nhận! Kiên quyết phản đối! Tôi không thể trơ mắt nhìn đồng chí thích việc lớn, hám công to, phạm sai lầm!
Cung Hàn Lâm đã kìm nén nỗi oán hận trong lòng bấy lâu, nhân cơ hội này, hoàn toàn bộc phát. Ông ta đỏ mặt tía tai, đập bàn, trực tiếp trở mặt với Bành Viễn Chinh, một nửa là cố ý, một nửa là không kìm chế nổi tâm tình của mình.
- Hai người chúng ta, ai có tư tâm, trong lòng mình tự hiểu! Kể từ khi tới huyện Lân nhậm chức, tôi làm bất cứ chuyện gì cũng từ công tâm, Bành Viễn Chinh này không thẹn với lương tâm!
Nói theo cách nói của Chủ tịch huyện Cung, huyện Lân này cũng không phải là địa bàn của đồng chí, mà là của trăm ngàn người dân huyện Lân! Đồng chí cũng không thể muốn làm gì thì làm! Tôi tin rằng, hễ là dự án đầu tư nào có lợi cho kinh tế huyện Lân và có lợi cho quần chúng nhân dân huyện Lân, ánh mắt quần chúng sáng như ngọn đuốc, cũng sẽ hiểu và ủng hộ…Về phần phản đối của Chủ tịch huyện Cung, chung quy chỉ là ý kiến của một cá nhân mà thôi!
Bành Viễn Chinh nói tới đây, giọng trầm xuống, hơi hòa hoãn lại một chút:
- Nếu như chỉ là quan điểm khác nhau, nếu như chỉ là tư tưởng bảo thủ đối chọi với tư tưởng cải cách và mở cửa, tôi sẵn sàng tranh luận tới nơi tới chốn với Chủ tịch huyện Cung, cũng sẵn sàng dùng thực tế sinh dộng để chứng minh. Nhưng, bây giờ đã rất rõ ràng, điểm khác biệt giữa hai chúng ta, không phải ở quan điểm, mà là ở cái này!
Bành Viễn Chinh vừa nói, vừa chỉ vào cái ghế của Cung Hàn Lâm đang ngồi, lại lạnh lùng nói tiếp:
- Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không có ý định đoạt quyền của ai cả, tôi chỉ muốn làm việc! Trong thời gian nhậm chức của tôi, trong phạm vi khả năng cho phép, tôi sẽ kiên quyết làm những việc mang lại lợi ích chung!
Bành Viễn Chinh xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Cung Hàn Lâm tức giận, lại đập bàn đánh “rầm” một tiếng.
Bành Viễn Chinh đột nhiên xoay người lại, chăm chú nhìn Cung Hàn Lâm đang thở hổn hển, ánh mắt hắn lạnh lẽo mà lãnh đạm, nói từng tiếng một:
- Con người, trước hết phải tự trọng, thì mới có thể giành được sự tôn trọng của người khác! (!)
Nói xong, Bành Viễn Chinh mở cửa, lướt ra ngoài.
Động tĩnh trong phòng làm việc của Cung Hàn Lâm rất lớn, vọng ra tới tận hành lang. Mấy nhân viên của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và văn phòng xử lý khẩn cấp, đứng ở cửa ngó dáo dác xem náo nhiệt, thấy Bành Viễn Chinh trầm mặt rời khỏi phòng làm việc của Cung Hàn Lâm, đều vội vàng chạy trở lại bàn làm việc, không dám thở mạnh.
Hai lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện cãi nhau, lại còn đập bàn, loại đấu đá tranh giành quyền lực này, vốn là đề tài hấp dẫn đối với các nhân viên, dĩ nhiên, là họ chỉ dám bàn tán sau lưng mà thôi.
Bành Viễn Chinh chưa về phòng làm việc của mình ngay, mà đi vào văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Thấy hắn vào, tất cả mọi người đều đứng lên.
- Vương Hạo, anh lấy danh nghĩa cá nhân tôi, thảo một thư mời, gửi cho tập đoàn Hoa Thương Singapore, lập tức làm ngay! Đây là số Fax của họ, xong rồi nhớ báo cho tôi một tiếng!
Bành Viễn Chinh viết một dãy số lên giấy, rồi đột nhiên xoay người rời đi.
Vương Hạo có cảm giác hơi thấp thỏm, nhưng Bành Viễn Chinh đã nói như vậy, y không dám không làm theo. Y sửa lại bản công văn, đổi thành Bành Viễn Chinh mời, sau đó fax cho tập đoàn Hoa Thương.
Bành Viễn Chinh trở lại phòng làm việc, bèn gọi điện thoại cho Phó Khúc Dĩnh, xác định với nhau, ngày 7 tháng 12, năm 1993, Phó Khúc Dĩnh sẽ dẫn đoàn tới huyện Lân khảo sát.
Phó Khúc Dĩnh vốn vẫn đợi tin tức của Bành Viễn Chinh. Nhận được công văn của Bành Viễn Chinh, cô cũng không chú ý đến việc Bành Viễn Chinh mời, hay Ủy ban nhân dân mời là khác nhau. Trên căn bản, cô không sao tưởng tượng nổi, chỉ là một bức công văn, trên quan trường lại có thể nảy sinh các loại phân tranh phức tạp đến như vậy.
…
Hai ngày này, tin tức Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm "không hợp", quan hệ ngày càng căng thẳng, từ từ truyền ra khắp Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Dĩ nhiên, loại này "không hợp" cũng không làm cho rất nhiều người bất ngờ, bởi vì liên quan đến quyền lực, hai người nhất định phải tranh đoạt, điều này không liên quan đến quan hệ cá nhân và phẩm hạnh cá nhân.
Mà cũng vì chuyện này, đám Tạ Huy càng cảm động đến rơi nước mắt. Vì giành lấy vị trí cho họ, Bành Viễn Chinh không ngại tranh đấu với Cung Hàn Lâm, khiến mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt. Điều đó là sự thật, mà không phải lãnh đạo bình thường nào cũng có thể làm được.
Nhưng vì sợ bị hiềm nghi, Tạ Huy không đến ngay chỗ của Bành Viễn Chinh để bày tỏ sự cảm kích. Có nhiều việc, ghi ở trong lòng, còn tốt hơn nhiều so với thốt ra thành lời.
Hoắc Quang Minh hài lòng, làm việc càng thêm tích cực và chủ động. Theo phân công công tác, y là Phó chánh văn phòng chuyên phục vụ Phó chủ tịch thường trực huyện, Bành Viễn Chinh càng có quyền thế, dĩ nhiên y càng có địa vị trong cơ quan.
Nhưng Điền Minh thì có phần buồn phiền. Y vốn là là thư ký của Bành Viễn Chinh, hơn nữa còn là tâm phúc do Bành Viễn Chinh mang từ quận Tân An tới. Nhưng với đủ loại yếu tố tác động, bây giờ đi theo bên cạnh Bành Viễn Chinh, chủ yếu là Hoắc Quang Minh, còn Điền Minh có vẻ như bị “ra rìa”. Mặc dù thái độ của Bành Viễn Chinh đối với y trước sau như một, nhưng có rất nhiều chuyện không được tham dự, trong lòng Điền Minh cảm thấy không thoải mái.
Điền Minh do dự thật lâu, mới gõ cửa, vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Thấy bộ dạng ngập ngừng của y, Bành Viễn Chinh liếc nhìn y một cái, đại khái cũng đoán được suy nghĩ trong lòng y lúc này.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ:
- Điền Minh, cậu tới đúng lúc, tôi đang định tìm cậu nói chuyện một chút.
- Lãnh đạo, tôi…
- Cậu không cần phải nói gì cả, tôi hiểu rõ tâm trạng của cậu. Vì suy nghĩ đến tiền đồ của cá nhân cậu, cậu cứ an tâm công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện một thời gian ngắn, đợi qua năm, tôi sẽ nghĩ cách chuyển cậu đến một vị trí công tác có tính thực chất hơn. Vốn ở bên cạnh tôi mãi cũng không rèn luyện được gì, cậu xuống cơ sở công tác một hai năm rồi tính sau!
Điền Minh thấy mình còn chưa kịp nói, Bành Viễn Chinh đã sớm có suy nghĩ cho tiền đồ của mình, không khỏi cảm kích, thẹn mướt mồ hôi, nói:
- Lãnh đạo, tôi không có ý đó…
- Cậu theo tôi một thời gian cũng không ngắn, cũng nên làm chút công tác thực tế. Cậu không nên suy nghĩ nhiều, bất kể cậu đang ở trên cương vị gì, điều nên làm, tôi cũng sẽ làm.
Bành Viễn Chinh rút ra một điếu thuốc, Điền Minh vội châm lửa cho hắn.
- Tôi còn một điều nữa muốn nói, khi nào còn công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, cậu phải khiêm tốn nỗ lực, không nên để ý đến những chuyện lộn xộn này nọ, làm nhiều một chút cũng không có gì gọi là lỗ lã! Cậu quay về đi, lát nữa tôi còn muốn nói chuyện với mấy đồng chí khác.
- Dạ, tôi hiểu. Lãnh đạo, xin lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ luôn cố gắng.
Với tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái, Điền Minh rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Trên hành lang, Điền Minh gặp Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại Mã Thiên Quân.
- Chủ nhiệm Điền, cho hỏi Chủ tịch huyện Bành có ở đây không?
Mã Thiên Quân niềm nở mỉm cười, bắt tay chào hỏi Điền Minh, thái độ cực kỳ nhún nhường. Y vốn cho rằng mình là cán bộ có thực quyền, kinh nghiệm phong phú, không coi nhân viên bình thường trong cơ quan ra gì. Từ sau lần được đề cử Phó chủ tịch huyện thất bại, y đã thay đổi, trở nên bình dị gần gũi, thấy ai cũng tỏ ra rất lễ độ.
Đối với loại người gió chiều nào che chiều ấy, không có chút nguyên tắc như Mã Thiên Quân, Điền Minh không ưa, tuy nhiên vì xã giao, vẫn phải tỏ ra tôn trọng.
Điền Minh mỉm cười:
- Chủ nhiệm Mã, Bành Viễn Chinh ở trong phòng làm việc. Tuy nhiên, lãnh đạo muốn gặp mấy đồng chí nói chuyện, không biết có thời gian gặp Chủ nhiệm Mã hay không.
Mã Thiên Quân cười hì hì:
- Là Chánh văn phòng Vương gọi điện thoại cho tôi, nói Chủ tịch huyện Bành tìm tôi. Tôi đi nhé, Chủ nhiệm Điền!
Mã Thiên Quân dè dặt gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
Y đứng đó, kính cẩn cười chào:
- Chủ tịch huyện Bành!
Bành Viễn Chinh ngẩng lên, liếc nhìn Mã Thiên Quân một cái, vể mặt không thay đổi, khoát tay:
- Anh ngồi đi! Tôi tìm anh, nói chuyện dự án.
Bành Viễn Chinh cầm tài liệu đưa tới:
- Luận chứng của dự án trung tâm thương mại, cần phải làm kỹ càng hơn một chút, anh đi tìm chuyên gia trong tỉnh, dựa theo dự án tương tự, tranh thủ hoàn thiện phương án.
Mã Thiên Quân mới vừa ghé mông ngồi xuống, nghe vậy lập tức đứng dậy thẳng tắp:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi lập tức đi làm ngay!
- Cuối tuần, doanh nhân Singapore sẽ tới huyện khảo sát, là cá nhân tôi mời tới. Ủy ban kinh tế và thương mại phải làm báo cáo điều tra nghiên cứu một cách thấu đáo, tránh đến lúc đó lại luống cuống. Dĩ nhiên, người ta có đầu tư hay không, cũng không hoàn toàn nắm chắc được. Điều tôi yêu cầu anh, là nếu như người ta đồng ý đầu tư, dự án này phải lập tức triển khai giai đoạn hoạt động có tính thực chất.
Bành Viễn Chinh phất tay một cái:
- Anh ngồi xuống đi!
- Chúng tôi nhất định dựa theo yêu cầu của lãnh đạo, làm tốt các công tác nền tảng chuẩn bị cho dự án.
Mã Thiên Quân kính cẩn bày tỏ thái độ. Thời gian gần đây, điều y lo lắng nhất chính là bị Bành Viễn Chinh điều chỉnh cương vị hiện nay. Chức Phó chủ tịch huyện đã không được làm, nếu như ngay cả cái chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại này cũng mất, y sẽ phải kêu cha gọi mẹ, hối hận không thôi.
- Anh coi như là một đồng chí lớn tuổi trong huyện, lại công tác ở Ủy ban kinh tế và thương mại nhiều năm, hãy làm gương tốt cho các đồng chí trẻ tuổi.
Bành Viễn Chinh nhìn thẳng vào mặt Mã Thiên Quân:
- Bắt đầu từ bây giờ, huyện sẽ đẩy mạnh xây dựng dự án và thu hút đầu tư, anh là người đứng đầu Ủy ban kinh tế và thương mại, trọng trách sẽ rất nặng.
Anh cứ làm tốt công việc, đừng nghĩ quá nhiều đến những chuyện khác. Từ trước đến giờ, tôi chỉ xét chuyện, không xét người, cho tới bây giờ, tiêu chuẩn đánh giá cán bộ vẫn là dựa trên công việc chứ không phải tâm trạng riêng tư.
Giọng Bành Viễn Chinh rất nghiêm nghị, nhưng lọt vào tai Mã Thiên Quân, y như trút được gánh nặng.
Bành Viễn Chinh nói như vậy, chẳng khác nào cho y biết, chỉ cần sau này y an tâm công tác, không giở trò nữa, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ. Điều này khiến tảng đá đè nặng trong lòng Mã Thiên Quân lâu nay, hoàn toàn rơi xuống.