-Lại nói, đồng chí Viễn Chinh thật là có duyên đối với thị trấn Vân Thủy chúng ta. Lúc trước đồng chí đã trợ giúp thị trấn rất nhiều công tác, có thể nói là công lao rất lớn. Có một cao thủ tuyên truyền như vậy ở thị trấn, sau này thị trấn Vân Thủy chúng ta sẽ rất nổi tiếng!
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay cùng với tiếng cười nhẹ nhàng.
-Tôi nghĩ, sau này đồng chí Viễn Chinh công tác nên lợi dụng ưu thế quan hệ mạng lưới tuyên truyền ở thành phố và tài nguyên tin tức của mình, tiếp tục trợ giúp thị trấn đi lên. Sau này, công tác tuyên truyền đưa tin khẳng định phải do đồng chí Viễn Chinh phụ trách, điểm này là không thể nghi ngờ…
Hách Kiến Niên nói lưu loát trên đài chủ tịch, dưới đài lắng nghe, nhưng có một số người nhạy cảm, nghe ra trong lời đó có chút khác thường.
Lý Tuyết Yến ở dưới đài cũng nhíu mày, thầm nghĩ Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn, chủ trì toàn diện công tác của chính quyền thị trấn, không phải là Phó bí thư chuyên trách công tác Đảng, sao Bí thư Hách cứ gán ghép cho anh ấy làm công việc tuyên truyền, khiến người ta nghe không được thoải mái!
Chủ tịch Hội đồng nhân dân thị trấn Vi Minh Hi là kẻ lõi đời, đã công tác ở thị trấn Vân Thủy 20 năm, không có hy vọng lên chức, sắp về hưu. Ông ta ngồi ở đó, nhếch mép cười châm biếm, trong lòng hiểu quá rõ: đây là Hách Kiến Niên dằn mặt tân Chủ tịch thị trấn, đồng thời cũng “nhắc khéo” các lãnh đạo khác và cán bộ thị trấn, rằng công việc của thị trấn, bất kể là Đảng ủy thị trấn hay Ủy ban nhân dân thị trấn, cũng đều do Hách Kiến Niên này định đoạt, cho dù là Chủ tịch thị trấn, cũng chỉ là trợ thủ cho ông ta mà thôi!
Hách Kiến Niên là người rất chuyên quyền, trước kia ông ta giấu mình và khiêm tốn, bởi vì có sự chống đối của Nghiêm Khang. Nhưng giờ Nghiêm Khang đã bị chuyển đi, uy quyền của Hách Kiến Niên ở thị trấn gần như trỗi dậy mạnh mẽ chỉ trong một đêm, đặc biệt là sau khi được bổ nhiệm Ủy viên thường vụ Quận ủy, ông ta càng bành trướng quyền lực.
Tuy ông ta là Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhưng cũng nhúng tay vào công tác của chính quyền thị trấn. Ban đầu, ông ta thông qua Lý Tuyết Yến để nắm công tác chính quyền thị trấn trong tay. Hiện giờ, tân Chủ tịch thị trấn đến nhậm chức, đương nhiên ông ta phải đọc một bài diễn văn “chặn đầu”.
Vi Minh Hi ngẩng đầu lên nhìn Bành Viễn Chinh trên đài, lại âm thầm lắc đầu, tuy Bành Viễn Chinh nổi tiếng, xem như là người tài năng hàng đầu của thành phố Tân An, nhưng một người còn trẻ tuổi như thế làm sao là đối thủ của Hách Kiến Niên. Đồng thời, Hách Kiến Niên còn là Ủy viên thường vụ Quận ủy, quan hơn một cấp đè chết người, Bành Viễn Chinh sao dám tranh với Hách Kiến Niên?
Sớm hay muộn, hắn cũng trở thành con rối để Hách Kiến Niên thao túng. Vi Minh Hi thở dài, lại mệt mỏi cúi đầu xuống. Ông ta sắp phải về hưu, căn bản là không để ý tới Hách Kiến Niên cũng không muốn đắc tội với Hách Kiến Niên, phần lớn thời gian chỉ duy trì sự im lặng.
…
Trong tiềm thức, Hách Kiến Niên luôn có một chút cảnh giác với Bành Viễn Chinh. Bởi vì ông ta nghe nói, Bành Viễn Chinh khá có bối cảnh, thậm chí có người nói hắn là người của Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Tống Bính Nam, mà điều Bành Viễn Chinh xuống thị trấn Vân Thủy, lại là do Bí thư Thành ủy nêu đích danh.
Hách Kiến Niên lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ trở thành người chống đối ông ta như Nghiêm Khang. Bởi vậy trong bài phát biểu, ông ta cố ý thăm dò và thử thách. Nếu Bành Viễn Chinh thức thời, thì tốt và hai bên đều vui vẻ, nếu không…hừm.
Bành Viễn Chinh từ đầu đã nhận ra thái độ dè chừng và thù địch ngấm ngầm của Hách Kiến Niên, mà những lời ông ta vừa nói, rõ ràng là có ý dùng uy thế để “phủ đầu” hắn.
Bành Viễn Chinh thầm cười khẩy, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, theo kiểu “bất biến ứng vạn biến”. Hắn muốn làm việc chân chính, không muốn gây sự, nhưng không có nghĩa hắn sợ phiền phức.
Hắn có bổn phận nhưng hắn cũng có nguyên tắc và kiên trì của mình. Nếu Hách Kiến Niên thật sự muốn làm một thứ chướng ngại vật, hắn cũng không ngại tốn chút thời gian đập tan nó đi!
-Tốt lắm, kế tiếp mời đồng chí Viễn Chinh nói chuyện.
Hách Kiến Niên nói rất dài trên đài Chủ tịch, từ chào mừng Bành Viễn Chinh cho đến công tác chung và triển vọng phát triển tương lai của thị trấn…cho nên có lúc nhiều cán bộ nghi ngờ, không biết ông ta có định cho tân Chủ tịch thị trấn phát biểu hay không.
Bành Viễn Chinh tiếp nhận micro trong tay Hách Kiến Niên, cười nói:
-Cảm ơn Bí thư Hách. Bí thư Hách nhìn xa trông rộng, phát biểu hùng hồn khiến tôi có rất nhiều cảm xúc. Trước khi nhậm chức, tôi từng đến thị trấn vài lần, cứ nghĩ là hiểu khá rõ về thị trấn, nhưng qua lời lẽ của Bí thư Hách, tôi mới phát hiện, hóa ra tôi chưa thật hiểu hết về tình hình sâu xa của thị trấn. Bí thư Hách đã nói khá nhiều và cụ thể về công tác và triển vọng của thị trấn Vân Thủy, khiến tôi trước mắt sáng ngời, biết mình cần phải làm gì trong thời gian sắp tới!
Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, đa số mọi người đều vỗ tay, nhưng chỉ có Vi Minh Hi và một số lãnh đạo thị trấn nhận ra sự sắc bén hai nghĩa trong lời nói của hắn. Đây là Bành Viễn Chinh nói, vốn hắn cảm thấy mình hiểu biết rất nhiều về thị trấn Vân Thủy, nhưng không ngờ nơi đây lại phức tạp và “sâu” như vậy!
Người thanh niên này không đơn giản, lập tức đáp trả một cách kín đáo đối với sự phủ đầu của Hách Kiến Niên, bởi vậy có thể thấy, hắn cũng là một cán bộ khá mạnh mẽ, cứng rắn. Vi Minh Hi đánh giá Bành Viễn Chinh, khóe miệng hiện lên một nét tươi cười là lạ: thật không hổ là “cao thủ” tuyên truyền, lời lẽ tuy mang theo mùi thuốc súng, nhưng rất kín đáo, không ai có thể bắt bẻ được!
-Thị trấn Vân Thủy là thị trấn nổi danh thành phố về sự phát triển kinh tế mạnh mẽ, thú thật với các đồng chí là tôi có cảm giác áp lực rất lớn, trọng trách rất nặng. Từ khi cải cách và mở cửa đến nay, với nỗ lực của các bộ máy Đảng chính nhiệm kỳ trước, diện mạo thị trấn rực rỡ hẳn lên, thực lực kinh tế ngày càng mạnh, tôi đến thị trấn công tác là một cơ hội may mắn, tôi xin hứa nỗ lực công tác, học tập các đồng chí lãnh đạo thị trấn, tranh thủ hòa nhập với bộ máy, cống hiến sức lực của mình cho sự phát triển của thị trấn Vân Thủy.
Lời nói của Bành Viễn Chinh khiến nhiều lãnh đạo thị trấn hơi giật mình, còn Lý Tuyết Yến nhìn Bành Viễn Chinh với vẻ phức tạp, thầm nghĩ anh đụng phải điều cấm kỵ của Hách Kiến Niên rồi!
Khi báo cáo hay nói chuyện, lúc nào Hách Kiến Niên cũng tìm cách dìm thành tích của bộ máy lãnh đạo nhiệm kỳ trước và làm nổi bật sự lãnh đạo của cá nhân mình. Cho nên, khi phát biểu, các cán bộ thị trấn đều tránh đề cập đến vấn đề này.
Hách Kiến Niên cho rằng thị trấn Vân Thủy có ngày hôm nay, hoàn toàn là do công lao của mình. Đương nhiên, ông ta chủ trì công tác của thị trấn Vân Thủy vài năm, là thời kỳ thị trấn phát triển với tốc độ cao. Đầu tư mạnh mẽ vào giáo dục và đề cao phúc lợi cho người dân, đúng là có phần đóng góp công sức của ông ta.
Nhưng, nếu không có mười mấy năm xây dựng nền móng, thị trấn Vân Thủy cũng không có được ngày hôm nay. Hoàn toàn phủ định công lao của bộ máy lãnh đạo những nhiệm kỳ trước là hết sức ngông cuồng và sai trái.
Thật ra cũng không phải Bành Viễn Chinh cố ý “khiêu khích” Hách Kiến Niên, hắn không hề biết Hách Kiến Niên có suy nghĩ ấu trĩ như vậy. Đó chỉ là một câu nói khách sáo, không có ý nghĩa thực chất cho mấy.
Nhưng Hách Kiến Niên nghe vậy thì nhăn mặt, tuy nhiên lại giãn ra ngay.
-Nói tóm lại, cố gắng học tập, cố gắng làm việc, cần kiệm liêm chính, làm hết sức mình là lời hứa và cũng là nguyên tắc của tôi, xin Bí thư Hách và các đồng chí giám sát. Xin cám ơn mọi người.
Bành Viễn Chinh nói với tốc độ rất nhanh, nhanh chóng kết thúc lời phát biểu của mình, trong tiếng vỗ tay, hắn đứng dậy cúi chào.
...
Kết thúc hội nghị Đảng ủy, Hách Kiến Niên liền lên quận, nói là còn phải dự họp, nhưng thật ra là cố ý né tránh bữa tiệc do bộ máy Đảng chính thị trấn thết đãi chào mừng Bành Viễn Chinh. Ông ta là nhân vật số một của thị trấn, ông ta không có mặt, bữa tiệc không thể tổ chức.
Các lãnh đạo khác đều nhận ra điều này, Lý Tuyết Yến cảm thấy rất khó chịu trước sự quá đáng của Hách Kiến Niên.
Từ trước đến giờ, thường thì cô và Hách Kiến Niên phối hợp công tác rất hài hòa, có sự nhất trí đối với nhiều vấn đề, mà Hách Kiến Niên cũng thông cô để vô hiệu hóa quyền lực của Chủ tịch thị trấn lúc đó là Nghiêm Khang. Nhưng trước khác nay khác, Hách Kiến Niên “chèn ép” Bành Viễn Chinh như thế, khiến Lý Tuyết Yến rất bất mãn, không ngờ Hách Kiến Niên lại là người như thế.
Lý Tuyết Yến còn cảm thấy Hách Kiến Niên có phần vong ân phụ nghĩa. Ông ta có thể trở thành Ủy viên thường vụ Quận ủy, có thể nói là có sự thúc đẩy của Bành Viễn Chinh. Nếu không có CCCTV tuyên truyền, thị trấn Vân Thủy sẽ không nổi tiếng như vậy và cũng không được lãnh đạo tỉnh, thành phố chú ý, mà như vậy thì làm sao ông ta có thể thăng chức?