Cao Quan

Chương 245: Chương 245: Năng lực quá lớn






Tin tức tập đoàn Tin Kiệt đơn phương hủy bỏ lễ ký hiệp nghị hợp tác đến Ủy ban nhân dân quận, Cố Khải Minh nghe Mạc Xuất Hải báo tin xong, không hề tức giận hay lo lắng, ngược lại cười ha hả.

- Lão Mạc à, anh thấy ra điểm thú vị gì trong chuyện này không?

- Chủ tịch quận Cố, tôi đoán là vị Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành của chúng ta ngáng chân văn phòng Quận ủy đây mà!

Mạc Xuất Hải cười nói.

Cố Khải Minh mỉm cười gật đầu:

- Tôi đã nói rồi, Thì Đại Kiến hơi quá đáng. Dù sao dự án này cũng là do Bành Viễn Chinh lập nên, quận tham gia vào, chẳng qua là một hình thức, chúng ta muốn tạo dựng hình tượng, đồng chí Viễn Chinh cũng muốn vài phần thể diện phải không nào? Nhìn cái bản mặt đắc chí của bọn họ, tôi cũng lười không muốn nói.

Cố Khải Minh ngoài miệng nói là Thì Đại Kiến, thật ra muốn ám chỉ Tần Phượng.

Mạc Xuất Hải cười cười, không dám nói xen vào.

- Được, chuyện này cũng không cần sốt ruột, tôi hiểu Bành Viễn Chinh mà, cuối cùng hắn sẽ xuất hiện thôi. Hắn sẽ cò kè mặc cả với vị lạnh lùng trên lầu kia, chuyện này sẽ lại đâu vào đó.

Cố Khải Minh cười phất tay:

- Lão Mạc, chúng ta đừng động, cứ an tâm xem trò hay đi.

Mạc Xuất Hải cười cười:

- Dạ, tôi hiểu.

Trên lầu. Trên khuôn mặt quyến rũ của Tần Phượng đầy vẻ bực bội và bất đắc dĩ, với thủ đoạn và sự sắc sảo của cô, làm sao không hiểu, việc tập đoàn Tin Kiệt đột nhiên bỏ ngang, là kết quả do Bành Viễn Chinh đứng sau lưng thao túng. Thậm chí, cô bắt đầu hoài nghi, Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường đột nhiên hủy không tới tham gia hoạt động, cũng có liên quan tới Bành Viễn Chinh.

Nhưng cô không thể nghĩ ra, vì sao Bành Viễn Chinh có thể có năng lực lớn đến như vậy. Cô vẫn thông qua những quan hệ khác nhau, tìm hiểu xuất thân gia đình và bối cảnh của Bành Viễn Chinh, Nhưng kết quả nhận được quá tầm thường: mồ côi cha, mẹ là công nhân bình thường của nhà máy cơ khí Tân An, tuy thuở nhỏ học giỏi toàn diện, thi đậu Đại học Kinh Hoa, nhưng chung quy vẫn là con cháu nhà dân thường.

Tần Phượng nhíu mày suy tư, nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ tới việc Bành Viễn Chinh dám “giỡn mặt” và làm mình bị ‘nhục nhã”, lập tức trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Một lúc lâu sau, cô bước ra văn phòng, gọi Thẩm Ngọc Lan ở phòng kế bến:

- Ngọc Lan, cô qua đây một chút!

Thẩm Ngọc Lan vội vàng chạy qua, cười nói:

- Bí thư Tần!

- Cô liên hệ với bên thị trấn Vân Thủy, tìm cách liên lạc với Bành Viễn Chinh. Tôi muốn nọi chuyện điện thoại với hắn.

Tần Phượng hạ giọng nói.

- Dạ.

Thẩm Ngọc Lan gật đầu đáp ứng, lập tức đi gọi điện.



Giờ tan tầm buổi chiều, nhưng Phó chánh văn phòng Quận ủy Tạ Hồng Vệ vẫn không dám đi, y sợ Thì Đại Kiến hoặc Tần Phượng lại triệu tập y. Rốt cuộc hoạt động ngày mai hủy bỏ hay vẫn tiến hành, đến giờ vẫn chưa biết được. Y châm một điếu thuốc, trong lòng vô cùng bực bội và cảm thấy rất khó chịu.

Đúng lúc đó, Thẩm Ngọc Lan gọi điện tới:

- Lão Tạ, anh lập tức đến văn phòng Bí thư Tần một chuyến.

Tạ Hồng Vệ vội đáp ứng, rồi vội vã chạy lên lầu ba.

Tần Phượng đang ở trong phòng làm việc, Bành Viễn Chinh ngồi đối diện với cô trên sô pha, cùng im lặng. Khóe miệng Bành Viễn Chinh thoáng hiện nụ cười nhẹ nhàng mà điềm tĩnh, đôi môi Tần Phượng hơi mím lại, vành môi hơi nhếch lên thành một đường cong nhẹ nhàng và mềm mại.

- Bành Viễn Chinh, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ rời quận, tôi hy vọng trong hai tháng cuối cùng này, chúng ta có thể sống một cách hòa bình với nhau. Tôi không muốn xảy ra chuyện gì không thoải mái, tôi cũng hy vọng cậu lấy đại cục làm trọng, không cần đối nghịch với tôi. Mặt khác, xin khuyên cậu một câu, đừng buộc chặt với Cố Khải Minh! Cậu nghĩ rằng sau khi tôi đi rồi, Bí thư Quận ủy sẽ là Cố Khải Minh sao?

Tần Phượng âm thầm cắn răng, thản nhiên nói.

- Tôi không hề buộc chặt với Cố Khải Minh, mặc kệ Bí thư Quận ủy sẽ là ai, trước sau tôi vẫn chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ.

Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:

- Thật ra tôi cũng có một câu muốn nói với Bí thư Tần, sau khi Phó chủ tịch thành phố Lâm lui, Bí thư Tần thật sự có thể lên thay sao? Chưa chắc đâu!

Sắc mặt Tần Phượng chợt biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy, bộ ngực đầy đặn một trận phập phồng:

- Cậu nói như vậy là ý gì?

- Không có gì, tôi chỉ cảm thấy trời có mưa có nắng thất thường, người có họa phúc sớm tối, chuyện người tới ta đi trong chốn quan trường, người lên, ta xuống, nắng sớm mưa chiều là điều hết sức bình thường.

Bành Viễn Chinh nhún vai.

- Cậu…

Tần Phượng xấu hổ và giận dữ, căm tức nhìn Bành Viễn Chinh nghiến răng nói:

- Đó là chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm!

Bành Viễn Chinh lại nhún vai:

- Không quan tâm, ôi, thế thì lòng thanh thản biết bao!

Bành Viễn Chinh cười đầy nghiền ngẫm.

Gần đây, hắn có phần chú ý đến Tần Phượng. Từ Tống Bính Nam, hắn biết được tin, vốn Thành ủy định đề cử Tần Phượng làm Phó chủ tịch thành phố, mà ở tỉnh cũng đã bắt đầu khảo sát, nhưng vị trí này có không biết bao nhiêu người đang nhòm ngó, cho nên chuyện này lại xoay sang chiều hướng khác, trên tỉnh sẽ phái xuống một Phó chủ tịch thành phố, nghe nói là Phó giám đốc Sở Xây dựng Chu Tích Thuấn. Còn có tin nói, Chu Tích Thuấn làm Phó chủ tịch thành phố chỉ là một bước quá độ, mục tiêu lâu dài là nhám vào chức Chủ tịch thành phố.

Tống Bính Nam là người rất thận trọng, không nói lung tung. Nếu ông ta đã nói như vậy, hiển nhiên là trên tỉnh đã quyết định.

Cho nên Bành Viễn Chinh kết luận, trên cơ bản, Tần Phượng sẽ không được thăng chức Phó chủ tịch thành phố. Đương nhiên, có lẽ Tỉnh ủy sẽ “bồi thường” cho cô ta, nhưng bồi thường như thế nào, rất khó nói.

Tần Phượng chậm rãi ngồi xuống.

...

Khi Tạ Hồng Vệ bước vào, Tần Phượng và Bành Viễn Chinh đang ngồi trên sô pha nói chuyện, thái độ xem ra thân mật khiến Tạ Hồng Vệ nhìn thấy giật mình và ngẩn ngơ.

- Bí thư Tần!

Tần Phượng ừ một tiếng, sau đó nhìn Tạ hồng Vệ trầm giọng nói:

- Tạ Hồng Vệ, anh nhanh chóng phối hợp với đồng chí Viễn Chinh đến liên hệ với tập đoàn Tin Kiệt, hoạt động ngày mai nhất định phải tiến hành đúng hạn. Đồng chí Viễn Chinh, lúc này mọi việc trông vào đồng chí đó!

Tần Phượng nhìn Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, rồi đứng dậy trở về bàn làm việc của mình:

- Buổi tói tôi vẫn ở lại văn phòng, hai người có việc, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi!

Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười, đứng dậy tỏ thái độ:

- Xin Bí thư Tần yên tâm, tôi nhất định hết sức.

Nói xong, Bành Viễn Chinh nhanh chóng rời khỏi, không để ý tới Tạ Hồng Vệ. Tạ Hồng Vệ xấu hổ cười cười, vội đuổi theo ssau.

Bành Viễn Chinh đi thẳng vào phòng làm việc của Thẩm Ngọc Lan, nhấc điện thoại trong phòng, gọi cho điện thoại di động của Hoàng Đại Long, thật ra Hoàng Đại Long đang chờ điện thoại của hắn.

Nói chuyện xong, Bành Viễn Chinh buông ống nghe, nhìn Tạ Hồng Vệ thản nhiên nói:

- Chủ nhiệm Tạ, tôi đã liên hệ xong với tập đoàn Tin Kiệt, họ nói ngày mai một mình Hoàng Đại Long đi Hồng Kông tham dự hoạt động kinh doanh, còn bên này, Hoàng Bách Thừa đích thân tham gia.

- Liên hệ được rồi? Chủ tịch thị trấn Bành thật sự là giỏi công tác vận động.

Tạ Hồng Vệ giật mình, sắc mặc càng thêm khó coi.

- Chúng ta làm công tác cơ sở, da mặt đều khá dày, cái gọi là giơ tay không đánh người đang cười, tập đoàn Tin Kiệt cũng không phải không thông tình đạt lý, quan trọng là phải kiên nhẫn cẩn thận, không thể giở thói quan liêu.

Mặt Tạ Hồng Vệ hơi đỏ lên.

- Chủ nhiệm Tạ, tôi đề nghị phải sửa lại biểu ngữ, ít nhiều gì cũng cho phía hợp tác là thị trấn chúng tôi một chút thể diện, hơn nữa, chỉ mấy chữ thị trấn Vân Thủy, không ảnh hưởng gì đến đại cục. Chủ nhiệm Thẩm, cô thấy có đúng không?

Thẩm Ngọc Lan không nói gì, chỉ gật đầu. Tạ Hồng Vệ gượng cười:

- Được, tôi sẽ cho người sửa ngay.

- Ngoài ra, còn phải sửa lại thứ tự bàn ký tên. Ngày mai tuy Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường không tới được, nhưng Phó chủ tịch thường trực Tiêu Quân lại có mặt, cho nên phải đặt Chủ tịch thành phố Tiêu ở giữa.

Bành Viễn Chinh phất phất tay.

Tạ Hồng Vệ hơi hoảng sợ:

- Chủ tịch thành phố Tiếu muốn tới?

- Đúng vậy!

Tạ Hồng Vệ thở phào một cái, mặt đỏ lên, quay đi, đến khách sạn Bình An chỉ huy người bố trí lại hội trường.

Tạ Hồng Vệ đi rồi, Bành Viễn Chinh nhìn Thẩm Ngọc Lan mỉm cười, sau đó bước ra gõ cửa văn phòng Tần Phượng.

Thẩm Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng Bành Viễn Chinh, bỗng nhiên phát hiện, vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi trước mặt, thật là thần thông quảng đại, năng lực quá lớn, lớn đến mức người ta không thể tưởng tượng.

Tần Phượng thấy hắn quay lại, gần như theo bản năng vội đứng lên, đây có thể là hậu quả do lần trước bị Bành Viễn Chinh “cả gan làm loạn” mà ra.

- Bí thư Tần, ngày mai Hoàng Bách Thừa tham gia hoạt động, hơn nữa Chủ tịch thành phố Tiêu cũng đến, cô chuẩn bị tinh thần đi nhé!

- Cái gì? Chủ tịch thành phố Tiêu muốn tới?

Tần Phượng chấn động, kêu lên một tiếng đứng dậy.

Tiêu Quân tới, là do lúc chiều Hoàng Bách Thừa đích thân mời. Hai người quan hệ cá nhân không tệ, nể mặt Hoàng Bách Thừa một chút cũng không mất mát gì. Hơn nữa, lần trước Tiêu Quân đã cùng Hoàng Bách Thừa đến thị trấn Vân Thủy khảo sát một lần về dự án này.

Bành Viễn Chinh nói xong, không nói lời thừa, quay người bước đi.

Đến lúc này, Tần Phượng đã hoàn toàn tỉnh ngộ: Hoàng Bách Thừa đích thân tham gia ký hiệp định hợp tác, mời Chủ tịch thành phố Tiêu tham dự, đều là chuyện do Bành Viễn Chinh sắp xếp ngay từ đầu, mà cái gọi là Hoàng Đại Long đột nhiên đi Hồng Kông, muốn hủy bỏ lễ ký hiệp định, cũng là Bành Viễn Chinh tung hỏa mù, làm trò bịp bợm.

Mình lại bị hắn chơi xỏ! Mặt Tần Phượng đỏ lên, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, oán hận giậm chân, tức đến run người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.