Bành Viễn Chinh cười khổ, còn muốn nói thêm mấy câu, thì có một trưởng phòng tới báo cáo công việc, Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, đành đứng dậy cáo lui.
Rời khỏi cửa phòng làm việc của Hàn Duy, khi đi ngang qua phòng làm việc của thư ký của Hàn Duy là Tiểu Khang, Bành Viễn Chinh bèn ghé vào nói chuyện phiếm với Tiểu Khang. Trong lúc nói chuyện, không biết vô tình hay cố ý, Tiểu Khang nói một câu khiến hắn rất chú ý.
Theo lời Tiểu Khang, thời gian gần đây, trong huyện có mấy cán bộ công tác lâu năm, tới thành phố tìm Bí thư Hàn. Họ nói gì với Hàn Duy và thái độ của Hàn Duy như thế nào, Tiểu Khang không nói rõ, Bành Viễn Chinh cũng không hỏi, nhưng bởi vậy mà chợt hiểu ra.
Lúc nãy Hàn Duy “nói một đàng làm một nẻo”, không phải là phản đối đề bạt Điền Minh, mà hiển nhiên là ông ta cũng muốn đề bạt cán bộ, nhưng còn đang cân nhắc, nên muốn hoãn lại; về phần mấy cán bộ “công tác lâu năm” rốt cuộc là ai, Bành Viễn Chinh không cần đoán cũng biết là người bên phía Huyện ủy.
Thậm chí, theo hiểu biết của Bành Viễn Chinh đối với Hàn Duy, ông ta muốn đề bạt, nhưng sẽ không chủ động nói ra, mà muốn người khác nói thay, về vấn đề này, Bành Viễn Chinh là người thích hợp nhất.
Hàn Duy là một cán bộ lãnh đạo rất cẩn thận. Ở huyện Lân kiêm chức, để đề phòng lãnh đạo cao tầng nghi kỵ, ông ta rất ít chủ động tỏ thái độ trong việc đề bạt cán bộ trong huyện. Ông ta biết rõ, thân phận và địa vị của mình, lãnh đạo Thành ủy bố trí ông ta đến huyện Lân kiêm chức, là để ổn định tình hình, chứ không phải nhúng tay quá nhiều vào công tác trong huyện.
Nghĩ thông suốt được điều này, Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng, rời khỏi Thành ủy. Hắn đang định đến bệnh viện thăm Tào Dĩnh, thì tình cờ gặp một người quen, nghe được tin, Bí thư Quận ủy Tần Phượng mới vừa đưa đơn xin nghỉ bệnh lên Thành ủy, nghe nói là sức khỏe không tốt, muốn về nhà dưỡng bệnh một tháng.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc, nhưng rồi suy đoán, đây là Tần Phượng đang đánh “đòn gió”, chuẩn bị làm bước đệm để sau này từ chức, rời khỏi quan trường. Nếu không, cô đang là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cán bộ cấp phó sở, đột nhiên từ chức, sẽ làm chấn động cả thành phố Tân An cho tới cả tỉnh Giang Bắc.
Bành Viễn Chinh bèn đổi ý, tới Quận ủy Tân An. Thật ra thì Quận ủy Tân An và Thành ủy Tân An cách nhau không xa, tính theo đường thẳng là chưa tới ba trăm mét. Lúc Bành Viễn Chinh tới phòng làm việc của Tần Phượng, Tần Phượng đang bàn công việc với mấy lãnh đạo Quận ủy.
Thẩm Ngọc Lan lặng lẽ đi tới, kề tai Tần Phượng nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Tần, Chủ tịch huyện Bành tới, bí thư xem có thời gian gặp hay không?
Tần Phượng làm như không có việc gì, khẽ gật đầu:
- Cô bảo cậu ấy chờ một chút, mười phút sau cho cậu ấy vào.
…
Bành Viễn Chinh vào phòng, đóng cửa lại, Tần Phượng đỏ mặt lao tới, úp mặt vào ngực hắn. Bành Viễn Chinh khẽ vuốt ve cái lưng mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Phượng, em quyết định chắc chắn rồi?
- Anh thấy có khi nào em nói suông không? Em chán cuộc sống như thế này rồi, ngày nào cũng mệt mỏi, không có thời gian dành cho riêng mình. Trước hết em xin nghỉ bệnh, rồi sẽ xin từ chức sau, không đến nỗi gây ra những phiền phức không cần thiết. Thật ra thì em cũng đã nói chuyện với Đông Phương Nham rồi.
- Đông Phương Nham nói thế nào?
- Có một chút bất ngờ, có một chút nuối tiếc, tuy nhiên không hơn. Trên quan trường không thiếu cán bộ, thêm một mình em cũng không nhiều, bớt một mình em cũng không sao cả. Mọi người bàn tán một thời gian ngắn, rồi cũng lắng xuống, sẽ còn ai nhớ tới em chứ?
Hơn nữa, gần đây em cảm thấy cơ thể không được khỏe, nhân tiện về nhà cha mẹ nghỉ ngơi một thời gian. Em không cần biết như thế nào, trong một tháng này, ít nhất anh phải dành ra mấy ngày tới chỗ em.
Tần Phượng đưa tay dịu dàng vẽ vẽ thành các vòng tròn trước ngực Bành Viễn Chinh, có phần làm nũng.
Bành Viễn Chinh hơi áy náy ôm chặt Tần Phượng, gần đây hắn bận việc, lại phải đến bệnh viện với Tào Dĩnh, thời gian gặp Tần Phượng ít đi rất nhiều. Thế nên, việc Tần Phượng muốn có con, chưa thể hóa thành hiện thực.
Hai người yên lặng ôm nhau, vuốt ve nhau một lúc, rồi mới tách ra, nói chuyện công việc.
Bành Viễn Chinh nhắc đến “ám chỉ” của Hàn Duy, nhưng còn chưa nói xong, Tần Phượng đã bĩu môi xem thường nói:
- Hàn Duy này quá dối trá, đúng là muốn làm ma ăn cỗ! Em nhắc anh một chút, người này thoạt nhìn rất ôn hòa, thật ra thì hơi âm hiểm, anh phải cẩn thận, đừng gần gũi ông ta quá.
Đừng thấy bây giờ ông ta với anh có quan hệ không tệ, nếu đến thời điểm mấu chốt, nhất định ông ta sẽ giẫm anh dưới chân.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Sẽ không có chuyện đó đâu. Ông ta là lãnh đạo cấp trên, anh và ông ta không có xung đột về lợi ích.
- Dù sao anh cũng nên cẩn thận một chút.
Tần Phượng không muốn nói nhiều về vấn đề nhạy cảm này, bèn chủ động chuyển đề tài câu chuyện.
Bành Viễn Chinh ở lại thành phố, qua đêm ở chỗ Tần Phượng, sáng hôm sau trở về huyện. 9 giờ sáng, hắn tới Huyện ủy, tìm gặp Phó bí thư Huyện ủy Âu Dương Dũng.
Bành Viễn Chinh chủ yếu tập trung vào công tác của chính quyền và xây dựng kinh tế, rất ít nhúng tay vào công việc hằng ngày của Huyện ủy, tất cả đều do Âu Dương Dũng chủ trì công tác.
Cửa phòng làm việc của Âu Dương Dũng mở rộng, Bành Viễn Chinh đứng ở cửa, đằng hắng một tiếng, Âu Dương Dũng ngẩng lên nhìn thấy hắn, đứng dậy cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, bận rộn như vậy, làm sao có thời gian tới chỗ tôi thế?
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Đây là Bí thư Âu Dương đang phê bình tôi không quan tâm công tác ở Huyện ủy… Xin lỗi, xin lỗi, công việc bên Ủy ban nhân dân huyện quá nhiều, việc bên này đành bỏ mặc, khiến anh phải vất vả!
Hai người nhìn nhau cười to, cùng ngồi xuống.
- Âu Dương, hôm nay tôi lên thành phố báo cáo công tác với Bí thư Hàn, Bí thư Hàn nói ngành chức năng trong huyện còn thiếu, lực lượng bộ máy chưa đủ, yêu cầu chúng ta nhanh chóng khảo sát cán bộ, bổ sung cho đủ, tránh ảnh hưởng đến công tác.
Bành Viễn Chinh thử thăm dò.
Âu Dương Dũng nhướng mày, tưởng là Bành Viễn Chinh theo lệnh Hàn Duy mà đến, như trút được gánh nặng, nói:
- Đúng vậy, hôm qua tôi lên thành phố, Bí thư Hàn cũng nói như vậy. Hai ngày nay tôi đang suy nghĩ tìm cậu bàn bạc, chúng ta dựa theo tình hình thực tế, đưa ra một danh sách, để Bí thư Hàn xét duyệt.
Nghe Âu Dương Dũng nói như vậy, Bành Viễn Chinh thầm nghĩ, quả không sai, quả nhiên Hàn Duy đã nói trước với Âu Dương Dũng.
- Được.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười.
Âu Dương Dũng do dự một chút, liền lấy một bản danh sách trên bàn đưa qua:
- Đây là mấy đồng chí phù hợp với điều kiện đề bạt, Bí thư Hàn cũng đồng ý, cậu xem xem.
Bành Viễn Chinh nhận lấy danh sách, nhìn lướt qua, thấy có Phó chủ nhiệm khoa viên Tiền Tuyết Tùng, Phó chủ nhiệm Ủy ban nông công nghiệp Huyện ủy Chúc Thành Cương, Phó chủ nhiệm Phòng nghiên cứu Vệ Yến Cử.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm chốc lát, nói:
- Ba đồng chí này cũng là đồng chí công tác lâu năm, công việc không thành vấn đề, phù hợp điều kiện, tôi dồng ý đề cử. Tuy nhiên, vấn đề mấu chốt là điều phối cương vị như thế nào.
Âu Dương Dũng cười cười:
- Chuyện này phải nhờ Chủ tịch huyện Bành tính giùm, bây giờ chỗ trống căn bản là ở Ủy ban nhân dân huyện, hay là chúng ta lập ra một phương án bước đầu, để cho Bí thư Hàn xem xét quyết định?
Bành Viễn Chinh nhướng mày, thầm nghĩ, quả là một lão cáo già, lại đẩy quả bóng sang cho mình rồi.
Nghĩ như vậy, mặt hắn không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Bây giờ bên phía Ủy ban nhân dân huyện có ba chỗ trống. Bí thư Phùng của Cục tài chính về hưu, Chủ tịch thị trấn Đại Vượng được điều đến thành phố nhậm chức, người đứng đầu Ủy ban khoa học huyện cũng lui về tuyến hai.
Điều Tiền Tuyết Tùng tới Cục tài chính, Chúc Thành Cương đến thị trấn Đại Vượng, Vệ Yến Cử đến Ủy ban khoa học huyện, như vậy được không?
Bành Viễn Chinh nhìn Âu Dương Dũng.
Âu Dương Dũng lập tức gật đầu:
- Tốt lắm. Tôi thấy được.
Vậy phía Ủy ban nhân dân huyện của đề cử hai cán bộ cấp phó phòng, chúng ta cùng đến báo cáo với Bí thư Hàn, nếu như Bí thư Hàn đồng ý, đến lúc đó giao cho Ban tổ chức làm danh sách, tranh thủ làm thủ tục, nhanh chóng để cho họ triển khai công việc, bây giờ công việc trong huyện quá nhiều, thiếu cán bộ có khả năng!
Bành Viễn Chinh cười ha hả, đứng dậy bắt tay Âu Dương Dũng, vui vẻ cáo từ. Trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, hai người quyết định xong danh sách đề bạt gồm gần mười cán bộ, có thể nói hiệu suất làm việc cao. Dĩ nhiên yếu tố mấu chốt là do Hàn Duy ngầm thúc đẩy. Nếu như không có Hàn Duy ám chỉ, Âu Dương Dũng và Bành Viễn Chinh không thể nhất trí nhanh như vậy.
Bành Viễn Chinh đã đạt được mục đích đề bạt Điền Minh và Chu Khôn, đối với hắn vậy là đủ.
Bành Viễn Chinh và Âu Dương Dũng mang theo bản phương án, cùng đến báo cáo với Hàn Duy.
Hàn Duy xem bản phương án, khá hài lòng, chỉ thị nhanh chóng tiến hành đề bạt, tranh thủ cuối tháng thực hiện xong. Đồng thời ông ta yêu cầu Bành Viễn Chinh và Âu Dương Dũng chuẩn bị tiến hành nói chuyện với các cán bộ được đề bạt.
Chuyện đề bạt được tạm thời giữ bí mật, nhưng đúng lúc đó, trong cơ quan trong huyện truyền ra một tin đồn, đại khái là: Bành Viễn Chinh đề cử ba trợ lý Chủ tịch huyện, nhưng không được thông qua, mà hắn đề bạt Điền Minh và Chu Khôn cũng bị Bí thư Hàn Duy phủ quyết, điều đó cho thấy Bành Viễn Chinh đã bị “thất sủng”.
Đồng thời còn có tin nói, Hàn Duy sẽ không còn kiêm nhiệm Bí thư Huyện ủy huyện Lân, thành phố sẽ điều một Bí thư Huyện ủy từ nơi khác đến, mà Cung Hàn Lâm đang đi học cũng sẽ trở về.
Nói tóm lại, đó là Bành Viễn Chinh sắp bị rơi đài, huyện Lân sẽ có thay đổi.
Tin đồn luôn có đất sống trong quan trường. Phần vì không có lửa sao có khói, phần vì trong cơ quan có quá nhiều người rảnh rỗi, chuyên chắp vá các loại tin vỉa hè, truyền bá lời đồn.
Đối với những tin đồn không dứt này, Bành Viễn Chinh rất chán ghét, nhưng không thể làm gì.