Hồ Tiến Học khởi động xe, thấy Bành Viễn Chinh quay cửa kính xe, vẫy tay chào tạm biệt Mã Hiểu Yến, Sơ Đan thì lúc này mới hiểu. Hóa ra Bành Viễn Chinh trở về cùng một lúc với đám người con của mình. Hơn nữa, dường như còn quen biết nhau.
Vì thế liền cười hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Bành, cậu quen với Hiểu Yến à? Đây là cháu gái của bà xã tôi. Các người về cùng một chuyến tàu à?
- Ồ, biết mà, tình cờ gặp được trên tàu. Mã Hiểu Yến là cháu gái bên vợ anh à? Haha, các cô ấy đều là đàn em khóa sau của tôi ở trường đại học Kinh Hoa.
Bành Viễn Chinh thuận miệng nói một câu.
- Nếu nói như vậy, vậy thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé?
Hồ Tiến Học trong lòng vừa động, thử thăm dò một câu.
Hồ Tiến Học vốn định đến đón Bành Viễn Chinh, sau đó sẽ đưa Bành Viễn Chinh đến khách sạn tẩy trần. Trên thực tế cũng đã đến lúc dùng cơm tối, ông ta đoán Bành Viễn Chinh chắc ở trên tàu cũng chưa ăn cái gì.
Nếu Bành Viễn Chinh và con trai, cháu gái của mình quen biết nhau, không bằng tiến thêm một bước quan hệ. Đây chính là tâm tư của Hồ Tiến Học.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, chung quy cũng không từ chối, gật đầu cười nói:
- Cũng được, tôi mời khách, xem như là mời hai đàn em khóa sau ăn một bữa cơm. Hồ tổng giúp tôi tiếp khách một chút.
- Được, cứ định như vậy đi.
Hồ Tiến Học mừng rỡ, cũng không chấp việc Bành Viễn Chinh tranh mời khách. Dù sao, mặc kệ là ai mời, cuối cùng y cũng là người đài thọ, như thế nào lại khiến Bành Viễn Chinh bỏ tiền.
Hồ Tiến Học nhô đầu ra, hướng lão Tôn hô lên:
- Lão Tôn, lát nữa xe tới, chở Tiểu Cương, Hiểu Yến và bạn của tụi nó đến quán Thiên Thái nha.
Hồ Tiến Học tự mình lái xe chở Bành Viễn Chinh đến quán Thiên Thái. Không bao lâu sau, lái xe Lão Tôn đã chở Hồ Cương, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan ba người đến nơi.
Mã Hiểu Yến nắm tay Sơ Đan đi về phía Hồ Tiến Học giới thiệu:
- Dượng, đây là Sơ Đan, là bạn học đại học tốt nhất của cháu.
Sơ Đan khẩn trương tiến lên, nói lời cảm ơn, gọi một tiếng chú Hồ. Bởi vì công tác của cô chính là nhờ Hồ Tiến Học giúp đỡ giải quyết.
Hồ Tiến Học liếc mắt nhìn Sơ Đan, thản nhiên nói:
- Ừ, không cần khách khí. Chúng ta đều là người một nhà. Về sau ở Tân An có gì khó khăn, cứ bảo Hiểu Yến nói với chú.
Hồ Tiến Học lời nói hơi có chút kiêu ngạo. Đừng nhìn y trước mặt Bành Viễn Chinh ra vẻ đáng thương, nhưng trên thực tế, Hồ Tiến Học ở Tân An cũng được coi là nhân vật số một. Hắc bạch lưỡng đạo đều chơi được. Nói hô mưa gọi gió không gì là làm không được thì có chút khoa trương, nhưng năng lượng vẫn thật lớn. Tuy nhiên, so với Hoàng gia thì Hồ gia có vẻ thấp hơn một chút.
Nếu nói Hồ Tiến Học có thể xem như một địa đầu xà, thì cha con Hoàng Đại Long đã thoát khỏi trình tự địa đầu xà, hướng rồng qua sông thực hiện thành công chuyển hình. Đồng thời với của cải tích lũy thì về cải cách chính trị và xã hội hóa lực ảnh hưởng cũng không còn giới hạn trong Tân An.
Sơ Đan ở Tân An không quen biết ai, tất nhiên là phải ý lại sự chiếu cố của Mã Hiểu Yến. Mà sau lưng Mã Hiểu Yến chính là Hồ gia. Sơ Đan tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng xã giao tối thiểu cô tất nhiên là phải luôn miệng tỏ vẻ cảm ơn.
Bành Viễn Chinh ở một bên, nhìn Sơ Đan đang e lệ, trong lòng cũng dâng lên một tư vị chẳng nói nên lời.
Sơ Đan rõ ràng là vì hắn mà đến. Cô gái này có cảm tình với mình mù quáng đến một độ nhất định rồi. Không ngờ lại không được Bành Viễn Chinh đáp lại, nên quyết làm việc nghĩa không chùn bước, đến một thành phố xa lạ để công tác.
Suy nghĩ như vậy, Bành Viễn Chinh trong lòng cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, pha vài phần bất đắc dĩ và cảm giác vô lực.
Hắn âm thầm quyết định, rút thời gian nói chuyện với Sơ Đan, sau đó nghĩ biện pháp đưa cô về lại thủ đô.
Mã Hiểu Yến vẫn đứng một bên nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt lóe sáng, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Còn Hồ Cương thì sắc mặt rất khó chịu, đứng bên cạnh Hồ Tiến Học cúi đầu, không dám nói gì.
Y ở trên xe lửa cả nửa ngày ra vẻ giàu có với Bành Viễn Chinh. Kết quả ngay cả cha của mình trước mặt Bành Viễn Chinh cũng phải kính sợ, thì y chẳng là cái gì cả.
Hồ Tiến Học cười:
- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng ta ngồi xuống đi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, cũng không khách khí, ngồi xuống vị trí chủ nhân. Hắn đã nói qua là sẽ mời khách, mời Sơ Đan và Mã Hiểu Yến hai đàn em khóa sau học chung trường. Hồ Tiến Học là tiếp khách.
- Hồ tổng, anh ngồi chỗ phó đi.
Bành Viễn Chinh cười khoát tay. Hồ Tiến Học ừ một tiếng, cũng ngồi xuống, sau đó bảo Hồ Cương, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan ba người cùng ngồi xuống. Thấy con trai mình có chút rụt rè, sợ hãi, Hồ Tiến Học âm thầm nhíu mày, cũng không nói gì.
- Hai em, nhất là Sơ Đan, em vừa mới đến Tân An, tôi đây là đàn anh, nên làm chủ mời khách, mời hai em một bữa cơm. Bữa cơm hôm nay, vừa lúc Hồ tổng cũng có mặt, nên nhờ Hồ tổng tiếp khách giùm tôi. Về sau, ở Tân An có chuyện gì, thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.
Bành Viễn Chinh nhìn Sơ Đan, lấy tay làm hành động gọi điện thoại.
Sơ Đan đỏ mặt gật đầu, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Cô gái giờ đây rất hưng phấn. Cô thật không ngờ, ngày đầu tiên đến Tân An lại có thể gặp Bành Viễn Chinh. Hơn nữa, buổi tối còn có cơ hội ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Hiển nhiên đây là dấu hiệu rất tốt.
Mã Hiểu Yến cười hì hì:
- Bành sư huynh, làm anh phải tốn kém, thật sự là ngại quá. Em không nghĩ tới, hóa ra, Bành sư huynh mới tốt nghiệp hơn một năm đã trở thành Chủ tịch thị trấn. Rất lợi hại nha!
Bành Viễn Chinh bật cười:
- Mã học muội, một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé, là quan tép riu không tính là gì.
Hồ Tiến Học cười ha hả, nói chen vào:
- Chủ tịch thị trấn Bành tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Năng lực xuất chúng. Tôi thấy không tới ba năm, chức Chủ tịch quận sẽ là của cậu.
- Chủ tịch thị trấn Bành là một con rồng đích thật của thị trấn. Tương lai còn phải bay xa.
Hồ Tiến Học thổi phồng và nịnh bợ khiến Sơ Đan cảm thấy không được tự nhiên, còn Mã Hiểu Yến thì đỏ mặt lên.
Cô cũng không rõ lắm, người dượng nhà mình trước giờ bướng bỉnh, không chịu khuất phục ai, không thể nào lại tất cung tất kính, ra sức xu nịnh một lãnh đạo thị trấn như Bành Viễn Chinh. Cho dù Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn, cũng không đến mức như vậy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Hồ tổng cũng đừng thổi phồng tôi như vậy. Lời này của anh mà khiến lãnh đạo quận nghe thấy thì xem như là giết tôi đấy.
Hồ Tiến Học đĩnh đạc khoát tay:
- Tôi thấy lãnh đạo quận rất coi trọng Chủ tịch Bành. Không nói đến lãnh đạo khu, mà lãnh đạo thành phố cũng khen Chủ tịch Bành không dứt miệng. Hôm nay, Phó Chủ tịch thành phố Tiêu đến, tôi cũng có mặt. Tôi nghe Phó chủ tịch Tiêu khen ngợi cậu rất nhiều.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, không muốn nói tiếp chủ đề này với Hồ Tiến Học. Chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Bành sư huynh, em xin kính anh một ly.
Mã Hiểu Yến đứng dậy, đến trước mặt Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, cười nâng ly đáp lại:
- Cảm ơn, đừng nói là kính cái gì. Chúng ta đều là bạn cùng trường, từ một trường đại học đi ra. Về sau có cần gì nhờ tôi hỗ trợ thì cứ việc tìm tôi là được.
- Cám ơn, về sau khẳng định là phải nhờ Bành sư huynh chiếu cố nhiều.
Mã Hiểu Yến chớp mắt, con ngươi phát ra một tia lửa nóng.
Hồ Tiến Học ngồi một chỗ nhìn, trong lòng vừa động, đột nhiên nổi lên một chủ ý lớn mật.
Suy nghĩ như thế, y cười ha hả nói:
- Hiểu Yến, cháu chính là đứa nhỏ không biết nghe lời. Lúc trước dượng đã nói với cháu, cháu hẳn là nên vào chính phủ công tác, tương lai cũng giống như Chủ tịch thị trấn Bành, trở thành lãnh đạo. Làm một người dạy học thì làm gì có tiền đồ? Như vậy đi, cháu bây giờ thay đổi chủ ý vẫn còn kịp. Dượng sẽ giúp cháu nghĩ biện pháp, tiến vào cơ quan chính phủ. Nếu không được thì đến thị trấn Vân Thủy, đi theo Chủ tịch thị trấn Bành.
- Có sư huynh chiếu cố thì thật là chuyện tốt.
Lời nói của Hồ Tiến Học khiến Mã Hiểu Yến nghe xong, trong lòng vừa động, cười hì hì nói:
- Dượng, cháu cũng có thể làm quan sao?
- Như thế nào không thể? Cháu tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, văn bằng đại học hàng hiệu. Dượng có thể nghĩ biện pháp, nếu dượng xử lý không được thì còn có sư huynh của cháu. Chủ tịch thị trấn Bành thần thông quảng đại, xử lý điểm ấy rất dễ dàng.
Hồ Tiến Học cười ha ha, vừa như nói chơi, vừa như hỏi dò.
Y nhìn ra cháu vợ mình đối với Bành Viễn Chinh dường như có chút ý tứ. Mà y nghe Bành Viễn Chinh vẫn chưa có vợ, ngay cả bạn gái cũng chưa có. Nếu Mã Hiểu Yến có thể trở thành bạn gái của Bành Viễn Chinh, như vậy tương đương với việc Hồ gia có được một gốc cây đại thụ chống lưng.
Bành Viễn Chinh có quan hệ với Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam, đây chẳng phải là bí mật gì cả. Nhưng Hồ Tiến Học cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy. Nếu chỉ là Tống Bính Nam thưởng thức cán bộ trẻ tuổi thì cha con Hoàng gia như thế nào lại tìm mọi cách lấy lòng, gần như là Bành Viễn Chinh nói gì nghe nấy.
Quan hệ sư huynh và học muội, đều là những thanh niên nam nữ chưa vợ. Mã Hiểu Yến lại rất xinh đẹp. Nếu có thể tác hợp một phen, nói không chừng là một chuyện tốt. Cho dù khiến Mã Hiểu Yến theo đuổi cũng sẽ không tiếc.
Cái gọi là nam theo đuổi nữ khoảng cách bằng một ngọn núi. Còn nữ theo đuổi nam thì khoảng cách chỉ bằng một tờ giấy. Mã Hiểu Yến nếu thật sự là một cô gái kiêu ngạo, đối với Bành Viễn Chinh triển khai tấn công mãnh liệt, thì cho dù Bành Viễn Chinh huyết khí phương cương, cũng khó mà tránh khỏi ải mỹ nhân.
Đây chính là tâm tư của Hồ Tiến Học.
Ý nghĩ này một khi sinh ra thì rất khó mà chặn lại. Thừa dịp Bành Viễn Chinh đi nhà vệ sinh, Hồ Tiến Học nửa công khai nửa ám chỉ nói:
- Hiểu yến, cháu bây giờ vẫn chưa có bạn trai, ánh mắt cao như vậy, có phải hay không là muốn tìm một người như Chủ tịch thị trấn Bành?
Sơ Đan ở một bên, nghe xong liền âm thầm nhíu mày.
Mã Hiểu Yến xấu hổ, đỏ mặt nói:
- Dượng nói cái gì vậy? Cháu chưa có bạn trai thì có liên quan gì với Bành sư huynh?
Mã Hiểu Yến nói xong thì vụng trộm liếc mắt nhìn Sơ Đan một cái, lại cười hì hì:
- Người thích Bành sư huynh là Đan Đan. Đan Đan từ thủ đô đến đây làm việc cũng vì Bành sư huynh đấy.
Hồ Tiến Học liếc mắt nhìn Sơ Đan, thản nhiên cười, nhưng không có nói gì.
Y quyết định ăn cơm xong sẽ tìm Mã Hiểu Yến nói chuyện với cô.
Sơ Đan mặt càng đỏ hơn, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Mã Hiểu Yến nhìn bộ dạng e lệ của cô thì thở dài, cũng không biết nói cái gì. Đồng thời trong lòng cũng có vài phần khác thường.