Vạn Khân Khánh bên cạnh Cao ý Tuyên không biết vì sao bạn trai của mình lại cùng người đàn ông xa lạ trẻ tuổi trước mặt ầm ĩ lên. Nhưng cô trước giờ luôn là một người kiêu ngạo, hay bao che khuyết điểm, mặc kệ là có lý hay không có lý.
Nói sau, ba của cô cũng là nhân vật số hai của Cục Công an thành phố, rất có thực quyền. Ngày thường, những người vây xung quanh cô không thổi phồng thì cũng là xu nịnh, nên đã sớm làm cho cô có tính cách ương ngạnh.
Đương nhiên, ương ngạnh và mãnh liệt cũng có mặt khác của mình. Đối với Cao ý Tuyên cô chăm sóc rất dịu dàng. Nếu không phải đêm nay tình huống đặc biệt thì có lẽ chỉ khi kết hôn, tính cách thật sự của cô mới bộc lộ.
Vạn Hân Khánh tiến lên một bước, giương tay chỉ vào Bành Viễn Chinh, há miệng trách cứ:
- Anh là ai? Kiêu ngạo cái gì vậy? Bộ không biết cách nói chuyện sao?
Nhìn những thực khách xung quanh mình, Vạn Hân Khánh trợn mắt lớn tiếng:
- Nhìn cái gì vậy? Ăn cơm của các người đi.
Cao ý Tuyên có chút bất ngờ, nhưng y cũng thật không ngờ Vạn Hân Khánh lại dữ dằn như vậy. Tuy nhiên, bạn gái của y là vì y mà lên tiếng, y trong lòng cho dù cảm thấy không thoải mái nhưng cũng nhịn được.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, tâm trạng vốn rất tốt, không khí ấm áp bởi vậy mà trở nên chẳng còn gì. Hắn bình tĩnh, hướng Phùng Thiến Như nói:
- Thiến Như, em còn ăn nữa không? Nếu không thì chúng ta đi.
Bành Viễn Chinh không muốn trong trường hợp như thế này lại phát sinh xung đột với một cô gái. Rất không hay.
Phùng Thiến Như cũng cảm thấy mất hứng, gật đầu, đứng dậy mặc áo khoác rồi nắm cánh tay Bành Viễn Chinh, hai người chuẩn bị rời khỏi.
Thấy Bành Viễn Chinh không hề để ý tới mình, Vạn Hân Khánh có chút sượng mặt, lại càng thêm không chịu từ bỏ ý đồ của mình, tiến thêm một bước cản trở đường đi của hai người, cười lạnh nói:
- Mau xin lỗi bạn trai tôi mau. Nếu không, hôm nay các người không thể rời khỏi.
Lúc này, Giám đốc điều hành của nhà hàng chạy đến. Hiển nhiên, Vạn Hân Khánh là khách quen ở nơi đây. Giám đốc điều hành dĩ nhiên biết được thân phận của cô, thấy cô đang xung đột với những thực khách khác thì liền khẩn trương khuyên giải:
- Vạn tiểu thư xin bớt giận, nể mặt nhà hàng một chút. Bữa cơm ngày hôm nay, tôi xin miễn phi.
- Anh tránh qua một bên!
Vạn Hân Khánh hùng hổ giương tay chỉ vào hai người Bành Viễn Chinh.
Phùng Thiến Như trong lòng rất tức giận. Cô vốn tính tình ôn hòa, không màng danh lợi, nhưng thấy cô gái này già mồm át lẽ phải nên trong lòng cũng rất tức giận.
Bành Viễn Chinh không kìm nổi quay đầu lại nhìn Cao ý Tuyên, thản nhiên nói:
- Cao ý Tuyên, anh thật khiến tôi cảm thấy khinh thường anh. Tốt xấu gì cũng là một cán bộ cơ quan, như thế nào bụng đó mà vơ đại một ả đàn bà chanh chua, không có giáo dục vậy?
Cao ý Tuyên sắc mặt đột nhiên đỏ lên. Không chỉ bị Bành Viễn Chinh châm biếm mà biểu hiện của Vạn Hân Khánh cũng khiến y xấu hổ vô cùng.
Nhưng tới nước này, y cũng chỉ có thể để Vạn Hân Khánh làm gì thì làm. Khiến Vạn Hân Khánh mắng những lời độc địa với Bành Viễn Chinh cũng tốt.
Bành Viễn Chinh lời nói truyền vào lỗ tai Vạn Hân Khánh, gần như khiến cô phát điên. Cô từ nhỏ đến lớn đều được người khác xu nịnh, không chỉ bởi vì cha cô có quyền lực và địa vị mà còn vì dung nhan của cô. Hôm nay bị một người đàn ông xa lạ làm nhục, bị châm biếm là không có giáo dục, là người đàn bà chanh chua có lẽ sẽ là điều sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô.
Vạn Hân Khánh sắc mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói:
- Anh mắng ai vậy? Xin lỗi mau.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi kéo Phùng Thiến Như bỏ đi.
Nói xong, Vạn Hân Khánh lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại di động, rồi vội vàng gọi vài cuộc điện thoại. Sau đó lại đuổi theo bành viễn chinh, mắng một trận. Bành Viễn Chinh cho dù không muốn tay đôi với một cô gái, nhưng đến lúc này cũng không khống chế được.
Ngoài ý liệu của hắn, Phùng Thiến Như lúc này đột nhiên giãy khỏi tay của hắn, một bước tiến lên, giương tay tát thẳng vào mặt Vạn Hân Khánh.
Bốp!
Một âm thanh trong trẻo vang lên ngoài đại sảnh quán cơm Tây, không chỉ Cao ý Tuyên là bất ngờ, mà Vạn Hân Khánh cũng ôm mặt sửng sột. Còn Bành Viễn Chinh thì há to miệng kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ Phùng Thiến Như còn có mặt hung dữ như vậy.
Kỳ thật cũng có thể lý giải. Phùng Thiến Như xuất thân là công chúa Phùng gia, đâu thể chịu được sự lăng mạ như thế này. Thấy Vạn Hân Khánh gây sự đuổi theo, cô không muốn tức giận cũng phải tức giận.
- Chồng tôi không đánh phụ nữ nhưng tôi thì có thể.
Phùng Thiến Như chỉ thẳng vào mặt Vạn Hân Khánh:
- Thật sự là chưa thấy qua loại phụ nữ không biết mắc cỡ như cô.
Nói xong, Phùng Thiến Như xoay người bước đi theo Bành Viễn Chinh.
Mà lúc này, Vạn Hân Khánh dường như mới tỉnh lại, hô to lên:
- Ả đàn bà thúi, cô dám đánh tôi?
“Ả đàn bà thúi” vừa mới thốt ra khỏi miệng Vạn Hân Khánh, Phùng Thiến Như đuôi lông mày dựng ngược lên, thật sự tức giận. Còn Bành Viễn Chinh thì giận tím mặt, đang muốn tiến lên thì bị Phùng Thiến Như giữ chặt cánh tay.
Cô mặc dù tức giận nhưng không mất đi lý trí. Cô biết bạn trai của mình thân phận khác biệt. Nếu cô đánh Vạn Hân Khánh thì không sao, nhưng nếu Bành Viễn Chinh đánh thì tính chất liền thay đổi.
Cô là một viên ngọc sáng, chưa bao giờ nói ra những lời tục tiễu. Cho dù là đám bạn bè xu nịnh cũng không bao giờ nhiễm phải. Tuy rằng không màng danh lợi, nhưng chung quy vẫn là một công chúa cao cao tại thượng. Hôm nay không ngờ bị người phụ nữ khác mắng là “Ả đàn bà thúi”, bất kể cô kềm chế như thế nào thì đây không còn chịu đựng được nữa.
Một chiếc xe cảnh sát chạy như bay đến, từ trên xe nhảy xuống một vài tên cảnh sát hùng hùng hổ hổ, bao vây Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như. Mà gã cảnh sát nhân dân trung niên đầu lĩnh đang mỉm cười tiến đến an ủi Vạn đại tiểu thư đang bị ủy khuất.
Phùng Thiến Như liền gọi điện thoại cho bạn học trung học của cô là Từ Tiểu, con gái của Bí thư Tỉnh ủy Giang Bắc Từ Xuân Đình, tất nhiên là để tố khổ. Kỳ thật thì Bành Viễn Chinh cảm thấy cô chuyện bé xé ra to. Loại chuyện nhỏ này, hắn hoàn toàn có thể dập tắt, không cần kinh động đến Từ gia. Nhưng Phùng Thiến Như nổi nóng như vậy, hắn ngẫm nghĩ một chút cũng không cản trở.
Bị một vài cảnh sát vây quanh, Phùng Thiến Như mỉm cười, nhét điện thoại vào trong túi Bành Viễn Chinh, lại dịu dàng sửa lại áo cho hắn:
- Anh Viễn Chinh, hôm nay thật sự là mất hứng.
Bành Viễn Chinh nhún vai:
- Đi ngoài đường đều gặp phải chó, thật sự là không còn cách nào.
Một đám cảnh sát thấy hai người không ngờ không coi ai ra gì, lại nói nói cười cười, không để bọn họ vào mắt, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút quái lạ. Thấy quần áo hai người không tầm thường thì liền có chút do dự.
Gã cảnh sát trung niên bước lên mắng:
- Các người trước mặt mọi người gây chuyện đánh người. Người ta báo cảnh sát, các người phải đi theo chúng tôi.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như lúc này cảm thấy không còn tức giận nữa mà là cảm thấy bất đắc dĩ. Vốn tính đi ăn khuya, tận hưởng không gian của hai người, lại đột nhiên giẫm lên đống cứt chó. Cái này phải gọi là xui xẻo.
- Là tôi đánh người đấy, các người dẫn tôi đi đi.
Phùng Thiến Như sắc mặt không thay đổi bước ra phía trước, hướng vài tên cảnh sát khẽ mim cười.
Gã cảnh sát trung niên lạnh lùng vung tay:
- Dẫn về hết!
Lúc này Bành Viễn Chinh biết rằng có muốn nói gì cũng vô dụng.
Hai người nắm chặt tay nhau, ngồi trên xe cảnh sát ung dung đến cục Công an thành phố. Đồng thời đi theo còn có Vạn Hân Khánh và Cao ý Tuyên.
Con gái của Phó cục trường Vạn bị đánh, khiến cho cục Công an thành phố chấn động không nhỏ. Sau khi nhận được tin tức, Vạn Đại Dung đương nhiên là rất phẫn nộ. Chỉ có điều ông ta không tiện ra mặt, liền an bài cho Phó chi động trưởng Khương Sơn đến hỏi.
Tuy nhiên, Khương Sơn rất nhanh biết được Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy khu Tân An, cũng là một cán bộ lãnh đạo. Điều này làm cho Khương Sơn hơi có chút khó xử. Y đã từng nghe nói về Bành Viễn Chinh, mơ hồ biết được người cán bộ trẻ tuổi này không đơn giản, có quan hệ với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam.
Khương Sơn lập tức hướng Vạn Đại Dũng báo cáo lại.
- Phó cục trưởng Vạn, đối phương là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh, trước kia là Trưởng phòng phòng Tin tức ban Tuyên giáo Thành ủy.
Khương Sơn cố ý nói lớn, sợ Vạn Đại Dũng nghe không rõ.
Vạn Đại Dũng lạnh lùng cười, ở trong điện thoại cả giận nói:
- Một chủ tịch thị trấn nho nhỏ mà tính coi trời bằng vung à? Giáp mặt hành hung thì nhất định phải dựa theo pháp luật để xử lý. Cậu cứ dựa theo quy định để xử lý, trước tạm giam một ngày rồi nói sau. Nếu có người tìm tới thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Có quan hệ với Trưởng ban Tống thì thế nào, là Chủ tịch thị trấn thì thế nào, đánh con gái của mình, Vạn Đại Dung làm sao mà bỏ qua chứ? Một cán bộ cấp phòng thôi mà. Cán bộ cấp phòng mà Tống Bính Nam đề bạt bỏ đầy cả một cái sọt, còn nhớ đến Bành Viễn Chinh hay không thì khó nói lắm. Hơn nữa, Vạn Đại Dũng thấy con rể tương lai của mình ở tỉnh thì còn sợ ai nữa.
Khương Sơn trong lòng cười khổ, nhưng ngoài miệng chỉ có thể đáp ứng:
- Vâng, Phó cục trưởng Vạn, tôi lập tức đi làm ngay.
Cúp điện thoại, Khương Sơn nhíu mày bước đi, đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn qua cánh cửa sổ nhìn vào hai người Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh đang ngồi.
Khương Sơn trong lòng rất bực bội. Kỳ thật y cảm thấy chuyện này chẳng đáng gì, chỉ vào câu cãi nhau. Đối phương cho Vạn Hân Khánh một bạt tai thôi. Loại chuyện nhỏ này không bỏ qua thì thôi, lại còn có kiểu nâng cao quan điểm.
Hai cảnh sát nhân dân sắc mặt âm trầm cùng với Vạn Hân Khánh và Cao ý Tuyên đi từ hành lang đi tới. Khi bước vào phòng, Vạn Hân Khánh cảm xúc kích động, muốn tiến lên đánh Phùng Thiến Như, nhưng Khương Sơn đã nhanh chóng ngăn lại, cười khổ nói:
- Hân Khánh, cô hãy bình tĩnh một chút, trước không cần tức giận.
- Chú Khương, chú tránh qua một bên. Cháu sẽ hỏi tội cái ả đàn bà thúi này.
Phùng Thiến Như vốn được Bành Viễn Chinh che đằng sau lưng, vừa nghe lời này của Vạn Hân Khánh thì lập tức nét mặt sa sầm, nhẹ nhàng đẩy Bành Viễn Chinh ra, tiến lên một bước, thản nhiên nói:
- Tôi đứng ở đây đấy, xem cô có dám làm gì tôi không?
- Cô nếu nói những lời sỉ nhục người khác thì cái miệng thối của cô sẽ bị tát nữa đấy.
Bành Viễn Chinh thở ra một cái, chậm rãi áp chế cơn tức của mình. Phùng Thiến Như thấy hắn muốn phát tác, thuận tay ôm lấy cánh tay của hắn, nhéo vào lòng bàn tay, ám chỉ hắn phải bình tĩnh.