Cao Quan

Chương 293: Chương 293: Phùng Thiến Như quyết định






Tần Phượng ý tứ rất rõ ràng, cô ta có thể bảo vệ cho Bành Viễn Chinh đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhưng chức Chủ tịch thị trấn nếu Cố Khải Minh có người thì cô cũng sẽ không vì vậy mà cùng Cố Khải Minh trở mặt. Tuy rằng trước mắt cô và Cố Khải Minh có phân tranh, quan hệ không hòa hợp nhưng lãnh đạo chủ chốt chính Đảng thì cũng nên đoàn kết để giữ gìn cục diện.

Bành Viễn Chinh có chút nôn nóng:

- Bí thư Tần, hiện tại cục diện thị trấn chính là loại tình huống này. Nếu ở quận hàng không xuống một Chủ tịch thị trấn, không quen thuộc với công tác thị trấn, chỉ sợ…

- Sợ cái gì?

Tần Phượng nhíu mày nói:

- Điều chỉnh bộ máy thị trấn, ở quận phải dựa theo đại cục của toàn bộ khu, không thể chiếu theo yêu thích cá nhân của cậu được. Tôi nói cho cậu biết, cậu không cần cấp thêm phiền phức cho tôi. Bất kể tổ chức quyết định cái gì thì cậu nhất định phải vô điều kiện mà thừa nhận.

Tần Phượng bỗng nhiên đứng dậy, giương tay chỉ vào Bành Viễn Chinh, thái độ nghiêm túc nói.

Bành Viễn Chinh nhíu mày, không nói gì nữa, ngồi một chỗ trầm ngâm.

Hắn gần như có thể kết luận, việc hắn đảm nhận chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, Cố Khải Minh nhất định sẽ phản đối. Mà nếu phản đối không được thì sẽ lui mà cầu tiếp theo, tranh đoạt việc tiến cử Chủ tịch thị trấn, tranh thủ an bài một người của mình.

- Được rồi, cậu cứ trở về trước, tôi còn phải nói chuyện với cán bộ khác.

Tần Phượng phất tay.

Bành Viễn Chinh vâng một tiếng rồi đứng dậy ra về. Khi bước ra cửa đã thấy một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại quận đang chờ sẵn bên ngoài, thì trong lòng liền động.

- Phó chủ nhiệm Chu, xin chào.

Đối phương liền mỉm cười bước đến bắt tay Bành Viễn Chinh;

- Xin chào Chủ tịch thị trấn Bành.

- Bí thư Tần đang ở bên trong, anh cứ vào gặp mặt.

Bành Viễn Chinh gật đầu rồi rời khỏi.

Đối phương liền quay đầu nhìn theo bóng dáng vội vàng của Bành Viễn Chinh, cười nói với Thẩm Ngọc Lan:

- Phó chánh văn phòng Thẩm, vị Chủ tịch thị trấn này khá hoành tráng nhỉ, dám dẫn người đến Nhật báo Tân An, rõ ràng là không coi Trưởng ban Tiết ra gì.

Khụ khụ! Thẩm Ngọc Lan liền hắng giọng:

- Lão Chu, Bí thư Tần đang chờ anh.

Bành Viễn Chinh sau khi nói chuyện với Tần Phượng xong thì trực tiếp trở về thị trấn. Trên đường, hắn luôn suy xét đến việc làm thế nào để đưa Lý Tuyết Yến lên chức.

Do dự nửa ngày, hắn quyết định muốn Lý Tuyết Yến tự mình hoạt động một chút, khiến cha cô ra mặt trợ giúp. Dù sao, Bành Viễn Chinh biết rằng, ở quận có rất nhiều lãnh đạo ngày xưa là cấp dưới của Lạc Thiên Niên. Chẳng lẽ lại không nể mặt ông? Đây gọi là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Lý Tuyết Yến bất kể là kinh nghiệm lý lịch, năng lực, thời gian nhậm chức đều đáp ứng đầy đủ điều kiện nhậm chức Chủ tịch thị trấn. Mà trên thực tế, trước khi Bành Viễn Chinh đến nhận chức, thì Lý Tuyết Yến đã sớm được đề bạt cho chức vụ này.

Bành Viễn Chinh bước vào văn phòng của Lạc Thiên Niên, thấy Phùng Thiến Như đang ở bên trong, cùng Lý Tuyết Yến nói chuyện. Mà điều làm cho hắn không ngờ, chính là Vương An Na và Vương Bưu cũng đang ngồi trên ghế sofa. Mọi người trò chuyện rất là vui vẻ.

Nhìn thấy Bành Viễn Chinh, Vương An Na và Vương Bưu đều mỉm cười đứng dậy.

- Anh bạn!

- Viễn Chinh!

Bành Viễn Chinh kinh ngạc:

- Chị An Na, Bưu Tử, các người sao lại đến đây?

Vương An Na cười quyến rũ:

- Sao, bộ chị không thể đến thăm cậu được à? Hơn nữa, cậu còn mang Phó chủ tịch Phùng của công ty chúng tôi đến đây. Tôi là Chủ tịch hội đồng quản trị, phải tìm đến cậu đòi người chứ.

Phùng Thiến Như mỉm cười:

- Anh Viễn Chinh, chị An Na và Vương Bưu đến tỉnh để tham gia một đơn đặt hàng, thuận tiện đến Tân An thăm chúng ta.

Lý Tuyết Yến lúc này cũng cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi đã chuẩn bị cơm để tiếp đãi Chủ tịch hội đồng Vương và Vương tổng. Chỗ này của chúng tôi là địa phương nhỏ, những ông chủ lớn như Chủ tịch Vương đây, bình thường đều mời nhưng không đến.

- Vừa rồi, Chủ tịch Vương đã đồng ý đầu tư vào nơi này của chúng ta.

Lý Tuyết Yến lại nói.

- Đầu tư?

Bành Viễn Chinh cười khổ:

- Chị An Na, nơi này của chúng tôi không thích hợp cho loại công ty sản xuất công nghệ cao như chị đầu tư vào.

- Chúng tôi lần này đến Giang Bắc chính là muốn thiết lập một công ty phân phối và một căn cứ nghiên cứu phát triển thiết bị. Đặt ở tỉnh thì cũng tốt, đặt ở nơi này của cậu cũng không sao. Tôi nghe nói nơi này sẽ khai thông đường cao tốc, giao thông tiện lợi, coi như là một lựa chọn không tồi.

Vương An Na cười, hướng ánh nhìn quyến rũ về phía Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ người đàn bà yêu tinh này chỗ nào cũng muốn nhúng tay. Bất kể lúc nào cũng không quên “phóng điện” người khác.

Bành Viễn Chinh cũng không để ý đến lời của Vương An Na, cho rằng cô chỉ là tùy tiện đùa giỡn. Trên thực tế, giống như việc khai thác phần cứng của công ty máy tính Hoa Vũ, công việc chính chính là mua bán công nghệ cao. Việc đặt trung tâm phân phối nên đặt ở nơi có kinh tế phát triển. Tân An chỉ là một thành phố cấp ba, trước mắt vẫn còn chưa tiếp thu được bầu không khí phát triển về ngành IT.

Hắn cười nói:

- Chị An Na, lát nữa chúng ta dùng cơm xong sẽ nói tiếp. Thiến Như, em cùng với chị An Na và Bưu tử đến văn phòng của anh. Anh có công việc cần bàn với Tuyết Yến.

Lý Tuyết Yến cười, nhìn Bành Viễn Chinh, con ngươi lóe lên ánh sáng phức tạp:

- Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?

- Vừa rồi, Bí thư Tần tìm tôi nói chuyện, Quận ủy suy xét đến việc thị trấn chúng ta không thể trường kỳ không có Bí thư Đảng ủy, nên chuẩn bị điều chỉnh công tác của tôi.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.

Lý Tuyết Yến bất ngờ nói:

- Bổ nhiệm anh làm Bí thư Đảng ủy sao? Tốt quá, vừa lúc trưa nay đãi tiệc mừng anh luôn.

Bành Viễn Chinh tuy rằng là nhân vật số một hiện tại của thị trấn Vân Thủy, lấy thân phận Chủ tịch thị trấn để chủ trì công tác toàn diện của thị trấn. Nhưng dù sao thì danh bất chính, ngôn bất thuận. Một khi được bổ nhiệm chính thức làm Bí thư Đảng ủy, Bành Viễn Chinh liền trở thành một nhân vật số một danh chính ngôn thuận.

Lý Tuyết Yến từ trong tận đáy lòng mừng cho Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái:

- Tuyết Yến, lần đề bạt Chủ tịch thị trấn này, tôi đã đề cử cô với Bí thư Tần, nhưng….

Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng cười:

- Có phải ở quận khả năng sẽ có một người hàng không xuống không?

Bành Viễn Chinh cười khổ, nhìn Lý Tuyết Yến hạ giọng nói:

- Tuyết Yến, chiều nay, hội nghị thường vụ quận ủy sẽ được cử hành. Cô nên lập tức chạy về nhà, nhờ cha cô kết nối giúp. Lúc này đây, đối với cô là một cơ hội tốt. Sau này, tương lai nếu có tiếp tục đi lên thì cũng dễ dàng hơn. Nếu bỏ qua cơ hội này thì khả năng sẽ còn rất lâu đấy.

- Hơn nữa, nếu ở quận bổ nhiệm xuống một Chủ tịch thị trấn, không quen thuộc công tác của thị trấn khẳng định là sẽ cấp cho tôi thêm phiền phức.

Lý Tuyết Yến lắc đầu:

- Lâm trận mới mài gươm thì cũng vô dụng. Xem tình hình rồi nói sau.

Thấy Lý Tuyết Yến không chịu hoạt động, Bành Viễn Chinh liền thở dài. Hắn biết Lý Tuyết Yến tính cách quật cường, những chuyện như thế này, hắn có nói nhiều cũng vô dụng. Cô hẳn là có chủ ý của mình.

- Cô hãy suy nghĩ lại thật kỹ.

Bành Viễn Chinh đứng dậy rời khỏi. Lý Tuyết Yến nhìn theo bóng dáng của hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười, thầm nghĩ: Nếu muốn làm thì đã sớm làm. Hiện tại đến thời điểm như thế này, có hoạt động cũng không còn hiệu quả.

Lý Tuyết Yến lúc trước đã có ý định rời đi, nhưng gần đây cô đã thay đổi chủ ý. Thứ nhất, lòng của cô đã bình thản trở lại. Thứ hai, cô cũng đã nói chuyện với Lạc Thiên Niên. Cô nếu quyết định xem Bành Viễn Chinh là bạn, tự nhiên là sẽ càng thêm quan tâm đến con đường làm quan của mình. Quan trọng hơn là tiếp nối bước chân của Bành Viễn Chinh. Nếu không, chức vị của Bành Viễn Chinh ngày càng cao thì khoảng cách của cô với hắn ngày càng xa.

Cô sớm dự đoán được, Bành Viễn Chinh sẽ được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy. Đây là kết quả tất yếu. Mà Bành Viễn Chinh làm Bí thư, thì cô tất nhiên phải tranh đoạt vị trí Chủ tịch thị trấn. Cô có thể dành nó cho Bành Viễn Chinh, nhưng tuyệt sẽ không dành cho người khác.

Vì thế, cô đã sớm làm một số công tác nên trong lòng đã có vài phần tự tin. Chỉ có điều, trong quan trường phong vân khó lường, biến số rất nhiều. Có thể thượng vị thành công hay không thì còn phải xem kết quả cuối cùng.

Bành Viễn Chinh khi trở về phòng làm việc của mình, Phùng Thiến Như thái độ trịnh trọng nói ra quyết định của mình với Vương An Na và Vương Bưu. Cô muốn từ chức Phó tổng giám đốc tập đoàn máy tính Hoa Vũ. Quyết định này của cô vốn là đợi khi quay trở lại thủ đô thì sẽ nói, nhưng nếu Vương An Na và Vương Bưu đã đến đây thì cô cũng không do dự nữa.

Vương An Na sắc mặt trở nên khó coi. Cô rất coi trọng năng lượng thật lớn và quan hệ rộng rãi phía sau lưng Phùng Thiến Như. Hơn nữa chính là năng lực rất giỏi của Phùng Thiến Như trong việc quản lý xí nghiệp. Nhưng khi Phùng Thiến Như vừa mới bộc lộ tài năng của mình thì liền đề xuất từ chức, điều này làm cho Vương An Na và Vương Bưu cảm thấy rất thất vọng.

Quyết định của Phùng Thiến Như khiến Bành Viễn Chinh cũng cảm thấy bất ngờ. Cô trước đó không hề thương lượng qua với hắn.

- Viễn Chinh, cậu xem Thiến Như đấy, khiến tôi không biết nói như thế nào. Cậu nói xem, tôi đi đâu mà tìm một Phó tổng giám đốc thích hợp như vậy?

Vương An Na cười khổ, đứng dậy ôm cánh tay Bành Viễn Chinh, vội vàng nói:

- Viễn Chinh, cậu mau giúp tôi khuyên Thiến Như đi.

- Thiến Như…

Bành Viễn Chinh nhìn Phùng Thiến Như.

- Anh Viễn Chinh, em đã quyết định rồi.

Phùng Thiến Như quay đầu nhìn Vương An Na và Vương Bưu nói:

- Chị An Na, em xin lỗi. Em quyết định như vậy, cũng không nói trước với chị. Em cảm thấy em và anh Viễn Chinh không thể cứ ở mãi hai nơi. Nếu anh ấy công tác tại Tân An thì em sẽ ở lại Tân An, chăm sóc cho anh ấy.

- Haha, như vậy sao?

Bành Viễn Chinh trong lòng hơi chút cảm động.

Hắn biết, Phùng Thiến Như lúc này hạ quyết tâm dứt bỏ lý tưởng của mình, một lòng một dạ trở thành vợ hiền của hắn. Hắn càng biết, Phùng Thiến Như là một cô gái ngoài mềm trong cứng. Cô nếu đã quyết định như vậy, cho dù là hắn thì cũng khó mà thay đổi chủ ý của cô.

Từ góc độ này mà nói, Phùng Thiến Như chung quy vẫn là một cô gái truyền thống. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn cô vẫn được giáo dục theo hình thức “hiền thê lương mẫu”.

- Thiến Như, nếu em đã quyết định như vậy thì anh sẽ ủng hộ em.

Bành Viễn Chinh cười, quay đầu nhìn Vương An Na và Vương Bưu:

- Thật ngại quá, chị An Na, Bưu tử, nếu Thiến Như quyết định ở lại bên cạnh tôi thì tôi cầu mà không được đấy.

Vương An Na mặt đỏ lên:

- Không quan tâm đến tiền đồ, chỉ biết mê vợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.