Bành Viễn Chinh dựa theo ý tứ của Trương lão và Trịnh lão, ở lại trại an dưỡng năm ngày. Đương nhiên, trước đó hắn đã gọi điện cho Cung Hàn Lâm nói là có chút việc gấp cần phải xử lý.
Trong năm ngày qua, Bành Viễn Chinh cùng với bảy tám lão lãnh đạo cực kỳ hòa hợp, nhất là Trương lão và Trịnh lão ấn tượng đối với hắn thật tốt.
Các lão lãnh đạo xem ra, chàng thanh niên này không chỉ có trình độ sâu về Thái cực quyền mà phẩm chất cũng rất xuất chúng. Không cần nói gì khác, chỉ cần sự không siểm nịnh, không kiêu ngạo của người này thì người trẻ tuổi bình thường cũng không theo kịp rồi.
Mà trên thực tế, khi đối mặt với các lãnh đạo trung ương như bọn họ, cho dù là nhân viên công tác bên cạnh thì lúc nào cũng đều có cảm giác kính cẩn bất an.
Trong năm ngày chỉ dạy Thái cực quyền, đối với Bành Viễn Chinh mà nói cũng giống như một sự ngẫu nhiên. Tuy nhiên, hắn thật không ngờ, năm ngày đó sẽ có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa đối với con đường quan trường của hắn sau này.
Buổi chiều thứ sáu, Bành Viễn Chinh phải rời khỏi.
Vào buổi trưa, Trương lão và những người khác đã đặc biệt yêu cầu nhà ăn chuẩn bị một bàn ăn vô cùng phong phú, xem như là đưa tiễn Bành Viễn Chinh.
Khi sắp chia tay, các lão lãnh đạo từng người tặng cho Bành Viễn Chinh một món quà nhỏ. Tuy rằng là món quà nhỏ, nhưng từ thân phận của bọn họ thì nó lập tức trở nên không bình thường.
Trương lão tặng hắn một bức thư pháp do tự tay ông viết, mạnh mẽ hữu lực. Thư pháp của Trương lão rất có hồn, muôn hình vạn trạng. Đây là ông dành ra một buổi sáng để viết tặng Bành Viễn Chinh.
Trịnh lão thì tặng hắn một bình rượu Mao Đài, còn các lãnh đạo khác thì người tặng quạt xếp, người tặng bút máy, còn có người tặng hắn một cặp bi đầy màu sắc.
Đương nhiên, đối với Bành Viễn Chinh mà nói, quà tặng quý báu nhất chính là tấm ảnh chụp chung giữa hắn và các lão lãnh đạo.
Lấy thân phận của các lãnh đạo mà nói, nếu không phải là rất thích Bành Viễn Chinh thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng tự tay viết thư pháp và chụp hình chung. Bành Viễn Chinh và các lãnh đạo khi chụp hình, có không ít các nhân viên công tác tại trại an dưỡng cực kỳ hâm mộ và ghen tỵ. Bọn họ công tác ở đây đã nhiều năm, cũng chưa từng được có cơ hội chụp ảnh chung với các lão lãnh đạo, chứ chưa nói đến được các lão lãnh đạo tặng quà.
Bành Viễn Chinh lên xe rời khỏi. Cổng chính của trại an dưỡng Danh Sơn từ từ đóng lại. Bên trong và bên ngoài dường như là hai thế giới khác nhau.
Trở lại nhà Phùng Bá Đào, Phùng Bá Đào đã chờ hắn trong thư phòng đã lâu.
Phùng Bá Đào tỉ mỉ hỏi Bành Viễn Chinh tình huống ở trại an dưỡng, biết được các lão lãnh đạo đều tặng quà cho hắn, nhất là người đã từng là Phó chủ tịch quốc hội Trương lão đã tự tay viết thư pháp tặng hắn thì không khỏi giật mình.
Ông trầm ngâm thật lâu, rồi gật đầu:
- Ừ, Viễn Chinh, con làm rất khá. Xem ra, các lão lãnh đạo đối với con đều rất vừa lòng. Tuy nhiên, các lãnh đạo tặng quà cho con, nhưng con không cần phải rêu rao ra bên ngoài. Chuyện đến trại an dưỡng Danh Sơn bác nghĩ không cần nói với người ngoài. Có nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Phùng Bá Đào nói như vậy hiển nhiên là lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ cầm tấm ảnh chụp chung với các lãnh đạo cùng bức thư pháp và các món quà khác khoe khoang bên ngoài. Phùng Bá Đào xem ra, mặc dù Bành Viễn Chinh tính tình trầm ổn, nhưng dù sao cũng vẫn mới hai mươi tuổi, xuất thân từ tầng lớp thấp, khi có cơ hội xuất hiện cùng những lãnh đạo trung ương hiển hách ngày xưa thì đắc ý, vênh váo là có khả năng.
Một khi Bành Viễn Chinh khoe khoang bên ngoài, đối với hắn mà nói tuyệt đối chẳng có gì tốt. Người thứ nhất bất mãn chính là ông nội.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:
- Bác cả, bác cứ yên tâm, con biết chừng mực mà.
Phùng Bá Đào thở phào một cái, mỉm cười vỗ vai Bành Viễn Chinh:
- Như vậy tốt lắm. Thôi con ra ngoài đi, bác còn xem văn kiện. Chờ bác gái làm cơm xong, chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Phùng Bá Đào ngẫm lại, Bành Viễn Chinh biết thân phận của mình là cháu ruột của Phùng gia, nên sẽ biết cách tiết chế, không để lộ ra ngoài nửa điểm.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn của Bành Viễn Chinh, Phùng Bá Đào âm thầm gật đầu.
Phùng lão thích nhất và thưởng thức nhất chính là tâm tính của Bành Viễn Chinh, trầm ổn, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, tiến thoái có chừng.
Ngày mai là ngày thứ bảy, Tống Dư Trân và Phùng Bá Đào vốn muốn Bành Viễn Chinh ở lại tiếp một ngày, buổi sáng chủ nhật sẽ đi, nhưng buổi chiều cùng ngày, Bành Viễn Chinh liền nhận được tin nhắn của Cung Hàn Lâm bảo hắn lập tức trả lời, hắn liền không dám chậm trễ, dùng số máy riêng của nhà Phùng Bá Đào gọi cho Cung Hàn Lâm.
- Trưởng phòng Chung, tôi là Bành Viễn Chinh.
- Viễn Chinh à, chuyện của cậu giải quyết xong chưa?
Đầu dây bên kia, Cung Hàn Lâm giọng nói có chút dồn dập.
- Trưởng phòng Cung, chuyện của tôi trên cơ bản giải quyết xong rồi, ngài có chỉ thị gì thì cứ nói.
- Phòng chúng ta thật ra chẳng có công tác gì, nhưng vừa rồi, Trưởng ban Chu gọi điện thoại cho tôi, bảo là Bí thư Tiết an bài xuống, cuối tuần này thành phố mời dự họp đại hội đẩy mạnh công tác dịch vụ của thành phố, Bí thư Tiết cảm thấy không hài lòng với bài viết của phòng Thư ký Thành ủy, nên điểm danh cậu phải viết, nói là cậu đã quen thuộc tình huống, lại vừa mới có bài viết về dịch vụ nên quen thuộc hơn.
- Tôi cũng đã nói với Trưởng ban Chu, cậu là đồng chí mới đến, kinh nghiệm viết bài nói chuyện cho lãnh đạo chưa có, nhưng Trưởng ban Chu nói, tài liệu đã có gì đó. Tóm lại, lãnh đạo đã chỉ định, nhiệm vụ khẩn cấp, cậu hãy lập tức trở về.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng gật đầu:
- Vâng, Trưởng phòng Cung, sáng mai tôi sẽ trở về ngay.
- Thời gian khá gấp rút, cậu sau khi trở về thì lập tức đến văn phòng ngay. Chiều mai tôi ở văn phòng chờ cậu, nói về vấn đề bản thảo nói chuyện.
Sau khi nói xong, Cung Hàn Lâm liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Bành Viễn Chinh liền thở phào một cái. Bí thư Thành ủy điểm danh viết tài liệu, điều này tương đương với việc hắn được lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy thưởng thức. Nhưng nhiệm vụ khẩn cấp này đối với người mới tiến vào quan trường như Bành Viễn Chinh thì tương đối phiêu lưu.
Phải biết rằng, bài nói chuyện của lãnh đạo không phải là tài liệu bình thường. Chất lượng cao thấp sẽ quyết định sự yêu thích của lãnh đạo. Nếu phong cách hành văn lãnh đạo thích, còn làm nổi bật được lời muốn nói của lãnh đạo thì tất nhiên là tốt. Nhưng nếu lãnh đạo không thích phong cách này, ngay cả khi hành văn của anh có hay, logic thì anh cũng là người mù đốt đèn mà thôi.
Nếu không thành công, thì những cố gắng trước kia của Bành Viễn Chinh đều phí công. Bí thư Thành ủy Tiết một câu nói “thường thôi” hay là “nói quá sự thật” thì đối với con đường làm quan của hắn sẽ rất bất lợi.
Quan trọng hơn, Bí thư Tiết đã điểm danh hắn phải viết. Điều này có nghĩa, bài viết không tốt thì Bí thư Tiết không hài lòng. Nhưng nếu bài viết tốt thì hắn hiển nhiên sẽ đắc tội với một số người ở phòng Thư ký.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Bành Viễn Chinh có chút ngưng trọng.