Cao Quan

Chương 42: Chương 42: Rất quyến rũ






Vương An Na cười không nói gì.

Cô kiêu ngạo ngồi một chỗ, tao nhã ăn thức ăn, lẳng lặng lắng nghe Vương Bưu và Bành Viễn Chinh nói chuyện với nhau, có vẻ rất kiên nhẫn và giáo dưỡng mười phần.

Nét mặt cô được trang điểm đậm, kỳ thật rất khó làm cho người ta phân biệt được nụ cười trên mặt là thật hay giả.

Khi cô thở mạnh thì bộ ngực cũng phập phồng lay động theo. Cái khe rãnh trắng toát lúc ẩn lúc hiện, như muốn cố ý trêu chọc Bành Viễn Chinh.

Vương Bưu cười ha hả:

- Anh bạn, hãy suy xét thận trọng một chút. Chị của tôi muốn đem công ty từ Mỹ trở về, bắt đầu lại từ con số không nên chị ấy cần người hỗ trợ. Tôi dù sao cũng chuẩn bị dấn thân vào thương trường nên liền nghĩ đến cậu.

- Tôi xin nói thật, một cán bộ nhà nước nhỏ nhoi thì có cái gì đáng lưu luyến chứ, chi bằng chúng ta cùng xuống biển để kiếm đồng tiền lớn. Thời buổi bây giờ, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng có thể làm.

- Anh bạn, hãy suy nghĩ lại xem, nếu cậu vẫn duy trì trạng thái bây giờ, cùng với vị “công chúa dưới lầu” kia thì tôi dám cam đoan cậu sẽ phát tài.

Vương Bưu đương nhiên là có ý tốt. Khi y có cơ hội xuống biển kiếm đồng tiền lớn thì liền nhớ đến Bành Viễn Chinh. Không chỉ bởi vì hai người có mối quan hệ thân thiết mà còn bởi vì y cảm thấy Bành Viễn Chinh có một năng lực rất lớn. Một khi chuyển sang kinh doanh thì khẳng định sẽ có sự phát triển.

Là bạn học bốn năm với nhau, Vương Bưu luôn cho rằng Bành Viễn Chinh giống như vàng lẫn trong cát. Một khi phủi đi lớp bụi bên ngoài, cho hắn một cơ hội thì sẽ như phong vân hóa rồng, vút thẳng lên trời.

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, nhưng khóe mắt của hắn lại phát hiện, khi Vương Bưu nhắc đến “công chúa dưới lầu” thì ánh mắt Vương An Na đột nhiên sáng ngời.

Bành Viễn Chinh như thoáng chút suy nghĩ, cười nói:

- Bưu tử, cậu cũng không phải là không biết, tôi căn bản không am hiểu về kinh doanh. Hơn nữa, xin thứ cho tôi nói thẳng, An Na tỷ, kỹ thuật của công ty các người đã lỗi thời, thay vào đó là những máy tính cá nhân hiện đại. Cho dù là các người đem toàn bộ kỹ thuật về lại trong nước, chỉ sợ là không chống đỡ được bao lâu, sớm muộn gì cũng thua lỗ.

Vương An Na ngẩn ra, chợt cau mày, trong lòng có chút mất hứng.

Cô lúc này đây đồng ý với Vương Bưu đến gặp Bành Viễn Chinh, không phải là nể mặt em họ của mình mà là Vương Bưu trong lúc vô ý đã nói đùa một câu, nói là Bành Viễn Chinh gần đây ở thủ đô quen biết với công chúa Phùng Thiến Như của Phùng gia khiến cho cô ta có hứng thú thật lớn.

Công ty Thiên Nhất ở Mỹ kinh doanh không tốt, anh trai cô Vương Bằng đã bất lực trong việc cứu vớt nó, sớm muộn gì phải suy sụp.

Bởi vậy, Vương An Na mới có chủ ý, phải đem một bộ phận nghiệp vụ công ty trở về nước, bắt đầu lại bằng con số không. Khi phát triển trong nước, quan hệ và mạng lưới quan hệ liền trở nên rất quan trọng. Bành Viễn Chinh bên người có bạn gái là “công chúa” của một nhà quyền quý ở thủ đô, tất nhiên là lọt vào tầm nhìn của Vương An Na.

- Tiểu Bành, nghe lời của cậu thì dường như có chút hiểu biết về công ty chúng tôi và ngành sản xuất máy tính?

Vương An Na tùy ý hỏi một câu.

Bành Viễn Chinh cười:

- Bác sĩ Vương Lan khởi đầu bằng một công ty rất nổi tiếng về máy tính, và trước đây tôi cũng có chú ý qua.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Tôi cảm thấy quý công ty sở dĩ ở Mỹ bại trận chính vì đã cho ra một kỹ thuật lạc hậu, không nhận thức rõ tình thế phát triển của máy tính trên thị trường. Theo tình huống hiện tại có thể thấy, công ty máy tính IBM và Miccrosoft ở Mỹ phát triển rất mạnh, nên công ty máy tính Thiên Nhất bị đào thải ở Mỹ là điều tất nhiên. Theo góc độ này mà xem, An Na tỷ chuyển công ty về trong nước vẫn khả thi hơn.

- Thị trường trong nước rất rộng lớn. Lấy tốc độ phát triển của kỹ thuật máy tính hiện nay, chỉ sợ không bao lâu sau, thị trường trong nước sẽ vượt xa nước Mỹ. Nói tiếp, công ty IBM và Microsoft nói không chừng cũng sẽ đổ bộ vào trong nước đấy.

Bành Viễn Chinh từ tốn nói. Ánh mắt Vương An Na ngày càng nghiêm túc, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Bành, cậu cứ nói tiếp đi.

- Cá nhân tôi đề nghị, An Na tỷ, chị nên vứt bỏ hoàn toàn hệ thống và kỹ thuật xử lý trước đây, tập trung lực lượng, nghiên cứu phát triển máy tính cá nhân. Khi đó thì nó mới có đường ra.

- Tôi nếu vứt bỏ những thứ đó thì tương đương với việc chẳng còn gì. Tôi không có tài chính, lại chẳng có khách hàng, dựa vào cái gì mà bắt đầu chứ?

Vương An Na thở dài.

- Nếu tôi là An Na tỷ, tôi sẽ đem tất cả những tài sản của mình bán cho công ty IBM hoặc Microsoft để tìm kiếm tài chính. Phải biết rằng, hai công ty này tuy rằng có kỹ thuật nhưng trước mắt vẫn còn đang trong giai đoạn khai thác thị trường nên rất cần nghiệp vụ thành thạo của công ty Thiên Nhất. Nếu An Na tỷ vận tác thích đáng, thì hẳn là không thành vấn đề.

- An Na tỷ trong nước bắt đầu từ con số không, kỳ thật là đem công ty Thiên Nhất biến thành một phòng thí nghiệm, lợi dụng những kỹ thuật hiện có để nghiên cứu phát triển dòng máy tính cá nhân. Tương lai phát triển sau này của nó sẽ không thể đo lường được.

Sự hưng suy của công ty máy tính Thiên Nhất kiếp trước Bành Viễn Chinh cũng đã có chú ý qua. Hơn nữa, sau này có rất nhiều người trong nghề và học gia về kinh tế đã đưa ra những phân tích khác nhau về sự sụp đổ của công ty máy tính Thiên Nhất. Dựa vào những phân tích đó mà tổng hợp trích dẫn ra, tất nhiên là điểm đúng chỗ mấu chốt.

Cho nên, khi hắn miêu tả sơ lược vài câu đã khiến cho Vương An Na chấn động thật lớn, trong lúc vô ý đã mở ra một cánh cửa khác cho Vương An Na.

- Tiểu Bành, không nghĩ cậu lại đưa ra những phán đoán sâu sắc với thị trường máy tính như vậy. Quả thật là một thiên tài.

Vương An Na hơi nghiêng người về phía hắn, nâng ly cười quyến rũ:

- Chị xin mời em một ly.

- Tôi chỉ là nói bừa, xin An Na tỷ tạm thời lắng nghe một chút thôi.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, chạm ly với Vương An Na. Sau đó lặng yên xê dịch thân hình sang một bên, tránh sự tiếp xúc quá thân mật với thân thể mềm mại với Vương An Na.

Vương An Na khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái. Cô lẳng lặng giơ ly rượu nhìn Bành Viễn Chinh:

- Tiểu Bành, nói thật, nếu em giúp chị làm việc thì chị sẽ xem em như người sáng lập ra công ty trong nước và cho em 10% cổ phần.

Vương Bưu ở một bên giật mình, chờ mong câu trả lời của Bành Viễn Chinh. Lấy tài sản và gia nghiệp của Vương An Na, 10% mà cô hứa không phải là một con số nhỏ. Vương An Na đồng ý đưa ra số tiền như vậy để mời Bành Viễn Chinh về làm việc, đến ngay cả Vương Bưu cũng không hề nghĩ đến.

Bành Viễn Chinh lắc đầu, cười xin miễn nói:

- Vô công bất thụ lộc, hơn nữa tôi cũng không phải là người chuyên làm xí nghiệp. Ý tốt của An Na tỷ tôi xin nhận.

Bành Viễn Chinh là người tái sinh, làm sao mà nhìn không thấu việc Vương An Na có chút thích hắn. Nhưng không đến mức không duyên không cớ mà xuất ra cổ phần của mình.

Không thể không nói, khứu giác của người phụ nữ này cực kỳ nhạy bén. Cô không phải là nhắm vào Bành Viễn Chinh không, mà là còn nhắm vào Phùng Thiến Như phía sau Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh như thế nào mà có khả năng chụp đại một việc gì đó. Hắn chí không ở thương trường, nếu phải kiếm tiền, làm gì mà đi làm công cho người khác, chỉ cần dựa vào tin tức tái sinh của mình thì sẽ trở thành một phú hào ngay.

Ba người thân thiết nói chuyện với nhau, không khí rất hòa hợp với nhau. Chỉ có điều Bành Viễn Chinh có chút không yên lòng, vì bỏ Phùng Thiến Như ở dưới lầu, chung quy là không thích hợp.

Bởi vậy, khi xem đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm, Bành Viễn Chinh liền chủ động đề xuất ra về.

- An Na tỷ, chúng ta còn nhiều thời gian, về sau khi An Na tỷ kinh doanh trong nước thành công, hoan nghênh đến tỉnh Giang Bắc đầu tư. Đến lúc đó, đứa em này nhất định sẽ tổ chức một bữa tiệc để tẩy trần cho An Na tỷ.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của Vương An Na một chút rồi buông ra ngay.

Vương An Na cười đầy thâm ý, đột nhiên vỗ bả vai Bành Viễn Chinh, thò người qua nói nhỏ qua lỗ tai của hắn, cười nói:

- Chị sẽ nhớ kỹ lời của em. Đến lúc đó đừng đổi ý nhé.

Cô động tác thân mật, bộ ngực không tự chủ được áp sát cánh tay Bành Viễn Chinh. Tuy rằng ấm áp, mềm mại, co dãn đẫy đà nhưng Bành Viễn Chinh thở phào một cái, thầm nghĩ người đàn bà này thật sự rất quyến rũ, trời sinh hồ ly tinh, người bình thường không cưỡng lại được.

Vương An Na và Vương Bưu chậm rãi đi theo phía sau Bành Viễn Chinh xuống lầu. Bành Viễn Chinh đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Phùng Thiến Như, thì nghe bên tai truyền đến một tiếng kêu nhẹ nhàng:

- Anh Viễn Chinh, em ở bên này.

Bành Viễn Chinh quay đầu lại.

Một tiếng kêu “Anh Viễn Chinh” truyền vào lỗ tai Vương Bưu. Vẻ mờ ám trên mặt Vương Bưu chợt hóa thành khiếp sợ. Y tuy rằng luôn mồm nói giỡn với Bành Viễn Chinh, nhưng trên thực tế trong lòng y cũng không tin Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như lại qua lại với nhau. Dù sao thân phận cách nhau quá lớn.

Nhưng một tiếng “Anh Viễn Chinh” trực tiếp đập nát hoài nghi trong lòng Vương Bưu.

Còn Vương An Na thì ánh mắt sáng ngời, ngày càng mãnh liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.