- Con biết cái gì, tranh thủ đi! Xe đậu dưới lầu, cha đã sắp đặt đâu vào đó cho con. Tối nay con rời Giang Bắc, chạy thẳng tới Giang Nam, nhân tiện khảo sát thị trường ở đó một chút, nếu thật sự không ổn, sau này thị trường trọng tâm của chúng ta sẽ dời dần đến phía nam.
Lý Hoắc Nhiên nghiêm mặt thúc giục:
- Lập tức đi ngay! Đi thẳng từ công ty!
Lý Long có phần không biết nên khóc hay nên cười:
- Cha, con cũng không thể thu dọn một chút đồ, nói với con dâu của cha một tiếng sao? Bằng không, con dẫn cô ấy theo?
Lý Hoắc Nhiên tức giận nói:
- Bây giờ là lúc nào rồi mà con còn ở đó kêu gào? Con không cần lo cho vợ con, đã có cha ở đây! Chờ con đến phía nam, thu xếp xong rồi hãy nói!
- Được rồi, được rồi! cha, con chuẩn bị một chút, lập tức đi ngay!
Lý Long bất đắc dĩ đầu hàng, bắt đầu mặc áo gió.
Lý Hoắc Nhiên lấy ra một bao da màu đen, ném trên bàn Lý Long:
- Đây là điện thoại di động mới, còn có một trăm ngàn, tối nay con đến thành phố Tân Khai tỉnh Giang Nam nghỉ lại, cha đã liên lạc với bên đó, phía trên có danh thiếp của họ.
Lý Hoắc Nhiên xoay người rời đi. Là một lão cáo già vốn xuất thân “hắc đạo”, cuối cùng “tẩy trắng” thành công trở thành doanh nhân, Lý Hoắc Nhiên đương nhiên không phải là thiện nhân. Ông ta có phần lưu manh tàn nhẫn, nhưng cũng có một phần khôn khéo của một dona.
Lý Long cho người của ban dự án làm ầm ĩ ở huyện, Lý Hoắc Nhiên dự cảm là sẽ không ổn. Mà tin tức do Ngụy Đại Quân cung cấp càng bình tĩnh, ông ta càng có cảm giác có gì đó không đúng. Đây là lý do chủ yếu khiến ông ta thúc giục Lý Long lánh ra ngoài…
Phân đội do Trọng Tu Vĩ chỉ huy đang chờ trước cửa công ty Quang Minh. Đại đội phó đại đội cảnh sát hình sự Mã Lực có phần sốt ruột, tiến tới trước mặt Trọng Tu Vĩ, hạ giọng nói:
- Cục trưởng Trọng, bên Lý gia cũng không có động tĩnh gì. Theo quan sát và điều tra, cha con Lý Hoắc Nhiên chưa trở về nhà. Rất rõ ràng, nếu Lý Long không công ty, thì là lẩn trốn. Thay vì tốn công chờ đợi, chúng ta cứ xông thẳng vào bắt người! Nếu như Lý Long không ở công ty, chúng ta cũng có thể hỏi rõ hành tung của y, nhanh chóng hành động.
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta đến thành phố Trạch Lâm, là nơi đất khách để phá án, phải khiêm tốn một chút, không nên quá khoa trương, như vậy sẽ gây phiền phức cho lãnh đạo huyện.
Trọng Tu Vĩ lắc đầu.
- Trong huyện vừa báo tin, Lý Long mới nói chuyện điện thoại với Ngụy Đại Quân, hẳn là còn ở công ty. Không nên gấp gáp, kiên nhẫn chờ đợi, chú ý quan sát. Chỉ cần Lý Long vừa rời công ty, chúng ta lập tức tới bắt người, bắt được cho lên xe, trở về huyện Lân, động tĩnh càng nhỏ càng tốt.
Đúng lúc đó, viên cảnh sát hình sự đang quan sát tình huống bên phía trụ sở công ty Quang Minh, ra hiệu bằng tay, cảnh sát hình sự trên xe nhất thời khẩn trương, cũng chăm chú nhìn về phía khu trụ sở của công ty Quang Minh.
Một chiếc xe màu đen đang đậu dưới lầu, Lý Long khoác áo gió màu đen, dẫn theo hai người đàn ông vạm vỡ bước nhanh ra khỏi lầu, lên xe.
Chiếc xe chạy về phía cổng lớn của công ty Quang Minh.
- Không ổn, Lý Long muốn chạy trốn!
Trọng Tu Vĩ đột nhiên vỗ đùi một cái, hạ giọng quả quyết ra lệnh:
- Khi nào xe đi qua, cản đường của hắn, lập tức hành động, bắt Lý Long mang đi ngay!
Thành viên tổ hành động mở hai chiếc xe trước cửa công ty Quang Minh, tài xế của Lý Long đạp thắng xe, nhô đầu ra mắng. Lý Long và các hộ vệ của y chưa kịp phản ứng, bảy tám cảnh sát hình sự mặc thường phục cầm súng lao lên, kéo mở cửa xe, chĩa họng súng đen ngòm vào Lý Long và hai hộ vệ.
Trong nháy mắt thấy Trọng Tu Vĩ và nhóm cảnh sát hình sự, Lý Long biết đã xong rồi. Mặc dù đây là ở cổng trụ sở công ty Quang Minh, nhưng đám cảnh sát này có súng, ba người Lý Long cũng không dám lộn xộn.
Quá trình bắt người chưa đến ba phút. Lý Long bị áp giải lên xe, trong nháy mắt chiếc xe lẫn vào dòng xe cộ và màn đêm thành phố Trạch Lâm, biến mất. Khi Lý Hoắc Nhiên nhận được thông báo xuống lầu, Lý Long đã bị mang đi mất rồi.
Lý Hoắc Nhiên quát lên như sấm, nhưng không dám báo án với cảnh sát thành phố Trạch Lâm, bởi vì ông ta biết rõ, một khi báo án, cảnh sát Trạch Lâm sẽ phối hợp với cảnh sát huyện Lân, nhất định cảnh sát huyện Lân sẽ cung cấp chứng cứ xác thực, để Lý Long bị xử theo pháp luật ở huyện Lân.
Lý Hoắc Nhiên chần chờ hồi lâu, rồi chạy xe suốt đêm đến thành phố Tân An, định sáng hôm sau đến tìm Chu Tích Thuấn. Dù thế nào, bất cứ giá nào, ông ta cũng phải đưa con trai ra ngoài.
Ông ta không sao ngờ được, Bành Viễn Chinh lại kiên quyết như vậy, thủ đoạn sấm sét như vậy, dùng cách rút củi dưới đáy nồi đối với mình…
Chính vì đã trù tính sẵn chiêu này, nên lúc đầu, Bành Viễn Chinh không nóng nảy, không vội vã. Chỉ cần bắt được Lý Long, mọi sự đều xong. Hắn cũng không tin, Lý Hoắc Nhiên dám không nhượng bộ.
Bành Viễn Chinh dẫn theo Phó chủ tịch huyện Tôn Thắng Tuấn, chánh văn phòng Vương Hạo và Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Vi Minh Hiên, một nhóm sáu bảy người chạy tới Tổng công ty khí than lúc hơn ba giờ chiều, đàm phán thuận lợi với Mạnh Kiến Tây và người của xí nghiệp, bước đầu đạt được sự nhất trí.
Tổng công ty khí than thành phố Tân An phải chịu trách nhiệm cung cấp và vận chuyển khí than trong nội thành, nhưng vì mức độ sử dụng của người dân khu vực nội thành trước mắt chỉ chiếm 30 phần trăm công suất thiết kế, khiến lãng phí một phần sản lượng của nhà máy, bởi vì mỗi ngày lượng khí chuyển vận đến hộ tiêu thụ quá ít, mà thể tích của các trạm dự trữ có hạn, mỗi ngày, nhà máy phải loại bỏ một lượng lớn khí than.
Trong tình hình như vậy, phía công ty đã nghĩ đến khai thác thị trường huyện Lân. Mặc dù theo dự án cung ứng thị trường, không có kế hoạch cung cấp khí cho huyện Lân, nhưng dù sao nhà máy cũng tọa lạc ở huyện Lân, nếu như cung cấp khí cho huyện Lân, giá thành cũng không quá cao.
Chủ yếu là công ty cần đầu tư xây dựng hệ thống đường ống áp lực thấp cùng với truyền dẫn và phân phối. Mà nếu như số hộ sử dụng khí của huyện Lân không đạt tới một con số nhất định, cũng sẽ khiến nhà máy bị lỗ.
Cho nên, việc đàm phán của hai phía có hai điểm mấu chốt: thứ nhất, giá thành của đường ống vận chuyển, tài chính huyện Lân phải hỗ trợ một phần cho công ty, không thể để một mình công ty khí than gánh chịu; thứ hai, số lượng hộ sử dụng khí than ban đầu ở huyện Lân không được thấp hơn 2000 hộ. Đây là con số tiêu chuẩn cơ bản.
Nhân khẩu thường trú ở huyện Lân chỉ có một trăm ngàn, 2000 hộ dùng khí là đã đến gần mức cực hạn rồi.
Qua thương thuyết, Bành Viễn Chinh đại diện trong huyện bày tỏ: một mặt, huyện có thể hỗ trợ 3 triệu tệ để xây dựng đường ống cung cấp khí, nhưng phải là sau khi trình báo huyện nghèo cấp quốc gia thành công và đã được Trung ương cấp tiền hỗ trợ huyện nghèo. Mặt khác, đưa các khu sinh hoạt của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện, của công ty điện lực, bệnh viện và khu sinh hoạt ngành giáo dục, tổng cộng hơn ngàn hộ, sẽ sử dụng khí than do nhà máy cung cấp. Sau đó từng bước mở rộng sang những khu sinh hoạt khác, việc hoàn thành định mức 2000 hộ hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Nhưng Tổng công ty khí than thành phố Tân An có phần không hài lòng với số tiền 3 triệu, cho là quá ít.
Mạnh Kiến Tây nhìn Bành Viễn Chinh cười khổ, nói:
- Chủ tịch huyện Bành, xin thứ cho tôi nói thẳng, 3 triệu này thật sự chỉ là muối bỏ biển! Bước đầu tính toán, chi phí xây dựng một loạt công trình đưa khí đến hộ dân, nào là hệ thống đường ống, điều áp, vận chuyển và phân phối, cần bảy tám triệu, đây là do xí nghiệp chúng tôi tự xây dựng nên nhẹ vốn. Nếu phải gánh chịu chi phí xây dựng cao như vậy, trong vòng mười năm tới, chẳng khác nào chúng tôi cung cấp khí miễn phí cho cư dân trong huyện.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ:
- Mạnh tổng, cũng không thể nói như vậy. Trước hết, đây là một công trình lâu dài, một lần đầu tư, cả đời được lợi, mười năm không thu hồi được vốn, hai mươi năm thì có thể.
Huống chi, bước kế tiếp các anh còn thu phí đăng ký dùng khí than, theo chính sách quy định, phí này trên thực tế chính là phí xây dựng hệ thống, chỉ riêng khoản này cũng đã tương đương với khoản hỗ trợ của huyện Lân.
Mạnh Kiến Tây liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, thầm nghĩ Bành Viễn Chinh này quả thật khó đối phó. Hắn làm chuyện gì cũng có chuẩn bị mà đến, như chuyện hợp tác cung cấp khí than cho huyện Lân, ngay cả quy trình công nghệ và phương hướng, chính sách phát triển, hắn cũng nắm rất vững, quan chức khôn khéo và tinh tế, tỉ mỉ như thế, thực sự hiếm thấy.
Mạnh Kiến Tây thở dài nói:
- Chủ tịch huyện Bành, bởi vì huyện Lân là huyện nghèo, theo yêu cầu và tiêu chuẩn do thành phố xác định, chúng tôi thu mỗi hộ sử dụng khí than của huyện Lân 2000 tệ, thấp hơn người sử dụng nội thành. Với 2000 hộ sử dụng, tổng thu không quá bốn triệu. Trên thực tế, cũng thu không nhiều đến mức đó. Huống chi, phí đăng ký sử dụng khí, chúng tôi còn phải nộp lên thành phố một phần, trong tay chúng tôi chỉ còn chừng ba triệu.
- Mạnh tổng, anh cũng biết, huyện chúng tôi đang đẩy mạnh thu hút đầu tư và xây dựng dự án, có thể dự đoán được, trong ba năm tới, nhân khẩu thường trú ở huyện Lân có thể mở rộng thêm 30 phần trăm. Theo sự phát triển kinh tế và tiến trình thành thị hóa, thị trường cung cấp khí của các anh càng lúc càng lớn, tiền thu vào cũng rất khả quan, các anh phải nhìn vấn đề với tầm mắt xa hơn một chút mới được!
Đồng thời, theo tính toán của tôi, mỗi ngày các anh cũng loại bỏ mấy chục ngàn mét khối khí than, lãng phí vô ích. Nếu như đem loại khí than này cung cấp cho huyện chúng tôi, sẽ tăng thêm thu nhạp cho các anh. Mạnh tổng, anh thấy điều này có đúng không?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Chúng tôi là một huyện nghèo, tài chính nghèo, dân chúng cũng không giàu có. Nói thật, chúng tôi không chỉ phải phụ công ty các anh ba triệu, mà còn phải xuất một phần tài chính hỗ trợ cho người dân, bằng không, nhất định sẽ có nhiều người không đóng nổi tiền đăng ký sử dụng khí.
Cho nên, áp lực tài chính của huyện chúng tôi cũng rất lớn, hy vọng Mạnh tổng có thể hiểu cho!