Cảnh Băng không biết phải nói sao, y nhìn Bành Viễn Chinh khóe miệng hơi giần giật, nói:
- Chủ tịch huyện Bành, anh có nguyên tắc của anh, nhưng chúng tôi không phải không có nguyên tắc của mình…Chúng tôi…
Bành Viễn Chinh xua tay cười nhạt một tiếng:
- Cảnh tổng, chúng ta không cần nói quanh co. Các anh chiếm thêm 50 mẫu đất này, hẳn là không dùng cho dự án, mà dùng vào chuyện khác?
Các anh là nhà đầu tư dự án quan trọng của huyện, huyện sẽ tạo mọi điều kiện tháo gỡ khó khăn cho các anh. Thế này vậy, ở đây không có người ngoài, Cảnh tổng đừng ngại nói thật với tôi, rốt cuộc các anh cần đất để làm gì? Nếu thật sự có nhu cầu, huyện sẽ ưu tiên xem xét!
Bành Viễn Chinh vung gậy lên, rồi lại tung ra một củ cà rốt, khiến Cảnh Băng muốn nổi nóng cũng không được.
Cảnh Băng do dự một lúc, gượng cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành đã nói đến mức như vậy rồi, tôi cũng không giấu diếm làm gì. Nói thật, bản thân dự án của chúng tôi không dùng hết 200 mẫu đất. Nhưng chúng tôi phải suy xét đến vấn đề ăn ở của số lượng rất lớn công nhân. Cho nên, chúng tôi điều chỉnh quy hoạch dự án một chút, định xây dựng đồng bộ một khu ký túc xá cho công nhân, gồm vài ký túc xá và cửa hàng.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Chuyện này không thành vấn đề. Huyện có thể đổi một khu đất khác cho công ty các anh, được hưởng giá thuê ưu đãi ngang bằng, anh xem có được không?
Cảnh Băng không ngờ Bành Viễn Chinh lại sảng khoái như vậy, có phần mừng rỡ nói:
- Thế thì tốt quá! Chủ tịch huyện Bành, thật sự là rất cảm tạ. Cảm ơn lãnh đạo huyện thông cảm cho khó khăn của chúng tôi.
- Các anh tới huyện đầu tư, vì nhà đầu tư giải quyết nỗi lo về sau, là trách nhiệm của chúng tôi. Cảnh tổng, trong cuộc họp văn phòng Chủ tịch huyện lần sau, tôi sẽ đích thân đề xuất, tranh thủ sớm giải quyết vấn đề sử dụng đất cho các anh.
- Vạy cảm ơn Chủ tịch huyện Bành, vô cùng cảm ơn!
Ủy ban nhân dân huyện đã dồng ý đổi một mảnh đất khác, đương nhiên Cảnh Băng không cần phải dây dưa vì 50 mẫu đất kia.
Cảnh Băng nhiệt tình tới gần Bành Viễn Chinh bắt tay hắn, hài lòng rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh đưa Cảnh Băng ra cửa, nhìn theo sau lưng hắn, khóe miệng thoáng hiện một tia cười nhạt. Trong lòng hắn thừa hiểu, sở dĩ công ty Giang Nam muốn có thêm 50 mẫu đất, là muốn lợi dụng giá đất rẻ theo chính sách ưu đãi của huyện, còn sau này công ty họ có xây ký túc xá cho công nhân viên chức hay dùng đất đó cho mục đích khác, thì không biết được.
…
Buổi chiều cùng ngày, Quách Vĩ Toàn dẫn theo người của Ủy ban Xây dựng và Ủy ban Kinh tế Thương mại huyện, bắt đầu kết nối với công ty Giang Nam, về việc thu hồi 50 mẫu đất. Đổng Dũng nghe tin, vừa thẹn lại vừa giận, nhưng không có cách nào.
Tới giờ y vẫn chưa liên lạc được với Hàn Duy, y không có can đảm đơn thương độc mã “đấu” với Bành Viễn Chinh.
Đổng Dũng cũng không biết, lúc này, tỉnh đã xác định tân Chủ tịch thành phố Tân An, ngày mai sẽ đến nhậm chức. Tân Chủ tịch thành phố là Giám đốc Sở Giáo dục tỉnh, tên là Tạ Kiến Quân.
Ngày mai, Ban Tổ chức Tỉnh ủy sẽ đến thành phố tuyên bố bổ nhiệm. Bí thư Thành ủy Chu Tích Thuấn được mời lên Tỉnh ủy họp, Hàn Duy hết sức khó chịu, liền gác công vụ qua một bên, đến một làng du lịch ở ngoại ô câu cá.
Tuy nhiên, cho dù Hàn Duy có ở huyện, việc đất đai của công ty Giang Nam cũng được Bành Viễn Chinh giải quyết êm đẹp, Hàn Duy muốn nhúng tay cũng không có lý do gì.
Năm giờ rưỡi chiều, Quách Vĩ Toàn từ công trường trở về, mặc dù hơi mệt mỏi nhưng tinh thần sảng khoái. Quách Vĩ Toàn đi thẳng vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, xong rồi, đất đã được thu hồi, công ty Giang Nam hứa sẽ lập tức dỡ bỏ tường rào và ngưng xây dựng, khôi phục nguyên trạng cho khu đất.
- Ừ, tốt lắm. Mặt khác, nói cho họ biết, họ phải hệ thống thoát nước của họ phải hướng sang nơi khác, không thể để đồng ruộng bị ô nhiễm. Điều này rất quan trọng, anh phải giám sát cho kỹ, không thể để cho họ vì muốn tránh nặng tìm nhẹ mà qua mặt chúng ta.
Bành Viễn Chinh phất phất tay cười nói.
- Điều này tôi biết, đã nói với họ nhiều lần rồi, với lại, nước thải của họ đổ về hướng tây, như thế chắc không xảy ra vấn đề.
Quách Vĩ Toàn đáp, rồi hạ giọng hỏi:
- Bên kia không có động tĩnh gì sao?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Ông ta có thể động tĩnh cái gì? Tôi chưa tìm ông ta tính sổ là may rồi, ông ta còn có mặt mũi tới gặp tôi sao? Cứ để ông ta đến!
Quách Vĩ Toàn cười, thầm nghĩ Bành Viễn Chinh quả nhiên cứng rắn, lần này hắn trở về huyện, ra tay nhanh như chớp, bề ngoài là đánh vào mặt Đổng Dũng, nhưng thật ra là đánh trả Hàn Duy một cách mạnh mẽ.
Hai người đang nói chuyện, Lý Minh Nhiên mỉm cười đi tới, lớn tiếng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tối nay tôi đã đặt tiêm cơm rồi, tôi, lão Quách, lão Nghiêm, Lão Tôn và đồng chí Hiểu Linh cùng chúc mừng anh!
- Không cần đâu, để tôi mời mọi người ăn một bữa cơm.
Bành Viễn Chinh cười lắc đầu. Thấy Vương Hạo từ phía sau Lý Minh Nhiên đi tới, hắn nhướng mày cười:
- Vương Hạo, anh cũng tới, goi cả Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên!
Vương Hạo cười:
- Đương nhiên phải đến chúc mừng lãnh đạo rồi. Chủ tịch huyện Bành, tôi vừa nhận được thông báo của văn phòng Thành ủy, nói là 10 giờ sáng ngày mai, lãnh đạo Ban Tổ chức Tỉnh ủy đến thành phố tuyên bố bổ nhiệm, ở thành phố triệu tập hội nghị toàn thể cán bộ thành phố hoan nghênh tân Chủ tịch thành phố. Thành ủy yêu cầu các cán bộ quận huyện đứng đầu hai khối Đảng chính tham dự hội nghị.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng.
Lý Minh Nhiên kinh ngạc nói:
- Tân Chủ tịch thành phố đến nhậm chức nhanh như vậy sao? Không thể tưởng tượng được!
- Nghe nói là Giám đốc Tạ của Sở Giáo dục tỉnh? Giám đốc Sở điều chuyển đến cơ sở làm Chủ tịch thành phố, xem ra ý chí không nhỏ.
Quách Vĩ Toàn cười, xen vào một câu.
Bành Viễn Chinh cười, không nói.
Tạ Kiến Quân là người như thế nào, hắn đã tìm hiểu rành mạch. Đây là người thân tín của Chủ tịch tỉnh, từ chức trưởng phòng đi lên một mạch, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã trở thành nhân vật có thực quyền số một của Sở, tuyệt đối không đơn giản.
Quan trọng hơn là, người này năm nay mới 36 tuổi, đang thời trẻ trung sung sức. Lúc này từ Sở điều chuyển đến thành phố làm Chủ tịch thành phố, tiền đồ chính trị có thể tưởng tượng được.
Thật ra ở tỉnh đã có không ít tin đồn, nói Tạ Kiến Quân là cán bộ hậu bị cấp phó bộ, rất có thể xuống cơ sở quá độ một thời gian kiếm thành tích, rồi sẽ được triệu hồi về tỉnh làm Phó chủ tịch tỉnh.
Loại tin đồn này không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin. Có câu không có lửa, làm sao có khói, cứ theo lý lịch, kinh nghiệm, tốc độ đề bạt và tuổi tác của y, đủ nói rõ vấn đề.
- Thôi được, không cần bàn luận sau lưng lãnh đạo, như vậy không tốt.
Bành Viễn Chinh cười đứng dậy:
- Đi, chúng ta đi ăn cơm. Lão Quách, anh đi gọi Nghiêm đại tỷ cùng đi.
Bành Viễn Chinh đi được vài bước, lại dừng bước trầm ngâm nói:
- Hay là thế này, chúng ta đừng đem xe theo. Vương Hạo, anh điều xe lớn chở mấy người chúng ta lên thành phố, rồi cho xe về.