Trịnh Anh Nam và Tần Đào rời đi, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Hoắc Quang Minh, bảo y hỏi thời gian cụ thể Phó Khúc Dĩnh rời Tân An, trở về Singapore , hắn muốn đích thân tiễn Phó Khúc Dĩnh.
Không lâu sau, Hoắc Quang Minh gọi lại, nói là Phó Khúc Dĩnh định sáng sớm mai rời huyện đi tỉnh lỵ, sau đó từ tỉnh lỵ bay đi Thủ đô, lại từ Thủ đô bay về Singapore .
Sáng sớm hôm sau, Phó Khúc Dĩnh lên xe rời huyện Lân, xe từ từ chạy về phía huyện lỵ. Từ huyện Lân đi tỉnh lỵ, có một đường tắt không qua khu vực thành thị, nhưng vì quốc lộ này xe vạn tải lớn thường xuyên qua lại, bụi đất bay mù trời, thông thường tài xế cũng sẽ không đi. Nhưng vì tranh thủ thời gian, đồng thời cũng dường như tránh Bành Viễn Chinh đưa tiễn, Phó Khúc Dĩnh đi con đường này.
Phó tổng Thiết Nhĩ Tư của công ty Hoa Thương Tân An tự lái xe đưa Phó Khúc Dĩnh, cô ta muốn ở lại Tân An xử lý công việc bận rộn lúc đầu, tạm thời không trở về Singapore .
Phó Khúc Dĩnh đang nhắm mắt dưỡng thần, tâm tình hơi có chút cảm khái.
- Tiểu thư, Chủ tịch huyện Bành ở phía trước...
Thiết Nhĩ Tư có vẻ hơi bất ngờ, giảm tốc độ xe, nhẹ nhàng nói.
Phó Khúc Dĩnh đột nhiên mở mắt, qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, thấy Bành Viễn Chinh mặc áo khoác ngoài bằng nỉ đen, dựng thẳng cổ áo, đeo một khăn quàng cổ đỏ thẫm, lẳng lặng đứng ở ven đường, ánh mắt trầm ngưng, vững vàng như núi.
Phó Khúc Dĩnh ngưng mắt nhìn Bành Viễn Chinh, sâu kín thở dài:
- Dừng xe đi!
- Không ngờ anh lại tới...
Phó Khúc Dĩnh xuống xe, từ từ đi tới, mặc cho gió rét thổi tung lọn tóc lòa xòa, ngực áo khoác không cài.
- Bằng hữu đi xa, sao tôi có thể không tiễn. Hôm nay từ biệt, mong cô luôn bảo trọng.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, đưa một cái hộp nhỏ trong tay tới:
- Một chút quà nhỏ, xin vui lòng nhận cho.
Phó Khúc Dĩnh đón lấy, nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn, năm tới tôi sẽ trở lại, chúc trước anh, Tết này vui vẻ. Gặp lại sau!
Phó Khúc Dĩnh vội vã lên xe, bảo Thiết Nhĩ Tư lái xe thật nhanh. Cô không dám dừng lại, bởi vì mỗi lần ở bên Bành Viễn Chinh, cô cũng sẽ co cảm giác bị người đàn ông này hiểu rõ hết thảy, nhìn thấu hết thảy, tâm trạng khó tả, xao động không yên.
Bành Viễn Chinh đứng ở ven đường vẫy vẫy tay. Phó Khúc Dĩnh quay lại nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, ánh mắt long lanh, lóe ra một chút phức tạp.
Phó Khúc Dĩnh sâu kín thở dài, mở ra hộp quà Bành Viễn Chinh tặng. Bên trong hộp là một quyển sách “ Đời là một con đường một chiều”, trên trang bìa trong, Bành Viễn Chinh ghi mấy dòng: "Đời là một con đường một chiều, cho dù là đau thương hay hạnh phúc, là khổ nạn hay là bằng phẳng, cũng sẽ không có lối quay về, một khi hiểu và chấp nhận điều này, đời người đơn giản hơn nhiều.”
Phó Khúc Dĩnh yên lặng nhìn chăm chú đoạn văn này, khóe miệng từ từ hiện lên một nụ cười như có như không: thật là một người đàn ông thú vị, nhưng anh là một cậu ấm con nhà quyền quý, biết cái gì là khổ nạn với thất bại đây? Bản thân anh cũng không hiểu nổi những thứ này, còn tới “giảng đạo” cho tôi, chẳng phải là rất buồn cười?
Thiết Nhĩ Tư đang lái xe, đột nhiên khẽ cười nói:
- Tiểu thư, nghe nói Chủ tịch huyện Bành mồ côi cha từ khi còn rất nhỏ, từ nhỏ cùng cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, chịu không ít khổ. Sau này thi đậu trường đại học tốt nhất – Đại học Kinh Hoa, từ đó mới thay đổi vận mệnh.
Phó Khúc Dĩnh kinh ngạc: :
- Thiết Nhĩ Tư, những chuyện này là em nghe ai nói? Nhà của hắn không phải là ở Thủ đô sao?
Lời của Thiết Nhĩ Tư khiến Phó Khúc Dĩnh cảm thấy rất kỳ lạ. Thật ra thì đối với Bành Viễn Chinh, cô cũng không hiểu rõ được bao nhiêu, chỉ biết hắn là cháu đích tôn của Phùng gia.
Thiết Nhĩ Tư cười:
- Tôi nghe thư ký Điền Minh, là thư ký trước kia của hắn nói. Tiểu thư, Chủ tịch huyện Bành là người Tân An, mẹ hắn là một kế toán viên, nhà ông ngoại mặc dù điều kiện không tệ, nhưng nghe nói cũng không lui tới, gần đây quan hệ mới hòa hoãn một chút...
Tôi còn nghe nói trước kia Chủ tịch huyện Bành có một người bạn gái. Gia đình cô ta thấy nhà hắn nghèo, bèn chia rẻ bọn họ...
“Tại sao có thể như vậy? “Phó Khúc Dĩnh kinh ngạc, miệng hơi há ra, thật lâu cũng không có khép lại.
Thiết Nhĩ Tư là tâm phúc của cô, chắc chắn không nói dối, huống chi đối với chuyện này, cô ta cũng không cần thiết phải nói dối. Trong lúc vô tình, Thiết Nhĩ Tư một phen trực tiếp phá vỡ “ấn tượng” của Phó Khúc Dĩnh đối với Bành Viễn Chinh, bỗng dưng cô phát giác, đối với ngườiđ àn ông này, thật sự là cô không thể giải thích...
Thảo nào không giống cậu ấm bình thường, rõ ràng là một thanh niên trẻ tuổi, nhưng làm cho người ta có cảm giác về một người từng trải qua dâu bể... Trong lòng Phó Khúc Dĩnh dấy lên sự tò mò về Bành Viễn Chinh, trong nháy mắt lấn át sự u buồn sâu trong nội tâm mình.
- Tiểu thư, nghe nói Chủ tịch huyện Bành phu nhân là con nhà khuê các ở Thủ đô, lai lịch rất lớn. Hắn có thể có hôm nay, e là có quan hệ rất lớn đến người vợ kia.
Thiết Nhĩ Tư lại nói.
Phó Khúc Dĩnh không lên tiếng, cô thầm nghĩ đâu chỉ là rất lớn, là lớn đến không thể lớn hơn nữa. Nhưng hắn là trưởng tôn của Phùng gia, dù bằng cách nào “tiểu tử nghèo” lại hóa thành cậu ấm nhà quyền quý hàng đầu ở Thủ đô, cũng không thể phủ nhận sự thật đó, làm sao có thể là kẻ gặp may “nhờ vợ” được?
...
Tiễn Phó Khúc Dĩnh xong, chỉ còn mấy ngày nữa là Tết. Công tác trong huyện, thật ra thì đã đi vào trạng thái tạm dừng, hầu như tất cả mọi người đang háo hức chờ Tết đến. Lúc này, tâm tư của đại đa số người cũng không để ở đơn vị.
Bành Viễn Chinh xử lý xong mấy công việc cuối cùng, cũng chính thức kết thúc công việc, bắt đầu suy nghĩ chuyện riêng của mình.
Tết này, hắn muốn ở bên Tần Phượng. Đối với Tần Phượng, cơ hội hai người ở chung như vậy là hết sức quý báu, vì thế, trước Tết cô quyết định về thăm nhà một chuyến, sau đó mới tới ở chung với Bành Viễn Chinh.
Buổi sáng, Tần Phượng chở một ít hàng tết về thành phố nhà mẹ đẻ ở Thanh Sơn, thăm cha mẹ một chút, cùng ăn bữa cơm, lấy cớ công việc bề bộn phải trở lại Tân An.
Thấy cô muốn đi, Tần Đào cười nói:
- Chị, em cũng định đi Tân An làm chút chuyện, chị cho em đi nhờ xe nhé!
Tần Phượng gật đầu. Tới trước trụ sở Quận ủy Tân An, Tần Phượng xuống xe, dặn dò tài xế đưa Tần Đào đến nơi y muốn.
Xế chiều lúc tan việc, nhưng tài xế thế vẫn chưa về. Tần Phượng vừa bảo Thẩm Ngọc Lan liên lạc với tài xế, vừa cau mày ở phòng làm việc đợi chừng nửa giờ, tài xế Đại Lão Lý mới chạy lên lầù, mình đẫm mồ hôi.
- Bí thư Tần, Chủ nhiệm Thẩm, thật là có lỗi... Tôi đưa Tần tổng, chờ hắn làm xong việc đưa trở lại, trên đường bị kẹt xe, nên về trễ.
Đại Lão Lý giải thích, Thẩm Ngọc Lan hơi bất mãn khẽ oán giận nói:
- Vậy anh cũng có thể gọi điện thoại báo cho tôi, tôi còn bố trí xe khác cho lãnh đạo! Như thế này, làm trễ nãi công việc của lãnh đạo.
Đại Lão Lý bối rối xoa xoa đôi bàn tay, không phản bác được.
Tần Phượng thở phào một cái, cười cười nói:
- Không sao. Tối nay tan việc, cũng không có gì. Bác tài Lý, hai người đi đâu, sao đi lâu vậy?
Tần Phượng thuận miệng hỏi một câu. Đối với người dưới cô hết sức hòa nhã, hơn nữa tài xế lại đưa em trai của mình đi có việc, dù như thế nào cô cũng sẽ không nổi giận được.
- Bí thư Tần, Tần tổng đi huyện Lân tìm Chủ tịch huyện Bành làm việc. Có thể là Chủ tịch huyện Bành giữ cậu ấy ngồi một lúc, nên trễ một chút.
Đại Lão Lý cũng không để ý, thuận miệng trả lời.
Nhưng không ngờ, phản ứng của Tần Phượng vô cùng kịch liệt.
Cô nghe vậy lập tức chấn động, mặt sa sầm, trầm giọng nói:
- Hắn tìm Chủ tịch huyện Bành làm cái gì? Được, hai người đi ra ngoài trước, tôi gọi điện thoại hỏi một chút!
...
Tần Đào đã lên xe lửa rời Tân An, đương nhiên Tần Phượng chỉ có thể hỏi Trịnh Anh Nam. Cô là người thông minh cỡ nào, thoạt nghe liền hiểu ngay.
Trịnh Anh Nam không ngờ Tần Phượng giận dữ như vậy, giọng điệu vô cùng cứng rắn, trách mắng cô tơi bời qua điện thoại.
- Chị, em cảm thấy, Tần Đào cũng không phải là người ngoài, chuyện của Tần Đào làm sao chúng ta bỏ mặc được? Đối với Bành Viễn Chinh, chuyện đó không có gì khó khăn, để cho hắn giúp Tần Đào một chút đâu có sao?
Trịnh Anh Nam cười cười:
- Chị, đừng nóng giận, coi như là em sai lầm, có được không?
Trịnh Anh Nam thầm nghĩ, Tần Đào là em ruột của chị, thái độ của chị làm sao vậy? Trái lại em đây là chị họ, lại thành “bắt chó đi cày” xen vào việc của người khác rồi?
- Làm sao em biết anh ấy làm việc không khó khăn? ! Em chỉ thấy kết quả, không thấy được quá trình! Em có biết, vì giúp Phong Thái đưa ra thị trường, rốt cuộc anh ấy phải làm những việc gì không ? Mất bao nhiêu sức lực không? Em biết không? Làm như em, không phải là đem thêm phiền phức cho anh ấy sao! Bé Anh, một lần nữa chị nhắc lại, sau này em đừng bao giờ làm chuyện như vậy nữa. Nếu em còn tái phạm, chúng ta sẽ không còn là chị em!
Giọng Tần Phượng kiên quyết mà nghiêm túc:
- Em là em họ chị, nhưng đối với anh ấy, em còn chưa đúng nghĩa là một người bạn!
Trịnh Anh Nam cười khổ:
- Chị, có nghiêm trọng đến như thế không ? Có thể làm thì làm, làm không được cũng không sao cả, chị cần gì phải nổi trận lôi đình như vậy? Chị, chị phải biết rằng, nếu Tần Đào là người dưng, em sẽ không dẫn nó đến tìm Bành Viễn Chinh, lâu như vậy, chị đã thấy em gây phiền phức cho hắn lần nào chưa?
Trong lòng Trịnh Anh Nam đồng thời lóe lên một tia cay đắng và bất mãn: mình còn chưa đúng nghĩa là một người bạn của Bành Viễn Chinh là sao? Chị à, sao chị có thể nói như vậy?
- Em biết là tốt rồi! Tối nay chị sẽ gọi điện thoại cho Tần Đào, chuyện này đến đây chấm dứt, không nên nhắc lại nữa!
Tần Phượng tức giận cúp điện thoại, tâm tình vẫn hơi kích động.
Cô luôn luôn cho là tình cảm của mình đối với Bành Viễn Chinh là rất thuần túy, không muốn trộn lẫn một chút thế tục nào, càng không muốn vì vậy mang đến áp lực và gánh nặng cho Bành Viễn Chinh.
Cô không muốn tình cảm thuần túy của mình có chút tỳ vết nào , sự trân trọng của cô đối với tình cảm này, Trịnh Anh Nam không chắc có thể hiểu được.