Bành Viễn Chinh hơi nhướng mày, cười nói:
- Bí thư Hàn, cũng không hoàn toàn đúng như vậy, chủ yếu là tôi ở Thủ đô cũng không làm gì, nên trở lại thành phố mở tiệc rượu, mời các thân bằng hảo hữu.
Hàn Duy cười ha hả:
- Hay lắm! Đồng chí Viễn Chinh, đến lúc đó đừng quên gửi thiệp cho tôi.
- Ồ, nếu lãnh đạo có thời gian, rất hân hạnh đón tiếp lãnh đạo, tôi cầu còn không được đây!
Bành Viễn Chinh cười.
Hàn Duy rút thuốc ra, ném cho Bành Viễn Chinh một điếu, đốt thuốc hít một hơi, nói:
- Tốt lắm, chúng ta nói chuyện công việc một chút. Nếu cậu không về, tôi cũng định gọi điện thoại cho cậu, thúc giục cậu về!
Bành Viễn Chinh im lặng lắng nghe, biết Hàn Duy nói vậy là còn có phần sau.
- Lâm Trường Hà bị Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố song quy, là quyết định của Thành ủy. Vụ án Tôn Tuyết Lâm, Lâm Trường Hà có dính líu, mà bước kế tiếp, theo tiến triển của vụ án, còn có thể liên quan đến một số người, điều này khiến công tác trong huyện gặp khó khăn rất lớn.
Theo tinh thần chỉ thị của hội nghị thường vụ Thành ủy và chỉ thị của Bí thư Đông Phương, công việc chủ yếu hiện nay của huyện Lân chính là bảo đảm ổn định! Ổn định là trên hết!
Hàn Duy phất phất tay, giọng càng nghiêm túc:
- Cậu lập tức quay lại với công việc, trước hết giải quyết tốt chuyện nông dân tranh cãi trong vụ xây dựng nhà máy luyện than cốc. Trong thời kỳ đặc biệt này, bất kỳ tai họa ngầm nào, dù nhỏ, đều có thể gây thành đại loạn, chúng ta không nên coi thường!
Đây là danh sách đề cử ba người Mã Thiên Quân làm Phó chủ tịch huyện do Cung Hàn Lâm báo cáo lên, cậu xem xem.
Bành Viễn Chinh đón lấy bản danh sách, quay lại ngồi xuống ghế salon, xem kỹ, thầm nhíu mày.
Mã Thiên Quân chính là Ủy ban kinh tế và thương mại lão Mã, hai người còn lại là Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Vi Minh Hiên và Cục trưởng Cục tài chính Tiền Học Lộ.
Mặc dù việc bổ nhiệm Phó chủ tịch huyện là do Thành ủy quyết định, nhưng trong tình hình thiếu hụt lực lượng trong bộ máy huyện Lân, Cung Hàn Lâm là Chủ tịch huyện, đương nhiên có quyền đề cử.
Ba người Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên, Tiền Học Đường là cán bộ cấp trưởng phòng, trẻ trung, khỏe mạnh, cũng phù hợp điều kiện chọn làm Phó chủ tịch huyện. Danh sách đề cử của Cung Hàn Lâm cũng không có vấn đề gì lớn.
Mấu chốt của vấn đề là ba người này là cán bộ thuộc ngành Bành Viễn Chinh được phân công phụ trách, Cung Hàn Lâm đề cử họ nhưng không hề thông báo cho Bành Viễn Chinh, dĩ nhiên trong lòng hắn rất không thoải mái.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu cười nói:
- Bí thư Hàn, ba người này cũng là người ở ngành tôi quản lý, cũng phù hợp điều kiện, cá nhân tôi không có ý kiến gì.
Dường như Hàn Duy không ngờ Bành Viễn Chinh lại đồng ý, y nhìn Bành Viễn Chinh đầy thâm ý, thầm nghĩ người trẻ tuổi này quả nhiên khác người. Biết khi nào nên lấy khi nào nên bỏ, lòng dạ rộng lớn vô cùng.
Y chợt gật đầu, nói:
- Thành ủy sẽ có suy nghĩ, nhưng Thành ủy phải nhìn toàn cục, không thể chỉ suy nghĩ đến tình huống của một mình huyện Lân.
Thành ủy đang nghĩ cách tăng cường lực lượng cho huyện Lân, nhưng trước mắt, các đồng chí hiện nay, nhất là cậu, phải đảm đương gánh nặng. Đồng chí Viễn Chinh, ngay lúc này, đây là lúc tổ chức đang khảo nghiệm năng lực của chúng ta!
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định cố gắng công tác thật tốt!
Bành Viễn Chinh biết cuộc nối chuyện đến đây là kết thúc, liền đứng dậy tỏ thái độ.
Hàn Duy hài lòng cười cười:
- Tốt, Thành ủy và cá nhân tôi rất hài lòng với công tác của cậu. Hy vọng cậu có thể tiếp tục cố gắng, không phụ sự kỳ vọng của tổ chức đã dày công bồ dưỡng cậu từ trước đến nay.
- Dạ, tôi hiểu.
Bành Viễn Chinh xoay người định đi, đột nhiên lại do dự, quay lại cười nói:
- Bí thư Hàn, có thể xin lãnh đạo hai phút nữa không?
- Sao, còn có việc à?
- Bí thư Hàn, tôi thấy ở huyện Lân có thể xây dựng một trung tâm thương mại…
Bành Viễn Chinh đứng trước bàn làm việc của Hàn Duy, thong thả nói một lượt về ý tưởng và triển vọng của dự án, khiến Hàn Duy rất thích thú.
Nhất là khi nghe nói hắn đã cùng tập đoàn Hoa Thương Singapore tiến hành bàn bạc bước đầu, mà tập đoàn Hoa Thương cũng có ý định tới huyện Lân đầu tư, Hàn Duy mừng rỡ, khoát tay nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, ngồi xuống nói kỹ hơn một chút!
Mặc dù Hàn Duy kiêm nhiệm Bí thư Huyện ủy huyện Lân, nhưng cũng hy vọng tạo được thành tích trong lúc mình kiêm chức, bởi vì điều đó có lợi cho sự nghiệp chính trị của y. Mà muốn tạo thành tích, nhanh nhất là thu hút đầu tư, phát triển kinh tế, nếu một dự án có tổng vốn đầu tư cao mấy chục triệu vận hành thành công, y làm Bí thư Huyện ủy huyện Lân, đương nhiên cũng được hưởng thành quả.
Hàn Duy đến ngồi đối diện với Bành Viễn Chinh, hai người sôi nổi thảo luận, bất tri bất giác đã qua giờ tan tầm.
Hàn Duy nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, tốt lắm, hôm nay nói tới đây thôi. Ý tưởng của cậu rất tốt, tôi ủng hộ cậu. Như vậy, khoan hãy báo cáo lên lãnh đạo thành phố, trước tiên cứ triển khai bước đầu, đợi đến lúc nên hình nên dáng, tôi sẽ đích thân báo cáo lên Thành ủy, tranh thủ sớm được duyệt!
Bành Viễn Chinh thở ra một cái, tâm trạng cũng trở nên buông lỏng. Vốn hắn muốn thử dò xét, xem Hàn Duy có nôn nóng tìm kiếm thành tích, chỉ cần một Phó bí thư Thành ủy như ông ta thúc đẩy, dự án sẽ thuận lợi rất nhiều, ít nhất, trong huyện không ai dám phản đối.
…
Ngày thứ hai, nhân viên tiểu Hứa tới sớm để quét dọn vệ sinh, chợt nhìn thấy cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh mở rộng ra, sợ hết hồn, chạy tới xem, thấy Bành Viễn Chinh đang ở trong phòng làm việc lau bàn, vội đi vào giành lấy khăn lau:
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo về rồi!
Tin Bành Viễn Chinh về lại huyện làm việc truyền đi rất nhanh. Buổi sáng, các lãnh đạo các ngành hắn quản lý, lục tục tới “trình diện” và thăm hỏi, nhưng không thấy Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và Tiền Học Lộ.
Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa cũng tới. Quách Vĩ Toàn, Phó chủ tịch huyện mới tới, bận xuống nông thôn điều nghiên, không có ở đây. Nghe nói Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm không được khỏe, ở nhà nghỉ ngơi, Bành Viễn Chinh chủ động gọi điện thoại cho ông ta.
- Lãnh đạo, tôi là Bành Viễn Chinh!
Cung Hàn Lâm ngẩn người:
- Viễn Chinh? Cậu đa về? Tốt! Tôi đã nói với cậu, dự án nhà máy luyện than cốc có một chút vấn đề, cậu về rồi, nhanh chóng nắm bắt tình hình! Hai ngày nay tôi bị cảm sốt, chờ ngày mai tôi đi làm, chúng ta gặp mặt nói chuyện!
- Được, tôi sẽ bắt tay vào làm ngay.
Bành Viễn Chinh cười, cúp điện thoại.
Vương Hạo rón ra rón rén đi tới, kính cẩn nói:
- Lãnh đạo, ngài tìm tôi?
- Ừ, Vương Hạo, có hai chuyện. Một là chuyện riêng của tôi, anh giúp tôi. Thứ Sáu tuần này, tôi muốn tổ chức một tiệc cưới, mời các lãnh đạo, đồng nghiệp bạn bè ở thành phố và huyện. Anh giúp tôi, tổ chức ở phòng tiếp đãi huyện, tôi tự bỏ tiền, ngoài ra, tôi không nhận tiền biếu. Tôi hoan nghênh các đồng chí ở huyện đến xem náo nhiệt, nhưng tuyệt đối không thu tiền biếu của bất cứ kẻ nào!
Vương Hạo mừng thầm, Bành Viễn Chinh chịu giao chuyện này cho y làm, rõ ràng là tin tưởng y. Y cười nói:
- Lãnh đạo yên tâm đi, tôi tới lo liệu là được. Chờ sắp xếp xong xuôi, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo.
- Được, cám ơn. Chuyện thứ hai là công việc. anh giúp tôi triệu tập Ủy ban Xây dựng huyện, Ủy ban kinh tế và thương mại, lãnh đạo phân quản công ty xây dựng công trình nhà máy luyện than cốc, Chủ tịch thị trấn Ba Trì, xế chiều tới Ủy ban nhân dân huyện họp.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nói.
Vương Hạo vội vàng đáp ứng lập tức ra ngoài gọi điện thoại bố trí công việc.
Sau khi ăn một chút, Bành Viễn Chinh trở về phòng làm việc nghỉ ngơi một lát rồi đến Ủy ban nhân dân huyện họp.
Vương Hạo, Hoắc Quang Minh đã đợi ở cửa phòng hội nghị, thấy Bành Viễn Chinh tới, liền nghênh đón, kính cẩn nói:
- Chủ tịch huyện Bành, mọi người đã đến đông đủ, chỉ là…
Vương Hạo do dự một chút, hạ giọng nói:
- Chủ nhiệm Mã của Ủy ban kinh tế và thương mại nói dang dự họp ở thành phố, không về được, cho một phó Chủ nhiệm tới đây. Vi Minh hiên của Ủy ban xây dựng Huyện ủy, nói bị cảm, xin nghỉ phép.
Bành Viễn Chinh chậm bước lại, sắc mặt sa sầm.
Theo lý thuyết, bành viễn chinh là phân quản lãnh đạo, lại là Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, hiện giờ là một trong lãnh đạo chủ yếu của huyện. Bành viễn chinh triệu tập cuộc họp, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên không nên không đến.
Dù là nói đang họp ở thành phố, hay đang dưỡng bệnh trong nhà, cũng là từ chối không đến.
“Đây là hai người đó công khai tỏ thái độ đối với Cung Hàn Lâm, chuẩn bị xoay qua phía Cung Hàn Lâm”.
Hoắc Quang Minh thầm cười lạnh: “Cho dù các người thật sự trở thành Phó chủ tịch huyện, mà không coi Chủ tịch huyện Bành ra gì, tuyệt đối là một hành động ngu ngốc!
Bành Viễn Chinh im lặng bước vào phòng họp.
Trong phòng họp, các lãnh đạo cũng đứng dậy cười chào hắn. Bành Viễn Chinh tới bắt tay Cảnh Đại Niên là Phó Bí thư tổng công ty khí than, rồi gật đầu với Thừa Đào, Bí thư Đảng ủy thị trấn Ba Trì, sau đó nhìn hai phó chức của Ủy ban Xây dựng và Ủy ban kinh tế thương mại, giọng chợt cao hẳn lên, lạnh lùng nói:
- Tại sao Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên không tới họp?
Các vị lập tức trở lại, nói với Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên, hội nghị ngày hôm nay bàn chuyện rất quan trọng, mặc kệ bọn họ có lý do gì, trong vòng một giờ nhất định phải tới dự họp! Đây là mệnh lệnh!
Hai cán bộ cấp phó lúng túng lau mồ hôi lạnh, đi ra phòng họp, gọi điện.
- Tôi được Bí thư Hàn ủy thác ra mặt hợp xử lý cuộc tranh cãi lần này, nhưng vì đây là chuyện quan trọng, hai người đứng đầu Ủy ban kinh tế và thương mại cà Ủy ban Xây dựng nhất định phải có mặt. Chúng ta hút thuốc trước đã, chờ họn họ.
Bành Viễn Chinh cười, đưa cho Cảnh Đại Niên một điếu thuốc. Hai người đốt thuốc, ngồi chờ.