Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua, bên trong bài trí rất đơn giản. Chỉ có bàn làm việc là mới, còn chiếc ghế sofa là cũ. Ngoài cửa có treo một giàn hoa với hai bồn hoa lan xanh um tươi tốt. Bức tường được sơn lại hoàn toàn mới, trong không khí vẫn còn có một mùi bùn đất.
Gian phòng nhỏ bên trong gồm có một cái giường, một bếp lửa kiêm lò sưởi, một cái bồn rửa mặt, so với văn phòng khác thì cũng chẳng có gì khác nhau quá lớn. Chỉ có duy nhất một thứ khác nhau là cái bàn làm việc lớn hơn so với nhóm phó chức, và ghế thì bằng da thật.
Bành Viễn Chinh đối với mấy thứ này cũng không quá để ý, lại càng không chú ý đến phong thủy, liền cười nói:
- Rất tốt, cảm ơn mọi người.
- Lãnh đạo đã quá khách khí rồi. Đây đều là việc chúng ta phải làm.
Cán sự Tiểu Lý, Tiểu Vương đều là những cô gái hơn hai mươi tuổi, chẳng kém gì so với Bành Viễn Chinh. Tốt nghiệp đại học không bao lâu thì được phân phối xuống.
- Haha, hai vị họ gì?
Bành Viễn Chinh bước ra sau bàn làm việc, ngồi xuống cười hỏi.
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi họ Vương, Vương Tân Diễm.
Tiểu Vương nói.
- Tôi họ Lý, Lý Tân Hoa.
Tiểu Lý mỉm cười lên tiếng, từ trong bàn làm việc lấy ra một bình ly tách bằng inox mới tinh:
- Chủ tịch thị trấn Bành, đây là ly tách mà thị trấn thống nhất cấp cho các lãnh đạo. Để tôi giúp anh rửa sạch.
Kỳ thật lúc này Bành Viễn Chinh đã nhận ra Lý Tân Hoa chính là thư ký của phòng chính Đảng. Trước đây đã bị hắn bắt chỉnh sửa tài liệu liên tiếp khiến sinh ra bất mãn. Nhưng nếu đối phương không chủ động lên tiếng thì hắn làm lãnh đạo, cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng mà thôi.
- Không cần, lát nữa để tôi tự làm.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, ngăn cô lại, tiếp nhận cái tách đặt lên trên bàn, lại nói:
- Phiền mọi người mang cho tôi một số tài liệu cơ bản về tình hình thị trấn để tôi làm quen một chút.
Hai cô vâng lệnh rồi bước ra ngoài. Lý Tuyết Yến mỉm cười, cầm đến một cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh, đặt lên trên bàn của hắn, dịu dàng nói:
- Tặng anh một cái gạt tàn thuốc. Ngày hôm qua tôi đi chợ mua được. Nó khá đẹp. Tuy nhiên, tôi vẫn đề nghị anh hút thuốc ít lại.
- Cám ơn, tôi về sau nếu không còn làm tài liệu nhiều thì hẳn là sẽ có thể giảm bớt được một chút. Cố gắng hạn chế thôi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười. Kỳ thật thì hút thuốc là tật xấu mà hắn có từ kiếp trước. Khi vừa mới tốt nghiệp đại học, hắn vốn không có hút thuốc lá. Sau làm trong cơ quan, mỗi ngày viết không xong các tài liệu thì hắn lại hút nên dần dần nghiện thuốc lá.
- Haha, anh là cao thủ về viết tài liệu. Sau khi anh đến đây rồi thì có thể giúp phòng chính Đảng nâng cao một chút trình độ. Vừa rồi là thư ký phòng chính Đảng Tiểu Lý, anh có nhớ không? Lúc trước anh bắt người ta sửa đi sửa lại bản thảo đến người ta phát khóc nhè.
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
- Tôi được phân công quản lý công tác Đảng, về sau có gì cần làm, tôi đều bảo các cô ấy đến gặp anh để hỏi thăm ý kiến trước tiên. Đến lúc ấy mong anh đừng phiền.
- Nếu không thì có thể bớt chút thời gian để dạy các cô ấy được không?
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Xã thị trấn thì không thể so với cơ quan. Tài liệu không sai lắm thì có thể dùng được, không cần phải lãng phí thời gian và tinh lực cho vấn đề này. Đương nhiên, nếu có tài liệu lớn, tôi sẽ giúp cho các cô ấy.
- Xin chỉ thị lãnh đạo một chút. Trưa nay chúng ta liên hoan ở căn tin hay là ra ngoài tìm khách sạn?
Lý Tuyết Yến đến gần, nhỏ giọng hỏi:
- Vừa rồi có mấy ông chủ xí nghiệp chủ động gọi điện thoại lại hỏi, muốn làm bữa tiệc tẩy trần cho anh.
- Tôi đề nghị là anh nên tham dự một chút. Công tác về sau không thể tránh việc giao tiếp với các ông chủ xí nghiệp ở thị trấn. Quen mặt thì công tác cũng dễ triển khai.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút:
- Thôi đi, Tuyết Yến, về sau có cơ hội rồi hãy nói. Hơn nữa, làm quen với nhau không nhất thiết phải trên bàn tiệc. Giữa trưa, sắp xếp tiệc liên hoan ở nhà ăn cơ quan đi. Đồng thời làm quen với các đồng chí ở thị trấn.
Lý Tuyết Yến thấy hắn kiên trì như vậy, biết hắn rất có nguyên tắc, chỉ biết gật đầu đồng ý. Cô vội vàng đi ra ngoài sắp xếp, sau đó quay trở lại nói:
- Tôi quên mất một chuyện, là xe phân phối cho lãnh đạo.
- Là như thế này, thị trấn có một chiếc xe jeep và một chiếc xe 17 chỗ. Xe jeep và xe 17 chỗ thì thường dùng để đưa rước cán bộ cao thấp trong thị trấn. Bình thường ở thị trấn đến quận hay thành phố làm việc thì cũng dùng hai chiếc xe này. Ngoài ra thì xí nghiệp thị trấn còn tặng cho một chiếc Toyota, hiện tại Hách Kiến Niên đang dùng. Còn có thêm mấy chiếc Santana. Một chiếc là Nghiêm Khang dùng, hai ngày trước đã đưa cho tôi. Còn những chiếc khác thì các lãnh đạo chia nhau dùng.
- Anh là Chủ tịch thành phố, công vụ nhiều, lại là một trong những lãnh đạo chủ chốt nên tôi đưa xe của tôi cho anh. Tôi và các lãnh đạo khác xài chung một chiếc.
Lý Tuyết Yến dịu dàng nói:
- Tôi trước trưng cầu ý kiến của anh, sau đó sẽ báo lại với Bí thư Hách.
Bành Viễn Chinh trầm mặc một lát. Dựa theo quy chế, thị trấn Vân Thủy nhiều lắm là chỉ có một hoặc hai chiếc xe. Hơn nữa, lãnh đạo thị trấn không có khả năng có xe chuyên dụng. Nhưng thị trấn Vân Thủy thì lại khác, xí nghiệp đặc biệt nhiều, công nghiệp mạnh, thực lực kinh tế không thể so với những huyện nông nghiệp bình thường. Bởi vậy, có rất nhiều ông chủ xí nghiệp thị trấn đã chủ động tài trợ xe. Chẳng những là xe mà còn có cả tài xế. Chi phí cho lái xe và bảo dưỡng xe thì đều do xí nghiệp chi trả.
Ở quận cũng biết đến tình huống này, nhưng suy xét đến tình trạng hiện tại của thị trấn Vân Thủy thì liền ngầm đồng ý.
Bành Viễn Chinh vốn không cần đến xe. Nhưng hắn là Chủ tịch thị trấn mà không dùng xe thì chắc chắn sẽ khiến cho các lãnh đạo khác có ý kiến. Hơn nữa, hắn vừa tới, lại phá vỡ quy định bất dịch ở đây thì khẳng định sẽ sẽ gây ra trận phong ba không nhỏ.
Nghĩ đến đây, hắn liền gật đầu đồng ý, nhưng ra một điều kiện:
- Hai chúng ta đi chung một chiếc cũng được rồi. Tôi cơ bản không có chuyện gì gấp. Vả lại tôi ở thành phố cũng chỉ có một mình, chi bằng tạm thời ở lại thị trấn, cũng dễ dàng để triển khai công tác hơn.
Lý Tuyết Yến ánh mắt lóe ra một tia nhu tình:
- Được, anh thì dùng chính, còn tôi thì chỉ xài phụ thôi.
Hai người đang trong lúc nói chuyện thì một chiếc xe màu đen mới tinh tiến vào trong sân. Đây là một loại xe sang trọng thời bấy giờ. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo somi sọc vuông, đeo chiếc kính râm. Người đàn ông này mỉm cười chào hỏi những nhân viên trong cơ quan, rồi vội vàng lên lầu hai, thẳng đến văn phòng của Lý Tuyết Yến.
- Đúng là, cái mũi của ông chủ so với chó săn còn thính hơn. Nghe được anh vừa mới đến nhậm chức thì lập tức có người chủ động đưa xe đến kết nối với anh.
Lý Tuyết Yến nói xong, bước ra ngoài:
- Hồ tổng, là anh à? Đến đây làm gì vậy? Tìm tôi có việc sao?
- Phó bí thư Lý!
Người đàn ông bước đến:
- Nghe nói Chủ tịch thị trấn Bành vừa mới đến nhậm chức, tôi liền đưa xe đến cho lãnh đạo dùng, coi như là giúp thị trấn chúng ta. Phiền Phó bí thư Lý dẫn tiến một chút.
Lý Tuyết Yến cười gật đầu, cùng với người đàn ông trung niên bước vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch thị trấn Bành, vị này là Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy tập đoàn Huệ Phong Hồ Tiến Học của thị trấn chúng ta. Hồ tổng, đây là Chủ tịch thị trấn Bành.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đứng dậy bước ra đằng trước bàn làm việc.
Hồ Tiến Học vẻ mặt tươi cười, chủ động vươn tay ra:
- Nghe danh Chủ tịch thành phố Bành đã lâu. Chủ tịch thị trấn Bành từ Thành ủy trao quyền cho cấp dưới đến thị trấn chúng tôi nhậm chức, thật sự là may mắn cho xí nghiệp và quần chúng thị trấn chúng tôi.
Hồ Tiến Học thái độ đối với Bành Viễn Chinh quá mức nhiệt tình. Thậm chí còn mang theo một tia kính cẩn. Điều này làm cho Lý Tuyết Yến có chút ngẩn ra. Cô biết, vị nhà giàu mới nổi này, xí nghiệp Huệ Phong của y là xí nghiệp đứng đầu thị trấn Vân Thủy, thực lực hùng hậu. Bởi vì nhiều tiền thế lớn nên đôi lúc khá bướng bỉnh và không chịu phục tùng. Cho dù là Hách Kiến Niên, y cũng vẫn duy trì vài phần kiêu ngạo. Nhưng hôm nay, khi gặp Bành Viễn Chinh thì lại khác.
Bành Viễn Chinh thật ra cũng không để ý, bắt tay với Hồ Tiến Học, mời y ngồi xuống rồi rút ra một điếu thuốc. Sau đó hai bên tùy ý nói vài câu.
Hồ Tiến Học không nói gì, trực tiếp kéo Bành Viễn Chinh xuống lầu:
- Chủ tịch thị trấn Bành, tình trạng xe của thị trấn khẩn trương. Công vụ của lãnh đạo bận rộn, lại vì thị trấn chúng ta làm lụng vất vả. Tôi liền cân nhắc cấp cho lãnh đạo một chiếc xe. Anh cứ dùng trước, nếu không thích hợp thì đổi lại.
- Hồ tổng, anh quá khách khí rồi. Xe của thị trấn trước mắt vẫn còn, anh cứ mau chóng mang xe về. Như vậy không tốt đâu.
Bành Viễn Chinh đương nhiên là không đồng ý. Nhưng hiện tại đang làm việc tại thị trấn, về sau phải giao tiếp với đám nhà giàu ở đây, nên cũng không thể để cho Hồ Tiến Học mất mặt được.
Lúc này, trong sân đã vây quanh một đám cán bộ, đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào chiếc xe.
Lý Tuyết Yến cũng đi theo xuống dưới, nhìn chiếc xe này, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi biến đổi.
Xe mới thì chẳng có gì kỳ lạ. Ông chủ xí nghiệp tài trợ xe cho thị trấn thì đều là xe mới. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Hồ Tiến Học điểm danh muốn tặng chiếc xe này cho Bành Viễn Chinh, không ngờ lại cao cấp hơn chiếc xe Toyota mà Hách Kiến Niên đang sử dụng. Nếu Bành Viễn Chinh đi chiếc xe này, chắc chắn vấn đề sẽ xảy ra.
- Hồ tổng, cám ơn ý tốt của anh. Tâm ý của anh tôi xin nhận, nhưng chiếc xe này tôi không thể dùng. Cám ơn!
Bành Viễn Chinh thái độ trở nên nghiêm túc. Hồ Tiến Học dường như cũng dần dần cân nhắc được vấn đề, thấy mình suy xét không chu toàn, chỉ biết nịnh bợ Bành Viễn Chinh mà đã quên mất một vấn đề mấu chốt: Xe của nhân vật số hai sao tốt hơn xe của nhân vật số một được?
Hồ Tiến Học xấu hổ nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, anh thấy đấy, xe tôi đã lái đến đây, tổng không thể mang trở về. Như vậy đi, chiếc xe này coi như là tập đoàn Huệ Phong chúng tôi cho cơ quan thị trấn mượn, để mọi người sử dụng chung, được không?
Hồ Tiến Học giọng nói trầm xuống, khiến các cán sự bên cạnh ồn ào lên:
- Được, tốt! Hồ tổng rất hào phóng.
Lý Tuyết Yến quay đầu căm tức nhìn những người này. Bọn họ đều khẩn trương quay trở về văn phòng của mình.
Tuy rằng Bành Viễn Chinh luôn mãi cự tuyệt, nhưng Hồ Tiến Học vẫn kiên trì để xe ở lại. Bởi vì đã có những xí nghiệp khác tặng xe, nếu như không nhận xe của tập đoàn Huệ Phong thì có vẻ như “bên trọng bên khinh”. Huệ Phong nộp thuế cho thị trấn rất nhiều, vị trí cũng rất quan trọng. Lý Tuyết Yến suy xét nên quyết định tạm thời lưu lại, làm thành phương tiện đi lại công cộng cho mọi người trong cơ quan.
Bất kể như thế nào, chiếc xe này, Bành Viễn Chinh tuyệt đối không thể dùng.
Vào buổi liên hoan giữa trưa, các thành viên bộ máy chính đảng, ngoại trừ Hách Kiến Niên, thì mọi người đều đến đông đủ. Dù sao, Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn, là nhân vật số hai do Ban tổ chức cán bộ bổ nhiệm từ thành ủy xuống. Như vậy hắn là cán bộ trẻ tuổi cấp phòng thực chức, thanh danh bên ngoài lại có, khẳng định là có quan hệ với lãnh đạo thành phố nên không thể đắc tội.
Sau khi cơm rượu một hồi, Bành Viễn Chinh rất nhanh chóng thấy rõ vận mệnh lãnh đạo ở thị trấn.
Ủy viên Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật quý kiến quốc, Ủy viên Đảng ủy Phó chủ tịch thị trấn Chử Lượng, Ủy viên tổ chức Hoàng Hà, Ủy viên tuyên truyền Mẫn Diễm, Ủy viên Đảng ủy Mạc Thư Bình năm người này đều là tâm phúc của Hách Kiến Niên. Sau khi Hách Kiến Niên trở thành Thường vụ quận ủy thì lập trường này càng thêm kiên định. Chỉ có Chủ tịch Hội đồng nhân dân Vi Minh Hỉ và phi Đảng uỷ uỷ viên Phó chủ tịch thị trấn Cổ Sáng hai người này một thì sắp đến tuổi về hưu nên có tâm tính “lợn chết không sợ bỏng”, nên không ở dưới trướng Hách Kiến Niên. Người còn lại thì không có chức vụ, không có bất luận một quyền lực gì nên tính cách trầm mặc, ít nói.
Trước mắt, người mà Bành Viễn Chinh có thể tiếp cận và “dựa dẫm” cũng chỉ có một mình Lý Tuyết Yến. Vi Minh Hỉ và Cổ Sáng thì còn cần phải quan sát lại. Có thể nói, tình thế không lạc quan chút nào. Đối với Bành Viễn Chinh mà nói, làm thế nào để mau chóng đứng vững ở thị trấn Vân Thủy là một khiêu chiến rất lớn, trực tiếp khảo nghiệm trí tuệ chính trị của hắn.
Đối với Bành Viễn Chinh, chỉ có thể trước thích ứng hoàn cạnh, sau đó căn cứ vào tình huống mà quyết định.
Sau khi chạm ly với thành viên bộ máy thị trấn, sau đó Bành Viễn Chinh lại cùng với Lý Tuyết Yến xuống một phòng ăn nhỏ của nhà ăn cơ quan, nói chuyện với các cán bộ thị trấn không có tham dự bữa tiệc.
Một lần gặp mặt, Bành Viễn Chinh đã để lại một ấn tượng bình dị, gần gũi, ôn hòa cho các cán bộ thị trấn. Bởi vì hắn kiên trì không nhận chiếc xe sang trọng của ông chủ Hồ Tiến Học của tập đoàn Huệ Phong càng làm cho người ta có cảm giác hắn rất khiêm tốn.
Phải nói, trong ấn tượng của mọi người, giống như Bành Viễn Chinh từ cơ quan Thành ủy đi xuống, tuổi trẻ đắc chí, lại có danh tiếng là cán bộ hậu bị, hẳn là vênh váo tự đắc. Kết quả, mọi người lại phát hiện Bành Viễn Chinh không phải như thế.
Đương nhiên, nếu muốn chân chính tạo uy tín thì còn cần phải xem công tác và năng lực.
Hơn nữa, không hề ít cán bộ còn xem chừng, Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi nghe nói là có chút lai lịch Bành Viễn Chinh và Thường vụ quận ủy Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Niên tương lai sẽ chung sống hòa bình hay là kịch liệt va chạm.
Đây là một vấn đề rất đáng quan tâm. Một số cán bộ lớn tuổi của thị trấn đều ở sau lưng nghị luận.
3h, Hội đồng nhân dân thị trấn bắt đầu tuyển cử. 3h30, Bành Viễn Chinh chính thức được trở thành Chủ tịch thị trấn Vân Thủy. Thị trấn Vân Thủy lập tức thành lập hồ sơ gửi UBND quận. Bành Viễn Chinh đã ở trong phòng họp Hội đồng nhân dân phát biểu cảm tưởng nhậm chức.
Khi bắt tay với Chủ tịch hội đồng nhân dân, Bành Viễn Chinh đột nhiên cảm thấy Vi Minh Hỉ tay rất dùng sức, khiến hắn trong lòng chấn động. Hắn nhìn thấy đối phương tuy tươi cười nhưng lại lộ ra vài phần hàm súc phức tạp.
- Chủ tịch thị trấn Bành, xin chúc mừng. Tôi đến tháng ba năm sau sẽ về hưu. Đây là hội nghị cuối cùng mà tôi làm người chủ trì. Phỏng chừng sáu tháng cuối năm, Ban tổ chức cán bộ sẽ tìm tôi nói chuyện. Về sau, thị trấn Vân Thủy sẽ là thiên hạ của những người trẻ tuổi.
Bành Viễn Chinh ánh mắt chân thành nói:
- Lãnh đạo kinh nghiệm phong phú, cả đời đều cống hiến cho sự phát triển của thị trấn Vân Thủy. Cho dù là về hưu, thì tôi cũng mong lão lãnh đạo có thể phát huy sức mình, tiếp tục quan tâm và ủng hộ công tác của thị trấn.