Cao Quan

Chương 567: Chương 567: Vợ của Chủ tịch thành phố Chu




“Thường đại tỷ” theo lời của Bành Viễn Chinh, chính là Thường Mỹ Quyên, vợ của Chu Tích Thuấn. Lúc đầu bà làm việc ở Viện khoa học xã hội tỉnh, bây giờ theo chồng điều đến Tân An, dạy môn lịch sử ở đại học Giang Bắc.

Chu Tích Thuấn ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:

- Làm sao cậu biết hôm nay cô ấy không lên lớp?

- Chủ tịch thành phố Chu, tôi với Thường đại tỷ cũng là người quen…Sắp tới, huyện chúng tôi còn phải nhờ Thường đại tỷ mời giúp một nhóm học giả chuyên gia, tới giúp chúng tôi làm quy hoạch tổng thể đấy!

Bành Viễn Chinh không nói dối, trước đó hắn đã nhiều lần tiees xúc với Thương Mỹ Quyên. Không phải vì Thường Mỹ Quyên là vợ của Chủ tịch thành phố Chu, mà bởi vì cha của Thường Mỹ Quyên, cũng là cha vợ của Chu Tích Thuấn, là một học giả nổi tiếng trong nước, là giáo sư đại học kinh tế thương mại Thủ đô, có tiếng nói quan trọng trong lĩnh vực quy hoạch xây dựng. Quy hoạch tổng thể của mấy thành phố phía nam, có công lao của ông.

Bản chất của cải cách mở cửa là phát triển kinh tế, trên thực tế, quá trình này đồng thời là tiến trình đô thị hóa. Mà bởi vậy, phát triển kinh tế địa phương và đẩy mạnh đô thị hóa, cần một thiết kế quy hoạch tổng thể. Điều này, hết sức quan trọng.

Đối với Bành Viễn Chinh, huyện Lân là một tờ giấy trắng, có thể thoải mái thể nghiệm, nhưng dù sao, hắn không phải là một chuyên gia về lĩnh vực này, chỉ dựa vào sự yêu thích và cảm nhận để quy hoạch một huyện, là không ổn. Vì vậy, từ lâu hắn đã muốn mời Thường lão tới huyện Lân để xác định rõ ràng phương hương phát triển.

Nhưng, phải nói thật, trình độ Thường lão cao như vậy, thường xuyên ra vào Đại Hồng Môn, kiến nghị quyết sách lên lãnh đạo Trung ương, sẽ không dễ dàng nhận lời, đừng nói là một huyện nhỏ như huyện Lân, mà ngay cả cấp thành phố cũng chưa hẳn có thể mời được ông ta.

Dù con rể của ông ta làm Chủ tịch thành phố Tân An, bất quá là ông ta ngầm chỉ điểm cho Chu Tích Thuấn mấy câu, mà cự tuyệt làm cố vấn phát triển cho Tân An.

Bành Viễn Chinh thừa hiểu chuyện này, tuy nhiên, hắn cũng không hy vọng xa vời là Thường lão có thể đích thân ra mặt, chẳng qua là hắn hy vọng có thể tranh thủ được sự “ủng hộ” của người bên cạnh Thương lão là đủ…

Chu Tích Thuấn nghe vậy, ngạc nhiên rồi cười ha hả:

- Tiểu tử này, lại giở trò với tôi sao? Tôi cũng không biết, cậu còn có giao tình với bà xã tôi. Được rồi, xem ra, cậu mưu đồ đã lâu, tôi cho cậu mặt mũi vậy!

Bành Viễn Chinh hết sức phấn khởi, nhẹ nhàng nói:

- Lãnh đạo, tôi đã phái xe đi đón Thường đại tỷ, chúng ta tập trung ở chân núi Phượng Hoàng.

- Tiểu tử này…

Chu Tích Thuấn khẽ cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Việc Bành Viễn Chinh gặp gỡ Thương Mỹ Quyên, vợ ông ta, làm sao ông ta không biết, chẳng qua là vờ không biết mà thôi. Thời gian gần đây, Thường Mỹ Quyên nhiều lần thủ thỉ bên tai ông ta, khen không dứt miệng đối với Bành Viễn Chinh, nói người trẻ tuổi kia vững vàng chín chắn, rất biết làm việc.

Khóe mắt Chu Tích Thuấn lướt nhanh qua trên người Bành Viễn Chinh, trong lòng thừa hiểu, vợ mình xuất thân trí thức, là một phụ nữ nghiêm khắc, gia giáo, tính cách thanh cao, lại rất dè dặt, muốn lấy cảm tình của Thường Mỹ Quyên, không thể chỉ dựa vào lời lẽ khéo léo và mua chuộc bằng vật chất.

Ông ta vẫn tò mò, không biết Bành Viễn Chinh làm cách nào lấy lòng được Thường Mỹ Quyên như vậy.

Thật ra thì trong chuyện này, Bành Viễn Chinh đã nhờ Tống Quả làm trung gian. Ở Đại học Giang Bắc, tính cách Tống Quả và Thường Mỹ Quyên giống nhau, hai người mới gặp đã thân. Bành Viễn Chinh tìm tới tận cửa, lúc đầu Thường Mỹ Quyên cũng không quan tâm, Tống Quả giúp đỡ hắn hẹn mấy lần, bà cũng không đồng ý.

Thường Mỹ Quyên cũng không biết thân thế và bối cảnh của Bành Viễn Chinh, đánh đồng hắn với đám cán bộ trung tầng vẫn thường ùn ùn kéo tới lôi kéo, kết thân. Người như vậy rất nhiều, Thường Mỹ Quyên thấy rất phiền.

Nhưng rốt cuộc, vì nể mặt Tống Quả, bà đồng ý gặp Bành Viễn Chinh một lần, ba người cùng đi ăn cơm.

Thái độ ôn tồn lễ độ, phong thái chín chắn, chững chạc và học vấn đầy bụng của Bành Viễn Chinh, khiến Thường Mỹ Quyên rất có ấn tượng. Sau đó, tình cờ, Thường Mỹ Quyên biết được Bành Viễn Chinh có trình độ rất cao về Thái Cực Quyền, nổi tiếng ở thành phố, còn từng làm hướng dẫn Thái Cực Quyền cho một nhóm cán bộ lão thành Trung ương.

Điều này làm bà rất thích thú, bởi vì cha bà cũng là một cao thủ Thái Cực Quyền, khi tuổi cao lại lấy Thái Cực Quyền làm phương pháp dưỡng sinh. Trước đó không lâu, khi Thường lão nhận lời mời tới Đại học Giang Bắc nói chuyện với sinh viên, Thường Mỹ Quyên đã gọi Bành Viễn Chinh tới “tỷ thí” với Thường lão một hồi.

Thường lão rất tán thưởng bản lĩnh của Bành Viễn Chinh, phá lệ đồng ý sau này dành thời gian giúp huyện Lân làm quy hoạch tổng thể. Bành Viễn Chinh mừng như điên, bèn tập hợp một số tài liệu liên quan và quan điểm, nhận thức về phát triển kinh tế của huyện Lân, viết thành một quyển, thông qua Thường Mỹ Quyên, chuyển cho Thường lão.

Có tiếng nói chung, giao tình nảy sinh một cách tự nhiên. Mà từ đầu đến cuối, Bành Viễn Chinh cũng không tranh thủ, nhờ vả gì Thường Mỹ Quyên cho cá nhân mình, cuối cùng chỉ xin Thường lão giúp cho một việc công, cho nên càng khiến bà có hảo cảm với hắn.

Đến khi Thường Mỹ Quyên biết Bành Viễn Chinh là cháu Mạnh Cường, sự cảnh giác đối với hắn đã hoàn toàn không còn.



Người lái xe đón Thường Mỹ Quyên là Tống Quả.

Hai chiếc xe gặp nhau ở cổng khu du lịch Phượng Hoàng, Tống Quả và Thường Mỹ Quyên xuống xe, đi về phía Chu Tích Thuấn và Bành Viễn Chinh.

- Thường đại tỷ!

Bành Viễn Chinh chào. Thường Mỹ Quyên cười, giơ tay chỉ hắn:

- Viễn Chinh, cậu đánh một vòng quanh co như vậy, đưa tôi tới núi Phượng Hoàng, cũng chỉ vì ăn một bữa cơm, thạt sự là không cần thiết. Thôi được, cậu không cần phải nói, tôi tới cũng đã tới rồi. Tuy nhiên, chỗ này đúng là không tệ, hoa nở rực rỡ khắp núi đồi, không khí rất trong lành.

Ông xã, giới thiệu với anh, đây là Tống Quả, một giảng viên tài hoa của trường. Hẳn là anh biết cha của cậu ấy, trước kia là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam.

Thường Mỹ Quyên nói.

Chu Tích Thuấn dè dặt mỉm cười, gật đầu:

- Con trai của Chủ tịch thành phố Tống, đúng là tuấn tú lịch sự. Tôi nghe Thường đại tỷ khen cậu rất nhiều.

Tống Quả cũng dè dặt mỉm cười, bắt tay Chu Tích Thuấn, cũng không khách sáo chào hỏi. Tính y không màng danh lợi, lại không có ý định bước vào quan trường, cũng không coi một Chủ tịch thành phố như Chu Tích Thuấn vào đâu, không cần cố ý nịnh bợ.

- Chủ tịch thành phố Chu, Thường đại tỷ, chúng ta đến một nhà nông dân nếm thử món ăn thôn dã. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, lúc này chúng ta đến, hẳn là gà rừng đã hầm xong, thịt dê nướng cũng đã chín.

Bành Viễn Chinh nói.

Chu Tích Thuấn kinh ngạc:

- Núi Phượng Hoàng này còn có gà rừng?

Ông ta chỉ biết thịt dê núi Phượng Hoàng nổi tiếng gần xa, nhưng không biết ở đây còn có gà rừng.

Bành Viễn Chinh cười:

- Chủ tịch thành phố Chu, trong núi Ngũ Thải, có không ít gà rừng, tuy nhiên không dễ bắt, thợ săn trong núi bẫy được mấy con, không bán, chỉ để trong nhà ăn.

- Núi Phượng Hoàng này thật là một kho báu. Gà rừng, thỏ hoang, lợn trừng, chim trời cá nước đủ cả, có cả các loại dược liệu quý. Cách đây hai năm còn nghe nói có cả sói, tuy nhiên chỉ là lời đồn đãi của thôn dân địa phương.

Chu Tích Thuấn vừa đi vừa gật đầu, như có điều suy nghĩ, nói:

- Đồng chí Tiểu Bành, nói đến chuyện này, tôi có suy nghĩ. Ở đây có các sản vật phong phú như vậy, cho thấy hệ sinh thái nơi này được giữ khá tốt. Nhưng, nếu không chú trọng bảo vệ, khai phá không giới hạn, thời gian lâu dài, các sản vật này cũng sẽ biến mất.

Tôi thấy, hai năm qua, núi Phượng Hoàng làm du lịch sinh thái cùng với phát triển nông trại, có phần quá nóng.

Chu Tích Thuấn giơ tay chỉ các nông trại ở hai bên đường, cười cười:

- Sống dựa vào núi là không sai, nhưng chúng ta không thể khai thác quá mức, mà khiến cho đời sau không còn các món ăn thôn dã.

Cho nên, tôi đề nghị huyện các cậu phải khống chế chuyện này. Tuy rằng đây một thời gian ngắn, tôi nghe có một số đồng chí nói, người thành phố nhắc tới núi Phượng Hoàng, không phải là leo núi, là du lịch, mà là ăn. Cứ như núi Phượng Hoàng không phải là khu du lịch mà là cơ sở ăn uống vậy!

Nếu như không khống chế, cứ tiếp tục như vậy, liệu trong núi còn có thể cung cấp các món ăn thôn dã? Có thể gây ô nhiễm và phá hỏng môi trường của núi Phượng Hoàng? Không phải tôi giội nước lạnh vào các cậu, nhưng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện các cậu nhất định phải coi trọng chuyện này!

Mặt Bành Viễn Chinh hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nói:

- Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi đã bắt đầu công tác bảo vệ sinh thái cho núi Phượng Hoàng, cùng với Phòng lâm nghiệp, Ủy ban Xây dựng, Phòng dân chính và Hội nông dân phối hợp đưa ra phương án bảo vệ và khai thác.

Sự phát triển về dịch vụ ăn uống ở núi Phượng Hoàng, có liên quan đến sự thúc đẩy của Bành Viễn Chinh sau khi hắn nhậm chức. Đến khi hắn nhận ra sự phát triển bất cập này, trong ngoài núi Phượng Hoàng đã mọc lên mười mấy nông trại như nấm sau mưa, còn có doanh nghiệp trong huyện đầu tư trung tâm nghỉ ngơi ăn uống quy mô lớn.

Tình cảnh này khiến Bành Viễn Chinh nhớ tới cảnh tượng phát triển quá độ các nông trại ở đời sau. Khắp nơi đều là nông trại, nơi nào cũng phục vụ món ăn thôn dã, thật ra không có món ăn thôn dã chính cống, mà chỉ là do nông dân nuôi dưỡng, trồng trọt, mọi người đều ngầm hiểu mà không nói thẳng ra thôi.

- Như vậy thì tốt rồi. Được, tôi chỉ đưa ra ý kiến thế thôi, không nên phá hỏng sự hăng hái của mọi người.

Chu Tích Thuấn sải bước đi về phía trước, sảng khoái mỉm cười.

Thường Mỹ Quyên cau mày xen vào:

- Dân trong núi dựa vào chuyện này để làm giàu, dĩ nhiên cũng là một con đường. Tuy nhiên, xét về lâu dài, phải nghĩ cách khác.

- Dạ, Thường đại tỷ, tôi đã hiểu vấn đề này.

Bành Viễn Chinh chăm chú nhìn theo bóng lưng Chu Tích Thuấn, trong lòng có phần cảm khái. Trong thời buổi đặt phát triển kinh tế cao hơn tất cả này, Chu Tích Thuấn là một Chủ tịch thành phố, lại có suy nghĩ về bảo vệ sinh thái, khống chế khai phá vô độ, có thể nói là đáng quý.

Chỉ cần riêng điểm này, Bành Viễn Chinh đã cảm thấy Chu Tích Thuấn không giống như các Chủ tịch thành phố khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.