Mặc dù là sai biệt tuyển cử nhưng ba người này được đề cử trước sau thứ tự đàng hoàng. Bành Viễn Chinh đứng thứ nhất, Tống Quả đứng thứ hai, Cát Thục Bình đứng thứ ba. Điều này nói lên rất nhiều vấn đề. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Bành Viễn Chinh và Tống Quả sẽ được chọn. Dựa theo trình tự, ba người tránh mặt khỏi hội trường, chờ khoảng hơn nửa tiếng thì nhân viên công tác mời lên.
Bành Viễn Chinh tâm trạng hơi có chút phấn chấn. Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên tuy rằng không phải là chức vụ thực chức, nhưng cũng có thân phận và vinh dự, viết thêm một nét bút vào trong lý lịch của hắn. Vì tiền đồ chính trị sau này của hắn mà tô thêm một dấu son.
Cung Yến Ohi liếc mắt nhìn ba người, cường vnag nói:
- Các vị lãnh đạo, các vị ủy viên, các đồng chí, trải qua công khai tuyển cử, căn cứ vào kết quả bỏ phiếu, tôi hiện tại tuy bố đồng chí Bành Viễn Chinh và Tống Quả được bầu làm Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên thành phố Tân An lần thứ năm mươi mốt. Sau đây, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay, hoan nghênh hai vị tân Ủy viên thường vụ thường vụ lên đài. Đồng thời, xin mời đồng chí Bành Viễn Chinh đại diện cho hai vị tân Ủy viên thường vụ phát biểu.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tống Quả và Bành Viễn Chinh nét mặt mỉm cười bước lên đài. Tống Quả được nhân viên công tác dẫn vào ghế, còn Bành Viễn Chinh thì hướng mọi người dưới đài cúi đầu chào hỏi. Hắn là người trong quan trường, lại là cán bộ lãnh đạo, trong trường hợp như thế này tất sẽ không khẩn trương, cử chỉ thong dong, hào phóng, lại thêm phong độ nho nhã, bản thân vốn đã có chút danh tiếng nên dưới đài tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn, kéo dài không dứt.
Cung Yến Phi nhìn Bành Viễn Chinh mỉm cười. Hội nghị thường vụ Liên đoàn thanh niên đưa cho cô danh sách mười người. Cô vung bút chọn ngay Bành Viễn Chinh và Tống Quả liệt vào trọng điểm chọn người. Tống Quả nổi danh là học giả thanh niên, lại vừa mới được một giải thưởng lớn cấp quốc gia về học thuật, trúng cử vào Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên là kết quả tất nhiên. Còn Bành Viễn Chinh thì vốn là cán bộ ngôi sao, rất có tính đại biểu, lại có căn cơ sâu, thích hợp cho việc tuyên truyền. Đề cử không có gì phải trì hoãn. Về phần Cát Thục Bình, nhiều nhất là muộn một năm, sang năm sẽ tiến vào.
Bành Viễn Chinh không có một lời nào chuẩn bị, nhưng trong trường hợp này nói vài câu, với hắn cũng chẳng có gì khó khăn.
Hắn chậm rãi tiến lên đài, mỉm cười lớn tiếng nói:
- Các vị lãnh đạo, các vị ủy viên, đầu tiên xin cảm ơn mọi người đã tín nhiệm và ưu ái tôi và đồng chí Tống Quả. Lúc này đây được tuyển làm Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên, tôi cảm thấy đây là một sự vinh dự và cũng là một trách nhiệm. Tôi cảm thấy mình phải gánh vác trọng trách và phó thác trong sự nghiệp phát triển kinh tế, đẩy mạnh cải cách mở cửa và sự nghiệp thanh niên ở thành phố Tân An, để không phụ lòng kỳ vọng của mọi người. Tôi được trúng tuyển như thế này, cũng được xem là một sự khích lệ.
Bành Viễn Chinh nói xong, lời lẽ logic, khiến cho các lãnh đạo và ủy viên Liên đoàn thanh niên nghe rất vừa tai. Đinh Sáng quay đầu sang nhìn Cung Yến Phi, hạ giọng nói:
- Bí thư Cung, Bành Viễn Chinh không hổ danh là cây bút, há miệng ra cũng rất có khí thế, rất có độ cao lý luận.
Cung Yến Phi khẽ mỉm cười:
- Rất có trình độ của một người trẻ tuổi. Mấu chốt là có tinh thần làm chuyện thực sự. Tôi rất tán thưởng cậu ta.
Tống Quả ngồi phía sau, cực kỳ hâm mộ nhìn Bành Viễn Chinh. Y cũng là người có tài hoa, nhưng muốn y trước mặt mọi người mà nói như vậy. Hơn nữa còn nói rất đường hoàng, y tuyệt đối là làm không được. Nghệ thuật nói chuyện không phải là điểm mạnh của y. Ngoài ra, là cán bộ lãnh đạo thanh niên, các loại thượng đài chủ tịch phát biểu chính là một trong những sân khấu của Bành Viễn Chinh. Nói chuyện cũng là một điểm mạnh của hắn.
Ngày hôm sau, Nhật báo Tân An ngay trang đầu đã đăng bài về hội nghị thanh niên toàn thành phố lần thứ năm mươi mốt. Đương nhiên, nếu không phải có Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố và các lãnh đạo khác tham dự, thì hội nghị ngày sẽ không chiếm ngay trang đầu. Tiêu đề chính là “Hội nghị Liên đoàn thanh niên toàn thành phố Tân An lần thứ năm mươi mốt”, một tiêu đề nhỏ hơn là “Đông Phương Nham, Chu Quang Lực, Hàn Duy, Trần Ngôn Hề và các lãnh đạo thành phố tham dự”. Tiêu đề còn lại là “Bành Viễn Chinh, Tống Quả được bầu làm Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên thành phố”.
Nếu không phải đưa tin như vậy thì Tô Vũ Hoàn chưa chắc đã chú ý đến việc Bành Viễn Chinh được trúng tuyển làm Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên, tuy rằng chuyện này rất nhanh sẽ được thông báo xuống dưới. Tô Vũ Hoàn tùy ý liếc tờ báo, nhìn thấy tiêu đề tờ báo thì liền nhíu mày.
Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên tuy rằng không coi vào đâu, nhưng chung quy vẫn là hàng đầu, đại diện cho Bành Viễn Chinh đã trở thành một trong những tai to mặt lớn trong giới thanh niên thành phố Tân An, có thể nói là “xã hội lưu danh” rồi.
Tuy nhiên, Tô Vũ Hoàn cũng không coi trọng điều này. Y ung dung cười, tùy tay ném tờ báo sang một bên, gọi điện thoại bảo Khổng Tường Quân đến.
- Chủ tịch Tô!
- Có kết nối với dệt Phong Thái chưa? Bọn họ thời gian đưa ra thị trường chính xác đã có chưa?
Tô Vũ Hoàn thản nhiên hỏi.
Khổng Tường Quân do dự một chút, rồi khó xử nói:
- Chủ tịch quận Tô, Trịnh Phong Thái rất cáo già và giảo hoạt. Bất kể tôi hỏi như thế này, ông ta cũng không chịu nổi, bảo là muốn hướng Chủ tịch quận Tô báo cáo.
Tô Vũ Hoàn nhíu mày:
- Đúng là bọn nhà giàu mới nổi, tố chất quá thấp.
Nói xong, Tô Vũ Hoàn liền cầm điện thoại lên gọi cho Trịnh Phong Thái. Trịnh Phong Thái nghe được là Tô Vũ Hoàn gọi thì cũng không dám chậm trễ. Tô Vũ Hoàn là Chủ tịch quận, dệt Phong Thái lại là xí nghiệp của khu Tân An, doanh nghiệp tư nhân có thực lực mạnh đi chăng nữa thì cũng không dám đối nghịch với UBND quận, nếu như không muốn doanh nghiệp sụp đổ. Nói khó cũng khó mà nói dễ cũng dễ. Dệt Phong Thái dù sao cũng không phải là tập đoàn Tín Kiệt tiền nhiều thế lớn, lực ảnh hưởng vượt xa khỏi thành phố Tân An.
Đây là Trịnh Phong Thái giữ vững tinh thần, kiên trì hưởng ứng Tô Vũ Hoàn kêu gọi. Nếu lấy ý kiến cá nhân của Trịnh Phong Thái thi ông ta hẳn là không muốn dựa vào chuyện này mà tiến hành lăng xê, càng không muốn trở thành cái gì là “xí nghiệp minh tinh”. Cái gọi là “Điển hình Phong Thái” ông xem ra chỉ là lời nói vô căn cứ. Nhưng nếu ông không phối hợp với việc tuyên truyền của Tô Vũ Hoàn thì hiển nhiên là phải chịu các loại chèn ép.
- Chủ tịch quận Tô!
Trịnh Phong Thái biết rõ Tô Vũ Hoàn muốn hỏi điều gì, nhưng lại không nói ra được.
Dệt Phong Thái đưa ra thị trường, đích thực đã sớm xác định ngày, trung hạ tuần tháng ba. Nhưng hai ngày gần đây, dệt Phong Thái cùng bộ môn có liên quan ở thủ đô liên hệ với nhau nhưng lại chậm chạp không có kết quả.
Hay là lại bị ngâm nước nửa rồi? Trịnh Phong Thái rất buồn bực. Ông ta ám chỉ con gái của mình nên tìm Bành Viễn Chinh để dàn xếp, nhưng Bành Viễn Chinh lại trốn tránh không chịu gặp. Cha con Trịnh gia không phải là người ngu, tự nhiên hiểu được Bành Viễn Chinh đang bất mãn Trịnh gia.
Tô Vũ Hoàn cười nhạt, trầm giọng nói:
- Trịnh đổng, các người thời gian đưa ra thị trường đã có chưa? Không thể cứ bảo trung hạ tuần lập lờ nước đôi mãi được. Ở quận còn phải tổ chức hoạt động, cần phải an bài trước giờ giấc.
Trịnh Phong Thái cười khổ:
- Chủ tịch quận Tô, vốn định đúng là trung hạ tuần tháng ba, nhưng thời gian cụ thể thì chúng tôi không khống chế được. Gần đây chúng tôi liên lạc với thủ đô, nhưng ở trên vẫn cứ chậm chạp không trả lời. Tôi hiện tại hoài nghi không biết là bị kẹt chỗ nào?
Nghe Trịnh Phong Thái không giống như là đùa cợt, Tô Vũ Hoàn trong lòng cũng trầm xuống. Nếu dệt Phong Thái vô kỳ hạn đưa ra thị trường, thậm chí là thất bại, thì những gì y an bài coi như là bỏ dỡ nửa chừng. Phong thanh đã thả ra rồi, khiến y là Chủ tịch quận bị mất mặt sao?
Tô Vũ Hoàn nhíu mày, trầm giọng nói:
- Các ngươi nhanh chóng liên lạc với thủ đô đi. Tôi ở đây cũng sẽ nghĩ biện pháp.
Nói xong, Tô Vũ Hoàn liền cúp điện thoại.
Tô Vũ Hoàn do dự một chút, rồi bấm điện thoại gọi về thủ đô. Thông qua mối quan hệ trong nhà, y rốt cuộc đã tìm được người của bộ môn giám sát, nhưng hỏi đến chuyện của dệt Phong Thái đưa ra thị trường thì đối phương lại câm như hến, hỏi gì cũng không biết.
Tô Vũ Hoàn cảm thấy bất đắc dĩ. Cha của y tuy là cán bộ cấp thứ trưởng của Các bộ và Ủy ban trung ương, nhưng Tô gia không phải là thế gia, năng lượng ở thủ đô cũng chẳng phải là rất lớn. Cho nên, Tô Vũ Hoàn muốn giúp đỡ dệt Phong Thái đưa ra thị trường thì cũng là hữu tâm vô lực. Muốn tìm mối quan hệ để hoạt động, thậm chí là giải quyết dứt khoát thì cũng không có khả năng.
Lấy kinh nghiệm của Tô Vũ Hoàn để phán đoán, cục diện trước mắt này cũng chỉ có thể đợi. Cũng không biết người nào đã gây ra vấn đề này.
Tô Vũ Hoàn căm tức vỗ bàn, Khổng Tường Quân đẩy cửa bước vào, thấy thế cũng không khỏi hoảng sợ.
- Chủ tịch quận Tô!
- Anh lại đây.
Tô Vũ Hoàn trầm giọng phất tay nói:
- Liên lạc với thị trấn Vân Thủy, nói là ngày mai hoặc ngày mốt tôi sẽ đến thị trấn Vân Thủy điều tra nghiên cứu.
Khổng Tường Quân có chút không ngờ, nhưng vẫn tất cung tất kính gật đầu đồng ý, lập tức đi an bài.
Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn. Từ xa đã nhìn thấy ngoài cổng của cơ quan có treo một dải lụa màu đỏ, mơ hồ còn có tiếng trống khua chiêng thì không kìm nổi nhíu mày.
Không chút do dự, hắn trầm giọng nói với Điền Minh:
- Điền Minh, anh hãy lập tức xuống xe, đi bộ trở về, nói cho mọi người biết, đừng làm ra cái loại này. Trông rất là kỳ cục. Lập tức đem biểu ngữ hoan nghênh và cờ cất hết đi. Lão Hoàng, anh hãy quay đầu xe lại, chúng ta đến công trường xây dựng phố buôn bán dạo qua một vòng.
Điền Minh vâng một tiếng, rồi nhảy xuống xe chạy về thị trấn, còn xe của Bành Viễn Chinh thì quay đầu chạy đến công trường cải tạo phố buôn bán.
Chử Lượng cùng với một số cán bộ trong thị trấn giống trống khua chiêng, xếp thành hàng hoan nghênh Bành Viễn Chinh. Điền Minh vội vàng chạy đến, thở dốc nói:
- Dừng, tất cả dừng lại đi. Phó bí thư Chử, Bí thư Bành nói….
Điền Minh nhỏ giọng nói bên tai Chử Lượng vài câu. Chử Lượng cười xấu hổ, biết mình vuốt mông ngựa những lại vỗ tới mông lừa thì liền khẩn trương phất tay, bảo mọi người rút lui.