Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 27: Chương 27: Hắn không được




Ngụy Uyển Nhi tự giam mình trong phòng ròng rã hai ngày, sau đó ta xách theo một bình rượu ngon quan ngoại gõ cửa phòng nàng.

Gõ xong cảm thấy có lẽ mình mang hơi ít, thế là lại nhờ Tiểu Điệp mang giúp ta thêm một bình tới.

Tiểu Điệp từ chối: “Không được, uống rượu hại thân.”

Ta khinh bỉ nói: “Em thật đúng là còn non và xanh, thương thân dù sao cũng tốt hơn thương tâm đi.”

Tiểu Điệp mạnh miệng: “Em thấy đều không hề tốt đẹp gì, cô như vậy không phải khiến Tài nhân vừa thương thân vừa thương tâm sao?”

Nha đầu chết tiệt này!

Ta lại đi tìm Thụy Âm, Thụy Âm còn từ chối dứt khoát hơn, khuyên ta quay về phòng lấy ít đồ nhắm cho đủ bộ. Ta cảm thấy có lý, nghe nàng đi làm ít củ cải sợi muối, vừa bưng đĩa về phòng, chỉ thấy nàng ta lén lén lút lút cầm trâm bạc của mình châm vào trong rượu, còn nhấc bình rượu lên, rót một giọt lên cái khăn của nàng ta, ngửi ngửi.

Ta không còn gì để nói, thì ra vị này đang đề phòng ta đây.

Nàng ta thấy ta tới cũng không xấu hổ, thản nhiên cất khăn đi, nói: “Không phải là không tin Thẩm nương tử, chỉ sợ người chỗ Ngự Thiện Phòng sơ suất, lẫn mấy thứ không sạch sẽ vào.”

Ta cười khô khốc: “Cẩn thận chút cũng nên.”

Nàng ta nhìn ta thâm thúy: “Đúng vậy, nên.”

Hai ngày nay ánh mắt Thụy Âm nhìn ta vô cùng kỳ quái, bỗng dưng khiến sau lưng ta ớn lạnh.

Ta không dám nói chuyện cùng nàng ta nữa, rùng mình một cái, vội vàng xách bình rượu đi tìm Ngụy Uyển Nhi.

“Mượn rượu giải sầu?”

Ngụy Uyển Nhi trợn tròn mắt, ngó bình rượu to quá đáng kia, rồi lại ngó ta.

Ta nhiệt tình chào hàng: “Lão Bạch quan ngoại làm, triền miên cay nóng, chuyên trị tình cảm không thuận lợi, một chén quên sầu, hai chén giải sầu, ba chén không say không nghỉ.”

Ngụy Uyển Nhi rầu rĩ nói: “Tấm lòng của cô thì ta nhận, nhưng uống rượu vẫn nên thôi đi. Đây cũng không phải chuyện gì to tát, ta buồn thêm mấy ngày là ổn rồi.”

Ta nghiêm túc nói: “Cô đừng tin mấy lời xằng bậy thời gian là liều thuốc chữa lành gì đó, đều là lừa người. Cô biết không, lúc bệ hạ mới lên ngôi giết cha, nhị thúc và ca ca ta, ban đầu ta cho rằng mấy năm sau ta sẽ buông bỏ thôi, nhưng bây giờ hai năm trôi qua rồi, nỗi hận của ta với hắn vẫn không hề giảm bớt.”

Bẩm sinh ta là người giỏi an ủi người khác, biết rõ đối với người đau lòng mà nói, đạo lý sáo rỗng rất vô dụng, chỉ có ngươi còn thảm hơn bọn họ, bọn họ mới có thể cảm thấy so với người xui xẻo này, hình như bi thảm của ta còn có thể chấp nhận được.

Quả nhiên, Ngụy Uyển Nhi bị sự thảm của ta làm dao động.

Nàng nói: “Năm ngoái ta mới tới Trường An, chỉ nghe loáng thoáng chuyện cô từng trải, không ngờ... không ngờ cô thật sự...”

Thật sự phụ mẫu đều vong, thân mang nợ máu, như hoàng liên ngâm trong măng tre, đắng ngắt.

“Đúng vậy.” Ta nâng má, rót cho mình một chén rượu, cầm chén uống: “Lúc ca ca ta qua đời vừa mới chín chắn, là Thám hoa tiên đế khâm điểm. Lúc ấy y cưỡi ngựa cao đi tham gia Quỳnh Lâm yến, người kén rể đứng đầy cả con phố... Y đọc sách thánh hiền hai mươi năm, cổ hủ muốn chết, luôn nói phải báo quốc báo quân vương, nhưng vận số của y không tốt, không gặp được Hoàng đế tốt thấu hiểu y.”

Ngụy Uyển Nhi không lên tiếng, suy nghĩ một lát, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng ta, vụng về an ủi: “Cô đừng đau lòng, chắc hẳn bệ hạ người đã từng hối hận. Ta nghe nói người truy thụy rất nhiều chức hàm vinh hiển cho tam kiệt Thẩm thị, ca ca cô dưới suối vàng cũng được an ủi phần nào...”

Ta lắc đầu: “Hối hận cũng vô dụng thôi, hắn có thể ngược dòng Vong Xuyên không? Hắn có thể phục sinh người nhà ta không? Hắn không thể. Cho nên có truy thụy nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ không nhớ điểm tốt của hắn. Được rồi, đừng nhắc đến chuyện xui xẻo của nhà ta nữa, chúng ta uống rượu đi.”

Ngụy Uyển Nhi cầm chiếc chén ngọc bích, lắc lắc chất lỏng màu hổ phách bên trong: “Lứa này nhà cô chỉ có cô và ca ca cô sao?”

Ta đáp: “Ta còn có một đường đệ, nhỏ hơn ta mấy tuổi, học ở Thái học.”

Ngụy Uyển Nhi chớp mắt: “Nhà cô thật ít người, người Trường An đều như vậy sao?”

“Dĩ nhiên không phải, nhà khác đều là con cái thành đàn, nhà ta ít người là bởi vì gia huấn nhà ta không cho phép nạp thiếp, thân thể nữ quyến cũng đều không tốt lắm, nam nhân thương yêu họ, bình thường đều dùng bong bóng cá.” Ta thản nhiên nói.

Ngụy Uyển Nhi mơ mơ màng màng gật đầu, đột nhiên hỏi ta: “Bong bóng cá là cái gì?”

“Thì... thì là ở trong con cá... dùng để... Ừm, nói chung là đồ vật dùng để không sinh con.”

“Làm thế nào để không sinh con?” Bé con tò mò truy hỏi.

Ta miêu tả cho nàng một chút cơ chế hoạt động của linh kiện dư thừa trên người nam nhân và nội dung áp dụng biện pháp tránh thai.

Càng nói càng xấu hổ, tại sao một thiếu nữ chưa gả như ta phải giải thích thứ này chứ!

Khuôn mặt phong tình của thiếu phụ thoáng chốc đỏ ửng. Nàng xấu hổ đến nhảy dựng lên che miệng ta lại: “Sao cô có thể nói với ta cái này!”

Ta ngơ rồi, bị nàng che miệng, ư a giãy giụa nói: “Cô e thẹn cái gì? Cô đã xuất giá rồi được chứ!”

Ngụy Uyển Nhi ấm ức nói: “Ta... mặc dù ta vào cung, nhưng ta chưa từng chung phòng với bệ hạ!”

Ta không tin: “Chưa từng chung phòng? Làm sao có thể? Mỗi đêm hắn và cô đắp chăn bông nói chuyện phiếm sao?”

“Làm sao cô biết?”

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Ta ngu ngốc há hốc miệng, sững sờ nhìn mặt nàng đỏ bừng, cố gắng tìm kiếm một chút giảo hoạt khi đùa giỡn thành công trên mặt nàng, thế nhưng không có. Nét mặt Ngụy Uyển Nhi ngay thẳng như một giây sau là muốn đi Thái Sơn tế trời vậy.

“Sao cô lại không tin chứ, người thật sự chưa từng chạm vào ta.” Nàng nghiêm túc nói: “Mà lại không chỉ riêng ta, người khác cũng không có.”

Trời ạ, đây mới là tin tức động trời!

Ta trải qua chấn động to lớn, hoàn toàn không còn tâm trạng uống rượu nữa, đặt cái chén sang bên cạnh, giữ nàng liên tục ép hỏi: Các người thật sự chưa từng ngủ sao? Hắn cũng không ngủ với người khác? Có phải hắn “không được” hay không?

Ngụy Uyển Nhi không hiểu tại sao ta sống chết không tin, cáu gắt nói đến là đến, hất tay ta ra, khó chịu nói: “Vấn đề này ám muội, tại sao cứ phải nói ra ngoài?”

Ta tự nhiên hiểu ra, chịu chấn động lớn: “Vãi chưởng, hóa ra hắn thật sự không được!”

Trong chớp nhoáng, thậm chí trong đầu còn lóe lên suy nghĩ: Nếu bà đây dâng lên phương thuốc tráng dương Thiên Trúc bí truyền độc nhất vô nhị cho hắn, hắn có thể nào vui vẻ thả ta đi không?

Ta vô cùng kích động bắt đầu dò hỏi cụ thể Lý Tư Diễm không được ở bước nào để ta dễ bốc thuốc đúng bệnh. Ngụy Uyển Nhi lại nhảy dựng lên che miệng ta: “Không cho phép cô bôi nhọ bệ hạ!”

Ta hận không thể xốc ngược cái đầu xinh đẹp của nàng lên dốc nước đọng bên trong ra: “Đại mỹ nhân như hoa như ngọc ở trước mặt hắn, hắn lại không ra tay. Đây không phải không được thì là gì?”

Ngụy Uyển Nhi nói: “Người nói muốn chờ Hoàng hậu có thai mới có thể hành phòng với những phi thần chúng ta, vì... vì không muốn để cho ta ngày ngày uống thuốc tránh thai, còn nói thuốc tránh thai tổn hại thân thể...”

Ta nghe vậy trợn trắng mắt đến rút gân: “Muội muội ngốc, miệng nam nhân là quỷ lừa người. Cô nghe hắn nói bậy rồi, đúng là thuốc tranh thai hại thân, nhưng biện pháp luôn nhiều hơn vấn đề. Cùng lắm thì hắn đến hồ Thái Dịch vớt con cá, gỡ cái bong bóng xuống đeo lên không phải được rồi sao?”

“Người là bệ hạ, là Hoàng đế, sao có thể dùng... có thể dùng...”

Ngụy Uyển Nhi không mặt dày như ta, thực sự không nói được ra miệng mấy lời táo bạo.

Ta nhìn ánh mắt nàng dần dần xót xa. Tất cả giải thích của nàng đều nghe như đang gượng ép bảo vệ tự tôn yếu ớt của một nam nhân “không được“.

Lần đầu tiên ta nảy sinh một tí đồng cảm với Lý Tư Diễm, nâng ly rượu lên, thổn thức khôn xiết nói: “Đáng tiếc, một Hoàng đế đang yên đang lành, hẳn đang là tuổi tráng niên... Oái, được rồi, được rồi, ta không nói nữa còn không được sao? Đừng đánh nữa, đau quá hu hu...”

Bị ta quấy nhiễu một trận, Ngụy Uyển Nhi cũng có loại cảm giác cùi không sợ lở.

Cô nương này dễ mềm lòng, mặc dù ngoài miệng không nói, trong lòng đã lặng lẽ chấp nhận sự thật Lý Tư Diễm “không được”, phiền muộn nâng chén uống một hơi cạn sạch, vừa nghẹn ngào khóc: “Chúng sinh đều khổ.”

Ta lạc quan nói: “Kính cực khổ một chén!”

Nhưng mà tửu lượng của hai chúng ta không ổn, còn chưa uống hết một bình rượu, trước mắt đã bắt đầu có hình người tay cầm tay nhảy nhót.

Để kéo dài thời gian tỉnh táo, ta dạy bé ngoan Ngụy Uyển Nhi chơi tửu lệnh, loại đơn giản nhất: Oẳn tù tì xác định thắng thua trước, sau đó bên thắng hỏi bên thua câu hỏi riêng tư táo bạo, nếu bên thua không muốn trả lời thì phải đồng ý với một chuyện của bên thắng.

Ta to tiếng hỏi Ngụy Uyển Nhi đã hiểu chưa, Ngụy Uyển Nhi gật gù, lòng đầy tự tin: “Ta hiểu rồi, chơi thôi!”

Ván đầu tiên ta thắng, ta hỏi nàng có thích cậu bé nào ở quê không, nàng nghĩ ngợi bảo có, là một biểu ca họ hàng xa của nàng, từng gặp một lần lúc tế tổ, trông rất tuấn tú.

“Sau đó thì sao?” Ta hỏi nàng.

Ngụy Uyển Nhi thở dài nói: “Nhà ta là gia tộc lớn ở Cự Lộc, nhà hắn chỉ là môn hộ nhỏ buôn bán, đương nhiên là không xứng. Ta bị chọn đưa vào cung, hắn cưới cháu gái thứ của một viên ngoại đồng hương.”

Ván thứ hai bị nàng lật ngược, nàng rập khuôn hỏi lại y nguyên câu hỏi vừa rồi: Vậy còn cô? Cô có người trong lòng không?

Đương nhiên ta nói có, y tên Mạnh Tự, Tiến sĩ nhị giáp trẻ tuổi nhất năm đó, là tiểu ca ca thanh mai trúc mã của ta, bây giờ đang làm Chủ thư ở Trung Thư Tỉnh. Ta và y đã hứa hôn, chỉ có điều là về sau bị cẩu Hoàng đế quấy rối.

Ngụy Uyển Nhi kêu “A” một tiếng, lập tức ngẩng đầu lên: “Cô có thanh mai trúc mã, còn hứa hôn rồi?”

“Đúng vậy, y rất tốt với ta.” Ta ngửa đầu uống chén rượu: “Theo kế hoạch ban đầu, hẳn là năm nay ta đã gả cho y rồi.”

Ngụy Uyển Nhi ủ rũ gật đầu: “Đáng tiếc, bệ hạ sẽ không ngồi nhìn cô gả cho người khác.”

Ta hầm hừ nói: “Đó là đương nhiên, tâm lý hắn không bình thường, không nhìn được người khác ân ân ái ái, đây là bệnh tật, phải trị.”

Vốn là lòng ta đầy căm phẫn, nhưng nghĩ lại, cẩu Hoàng đế cũng đã “không được” rồi, ta còn cần chấp nhặt với hắn sao? Không cần thiết. Ta lộ ra nụ cười bỉ ổi, mắt say lờ đờ gọi Ngụy Uyển Nhi: “Tiếp tục!”

Ván thứ ba, ta lại thắng.

Ta hỏi nàng: “Có phải bệ hạ của cô thích Vương Phù Nương không?”

Ngụy Uyển Nhi lắc đầu: “Không phải.”

“Ôn Bạch Bích?”

“Cũng không phải.”

“Vậy hắn thích ai?” Ta kiểm lại những ứng cử viên khác trong đầu: “Cô nương nào xui xẻo như vậy, lại bị hắn nhìn trúng?”

Ngụy Uyển Nhi ợ rượu, nghiêm mặt nói: “Ta không nói cho cô là không nói cho cô.”

Ta uy hiếp nàng: “Theo quy tắc chơi tửu lệnh, cô không nói, vậy thì phải đáp ứng một chuyện của ta.“. ngôn tình hay

“Cô nói đi.”

Không ngờ nàng đồng ý dứt khoát như vậy, ta suy nghĩ chốc lát, nói: “Cô là hậu phi nên không thể làm chuyện quá mất thể diện. Thế này đi, ta tha cho cô một mạng, chúng ta đến bên hồ Thái Dịch hái ít hoa về, ta dạy cô làm bồn cảnh.”

Ngụy Uyển Nhi hào hứng: “Bồn cảnh? Ta từng nhìn thấy ở Hình Châu, chỉ là quê nhà ta chỉ cắm cành, người Trường An lại cắm hoa tươi sao?”

Ta nghiêm trang bắt đầu nói hươu nói vượn: “Đúng vậy, hàng năm Trường An còn có đại hội ngắm hoa đó. Ta từng tham gia một lần, nhưng vận may ta không tốt, chậu hoa trùng hợp bị bày ở bên cạnh mẫu đơn Diêu Hoàng của đại tiểu thư nhà Thừa Ân công, bị hoa của nàng ta lấn át thành xám xịt.”

“Tay nghề cắm bồn cảnh của ta là được cụ bà hàng xóm trước kia dạy. Bà nói đời người tám chín phần không như ý, nhưng chỉ cần nhìn thấy trong bình có hoa, trong sân có cây thì cảm giác tháng ngày cũng không khó sống như vậy nữa.”

Cồn vẫn chưa hoàn toàn đốt hỏng đầu Ngụy Uyển Nhi, mặc dù nàng động lòng, nhưng thoáng do dự: “Có cung cấm...”

Ta lảo đảo đứng lên, nói: “Không sao, tự ta đi. Cô chờ ở đây đi.” Dứt lời, ta xoay người rời đi.

“Này...”

“Sẽ quay lại ngay!” Ta cười to ầm ĩ, vui vẻ xoay một vòng, đúng lúc va phải Thụy Âm đi ngang qua ở cửa phòng ngủ. Ta giật nảy mình, vội vàng đỡ nàng ta dậy nói: “Không sao chứ? Có nặng lắm không?”

Thụy Âm chật vật đứng dậy, nhìn ta một chút, cau mày nói: “Cô uống say? Đang định đi đâu?”

Ta cười hì hì nói: “Không say, rất tỉnh táo, lát nữa gặp lại ha.”

Nàng ta còn chưa kịp ngăn ta lại, ta đã hứng chí dạt dào chạy ra cửa phòng.

***

Đó là một buổi đêm xuân ánh sao buông xuống, ta uống rất nhiều rượu, đôi mắt mơ màng, lại có thể thấy được vì sao nhân đôi, còn có ba cái mặt trăng như bánh nướng.

Một tay ta giữ Vũ Lâm Vệ đại ca tới bắt ta, cười ha ha nói: “Ngươi xem, ba trăng chọc trời, dị tượng thiên văn ngàn năm có một, cẩu Hoàng đế sắp xúi quẩy rồi.”

Vũ Lâm Vệ đại ca như bị rắn độc hôn cho một cái, hoảng đến căng chặt cơ bắp, sai bảo phó tướng nói: “Nàng không được bình thường, ngươi mau gọi Ngụy tài nhân... Thôi, đi bẩm báo trực tiếp bệ hạ.”

Ta bất mãn nói: “Ngươi có vấn đề à? Bà đây tốt bụng chỉ ngươi ngắm trăng, ngươi lại bảo ta không bình thường?”

Vũ Lâm Vệ đại ca đã bắn ra xa mấy trượng, ở một bên bí mật quan sát ta.

“Hứ, không xem thì thôi.” Ta lườm một cái.

“Đời như giấc chiêm bao, bôn ba chi cho mệt mỏi? Cổ nhân đốt đuốc chơi đêm, thật có nguyên do vậy! Nhớ nhau hoài, ở Trường An, hu hu hu hu... Ca ca, cha mẹ, nhị thúc, thím... Con lại nhớ mọi người rồi...”

Có lẽ ta thật sự say, chân nam đá chân chiêu đi vào vườn hoa, miệng nói linh tinh, nghĩ đến cái gì là đọc cái đó, đọc thơ trước kia đã học, lại gọi người nhà không gặp được nữa.

Thỉnh thoảng mắng cẩu Hoàng đế mấy câu, mắng rất bẩn, lần đầu tiên ta vượt qua chướng ngại tâm lý mắng “Nô Đột Quyết ăn cứt chó“. Câu này siêu cấp thô tục, sau khi mắng xong cảm giác từng lỗ chân lông đều khoan khoái. Đầu tiên là ta sửng sốt, sau đó kích động khen mình: Oa Thẩm Anh, ngươi siêu đỉnh. Mắng thêm một lần nữa!

“Lý Tư Diễm, nô Đột Quyết ăn cứt chó!”

Hào khí của ta vượt mây, vung tay áo hét lớn.

Âm thanh vang xa tới hồ Thái Dịch, hù dọa vô số chim bay.

Cái này gọi là “Khí đầm Vân mộng vây quanh, trồng trềnh sóng lượn lay thành Nhạc Dương“.

Mắng đã rồi, uất ức trong lòng ta được quét sạch, chống nạnh cười to, giơ nắm tay nâng chén với ba cái mặt trăng xa xa: “Cùng uống!”

“Trẫm không phải người Đột Quyết.”

Bất thình lình, sau lưng vang lên một giọng nói thâm trầm.

Chẳng biết lúc nào, những Vũ Lâm Vệ lén lén lút lút kia đã biến đi đâu mất, mặt trăng trên trời biến thành bốn cái. Ta ngẩng đầu nghẹn họng nhìn trân trối bốn mặt trăng không ngừng xoay tròn nhảy nhót, cảm thấy thiên văn học đúng là bao la kỳ thú.

Ta nóng lòng tìm người chia sẻ phát hiện vĩ đại của ta, thuận tiện kéo người có giọng nói thâm trầm ở sau lưng đến, chỉ lên trời nói: “Ngươi xem xem, bốn trăng chọc trời, điềm dữ, điềm đại hung. Nhẹ thì Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, nặng thì thay đổi triều đại. Ta phải mau chóng thông báo Khâm Thiên Giám... Thôi, không kịp nữa rồi, vẫn là lập tức đi tìm Lễ bộ đi, để bọn họ có thể bắt đầu chuẩn bị quan tài.”

Ta không biết mình đang nói năng linh tinh cái gì, người bị ta túm tới cũng không biết. Hắn ngẩng đầu nhìn trời một chút, lại cúi đầu nhìn ta, mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên: “Bốn trăng chọc trời cái gì? Ngươi lại uống rượu?”

Ta chớp đôi mắt say mơ màng, không nhận ra hắn là ai, nhưng vẫn dựa trên tinh thần tin tức cùng hưởng, nghiêm túc nói: “Ta không lừa ngươi, hôm nay ta biết được rất nhiều bí mật lớn, tối nay hai ta có duyên cùng nhau ngắm một vầng... Không đúng, bốn vầng trăng sáng, ta tiết lộ cho ngươi một cái, ngươi đừng nói ra ngoài.”

Đối phương nói: “Ngươi biết cái gì?”

Ta đắc ý lắc đầu: “Nói ra hù chết ngươi. Ngươi biết Lý Tư Diễm không? Hoàng đế ấy, cả thiên hạ đều là của hắn.”

“Biết.”

Ta tiến tới, hạ giọng nói: “Bên dưới hắn không được!”

Để tăng cường độ tin cậy, ta giơ hai tay lên trước ngực, bày thành một cái xiên lớn, chân nhảy sang trái sang phải, trông rất giống đang tiến hành lễ nghi tà giáo kỳ quái nào đó.

Đối phương không bị ta hù chết.

Đối phương trầm mặc.

Hồi lâu, đối phương nắm tóc ta, ý đồ kéo ta đi.

Ta kinh hãi biến sắc, vung tay vung chân bảo vệ da đầu yếu ớt của mình, cả giận nói: “Thái độ ngươi thế là sao! Người xấu, ta muốn rút lại bí mật lớn của ta!”

Hắn hất tóc ta ra, đổi thành túm cổ áo sau của ta, xách ta đến trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy trẫm cũng nói cho ngươi một bí mật lớn: Bí mật của ngươi là giả.”

Ta tức đến nổ phổi, giận đến xổ ra bốn câu thành ngữ: “Ngươi nói quàng nói xiên, ngươi nói hươu nói vượn, ngươi bảo thủ cố chấp, ngươi lòng dạ đáng chém! Ngươi có thể nói ta là giả, nhưng không được nói bí mật lớn của ta là giả!”

Đối phương vỗ ba cái lên mặt ta, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Nói mò thêm một câu nữa, trẫm ném ngươi vào hồ Thái Dịch cho cá ăn!”

Ta ngây người, hắn đánh ta? Cha ta còn chưa từng đánh ta!

Ta lập tức phản kích, cho hắn một cú đấm móc phải hung mãnh của Thẩm thị, nện thẳng vào bụng hắn.

Hắn im im không lên tiếng mà chịu, lạnh lùng nói: “Lần sau không được như thế này nữa.”

Ta yên tĩnh một giây, chợt cảm thấy không đúng. Hắn là cái quả mướp gì, tại sao bà đây phải nghe hắn?

Thế là ta như cá chép bật nhảy, lại bắt đầu líu lo không ngừng cường điệu: “Hắn thật sự không được, không tin ngươi tìm đại một phi tử hỏi thử xem, vật kia còn chưa bóc tem đâu. Cúc cu của nam nhân mà không hót, tám phần là vô dụng...”

Có thể là ta nói đến quá đáng tin, hắn không ném ta vào hồ Thái Dịch cho cá vàng ăn, chỉ chắp tay sau lưng lẳng lặng nghe ta lải nhải liên miên.

Ta càng thêm hăng hái: “Ai da không thể không nói kế thừa huyết mạch Hoàng gia là một vấn đề lớn. Ngươi bảo hắn “không được” còn nạp nhiều phi tử như vậy, đây chẳng phải như thái giám già cưới mười tám tiểu thiếp sao, cũng không sợ...”

Đối phương không nói tiếng nào, lặng lặng nhìn ta biểu diễn, mãi đến cuối cùng hắn bị ta lải nhải đến phiền rồi, giọng điệu không lành ngắt lời ta: “Ngươi không ngoan ngoãn ở Tuyên Vi điện, ra ngoài làm gì?”

“Ta đến hái hoa.”

“?”

“Ngươi đúng là không có kiến thức, chưa thấy cắm hoa bao giờ sao?” Ta ghét bỏ quăng hắn sang một bên, khẳng khái nói: “Được rồi được rồi, tặng không bí mật lớn của ta cho ngươi. Tối nay ta rất bận, không nói nhảm với ngươi nữa, tạm biệt.”

Dứt lời, ta dùng mông huých hắn sang một bên, nghênh ngang mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.