Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 24: Chương 24: Tuyên Vi điện tốt đẹp yên bình




"Sau đó? Không có sau đó. Không phải chỉ là đày đi cung khác sao? Một chuyện vô cùng đơn giản, vậy mà làm như mèo giấu cứt. Ta nói "được, ta đi", hắn còn không vui. Ta lại không ngốc, thấy trạng thái hắn không đúng, đương nhiên là co giò chạy rồi!"

Sáng sớm hôm sau, ta khái quát lại tình huống tối hôm qua cho Tiểu Kim Liên, ngáp một cái, cuộn chăn thành một đống: "May mà ta mới từ Dịch Đình chuyển về, hành lý chuẩn bị sẵn rồi, vác đi Tuyên Vi điện luôn là được."

Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu đang chạy quanh người ta, giúp ta buộc chăn thành một bọc. Tiểu Kim Liễu nhỏ giọng nói: "Đến Tuyên Vi điện rồi, tỷ muội bọn em còn có thể chăm sóc nương tử không?"

Ta lắc đầu: "Vậy thì chắc chắn không được. Sáng nay Khánh Phúc gia gia nói, ta đến Tuyên Vi điện cũng chỉ được làm một cung nữ bình thường, không giống ở Tử Thần điện còn có thân phận nữ quan."

Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu ăn ý liếc nhau, đồng thanh hỏi: "Vậy tại sao còn muốn đến Tuyên Vi điện?"

Ta cũng buồn bực nói: "Cái này còn phải hỏi ư? Bởi vì ta ghét Lý Tư Diễm."

Một lát sau, ta đóng gói xong đồ đạc, Khánh Phúc phái Hổ Dược Nhi tới giúp ta khiêng đồ đến Tuyên Vi điện, mình thì kéo ta sang một bên, dặn đi dặn lại ta:

"Đến chỗ của Ngụy tài nhân thì phải hành động cẩn thận, Tuyên Vi điện không phải Tử Thần điện. Ngụy tài nhân mới đến, hiền lành nhẹ dạ, không quản thúc được cung nữ bên dưới. Một đám đó không phải đèn cạn dầu, với tính tình lỗ mãng này của ngươi cẩn thận bị bán đi còn ngây ngô giúp người ta đếm tiền."

"Được, ta nhớ kỹ rồi, cẩn thận là trên hết."

Ta hiểu Khánh Phúc là vì tốt cho ta, cười hì hì đáp lại.

Khánh Phúc chắp tay sau lưng, bước đi hai bước lại như chợt nhớ ra gì đó, nghiêm túc nói với ta: "Còn một điều nữa, lúc bệ hạ lâm hạnh Tuyên Vi điện, ngươi nhất định phải tránh đi, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt bệ hạ nữa."

Ta gật đầu nói: "Đó là đương nhiên, ta đảm bảo sẽ tránh đi thật xa. Hắn đừng mơ nhìn thấy nửa sợi lông tơ của ta."

Khánh Phúc nhìn về phía Tuyên Chính điện, thở dài nói: "Như vậy cũng tốt."

Ta nhìn sắc trời, đoán chừng Lý Tư Diễm sắp hạ triều. Ta chỉ muốn nhanh chóng cuốn xéo nhân lúc hắn chưa về, thế là thử thăm dò Khánh Phúc, nói: "Vậy ta đi nhé? Khánh Phúc gia gia giữ gìn sức khỏe, cố gắng bồi bổ."

Khánh Phúc khoát tay: "Đi đi, cuộc sống ngươi tự chọn thì sống cho tốt."

Ta vui sướng "ây" một tiếng, cõng ánh mặt trời cung đình chạy tới đơn vị mới Tuyên Vi điện.

***

Tuyên Vi điện nằm ở ngự nhai phía Bắc, cách Tử Thần điện không xa, đi thêm về phía Bắc chính là Thanh Tư điện của Vương Phù Nương. Tổng thể mà nói thì vị trí không tệ, rất thuận tiện cho Hoàng đế đến hỏi han ân cần.

Tính cách của Ngụy Uyển Nhi không sắp mà hợp với đặc điểm của gian cung uyển này, đơn giản lại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Lúc ta đến Tuyên Vi điện, ở cửa chỉ có một tiểu cung nữ tuổi nhỏ canh giữ. Nàng nhìn thấy ta, luống cuống bảo ta chờ một lát, nàng đi gọi quản sự của điện các nàng đến.

Ta vội vàng an ủi: "Đừng vội, cẩn thận ngã."

Lúc sáng nay, Khánh Phúc đã gửi lệnh điều động của ta đến Tuyên Vi điện. Trên dưới Tuyên Vi điện đều đã biết nhưng bọn họ không ngờ ta tới nhanh như vậy.

Tiểu cung nữ kia đi một lúc, dẫn về một đại cung nữ mặt to như cái đĩa, lông mày dài mảnh tới.

Đại cung nữ nhìn ngắm ta một vòng, nhiệt tình nắm tay ta, cười nói: "Thẩm nương tử tới không khéo, Tài nhân còn đang rửa mặt. Quản sự cô cô tạm thời không dứt ra được nên chỉ có ta tới đón cô. Bên ngoài lạnh, mau vào thôi."

Thái độ cực tốt khiến cho ta được sủng mà lo.

Ta cũng cẩn thận quan sát đồng nghiệp mới của mình, mặc nàng kéo vào điện, miệng khéo léo gọi "tỷ tỷ".

Đồng nghiệp mới cười ha ha nói chuyện với ta, hai chúng ta giả mù sa mưa trao đổi tên họ và lai lịch.

Tại sao lại nói là giả mù sa mưa đây? Bởi vì trước khi còn chưa gặp mặt, hai chúng ta đã sớm lần mò gốc gác của đối phương.

Đại cung nữ tên Thụy Âm, nghe nói là Ngụy tài nhân tự mình ban tên. Sáng nay Thiền Nhi biết ta sắp bị điều đến Tuyên Vi điện, cố ý chạy tới tìm ta một chuyến, nói là phải giải thích thế cục của Tuyên Vi điện với ta để tiễn biệt ta.

Hay cho một phương thức tiễn biệt giàu lòng nhân ái.

Theo tình báo Thiền Nhi cung cấp, Thụy Âm này là nữ nhân đỉnh chóp giới cung đấu Tuyên Vi điện.

"Không đối gạt nương tử, vốn là muội muội nuôi Tiểu Điệp của em được cất nhắc chức đại cung nữ này, nhưng nào ai có ngờ lại bị Thụy Âm nham hiểm này đoạt trước. Nàng ta vu cáo muội muội em làm vỡ chén đĩa Ngụy tài nhân mang từ trong nhà tới, hại Tiểu Điệp bị phạt hai tháng bổng lộc, vị trí đại cung nữ cũng bị nàng ta cướp đi, thật là không thể tưởng tượng nổi!" Thiền Nhi đầy oán hận phàn nàn với ta.

Ta sờ cằm hồi tưởng một chút, Tiệp Điệp hình như là một trong tám bông hoa ăn cơm cùng ta đêm giao thừa năm ngoái, mặt trái xoan mày liễu, rất có tiếng nói trong đám nha đầu.

Có thể xử lý một hạt giống đại cung nữ như thế này, hẳn là Thụy Âm kia thật sự có chút năng lực.

"Tóm lại, nương tử cần phải cẩn thận Thụy Âm này. Vì địa vị, nàng ta có thể làm bất cứ chuyện gì! Có gì ấm ức cứ việc tìm muội muội Tiệp Điệp của em nói. Nàng ít tâm cơ, con người thành thật, mặc dù không thông minh nhưng tốt hơn Thụy Âm này nhiều." Nàng căm phẫn sục sôi.

Ta hiểu đại khái rồi. Ừm... Ý là Thụy Âm này không phải loại lương thiện, cho nên bảo ta tìm muội muội nàng kéo bè kết phái chứ gì.

Ta ậm ờ nói: "Cũng không cần lo lắng cái này. Khánh Phúc gia gia nói chi tiêu của ta được phát thẳng từ Thượng cung cục, không chiếm phần của Tuyên Vi điện, chắc là nàng sẽ không ra tay với ta."

Thiền Nhi không đồng ý: "Không phải nguyên nhân tiền nong. Thân phận nương tử đặc thù, xuất thân Tử Thần điện, còn từng đọc sách, từng làm Sử quan và Khởi cư lang. Bối cảnh như vậy không phải có thể dễ dàng trở thành người đứng đầu trong mắt Ngụy tài nhân sao? Nếu em là Thụy Âm, tuyệt đối sẽ không bình chân như vại, chắc chắn phải làm chút thủ đoạn."

Nàng còn có nửa câu chưa nói: Huống chi trông mặt cô rất dễ bị lừa.

Vừa nghĩ đến đây, Thụy Âm vén rèm lên, gọi ta một tiếng: "Thẩm nương tử?"

Ta gom lại suy nghĩ, cười với nàng: "Xin lỗi, vừa rồi ta đang nhìn bức tranh treo trên tường, nhìn đến mê mẩn nên quên Thụy Âm tỷ tỷ đang ở bên cạnh."

Thụy Âm lần theo ánh mắt của ta nhìn lại, thấy ta đang nhìn "Cung nữ du xuân đồ" treo trên tường, "ồ" một tiếng, gật đầu nói: "Cái đó à, đó là Tài nhân chúng ta vẽ. Thánh thượng xem cực kỳ thích, cố ý sai người bồi giấy treo lên, còn khen Tài nhân chúng ta thư họa song tuyệt nữa."

Trong lời nói có phần đắc ý, có lẽ là cảm thấy hầu hạ chủ tử có học thức lại được sủng cũng được thơm lây.

Ta nhìn bức "Cung nữ du xuân đồ" kia, cảm nhận được một sự tuyệt vọng với trình độ thẩm mỹ của Lý Tư Diễm và họa sĩ Ngụy Uyển Nhi.

Thư họa song tuyệt? Lý Tư Diễm thật là dám khen.

Mặc dù phản đối trong lòng nhưng ta không thể ăn ngay nói thật, đành phải cười khô khốc nói: "Tài nhân được Thánh thượng xem trọng thật là có phúc."

Thụy Âm cũng khách khí nói tiếp: "Đó là đương nhiên."

Hàn huyên xong, Thụy Âm lại nói cho ta vài thói quen sinh hoạt thường ngày của Ngụy Uyển Nhi, các loại sở thích sở ghét, còn có tình hình nhân sự trên dưới Tuyên Vi điện. Nội dung tổng thể gần giống tin tức Thiền Nhi chia sẻ, duy chỉ có bỏ bớt đi Tiểu Điệp.

Xem ra đúng như Thiền Nhi nói, quan hệ của Thụy Âm và Tiểu Điệp không được xem là tốt.

Ta không khỏi cảm thán: Một núi không thể chứa hai hổ, đây chính là chỗ làm việc.

Chuyện trò qua lại với Thụy Âm nửa ngày, cuối cùng nàng ta như lơ đãng hỏi một câu: "Trước đó Thẩm nương tử ở ngự tiền được sủng ái, chắc hẳn là có biết một vài yêu ghét của Thánh thượng, nếu có cơ hội có thể kể cho ta nghe một chút không?"

Ta vô thức phủ nhận nói: "Ta làm sao được tính là sủng ái? Trên dưới cả cung đều biết ta chọc giận bệ hạ bị phạt đi bốn tháng, lần này vừa mới về ngự tiền một chuyến, hôm sau đã bị đưa tới Tuyên Vi điện. Bệ hạ chỉ hận không thể cả đời không gặp ta, đương nhiên từ nay về sau sẽ không nghe lời ta nữa."

Năng lực phân tích của Thụy Âm hạng nhất, trợn tròn đôi mắt nhỏ: "Từ nay về sau không nghe cô nói nữa? Chẳng lẽ lúc trước bệ hạ..."

Ta càng tẩy càng đen: "Lúc... lúc trước đương nhiên cũng không nghe ta!"

"Chắc là Thẩm nương tử hiểu lầm rồi." Nàng ta đắn đo nói: "Thực ra là... ừm... cung nhân Tuyên Vi điện chúng ta đều chưa từng hầu hạ ở Tử Thần điện, cho nên không nắm bắt được tính tình và khẩu vị của bệ hạ, cũng không rõ xu hướng của bệ hạ lắm. Tài nhân lành tính, những chuyện này chỉ có thể dựa vào hạ nhân đi nghe ngóng, cho nên..."

Nàng ta dừng lại, mím môi, có lẽ đang suy nghĩ lựa lời như thế nào mà không mất đi tính chính xác lời thỉnh cầu của mình.

Nàng ta nói đến nước này, ta mới thật sự hiểu. Hóa ra là nàng ta muốn hiểu rõ tin tức của Tử Thần điện hơn một chút.

Đồng nghiệp mới có nhu cầu, ta không chút do dự quyết định bán thốc bán tháo chuyện riêng tư của Lý Tư Diễm, lập tức đồng ý nói: "Được, sau này có cái gì cứ tới hỏi ta là được, ta nhất định sẽ biết gì nói nấy."

Thụy Âm cực kỳ vui mừng, kéo tay ta cảm kích nói: "Đa tạ Thẩm nương tử, Thẩm nương tử chớ trách ta tính toán, phải biết chúng ta như vậy cũng là vì Tài nhân. Tỷ muội cung chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể giúp Tài nhân suôn sẻ thuận lợi, vững chắc vượt qua vị Thanh Tư điện kia!"

Ặc... Cái này độ khó hơi cao.

Nàng thỏa thê mãn nguyện, ta xấu hổ phụ họa, trong lòng âm thầm phỉ nhổ: Ngay cả mục tiêu chiến lược ngắn hạn cũng tiết lộ cho ta, ngươi đúng là không coi ta là người ngoài!

Sau khi nhét người vào phe mình xong, Thụy Âm hoàn toàn mở lòng với ta, lúc nói chuyện ít đi mấy phần khách khí, nhiều thêm mấy phần thân mật.

Nghe nàng ta kể ta mới phát hiện, hóa ra hậu cung thật sự có một nhóm nhân viên cực rảnh rỗi nhàm chán, lấy việc nghiên cứu hành tung và vận động tâm lý của Hoàng đế làm sự nghiệp chính. Ta kính nể hô to "trâu bò", thân thương tôn xưng các nàng là: Nghiên cứu viên cẩu Hoàng đế học.

Thực ra theo một ý nghĩa nào đó, công việc của Sử quan chúng ta cũng có chỗ trùng lặp với các nàng.

"Hôm qua bệ hạ một mình ở trong thư phòng không gọi người vào hầu hạ, điều này quá không bình thường..." Thụy Âm nghiêm túc phân tích nói: "Từ năm nay, mùng một mùng hai mùng ba mỗi tháng đều là Tài nhân chúng ta thị tẩm, hôm qua bệ hạ lỡ hẹn, Tài nhân trằn trọc nửa đêm, canh hai mới rưng rưng thiếp đi, cho nên hôm nay mới dậy trễ."

Ta sờ mũi, ồm ồm nói: "Tối hôm qua sao? Tối hôm qua là ta đang hầu."

Thụy Âm choáng váng tại chỗ.

Ta vội vàng kêu oan: "Cô đừng nghĩ lệch lạc, là hầu kiểu Khởi cư lang ấy!"

Thụy Âm vội vàng lắc đầu: "Không nghĩ lệch lạc, chỉ là không ngờ đêm khuya bệ hạ còn đang phê duyệt biểu tấu, quả nhiên là chuyên cần chính sự yêu dân."

Ta buồn bực vò đầu: "Không phải nên vậy sao? Ban đêm không làm việc thì còn có thể làm gì?"

Ta vừa hỏi xong, biểu cảm của Thụy Âm trở nên cực kỳ vi diệu và mờ ám. Ta phát hiện mình hỏi một câu hỏi thiểu năng.

Quá thiểu năng, thiểu năng đến mức ta muốn tìm quả mướp đâm chết mình.

Cẩu Hoàng đế đã hai mươi có thừa, là một người trưởng thành, bây giờ hắn có nhiều hạng mục công việc đa dạng hóa hơn, chẳng hạn như... khai chi tán tiệp, quảng bá mưa móc.

Thụy Âm nhỏ giọng chứng thực: "Từ sau khi bổ sung hậu cung, bệ hạ đã lâu không xử lý triều chính ban đêm."

Đã lâu?

Đệt! Vậy tại sao đúng ngày ấy ta trở về, hắn lại muốn làm việc nửa đêm?

Ta im lặng một lúc, lập tức thẹn quá hóa giận.

Mẹ nó đúng là giang sơn khó đổi bản tính khó dời, là cố ý đúng không? Chắc chắn là cố ý! Vì hành hạ ta, cẩu Hoàng đế thà hy sinh hoạt động giải trí nam nữ đêm đó, ở lại Tử Thần điện kéo dài công việc cũng phải ép ta mang bệnh trực ca đêm.

Mẹ nó, ta hận!

Thụy Âm thấy ta bóp nắm đấm kêu răng rắc, cười lúng túng nói: "Có... có lẽ vì hôm qua Thượng Tị, ban ngày đi chơi nên chậm trễ triều chính hôm đó, bệ hạ chỉ có thể xử lý vào ban đêm..."

Ta nở nụ cười lạnh, chuyện gì cấp tốc phải làm trong đêm? Đột Quyết xuôi Nam? Thổ Phiên tạo phản? Đều không có. Dựa vào đâu bắt ta tăng ca cùng hắn?

Tuyên Vi điện các nàng vốn dĩ không hiểu rõ Lý Tư Diễm, người này tính tình nóng nảy, không có nề nếp. Công văn các nơi đưa tới đều chồng chất trên bàn, nhưng hôm qua lúc ta đi vào, mặt bàn cẩu Hoàng đế còn sạch sẽ hơn cái mặt hắn, chứng tỏ hắn hoàn toàn không có việc gì gấp phải xử lý.

Không có việc gì gấp còn rề rà trong thư phòng, rõ ràng là cố ý chờ ta.

Ta nhớ lại bộ dạng hèn hạ làm lơ ta lúc đầu tối qua, không nhịn được lườm một cái: Hừ, cẩu Hoàng đế giả bộ cũng thật giống.

Thụy Âm thấy ta lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì cười khẩy, biểu cảm biến hóa khôn lường, trong lòng hơi thấp thỏm, ngượng ngùng cười nói: "Nếu bệ hạ thật sự bề bộn chính vụ, đợi lát nữa ta đi bẩm báo chi tiết với Tài nhân..."

"Được, tỷ tỷ vất vả rồi."

Hai nữ nhân cầm tay nhìn nhau cười giả dối, như hai đóa hoa giấy rung rinh theo gió.

Lại trò chuyện qua loa vài câu xong, Thụy Âm giúp ta thu dọn chăn đệm, lau xong bàn rồi cáo từ với ta, nói nàng ta phải đến Thanh Tư điện một chuyến, đưa cho Vương tài nhân dây ngũ sắc Ngụy Uyển Nhi làm trước đó vài ngày.

Lúc gần đi còn phỉ nhổ với ta: "Tài nhân chúng ta thật là lương thiện, mang thủ công tốt như vậy tặng cho người ta. Nhưng mà có đi không có lại, tặng nhiều đồ tốt vậy mà chưa từng thấy Thanh Tư điện cho một ánh mắt tốt."

"Vương tài nhân không dễ ở chung sao?"

Nghe ta hỏi như vậy, oán hận của Thụy Âm trào lên ngùn ngụt.

"Lần trước Hỉ Phúc bên cạnh Vương tài nhân còn châm chọc Tài nhân chúng ta tướng mạo xấu, Kiêm Gia cung chúng ta tức quá mới cãi nàng ta một câu, Hỉ Phúc kia không thèm nói lý, xông lên đánh Kiêm Gia... Người bên cạnh phạm lỗi, Vương tài nhân cũng không thèm dạy dỗ, chỉ bảo Hỉ Phúc xin lỗi qua loa rồi thôi, đúng là..."

Nàng ta giận không có chỗ phát tiết, ngay cả tốc độ nói cũng liến thoắng.

Ta nghe đến trợn mắt há mồm. Khá lắm, bây giờ giang hồ của cung nữ đã võ đức dồi dào như thế rồi sao?

Ta sờ sờ cánh tay chỉ ăn không luyện dần dần lỏng lẻo, quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ đánh trường quyền mỗi sáng.

Sau khi Thụy Âm đi, ta vòng quanh phòng hai lần, đứng thế trung bình tấn, vung tay làm mấy động tác võ thuật, thử cảm giác tay ngông nghênh đánh nhau năm đó, lúc này mới yên tâm.

Chắc chắn Thụy Âm đã đi xa, ta lén lút lấy bản thảo "Mỹ nhân rắn rết" ta chưa viết xong ra, giấu trong cái bình rỗng ở trong góc.

Mặc dù Khánh Phúc chưa từng nói trong cung không cho phép viết truyền kỳ, nhưng đây là đâu? Đây là trong cung đấy, pháp luật không cấm đoán. Nếu như bị ông ta phát hiện ta đang viết loại văn học đồi phong bại tục này, ta chịu không nổi.

Giấu thật kỹ bản thảo xong, tâm trạng ta hơi ổn định lại, thấy mặt trời mới lên, đoán chừng Ngụy Uyển Nhi cũng đã rửa mặt xong rồi, thế là đứng dậy đến chính điện Tuyên Vi điện.

Trong điện im lắng, cửa không người trông coi, ta nghênh ngang đi tới, vừa vào cửa lại thấy bức "Cung nữ du xuân đồ" xấu tệ kia của Ngụy Uyển Nhi, con mắt ta hơi nhức nhối, lúc chuyển mắt đi lại nhìn thấy một bức họa khác đang trải ra phơi khô mực.

Mặc dù vẫn là họa sĩ không rành, nhưng dễ nhìn hơn bức trước đó một chút.

Ta nheo mắt lại cẩn thận nhìn, phát hiện trên bức vẽ này là bóng lưng một nam nhân, mặc áo dài thường ngày màu lam sẫm, dựa vào lan can trông về phía xa.

Nhận ra chiếc áo dài quen mắt kia, ta thở dài, hóa ra nàng vẽ Lý Tư Diễm.

Vẽ không ổn, nhưng có thể nhìn ra đặt cả tấm lòng.

Tự dưng ta nhớ tới lúc trước ta vẽ chân dung cho Mạnh Tự cũng là hết sức cẩn thận từng nét, vẽ xong cho y xem, y xoi mói một đống lỗi trúng điểm yếu, ta tức đến kêu gào muốn vẽ lại, y lại không nỡ, mua đá bào dỗ dành ta, ta mới miễn cưỡng đồng ý cho y bức họa làm kỷ niệm.

Nhớ tới chuyện cũ xa xôi mà mơ hồ, nhất thời nỗi lòng ngổn ngang, ta ngơ ngẩn đứng tại chỗ thất thần, ngay cả sau lưng có người đến cũng không nhận ra.

"Là Thẩm nương tử đấy à?"

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ dịu dàng.

Ta quay đầu, một khuôn mặt thanh tú đập vào mắt, là Ngụy Uyển Nhi.

Nàng cao hơn ta một chút, hôm nay chải kiểu tóc đơn giản, cài trâm bạc mộc mạc, cách ăn mặc này có phần tùy tiện thường ngày, giống như tiểu muội muội nhà hàng xóm vậy.

Ta hành lễ với nàng: "Thẩm Anh bái kiến Ngụy tài nhân."

"Không cần đa lễ." Ngụy Uyển Nhi dịu giọng nói.

Nàng thấy ta đang nhìn bức tranh bóng lưng Lý Tư Diễm kia, ngượng ngùng cúi đầu: "Thẩm nương tử chớ xem, ta vẽ không được tốt."

Ta cười: "Trong vẽ có tình chính là tác phẩm xuất sắc."

Nghe ta nói như vậy, ánh mắt Ngụy Uyển Nhi lóe lên một chút lấp lánh mừng rỡ, ấp úng nói: "Cô thật tinh mắt, như vậy cũng không gạt được cô."

Ta còn chưa kịp trả lời, Thụy Âm sau lưng nàng lập tức tiếp lời: "Đúng là vậy. Thẩm nương tử là người hiểu vẽ, vừa rồi nô tỳ dẫn Thẩm nương tử vào, Thẩm nương tử còn khen bức Cung nữ đồ của Tài nhân đẹp đấy."

Nét mặt ta suýt nữa nứt toác: Khoan khoan, bà đây chưa từng khen nha!

Tiểu Điệp một bên khác sau lưng nàng không cam lòng yếu thế, mạnh miệng cười nói: "Tất nhiên là Thẩm nương tử có tài học, bây giờ tới Tuyên Vi điện chúng ta cũng có thể làm bạn với Tài nhân rồi."

Ánh mắt hai cung nữ giao nhau trên không trung, sát khí bốn phía.

Ta vội vàng cười theo nói: "Bệ hạ thương Tài nhân thường ngày bí bách không ai luận bàn chữ nghĩa mới phái ta đến giúp Tài nhân bớt cô đơn. Được tới đây là phúc của ta, cũng là một phần tấm lòng bệ hạ yêu quý Tài nhân."

Nhìn ra Ngụy Uyển Nhi cực kỳ thích Lý Tư Diễm, ta chuyên môn chọn nói lời hay, nói viển vông nhấn mạnh sự ưu ái của Lý Tư Diễm với nàng.

Quả nhiên, Ngụy Uyển Nhi cực kỳ thích thú, cố gắng kiềm chế khóe miệng cong lên, vẻ hạnh phúc lộ rõ trên mặt.

"Ta nào có đáng để Khởi cư lang ngự tiền đến bầu bạn? Bệ hạ thật đúng là..." Nàng say đắm trong tình yêu ngọt ngào, ánh mắt nhìn ta càng ngày càng hòa nhã, giống như đang nhìn đồng tử tơ hồng dưới trướng Nguyệt lão vậy.

Ta im lặng, vẫn quyết định không nói cho nàng thật ra ta xui xẻo động chạm Lý Tư Diễm mới bị đày đi quý cung.

Ngụy Uyển Nhi vui vẻ một hồi, lại muốn lôi kéo ta đi tạ ơn, thuận tiện đưa mấy món nàng mới làm cho Lý Tư Diễm. Do ta đánh chết cũng không muốn đến trước mặt Lý Tư Diễm, nàng đành phải bỏ lại ta, tự mình bê bát anh đào tất la đến Tử Thần điện.

Thụy Âm đi cùng với nàng, Tiểu Điệp thì ở lại Tuyên Vi điện. Ta và Tiểu Điệp lảm nhảm một canh giờ, nghe được không ít tin sốt dẻo của các cung. Đang lúc chúng ta hứng chí bừng bừng thảo luận yêu hận tình thù của Tố Hành và Tề công công, tiểu cung nữ ở cửa thông báo, nói Tài nhân quay về rồi.

Ta mừng rỡ, đứng dậy ra ngoài nghênh đón.

Không ngờ oan gia ngõ hẹp, liếc mắt nhìn thấy Lý Tư Diễm bên cạnh Ngụy Uyển Nhi.

Ta như gặp ma giữa ban ngày, luống cuống chân tay, điên cuồng ra dấu với Tiểu Điệp: "Chết rồi! Bệ hạ tới, ta phải tìm một chỗ trốn đi."

Tiểu Điệp nói: "Cô về phòng mình đi, mau lên!"

Trông thấy hai người đã dắt tay đến gần, ta nhanh chóng cong lưng phi vào nhĩ phòng của ta.

Cuối cùng kịp vọt vào trong phòng đóng cửa lại trước khi Lý Tư Diễm phát hiện ra ta.

"Bệ hạ tới thật đúng lúc, Uyển Nhi đang vẽ tranh. Nhưng mà không thể cho bệ hạ xem bây giờ, phải giữ bí mật." Ngụy Uyển Nhi nói cười ríu rít vào điện, giọng nói mềm mại quanh quẩn trong chính điện.

Ta dựa vào cửa, nghe thấy cẩu Hoàng đế vui vẻ trả lời nàng: "Được, không xem thì không xem. Đợi hôm nào Uyển Nhi có hứng thì lại cho trẫm xem vậy."

Bọn họ chuyện trò đi vào, thì thà thì thầm ở nơi cách ta không gần không xa.

Không có gì ngoài mấy lời tán tỉnh buồn nôn.

"Trẫm phái Thẩm Anh tới, nàng dùng có thuận tay không?" Cẩu Hoàng đế hỏi.

Ta đột nhiên bị điểm tên, giật nảy mình, phản xạ có điều kiện bắn lên khỏi cửa.

Ngụy Uyển Nhi nói: "Nàng đã tới rồi, còn nói là bệ hạ thương yêu thiếp mới bảo nàng đến giải sầu tịch mịch vì thiếp. Uyển Nhi biết ơn tấm lòng của bệ hạ mới cố ý đến Tử Thần điện tạ ơn bệ hạ."

"Nàng ta nói với nàng như vậy sao?"

Ngụy Uyển Nhi nói: "Đúng vậy."

Cẩu Hoàng đế không nói tiếp, im lặng một hồi rồi uyển chuyển dời đề tài sang cái khác.

Ngoài cửa vọng vào đứt quãng tiếng cười của Lý Tư Diễm và Ngụy Uyển Nhi.

Tuyên Vi điện vừa to vừa trống trải, cho dù là một âm thanh rất nhẹ cũng âm vang réo rắt. Ta nghe đến cực kỳ bực bội, lại không thể ra ngoài yêu cầu bọn họ câm miệng, dứt khoát vén chăn lên nằm xuống ngủ, điềm tĩnh làm heo được trả lương.

Ngủ chập chờn mấy canh giờ, mãi đến giờ bữa tối, một mùi đồ ăn ở xa xôi lọt vào trong khe cửa. Ta đang nửa tỉnh nửa mê khịt mũi một cái, khóe miệng vô thức chảy xuống chất lỏng khả nghi.

Ui, thơm quá vậy.

Ta tham lam hít mũi một cái, mùi cá khô chiên giòn lập tức tràn đầy khoang mũi.

Đi ra xem một tí không?

Không được, sẽ bị Lý Tư Diễm nhìn thấy.

Nhưng mà ta đói quá!

Lượn lờ hai vòng trong phòng, ta bị dụ dỗ đến thực sự không nhịn được, rón rén kéo cửa ra một khe nhỏ, thập thà thập thò nhìn trộm ra bên ngoài.

Ta kinh ngạc phát hiện lại có người tốt chuyển một cái bình phong lớn đến cửa nhĩ phòng thông ra chính điện. Ta nhanh chóng nghiêng người ra ngoài, chạy chậm hai bước ngồi xổm sau tấm bình phong, nhỏ giọng gọi Tiểu Điệp trông coi bên ngoài mấy trượng: "Tiểu Điệp, Tiểu Điệp?"

Tiểu Điệp đang hết sức chăm chú hầu hạ, bưng một bình rượu vàng đồng, đứng nghiêm chỉnh, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi nồng nàn của ta.

Trái lại là Thụy Âm để ý tới cái bóng lúc ẩn lúc hiện trên bình phong, phái một tiểu nha đầu đến nói lại: "Bệ hạ và Tài nhân còn đang dùng bữa, nương tử tránh đi chút."

Mắt ta trông mong nhìn bàn tiệc hỏi: "Bọn họ dùng bữa, chúng ta thì không ăn sao?"

Tiểu nha đầu trợn mắt nhìn, khó xử nói: "Nương tử không biết sao? Chúng ta hầu hạ trong cung trước giờ đều phải chờ xong xuôi mới được vào ăn cơm."

Lúc này ta mới nhớ ra bây giờ thân phận của ta từ nữ quan chuyển thành cung nhân bình thường. Nếu là cung nhân bình thường thì phải chờ chủ tử ăn xong mới được ăn.

Ta ôm bụng thở dài: "Cám ơn ngươi, ta hiểu rồi."

Mặc dù trong bụng đói khát, nhưng ta biết rõ bây giờ không giống ngày xưa, nhịn đau quay người định về phòng, ai ngờ đột nhiên nghe thấy giọng nói lành lạnh của cẩu Hoàng đế từ đằng xa bắn tới:

"Bình phong kia sao lại như có cái bóng ma đang chập chờn thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.