Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 2: Chương 2: Xử lý tàn cục




Sau khi ngất đi, ta được khiêng về Tử Thần điện, sắp xếp ở tại một chỗ ở cung nữ ngoài điện phụ.

Giữa đường có tỉnh một lần, ta mở mắt ra, nhìn thấy một cung nữ đang sắc thuốc cho ta. Nàng ta bắt gặp ánh mắt ta, im lặng quay đầu đi, dường như cũng không muốn có bất kỳ giao lưu gì với ta.

Vừa hay, ta cũng không muốn nói chuyện. Nỗi đau buồn to lớn đánh tan tác linh hồn ta. Cả ngày, ta vẫn luôn không có một chút sức sống thẫn thờ nhìn đỉnh trướng. Mặc cho cung nữ, thái giám, ngự y đi tới đi lui, lật người, thay thuốc, quấn cho ta một vòng băng vải.

Ta không rõ thân thể ta đang hồi phục hay là đèn dầu cạn khô, dường như hai điều này đối với ta mà nói không có gì khác nhau.

Lúc chạng vạng, Hạ Phú Quý tới thăm ta, mang theo một bát canh gà sâm tỏa ra hương vị kỳ quái.

Đồ con rùa này vừa nhìn thấy ta đã bắt đầu chống nạnh mắng ta: “Anh Tử, ngươi không muốn sống nữa hay là bị điên! Dám động thổ trên đầu bệ hạ, tính tình y không phải ngươi không biết. Lần này còn sống đúng là tổ tiên tích đức, nhưng về sau không được như thế nữa!”

Ta bị hắn làm giận quá hóa cười, giơ cánh tay vừa mới nối xong, chỉ vào cái mũ mới tinh trên đầu hắn ta, cạnh khoáy nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là Hạ đại nhân. Chúc mừng chúc mừng, nom cái mũ này là thăng chức lên Thái giám tổng quản phải không?”

Giọng nói hắn ta nhỏ lại: “Là Tổng quản Dịch Đình.”

Sức lực của ta đột nhiên quay về, cầm bát sứ trên đầu giường, dùng sức chào hỏi cái trán hắn, cao giọng mắng: “Cút mẹ ngươi đi, đồ cháu rùa nhà ngươi còn có mặt mũi tới gặp ông nội đây. Đội cái mũ này đi làm chó cho Lý Tư Diễm đi! Ta đúng là mắt mù mới làm bằng hữu với ngươi bao năm, đúng là buồn nôn!”

Hạ Phú Quý kêu oai oái né tránh cái bát ta ném tới, ấm ức nói: “Ta nào biết bệ hạ sẽ giết người nhà ngươi. Hoạn quan làm việc trong cung như bọn ta làm sao biết tính toán của các chủ tử. Anh Anh, ngươi đừng nóng giận, bây giờ đại cục đã định, biên soạn đại nhân dưới suối vàng có biết chắc chắn cũng hy vọng ngươi sống tốt gả chồng, sinh mấy con trai, bình yên mà...”

“Cút!” Ta vơ cái sọt may vá của cung nữ lên, đập thẳng vào mặt hắn.

Hắn ta vội vàng đặt canh gà thăm hỏi ta xuống, lẩn trốn như con thỏ: “Anh Anh, bây giờ cảm xúc ngươi không ổn định, ta chờ ngươi nghĩ thông suốt rồi quay lại thăm ngươi.”

“Nghĩ thông tiên sư ngươi! Cút ngay cho bà!” Ta chửi ầm lên.

Mắng xong, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Ta thở phì phò, mệt mỏi nằm lại giường.

Hạ Phú Quý là bằng hữu duy nhất trong cung của ta, quen biết khi vào cung lúc còn bé. Lúc ấy, hắn ta chỉ là một tiểu thái giám hạng bét trong Dịch Đình, từng làm việc chung với Lý Tư Diễm lúc nhỏ, tình cờ giúp đỡ hắn mấy lần. Lý Tư Diễm rất nhớ ân, thế là vừa mới lên ngôi đã thưởng cho Hạ Phú Quý một chức vị to.

Chuyện cũ như tàn khói, đều đã qua rồi. Ai biết đứa bé trai gầy gò hung hãn, ánh mắt như con sói con năm đó trở mình thành Hoàng đế đâu?

Còn là một tên cẩu Hoàng đế thích giết Sử quan.

Sau khi Hạ Phú Quý đi không lâu lắm, một cung nữ thân hình thon gầy nhẹ tay nhẹ chân đi đến, yên lặng thu dọn kim khâu rơi vãi trên đất.

Ta nói với nàng: “Nói cho chủ tử các ngươi biết, ta có lời muốn nói với hắn.”

Cung nữ bẩm báo cho tổng quản, tổng quản bẩm báo cho đại tổng quản, đại tổng quản bẩm báo cho Hoàng đế, thoáng chốc toàn Tử Thần điện đều biết Thẩm tiểu nương tử gan to bằng trời, dám gọi Hoàng đế đến.

Bản thân Hoàng đế lại không so đo ta vô lễ.

Sắc trời sẩm tối, Lý Tư Diễm xử lý xong chính vụ thì đến thẳng phòng của ta. Hắn nhìn thấy băng vải trên đầu ta, cười phụt một tiếng: “Tinh thần Thẩm khởi cư lang rất tốt, không biết đã nghĩ thông chưa?”

Dưới quầng mắt hắn là hai vùng xanh đen đậm, nhìn cực kỳ tiều tụy.

Kỳ thực đoạt quyền soán vị cũng là một công việc tốn thể lực, trước phải vạch mưu, giữa phải tiến hành, sau phải thu dọn, sau cả một quá trình, hắn đã chừng mấy ngày không ngủ.

Ta biểu hiện rất bình tĩnh, không xông lên cắn đứt cổ hắn, cũng không mắng chửi người, cực kỳ trực tiếp nói: “Ta muốn xuất cung.”

“Được.” Hắn nói: “Một ngày có đủ không?”

“Không đủ, ta muốn hai ngày.”

“Hai ngày sẽ làm ta hoài nghi ngươi muốn chạy trốn đó.” Hắn cười hì hì, duỗi tay phải bị thương ra, giơ một con số chín với ta.

Đồ chó, lại mang xét nhà ra uy hiếp ta.

Mặt ta không chút thay đổi, nói: “Hai ngày, ta xuất cung đi xử lý chút việc nhà, quay về sẽ bắt đầu làm Khởi cư lang cho ngươi, mười lăm năm bắt đầu tính từ ngày đó.”

Hắn dần dần thu lại ý cười, âm u nhìn ta nói: “Thẩm Anh, mặc kệ ngươi ra ngoài làm gì, ta khuyên ngươi đừng nên giở trò. Ta từng nói, nếu ngươi dám tự sát hoặc chạy trốn thì sẽ tru sát gia tộc ngươi, nói được thì làm được, tự ngươi liệu mà làm.”

Ta cũng đáp lại nói: “Lý Tư Diễm, bây giờ chúng ta thấp cổ bé họng không động được vào ngươi, nhưng sớm muộn có một ngày, ta sẽ khiến ngươi hối hận đã giữ lại mạng ta.”

“Được, ta chờ.” Vẻ mặt mỏi mệt của hắn dần dần chuyển thành hưng phấn, giống như đứa bé trai đang trêu chọc một con mèo tính tình không tốt.

Hắn lại gần, dùng âm điệu lạnh lẽo của một loài bò sát nói bên tai ta: “Đã dám giữ ngươi bên cạnh thì không sợ chút trả thù ấy của ngươi. Thẩm biên soạn có biết không, ta thích nhất mang những kẻ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức như các ngươi giẫm dưới chân. Ta thì càng muốn đánh gãy sống lưng ngươi, nhìn bộ dạng ngươi nằm trên đất khóc lóc.”

“Ngươi cứ thử xem.” Ta lạnh lùng nhìn vào đôi mắt hắn, đầy ắp căm hận: “Thiện ác có báo, lẽ trời luân hồi, loại người như ngươi cuối cùng rồi sẽ gặp báo ứng, ta chờ xem.”

“Trẫm cũng chờ xem.” Hắn khinh miệt cười nói: “Xem xem đạo trời có thể báo lên người trẫm không.”

Ta không muốn dây dưa với hắn, nghiêng đầu đi, chán ghét nhắm nghiền hai mắt.

Hắn vươn tay ra bóp cằm ta nhấc lên, ta chỉ cảm thấy cằm đau xót, suýt nữa bị hắn nhấc cho trật khớp.

Ta cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, trừng mắt nhìn hắn.

Hắn miết cằm ta, lười biếng nói: “Đã không còn bệnh tật gì thì đừng cả ngày nằm như người chết, trông thật xúi quẩy.”

Ta gạt phăng tay hắn, không nói một lời.

“Đứng lên đi, theo trẫm ra ngoài làm chút chuyện.” Hắn cười cười: “Có lẽ làm xong việc này, ngươi có thể có chút sức sống như lúc trước.”

Hắn gọi thái giám và cung nữ, tròng cho ta một bộ đồ thái giám không mới không cũ rồi đẩy ta ra khỏi phòng.

Ta đứng trước điện, hoang mang nhíu mày, hỏi hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn quay người cưỡi lên một con ngựa Ô Tôn vậm vạp, từ trên cao nhìn xuống ta, nói: “Lên đi.”

Ta vô cùng cảnh giác lùi về sau một bước.

Tính kiên nhẫn của hắn không được tốt, lập tức vươn tay xách ta lên như xách con gà con, nhưng mà, hắn cũng không đặt ta thành tư thế cưỡi ngựa chính xác, chỉ tùy tiện đặt lên lưng ngựa mà thôi. Không đợi ta kịp phản ứng, hắn đã vung dây cương, dứt khoát mà đi.

Mặt ta hướng xuống dưới, vắt trên lưng ngựa như một cái bị rách, cả người đều xây xẩm.

Giọng nói Lý Tư Diễm từ bên trên truyền đến: “Nắm chặt, đừng để ngã xuống rồi liệt nửa người.”

“Chờ... chờ đã... Á!”

Tuấn mã lao vun vút, tiếng kêu thảm thiết của ta vang vọng bầu trời đêm Trường An.

Thậm chí bởi vì yên ngựa không ngừng va chạm vào cái bụng mềm của ta mà bị xóc ra âm thanh thê thảm.

Lý Tư Diễm không có nửa phần thương hương tiếc ngọc, cao giọng thúc ngựa phi.

Đây là ngựa tốt, chạy nhanh như chớp. Ta lấy một tư thế sỉ nhục treo trên lưng ngựa, bị tung lên rồi lại rơi xuống, xóc đến dạ dày dời sông lấp bể, má phải không cẩn thận va “bốp” vào yên ngựa Lý Tư Diễm, bị gió đêm thổi, toàn bộ nửa mặt bên phải đã mất đi tri giác.

Ta sống mười lăm năm chưa từng bị đối xử thô bạo như thế bao giờ, giận đến sôi máu, há miệng muốn mắng lại biến thành một tiếng nôn khan.

Trước mắt là mặt đất di động vùn vụt, đầu tiên là nền gạch xanh trong cung, rồi đến bùn đất ngoài cung. Giới nghiêm Trường An nghiêm ngặt, ngoài đường không có một bóng người. Lý Tư Diễm phóng ngựa băng băng trên đường, cuối cùng dừng lại trước một tòa nha môn.

Ta ra sức giương mắt, ánh mắt rã rời nhìn lên biển cửa, bên trên đề ba chữ to: Ngự sử đài.

Hắn thả lỏng tay ra, ta lập tức trượt xuống ngựa, chân run không đứng vững ngã xuống đất, nôn ọe ra một tiếng.

Hôm nay ta không uống một giọt nước, muốn ói lại không ói được cái gì, chỉ có thể ói ra mật, mật đắng chát, không những làm ta thêm buồn nôn, còn đốt khản cổ họng ta.

Cẩu Hoàng đế đáng chết!

Ta thở hổn hển từng hơi, vô cùng căm hận nhìn chằm chằm Lý Tư Diễm.

Hắn cũng đang nhìn ta, giống như đang thưởng thức bộ dạng thảm hại của ta, thấy ta trừng hắn thì cũng không tức giận, nheo đôi mắt hồ ly, ung dung cười nói: “Tỉnh táo hơn chưa?”

Ta khàn giọng mắng: “Cái tên...”

Nói được một nửa lại là một trận khó chịu trời quay đất cuồng. Ta che miệng lại, khốn khổ nôn ra một trận.

Lý Tư Diễm thản nhiên nói: “Từ từ nôn đi, trẫm có nhiều thời gian.”

Từ từ nôn? Bà đây hận không thể phun nước chua vào mặt hắn!

“Ngươi bị điên sao Lý Tư Diễm!” Ta nhọc nhằn nặn ra từng chữ: “Ta không làm sai cái gì... Ngươi dựa vào đâu... làm nhục ta như thế!”

Lý Tư Diễm ngạc nhiên nói: “Ngươi nói lý với trẫm? Trẫm trừng trị ngươi còn cần phải tìm cớ sao?”

Ta sắp tức xỉu, sắc mặt trắng bệch chỉ vào hắn nói: “Ngươi...”

Hắn nâng con mắt hồ ly mang quầng thâm, lười biếng nói: “Tuy trẫm có thời gian nhưng không có tâm trạng chờ ngươi một đêm, nội trong một chén trà nếu còn không nôn xong, ngày mai đừng về xử lý việc nhà nữa.”

Nói được một nửa, hắn dừng một chút, ác ý nói: “Trẫm lại cảm thấy trở về cũng không có ý nghĩa, dù sao nhà ngươi cũng chẳng còn mấy người, chi bằng ngươi van xin trẫm, trẫm đưa cho nhà ngươi mấy cây nến hương đi...”

Lời hắn còn chưa dứt, ta chợt ngẩng đầu, sải một bước dài xông lên trước, nhanh gọn chuẩn xác nhổ một cái vào áo choàng hắn.

Áo choàng là vải đoạn dệt nổi thượng hạng, thợ dệt Lạc Dương vất vả cần cù một năm mới có thể dệt được một trượng, bây giờ bị ta nhổ vào một chất lỏng không rõ, hủy hoàn toàn.

Lý Tư Diễm đột nhiên biến sắc, ra tay nhanh như chớp bóp chặt cổ ta, ấn ngã ta xuống đất. Ta không hề kém cạnh, nhe răng nanh cắn mạnh vào cánh tay hắn.

Kẻ sĩ thà chết không chịu nhục, cút mẹ đi cẩu Hoàng đế, bà đây cắn chết ngươi!

Lý Tư Diễm rít một tiếng. Ta cho rằng hắn sẽ ấn đầu ta xuống đất nện mấy cái cho hả giận, không ngờ hắn không làm gì ta, mà là buông tay thả ta.

Ta lồm cồm đứng lên, “lạch bạch” lùi về sau hơn mấy trượng, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

Hắn cúi đầu nhìn dấu răng đầm đìa máu trên cánh tay, vẫy tay với ta nói: “Lại đây.”

Ta không nhúc nhích.

Phản ứng của hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến dị thường, nhìn có thể sẽ cười ha ha vặn đầu ta xuống làm bóng đá chơi bất cứ lúc nào.

“Lại đây, không thì đừng nghĩ đến mạng thím ngươi nữa.”

Mẹ nó, hắn uy hiếp ta.

Ta dùng não bộ toàn nếp nhăn của ta suy đi nghĩ lại một phen, cuối cùng vẫn nhắm mắt, cắn răng đi lên phía trước.

Trên đời này, thứ có thể khiến ta liều mình dâng đầu lên cho vặn không nhiều, vừa đúng mạng thím ta tính là một cái.

Ta lộ ra một biểu cảm nghênh cổ chờ giết, Lý Tư Diễm cười cười: “A, ngươi còn biết sợ.”

“Yên tâm đi, trẫm không giết ngươi, bóp cổ ngươi là đề phòng ngươi cắn lưỡi tự vẫn.” Hắn vỗ cái mặt bánh bao của ta: “Trẫm còn muốn giữ ngươi lại chơi mà, làm sao có thể tùy tiện chém ngươi.”

Ta bực bội không lên tiếng, thầm nghĩ chi bằng ngươi giết ta còn hơn.

Hắn tùy ý lau cánh tay chảy máu, chỉ chỉ Ngự sử đài, ra hiệu ta đi vào.

Ta cố nén cơn choáng đầu, khó khăn lê bước chân. Lý Tư Diễm lại không có kiên nhẫn, một tay nhấc cổ áo ta lên, ném ta vào cánh cửa.

“Đi nhanh chút.” Hắn nói: “Thời gian của trẫm không nhiều, nếu còn lề mề nữa, trẫm cũng không biết sẽ làm cái gì với đệ đệ ngươi đâu.”

Uy hiếp, lại uy hiếp!

Ta cắn chặt răng hàm, hậm hực bước nhanh hơn, không cẩn thận đâm vào cây cột, vết thương trên trán lại rỉ máu.

Lý Tư Diễm làm như không thấy, ung dung nói: “Quay trái, qua khoảng sân này, đến hình thất đại lao Ngự sử đài.”

“Đại lao Ngự sử đài?”

Ta lập tức hiểu tại sao hắn lại muốn mang ta đến nơi ngày, quay người nắm chặt tay áo Lý Tư Diễm: “Ngươi... ngươi muốn dẫn ta đi gặp ai! Ngươi giam bằng hữu của ta lại rồi?”

“Buông tay.” Hắn nhíu mày nói.

Trong ánh mắt hoảng sợ của ta, Lý Tư Diễm phất tay ra hiệu ngục tốt nhường đường, cười nhạt với ta một cái, nói: “Trẫm ghét nhất dáng vẻ thanh cao bất khuất của ngươi, vẻ mặt bây giờ tuy khó coi chút nhưng thuận mắt hơn nhiều.”

“Nhưng mà ngươi đoán đúng.” Hắn nói: “Trẫm nhớ không nhầm, người này thật sự có mấy phần giao tình với ngươi.”

Nghe thấy đáp án xác thực, ta chỉ cảm thấy máu toàn thân lạnh đi, không quan tâm cơn choáng váng, lảo đảo chạy xuống cầu thang nhà lao.

Ngục tốt muốn ngăn ta, giọng nói của Lý Tư Diễm phía sau vọng tới: “Không cần cản, hiếm khi nàng ta đến Ngự sử đài một lần, mặc nàng ta dạo chơi xung quanh đi.”

Lòng ta nóng như lửa đốt, chạy nhanh trên mặt đất ẩm ướt của nhà lao, đột nhiên trượt chân một cái ngã xuống đất. Ta xoa xoa đầu gối, loạng choạng đứng dậy.

Trên tài liệu có viết, tầng áp chót của nhà ngục là nơi thẩm vấn tra tấn, người vào lành ít dữ nhiều, mười người không còn lại hai.

Không gian dưới mặt đất âm u lạnh lẽo vô cùng. Các loại động vật nhỏ như rắn, côn trùng, chuột, kiến bò đầy dưới đất. Ta cố nén buồn nôn, dựa vào chút ký ức bé nhỏ tìm được gian phòng hành hình, tay run rẩy kéo cánh cửa sắt.

Hai ngục tốt giữ cửa vốn đang định chợp mắt, nhìn thấy một tiểu cô nương không biết từ đâu xông đến, dụi đôi mắt không dám tin. Bọn họ thấy ta đến muốn mở cửa hình thất, vội vàng cản ta lại nói: “Ngươi làm cái gì! Nơi này là ngục thất Ngự sử đài!”

“Nói nhảm! Ta không biết chữ hay sao!” Ta hô lớn: “Mở cửa!”

“Ngươi...”

“Để nàng ta vào.” Giọng nói lười biếng lại vang lên.

Lý Tư Diễm ung dung từ xa đi tới, vết nước bọt trên vạt áo bị ta nhổ vào cực kỳ bắt mắt, nhưng mà vẻ mặt hắn trông vẫn tự nhiên, hình như không để ý đến chút vết bẩn đó.

Cũng phải, khi còn bé hắn lớn lên ở Dịch Đình, thứ bẩn hơn ở đây cũng đã gặp rồi.

Hắn chỉ đạo ngục tốt: “Đốt cây đuốc cho nàng ta nhìn rõ ràng.”

Ngục tốt không hiểu gì, nhưng Hoàng đế đã lên tiếng nên vẫn cung kính cho ta đi vào, đốt lửa vách tường lên.

Ta đẩy cửa ra, mùi máu tươi nồng đậm ập vào mặt, xông đến tim ta bỗng hẫng một nhịp.

Đây là một gian hình thất điển hình, lạnh lẽo ẩm ướt, bốn vách tường treo vô số đồ sắt cũ kỹ, tỏa sáng lên dưới ánh lửa chiếu rọi.

Cổ họng ta cuộn trào, lại là một trận buồn nôn. Ta ra sức nhịn xuống, ngẩng đầu nhìn lên. Có một nam tử trung niên bị xích sắt trói trong phòng, y phục rách nát, mình đầy thương tích, đầu rủ xuống, tóc tai bù xù.

Ta nghẹn ngào kêu lên: “Quách tiên sinh!”

Lý Tư Diễm sau lưng ta cười nói: “Xem ra ngươi thật sự nhận ra ông ta.”

Ta đương nhiên nhận ra ông ấy, ông ấy tên Quách Tân, là Hoàng môn lang của tiên đế, tính tình trung trực, bụng một bồ chữ, từng làm đồng môn với phụ thân ta trong Thái học. Phụ thân mời ông ấy dạy ta thư pháp hai năm, cho nên ta gọi ông ấy là Quách tiên sinh.

Lý Tư Diễm đóng cửa hình thất, thành thạo khóa lại.

Trong phòng chỉ còn lại ba người chúng ta.

Ta xù lông, chắn trước người nam tử trung niên kia như một con mèo cong lưng, cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì Quách tiên sinh!”

“Không làm gì cả.” Lý Tư Diễm thuận tay tháo xuống một thanh roi dài, cười xấu xa nói với ta: “Mang ngươi ra chơi thôi.”

“Sao ngươi có thể ra tay với Quách tiên sinh!” Ta hoảng hốt như gà mái bảo vệ con, che chở nam tử trung niên ở sau lưng: “Khi đó ngươi không được tiên hoàng sủng ái, Quách tiên sinh không đành lòng, nhiều lần âm thầm giúp đỡ, ngươi không nhớ ơn thì thôi, sao có thể... sao có thể...”

Tay Lý Tư Diễm cầm roi dừng lại một chút, giễu cợt nói: “Thẩm Anh, những đạo đức công lý trẻ con đó có lẽ ca ca tốt của trẫm sẽ nghe vào vài câu, nhưng trẫm thì không.”

Ánh mắt hắn lạnh đi, nhìn ta nói: “Sau chuyện cung cấm xảy ra, Quách Tân nhân lúc hỗn loạn xuất cung mật báo, trợ giúp phế Thái tử và hai con trai chạy khỏi đế đô, đi theo còn có binh đội dưới quyền và tử sĩ mà phế Thái tử nuôi dưỡng. Đây là tội lớn cấu kết trong ngoài, trẫm niệm tình ân đức ngày xưa mới không xử trảm tại chỗ, cũng hứa hẹn chỉ cần ông ta khai ra hai cháu trai tốt của trẫm đi đâu thì sẽ tha cho ông ta một mạng, phục nguyên chức quan, còn chưa đủ nhân từ sao?”

Ta không thể tin nổi, nói: “Ngươi... Hai vị tiểu điện hạ chỉ mới tuổi tóc để chỏm, làm sao ngay cả trẻ con ngươi cũng không buông tha?”

Lý Tư Diễm lấy làm lạ nói: “Ngươi không phải Sử quan sao? Kết cục mưu quyền soán vị như thế nào, hẳn ngươi rõ ràng hơn trẫm.”

Ta nhất thời nghẹn lời.

Đúng, xưa nay tranh đấu hoàng quyền đều chú trọng một cái nhổ cỏ tận gốc, nhưng dù là như vậy, ta cũng không thể nào tiếp thu được loại chuyện vung đao về phía hai đứa trẻ con.

“Là... Anh Anh à?”

Lúc ta đang sững sờ, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói yếu ớt.

Ta lập tức chuyển sự chú ý, vội vàng quay người lại, bắt lấy tay Quách Tân, nói: “Quách tiên sinh, là con, bọn họ đã làm gì với tiên sinh?”

Quách Tân thở dài một tiếng suy yếu: “Chớ có hỏi, một bộ xương già mà thôi, hắn muốn phá thì để hắn phá là được.”

“Anh Anh?”

Lý Tư Diễm đọc một lần xưng hô của Quách Tân với ta: “Nhũ danh của ngươi?”

Ta và Quách tiên sinh đều không buồn để ý đến hắn.

Quách Tân ho một tiếng, nói: “Bệ hạ đã đạt được mong muốn, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt... Hai vị tiểu Hoàng tôn cũng vậy, Anh Anh cũng vậy, đều là người đáng thương không liên quan đến trận phong ba này, vì sao... bệ hạ không thể buông tha cho bọn họ... Khụ khụ!”

Ông ấy quá yếu, lời nói không được hoàn chỉnh.

Lý Tư Diễm thản nhiên nói: “Năm đó phế Thái tử vì một phút nhân từ giữ lại mệnh tiện của trẫm, nhưng chính chút lòng dạ đàn bà ấy khiến hắn bị đệ đệ hèn hạ đê tiện trẫm đây chém đầu. Quách khanh cảm thấy trẫm sẽ giẫm vào vết xe đổ của hắn sao?”

Ánh mắt hắn dần âm u đi: “Trẫm và hắn không giống nhau, từ nhỏ hắn cao cao tại thượng, muôn vàn sủng ái, cho nên mới có tâm địa mềm yếu, cổ hủ; nhưng thứ trẫm muốn trước giờ đều chỉ có thể cướp, mà đã cướp vậy thì nhất định phải không chết không thôi, diệt cỏ tận gốc.”

Hay cho câu không chết không thôi.

Đây là lần đầu ta đối diện với giá trị quan vặn vẹo của Lý Tư Diễm, quả thực bị chấn động không nhẹ, cảm thấy vô cùng căm phẫn, đồng thời lại mang chút mờ mịt. Là hoàn cảnh thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra con người hờ hững, tàn nhẫn như vậy, không có ranh giới cuối cùng như thế?

Ta nghiêm mặt nói: “Phải biết muốn uy phục thiên hạ chẳng cứ ở binh giáp sắc bền. Cốt ở vua làm phải đạo thì nhiều kẻ giúp, vua làm trái đạo thì mất kẻ giúp. Ngươi làm việc chuyên quyền tàn nhẫn như vậy dù được giang sơn, cũng mang tiếng oán than dậy đất, ầm ĩ vang trời, tuyệt sẽ không lâu dài.”

“Đây không phải chuyện ngươi cần quan tâm.” Có lẽ hắn cảm thấy một thân chính khí giảng đạo lý của ta buồn cười, lạnh lẽo trong mắt tan đi, đầy hứng thú nhìn từ trên cao xuống, nói: “Được rồi, im miệng, tẩy rửa mùi vị hủ nho trên người ngươi đi, hun đến đau cả đầu.”

Ta tức điên lên: “Ngươi...”

Quách Tân nói khẽ: “Anh Anh, đừng tùy hứng, việc này không liên quan gì đến con, con ra ngoài đi.”

“Quách tiên sinh, hắn muốn giết tiên sinh!” Ta cuống lên: “Con không bảo vệ được cha, không thể ngay cả tiên sinh cũng không bảo vệ được.”

Lý Tư Diễm cười nhạo nói: “Ngươi lấy cái gì bảo vệ ông ta? Dùng cái miệng nhỏ ba hoa này sao?”

Ta lại bị hắn làm tức gần chết, kiềm chế lửa giận để mình tỉnh táo lại, đứng dậy đi đến trước mặt hắn nói: “Ngươi thả Quách tiên sinh, ta... ta cho ngươi biết một bí mật của tiên Thái tử.”

Lý Tư Diễm “ồ” một tiếng, đôi mắt hồ ly hơi híp lại, quan sát trên dưới ta mấy lần.

Ta sợ hắn không tin, nghiêm nghị nói: “Nhà ta nhiều đời Sử quan, gia huấn quy định không được vu cáo, ta sẽ không lừa gạt ngươi.”

Hắn có vẻ xem thường, nhưng vẫn lười biếng nói: “Bí mật ghê gớm gì đáng đổi được tự do của Quách Tân? Mặc kệ thật hay giả, cứ nói nghe thử xem.”

Ta cảnh giác nói: “Ngươi không thả Quách tiên sinh, ta sẽ không nói.”

Lý Tư Diễm cười cười: “Rất tốt, vậy thì đừng nói nữa.”

Chỉ thấy trong mắt hắn thấp thoáng sắc bén ngoan độc, khuôn mặt mỉm cười giơ roi lên, quất về phía Quách Tân trong tiếng kêu to kinh hoảng của ta.

Roi dài quất qua xác thịt phát ra một tiếng giòn giã. Quách Tân đau đớn kêu rên, chỗ xương sườn để lại một vết roi bê bết máu thịt.

Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người không ngừng phát run.

Thấy hắn lại vung tay lên, ta giật mình một cái hồi thần, nhào tới bắt được roi hắn, cao giọng nói: “Hai tiểu Thế tử trốn bên ngoài không phải con trai của Thái tử, là hắn ôm từ phủ Nhị hoàng tử tới!”

“Anh Anh!” Quách Tân kinh sợ ngắt lời ta.

Lý Tư Diễm kinh ngạc nhìn ta một chút, lông mày nhíu lại, ánh mắt nhìn ta như đang dò xét một phạm nhân cáo già.

“Nói rõ ràng.” Hắn thả roi lại chỗ cũ, lấy xuống một cây gậy khảm đinh sắt, nhẹ nhàng nói: “Tốt nhất ngươi đừng nói láo, thân thể Quách Tân yếu ớt, không chịu nổi loại hình côn này.”

Đã không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Ta quyết tâm liều mạng, thẳng thắn nói: “Việc này bí mật, người biết cực ít. Tiên hoàng bệ hạ sợ ngày sau sinh biến, cho nên bảo cha ta âm thầm ghi chép việc này lại, ta... ta vốn là không biết, nhưng có một lần ta lén nhìn ghi chép của cha ta...”

Nhìn lén được... một chút tin tức động trời của Hoàng gia.

Tỷ như Thái tử điện hạ bề ngoài nhìn hào hoa phong nhã, ôn nhuận như ngọc, thực ra... thực ra thứ bên dưới... giống như ngọc thạch, nhìn được mà không dùng được...

Ta chột dạ liếc mắt nhìn Quách Tân.

Quách tiên sinh thở phì phò như kéo bễ, sắc mặt xám trắng, ánh mắt ảm đạm, nhưng không mắng ta. Ta ủ rũ nghĩ, có lẽ ông ấy bị ta làm tức đến cạn lời rồi.

Ta nhắm mắt lại, hơi chột dạ nói: “Nhìn lén ghi chép của cha là con không đúng, nhưng... nhưng mà Thái tử và Nhị hoàng tử đều đã lâm nạn, bí mật này cũng không có gì lớn, đúng không?”

“Vả lại Quách tiên sinh, mặc kệ có nói hay không, hắn là Hoàng đế, sớm muộn cũng sẽ tìm tới chỗ hai đứa bé kia, nếu để cho hắn biết chúng không phải Thái tử thân sinh, chưa biết chừng... chưa biết chừng có thể tha cho chúng một con đường sống thì sao?”

Quách Tân rít một tiếng, nói: “Con câm miệng cho ta! Tuổi còn nhỏ đã ngang bướng như thế, chọc vào chuyện tày trời còn không tự biết, con... Ài...”

Ta ngoan ngoãn đứng nghiêm chịu mắng, nói khẽ với Lý Tư Diễm: “Ta cho ngươi biết rồi, ngươi có thể thả Quách tiên sinh và hai tiểu điện hạ kia không?”

Lý Tư Diễm buông côn sắt xuống.

“Bản ghi chép ngươi nói ở chỗ nào?” Hắn lãnh đạm hỏi.

“Ở Sử quán, trong hộc tối giá sách thứ ba từ cửa vào, cha ta và Tể tướng đại nhân mỗi người có một chiếc chìa khóa.”

Hắn im lặng quay đầu, vươn cánh tay rỉ máu gõ cửa ngục, giao phó một lão thái giám chẳng biết chờ bên ngoài từ lúc nào: “Mang người đi lục soát thi thể Thẩm Chấn, gọi cả Tể tướng tới.”

Thẩm Chấn chính là tên phụ thân ta.

Móng tay ta ghim chặt vào da thịt, đau nhức.

Việc này trọng đại, Lý Tư Diễm cũng không có tâm trạng xử lý ta nữa, buông hình côn xuống rồi vội vàng rời đi, chỉ để lại một mình ta trong hình thất. Ta và Quách Tân không ai nói gì.

- -----

Truyện đăng tải duy nhất tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.