Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Chương 21: Chương 21




Trông thấy thiếu niên trốn trong góc trộm khóc, Ninh Tư Niên tức giận đến muốn giết người. Hắn miễn cưỡng đè nén tâm tình nóng nảy, dỗ dành khuyên cậu nói ra tình hình thực tế, sau đó lập tức dẫn cậu đến phòng hiệu trưởng trách cứ.

Hiệu trưởng không dám sơ suất, vội vàng gọi điện thoại gọi tất cả đám người Phó Huyền và Đường Duy Minh đến.

Trông thấy mọi người thần thái ngạo mạn nối đuôi nhau đi vào, Chu Doãn Thịnh giả đò sợ hãi rụt vào lòng Ninh Tư Niên, còn vụng trộm kéo lấy góc áo hắn. Hành động này càng chọc cho Ninh Tư Niên bừng bừng lửa giận, nhưng động tác thì vô cùng nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng vỗ vỗ, cúi đầu bảo cậu đừng sợ.

Đám người Đường Duy Minh đương nhiên biết gương mặt tuấn tú chiếm cứ trang đầu tạp chí tài chính kinh tế nhiều năm này của Ninh Tư Niên. Thấy hành động giữa hai người thân mật, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm không tốt.

Ninh Tư Niên cũng không quanh co lòng vòng, lấy di động ra nói, – “Bức tranh mang tên “Rạng rỡ” kia chính mắt tôi trông thấy Tây Ngạn vẽ từng nét hoàn thành, không biết vì sao lại đề tên Phó Huyền. Hôm nay tôi đến đây là để hỏi rõ chuyện này, để sau này tránh khỏi hiểu lầm không cần thiết, tôi có thể ghi âm cuộc hội thoại không?”

Không đồng ý khác gì chột dạ. Phó Huyền nghĩ mình với thầy giáo và các bạn học đã chuẩn bị sẵn lời nói, ghi âm thì ghi âm, chẳng có gì phải lo cả, vì thế gật đầu đồng ý.

Đường Duy Minh thấp thỏm hỏi, – “Xin hỏi Ninh tiên sinh, anh và Vệ Tây Ngạn có quan hệ gì?”

“Quan hệ giữa tôi và Tây Ngạn là gì liên quan gì đến ông?” – Ninh Tư Niên cười lạnh, quay về phía Phó Huyền hỏi, – “Cậu hoàn thành bức tranh này khi nào ở đâu? Người trong bức tranh là ai?”

“Tôi bắt đầu vẽ từ đầu tháng chín, cuối tháng mười hoàn thành. Tôi đều vẽ ở phòng vẽ tranh của trường, các đàn em cùng phòng vẽ với tôi đều có thể làm chứng. Người trong bức tranh này không có thực, tôi luôn nghĩ nếu như sau này tôi có con, nó sẽ trông như thế nào, có thể di truyền thiên phú hội hoạ của tôi hay không. Vì tình yêu và khao khát đó, tôi đã vẽ từng nét từng nét khuôn mặt của đửa trẻ này lên vải vẽ…”

Bởi vì chột dạ, Phó Huyền thao thao bất tuyệt nói về cảm thụ của mình khi sáng tác. Mấy đàn em nhận được ích lợi từ anh ta liên tiếp gật đầu phụ hoạ, ngay cả Đường Duy Minh cũng làm chứng vài câu.

Chu Doãn Thịnh bắt đầu vẽ bức tranh này từ trung tuần tháng bảy, cuối tháng chín hoàn thành. Toàn bộ quá trình vẽ tranh đều được ghi nhớ trung thực trong máy theo dõi của Ninh Tư Niên, huống chi hắn còn vẽ Ninh Vọng Thư. Chỉ một tội danh xâm phạm quyền chân dung là đã có thể khiến cho Phó Huyền thua thảm hại.

Phó Huyền lúc này bởi vì chột dạ mà nói nhiều sai nhiều, còn đều bị Ninh Tư Niên ghi âm, sau này có muốn phản cung cũng không được. Đúng là tự mình đi vào đường cùng.

Ninh Tư Niên không hề chặn lời anh ta, chờ anh ta nói xong thì hỏi Đường Duy Minh mấy vấn đề. Góp nhặt đầy đủ chứng cứ phạm tội xong lập tức dắt tay thiếu niên, gật đầu với hiệu trưởng, – “Hiệu trưởng Lý, tôi xin phép đi trước, chuyện này tôi sẽ phái luật sư của tôi đến xử lý. Hy vọng nhà trường sau này không xuất hiện những tình huống tương tự như vậy nữa.”

“Đương nhiên đương nhiên, Ninh tiên sinh đi thong thả.” – Hiệu trưởng kính cẩn lễ phép tiễn hai người ra cửa. Sau đó quay trở lại nhìn chằm chằm Phó Huyền một hồi, cuối cùng lắc đầu nói, – “Mau về bảo cha mẹ cậu tìm một luật sư tốt nhất cho cậu đi, nếu may mắn có khi sẽ được hoà giải dưới toà.”

“Hiệu trưởng, vì sao em phải hoà giải dưới toà? Bức tranh kia là do em tự tay vẽ, rất nhiều người có thể làm chứng cho em!” – Phó Huyền vẫn không chịu nhả ra.

“Tự tay cậu vẽ? Cậu có thể vẽ con trai Ninh tiên sinh từ tít tận mấy nghìn dặm? Lại còn vừa vẽ vừa tưởng tưởng tượng ra đứa con tương lai của mình… Đến tôi còn phải đỏ mặt giùm cậu.”

Hiệu trưởng vừa dứt lời, Đường Duy Minh vẫn luôn có dự cảm không tốt lập tức thấy trước mắt đen sì. Vài học sinh làm chứng giả bắt đầu toát mồ hôi hột, Phó Huyền hoảng sợ kêu, – “Sao lại như vậy? Rõ ràng Vệ Tây Ngạn nói với em đứa trẻ kia chỉ là hư cấu!”

Hiệu trưởng thầm nghĩ một câu quả thế, không chút khách khí đuổi bọn họ ra khỏi văn phòng. Tất cả mọi người ở đây hôm nay e rằng đều sẽ lụn bại, không còn tiền đồ gì đáng nói nữa.

Sau khi về nhà Phó Huyền không thể không thông báo việc này cho cha mẹ, nhưng một chút địa vị của cha mẹ anh ta hoàn toàn không thể so sánh với tập đoàn nhà họ Ninh. Tuy rằng để bảo vệ Ninh Vọng Thư, phiên toà thẩm vấn không được công khai. Truyền thông cũng không đưa tin khắp nơi, nhưng người nhà họ Phó bị mất thanh danh trong ngành nghệ thuật, thanh toán một khoản tiền bồi thường lớn xong thì ra nước ngoài né tránh, từ đó về sau biến mất không để lại dấu vết.

Đường Duy Minh và vài sinh viên giúp nhà họ Phó làm giả chứng cứ cũng đồng thời rời khỏi giới hội hoạ, cả đời thất bại.

——————————-

Trên đường về nhà, Chu Doãn Thịnh lắp bắp nói, – “Anh ta có nhiều nhân chứng như vậy, còn chúng ta chỉ có cực cưng, liệu có thua kiện không anh?”

“Làm sao thua được? Chúng ta có đầy đủ chứng cứ.” – Ninh Tư Niên vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên.

“Chứng cứ gì?” – Chu Doãn Thịnh chớp chớp đôi mắt to vô tội.

Lưng Ninh Tư Niên rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, cười nói, – “Đừng lo lắng, anh nói có chứng cứ là có chứng cứ. Mấy chuyện lên toà thẩm vấn em cũng không cần lo, anh sẽ giải quyết. Em còn có tác phẩm nào khác không? Nếu có thì đưa anh, anh trực tiếp gửi đi tham gia cuộc thi hộ em.”

Chu Doãn Thịnh thưởng thức dáng vẻ đứng ngồi không yên của hắn đủ rồi mới gật đầu nói, – “Em còn một tác phẩm có tiêu chuẩn tương đương với “Rạng rỡ”, anh gửi giúp em đi. Đúng rồi, có thể đừng công khai phiên toà được không? Em sợ cuộc sống của cục cưng sẽ bị ảnh hưởng.”

Truyền thông nhất định sẽ đào bới câu chuyện đằng sau tác phẩm, Ninh Vọng Thư sẽ không tránh khỏi phải đi vào tầm mắt công chúng. Nó còn nhỏ, bị chú ý như vậy cũng không phải chuyện tốt. Mặc dù Chu Doãn Thịnh có thực lực tuyệt đối để bảo vệ nó cẩn thận, nhưng hắn vẫn cảm thấy áy náy vì đã lợi dụng chân dung của nó.

Ninh Tư Niên không biết nội tình, thấy cậu yêu thương con trai như con ruột mình, trong lòng vô cùng ấm áp, kéo cậu lại nhẹ nhàng hôn một cái.

Hai người nhìn nhau cười, dịu dàng đằm thắm.

Về nhà, Chu Doãn Thịnh mang Ninh Vọng Thư ra hồ vẽ ký hoạ, còn Ninh Tư Niên đi gọi điện thoại cho luật sư riêng. Vụ kiện dân sự như này đối với văn phòng luật sư danh giá nhất quả thực là một bữa ăn sáng, đối phương cam đoan đi cam đoan lại rằng sẽ khiến cho bị cáo phải trả cái giá đắt nhất.

Dập điện thoại, Ninh Tư Niên châm một điếu xì gà, đứng cạnh cửa sổ nhìn chăm chú một lớn một nhỏ đang vẽ tranh cách đó không xa. Đúng lúc này, Triệu Tín Phương mệt mỏi đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một tấm thẻ tín dụng, – “Tư Niên, sao thẻ tín dựng của em đều bị đóng băng hết rồi?”

Ninh Tư Niên quay đầu, giọng nói vô cùng dịu dàng, – “Tín Phương, em lại đây xem cái này này.”

Triệu Tín Phương đi đến, khom người nhìn về phía màn hình máy tính. Ninh Tư Niên nhấn nút play, tiếng rên rỉ ư ư a a thoáng chốc tràn ngập căn phòng. Hai cơ thể trần trụi giao hợp với nhau bằng đủ những tư thế có độ khó cao, cảnh tượng vô cùng dâm loạn.

Mặt Triệu Tín Phương trắng bệch, ả lảo đảo mấy bước, nói năng lộn xộn, – “Tư Niên, em không cố ý. Không, em bị ép buộc, Tư Niên, cầu xin anh đừng…”

Tư Niên không để ý đến ả, cầm lấy di động gọi điện thoại.

Khoảng mười phút sau, vài cảnh sát gõ cửa đi vào, bắt Triệu Tín Phương với tội danh lừa gạt, ăn trộm, xâm phạm bí mật kinh doanh. Bởi vì khoản tiền liên quan đến vụ án quá lớn, Triệu Tín Phương bị phán xử mức phạt nặng nhất, hơn nữa nhất định phải bồi thường tập đoàn nhà họ Ninh khoản tiền lên đến con số thiên văn. Đồng thời quan toà còn tuyên bố loại bỏ quan hệ hôn nhân giữa hai người.

Mà Tiền Vũ đã tự sát vì sợ tội từ một tháng trước.

——————————————

Ba năm sau, bác sĩ Tần Lỵ về hưu. Ninh Tư Niên quyết định lại tìm một bảo mẫu chăm sóc người yêu và con trai. Hết cách, hai người đều cuồng hội hoạ, vừa vào phòng vẽ tranh là quên hết mọi thứ, không có ai ở bên nhắc nhở e rằng sẽ tự làm mình chết đói.

Đây cũng là nguyên nhân Ninh Tư Niên dù thế nào cũng không muốn tháo dỡ camera trong nhà.

Hôm nay, thiếu nữ xinh đẹp được mời đến làm việc nhấn vang chuông cửa nhà họ Ninh.

“A, cậu, cậu là Vệ Tây Ngạn? Vệ Tây Ngạn của “Lối về”? – Thiếu nữ chỉ vào khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên hô to.

“Lối về” là tác phẩm tham dự cuộc thi tranh sơn dầu ba năm trước của Chu Doãn Thịnh, là quà tặng dành cho Vệ Tây Ngạn. Tranh vẽ một thiếu niên nằm sấp trên đầu gối một người phụ nữ với dáng vẻ mỏi mệt vô cùng. Người phụ nữ nọ một tay nhẹ nhàng luồn qua mái tóc cậu, một tay ấp lên má cậu. Xung quanh hai người hoa nguyệt quý nở rộ, gió nhẹ quanh quẩn, cảnh tượng ấm áp rạng rỡ. Nhưng đằng sau thiếu niên lại trải một con đường giăng đầy bụi gai không nhìn thấy cuối.

Đôi chân thiếu niên khoanh lại, lòng bàn chân loang lổ vết máu. Không khó để tưởng tượng cậu ta đã trải qua bôn ba gian khổ như thế nào mới đi đến được bên cạnh người phụ nữ kia. Đây là một tác phẩm hội hoạ theo chủ nghĩa siêu thực, lại vừa có nét rực rỡ của phong cách cổ điển, dùng gam màu ấm áp kể lại một câu chuyện buồn. Thiếu niên lẳng lặng nằm sấp ở đó, khuôn mặt thanh thản mĩ lệ là thế, cho nên tất cả người đi ngang qua đều bị cậu hấp dẫn, muốn đi dò hơi thở của cậu, để xem cậu có còn sống hay không.

Cậu ấy non nớt thế, không nên phải chịu đựng tất cả. Tất cả mọi người đều muốn trở thành đôi tay ôm lấy cậu.

Khi tác phẩm được trưng bày, bởi vì có quá nhiều người dò hơi thở, để phòng ngừa bức tranh bị hư hại, phía tổ chức không thể không treo một tấm biển bên cạnh, trên đó ghi—— Cậu ấy còn sống!

Tài nghệ cao siêu và tình cảm chân thành tha thiết của hoạ sĩ đã tạo nên sinh mệnh và linh hồn cho bức tranh này. Cũng khiến cho bức tranh này giành được giải thưởng cao nhất của cuộc thi tranh sơn dầu năm đó.

Vệ Tây Ngạn nhờ đó mà thành danh, nhưng Ninh Tư Niên lại gặp ác mộng mấy tháng liên tiếp. Tuy rằng phía tổ chức nói “Cậu ta còn sống”, nhưng Ninh Tư Niên biết, người phụ nữ ôm thiếu niên thật ra là mẹ Tây Ngạn. Em ấy khát vọng được ngả vào vòng tay mẹ như ngả vào vòng tay Thần Chết. Bức tranh này ẩn chứa chết chóc.

Ninh Tư Niên bị doạ sợ, từ đó về sau càng kiểm soát đối phương chặt chẽ. Nếu như cậu biến mất khỏi tầm mắt quá ba phút, nhất định sẽ toát mồ hôi lạnh kín trán, đứng ngồi không yên.

Triệu Quân thường bị sai đi tìm người cũng vì vậy mà luôn thầm than bệnh của ông chủ chẳng nhẹ chút nào.

Lúc này Ninh Tư Niên đang xanh mặt nhìn chằm chằm một nam một nữ đang nói chuyện hoà hợp với nhau trên màn hình, di động trong tay bị hắn bóp vang răng rắc.

“Chị biết làm bánh quy không? Cháu trai tôi thích ăn.” – Chu Doãn Thịnh nói với nữ chính. Đúng vậy, đây chính là nữ chính khoan thai đến muộn.

“Tôi biết làm, có cần tôi làm vài cái cho cậu và bé nếm thử ngay bây giờ không ạ?” – Hai má thiếu nữ đỏ ửng, ánh mắt sáng ngời. Vì bức “Lối về”, cô đã mê Vệ Tây Ngạn từ ba năm trước, không ngờ cậu ấy chính là ông chủ tương lai của mình.

“Được, trong phòng bếp có đầy đủ mọi thứ, nếu chị cần thì cứ dùng nhé.” – Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ tủ.

Thiếu nữ vội vàng gật đầu không ngừng, đang định mặc tạp dề thì thấy Triệu Quân bước nhanh vào cửa, trầm giọng nói, – “Vệ tiên sinh, ông chủ vừa gọi điện thoại nói là đã tìm được bảo mẫu, bảo cậu không cần lo lắng. Cậu cứ tiếp tục vẽ tranh đi ạ, tôi đưa quý cô này ra ngoài.” – Dứt lời lập tức kéo thiếu nữ ra khỏi nhà họ Ninh.

Không lâu sau, biệt thự nhà họ Ninh quả nhiên có một bảo mẫu mới, sáu mươi lăm tuổi, gương mặt giống như vỏ quýt sấy khô.

Chu Doãn Thịnh quan sát người nọ từ trên xuống dưới, trong lòng thầm mắng cái đồ biến thái, khoé môi lại nhanh chóng cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.