Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Chương 142: Chương 142: Chương 3




Chuyển ngữ: Phong Lưu

Beta: BuBu

Hiện giờ, Chu Doãn Thịnh chỉ muốn nhanh chóng khỏi hẳn để mà tu luyện, chờ năm mươi năm sau bí cảnh Bách Thảo lại mở thì mang thi thể Phương Văn Quang về môn phái an táng. Đương nhiên, báo thù cho hai anh em nhà họ phương cũng là chuyện hàng đầu.

Hắn ngồi trên đùi Tông Y, ngâm mình trong hồ Toái Ngọc, chỉ chừa lại đầu. Cảm giác đau đớn kịch liệt tựa như vô số kim châm chạy khắp toàn thân, nếu không có ý chí đanh thép, e rằng hắn đã đau đến ngất xỉu rồi chết chìm.

Tông Y một tay chống lên thành hồ, một tay ôm lấy vòng eo gầy gò của đồ nhi, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt hắn.

“Có đau lắm không?”

“Không sao.”

“Nếu thực sự không chống đỡ được thì nói cho sự phụ.”

“Ưm.”

Hai người yên lặng hồi lâu, thấy đồ nhi kiên cường chịu đựng, trong lòng Tông Y không khỏi buồn rầu. Hắn thà rằng đồ nhi không cần lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như vậy, mà hãy ỷ vào mình một chút.

Ngâm linh thuỷ xong, Tông Y bế đồ nhi lên giường ngọc, dùng pháp thuật làm khô tóc hắn, sau đó cẩn thận mặc bộ trang phục trắng tinh và một tấm đạo bào đen vào cho hắn. Thân hình đồ nhi rất gầy, làn da cũng tái nhợt, như thể chỉ chạm nhẹ một cái sẽ lập tức tan biến, khiến Tông Y vô cùng đau lòng. Hắn ấp đôi chân nhỏ xinh của đồ nhi vào trong tay, đến khi chúng hơi ấm lên một chút mới đi tất xỏ giày vào cho hắn.

Vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, Tông Y cầm lấy lược bí chải vuốt mái tóc đen mượt của đồ nhi. Hai người cùng ngả người trên sạp gụ, mái tóc xoã tung đan vào nhau, hai khuôn mặt tuấn mỹ gần kề, cảnh tượng vừa mỹ miều vừa tình tứ.

Tông Y bị ánh mắt lưu luyến của đồ nhi mê hoặc, vô thức đưa tay đùa nghịch bờ mi dài cong vút của đồ nhi, vẻ mặt lạnh lùng xưa kia nay lại dịu dàng đến khó có thể tin tưởng.

Lấy một chiếc trâm bạch ngọc vấn tóc đồ nhi ra sau, hắn nâng khuôn mặt có vẻ nữ tính của đồ nhi lên ngắm nhìn, càng nhìn lại càng thích, chỉ muốn ôm chặt trong lòng từng giây từng phút.

“Sư phụ, khi nào con mới đi lại được?” – Chu Doãn Thịnh không thích suốt ngày bị bế qua bế lại.

“Còn chưa tìm đủ linh thảo để chế thuốc, cần mấy ngày nữa.” – Tông Y thản nhiên nói dối. Về sau, đồ nhi có thể chạy nhảy, có thể tu luyện, chắc chắn sẽ muốn ra ngoài dạo chơi, hơn nữa một khi tu luyện đến Nguyên anh kỳ còn sẽ rời khỏi sư môn, tự lập địa bàn. Chỉ nghĩ một chút thôi, Tông Y đã cảm thấy nôn nóng khó tả.

Nếu sau này đồ nhi dám đưa ra yêu cầu tự lập địa bàn, hắn sẽ đánh gãy chân đồ nhi rồi ngày ngày xách theo. Đôi mắt Tông Y toát ra một tia tăm tối, động tác lại càng dịu dàng hơn. Hắn bế đồ nhi đến thiên điện dùng bữa.

“Quả ngọc chu này không thể ăn nhiều, hiện giờ con còn là người phàm, ăn nhiều cẩn thận nổ tan xác.” – Thấy đồ nhi thích ăn linh quả chua chua ngọt ngọt, Tông Y vội vàng ngăn cản, còn thò tay móc quả mà đồ nhi đã ngậm vào miệng ra.

Chu Doãn Thịnh lập tức ngậm lấy ngón tay hắn mà liếm láp. Trái tim Tông Y run lên, ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh như thường. Hắn ấn nhẹ cuống lưỡi của đồ nhi, cẩn thận cảm nhận xúc giác ấm áp trơn trượt này, sau đó mới rút ngón tay ra, quay đi lấy thìa ngọc.

“Ăn cháo đi, Phong chủ núi Linh Tịch nói tình huống của con ăn cháo là tốt nhất. Đến khi nào con dẫn khí nhập thể rồi thì muốn ăn quả gì sư phụ cũng sẽ tìm cho con.” – Hắn đút một thìa cháo hoa vào miệng đồ nhi, đôi mắt ẩn hiện ý cười.

Đúng lúc này, có người chạm vào trận pháp ngoài cung Phá Thiên, hai lá bùa truyền tin bay vào đại điện, hoá thành tiếng người – “Vãn bối Xích Tiêu / Vãn bối Thái Bình cùng đệ tử xin yết kiến Thái Thượng trưởng lão.”

Thái Bình là đạo hiệu của Phong chủ núi Lôi Nguyên, đây chính là sư phụ của Tống Vũ Phi.

Chu Doãn Thịnh lập tức thu hồi vẻ mặt biếng nhác, quay đầu nhìn ra cửa.

Thấy đồ nhi muốn gặp mấy người nọ, Tông Y lập tức phất tay triệt tiêu trận pháp, cho mấy người nọ vào.

“Vãn bối bái kiến Thái Thượng trưởng lão.”- Xích Tiêu chân nhân mang theo Trâu Dịch Minh, Thái Bình chân nhân mang theo Tống Vũ Phi, tất cả đều cung kính cúi người thi lễ.

“Có việc gì?” – Tông Y cũng không ngẩng đầu, chuyên tâm xúc từng thìa cháo đưa đến miệng đồ nhi.

“Chúng vãn bối mang đồ nhi đến nhận tội với Thái Thượng trưởng lão.” – Xích Tiêu chân nhân liếc mắt ra hiệu, Trâu Dịch Minh và Tống Vũ Phi lập tức quỳ xuống tự kiểm điểm. Trâu Dịch Minh mặt nhăn mày nhó, còn Tống Vũ Phi kia thì lại có vẻ ăn năn, hối lỗi vô cùng.

Chuyện ba người thờ ơ đứng nhìn Phương Văn Quang bị đệ tử ma đạo sát hại đã lan truyền khắp môn phái. Mạc Ngữ đã đến núi U Mình tự kiểm điểm, nếu ý chí không kiên định ắt sẽ dính phải tâm ma, bất lợi cho con đường tu hành về sau. Còn hai người thì bị phạt đánh hai trăm roi cốt rồng, cả người không nơi nào lành lặn, căn cốt cũng có đôi chỗ bị tổn thương, ngay cả cảnh giới cũng hạ hai, ba cấp, hình phạt tương đối nặng nề.

Nhưng sư phụ của hai người lại không dám sơ suất, thương tích còn chưa khỏi hẳn đã bị dẫn lên núi Phần Tịch chính miệng nhận tội. Trong Vô Cực tiên tông, trêu ai thì trêu chứ không thể trêu vào Thái Thượng trưởng lão.

Tông Y hết sức chuyên tâm đút cho đồ nhi ăn, coi hai người phía dưới như không khí, còn thỉnh thoảng đưa tay quệt đi vệt cháo trên mép đồ nhi, không cần nói cũng biết hắn cưng chiều đồ nhi nhường nào. Thấy vậy, Xích Tiêu chân nhân và Thái Bình chân nhân không khỏi kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Thái Thượng trưởng lão không dính bụi trần lại có thời điểm dịu dàng, chân thành như vậy, phải nói rằng hắn thương Phương Tinh Hải vào tận tâm khảm.

Nghĩ vậy, hai người càng lo cho tính mạng của đồ nhi nhà mình.

Người Trâu Dịch Minh sùng bái nhất chính là Thái Thượng trưởng lão, tuy nhiên vẫn không có duyên được bái trưởng lão làm sư phụ, không ngờ trưởng lão luôn mục hạ vô nhân lại coi trọng phế vật này. Trong lòng gã vừa ghen ghét vừa đố kỵ, nói là nhận tội mà ngữ khí cứng ngắc giọng điệu khô đanh chẳng khác nào hạch tôi.

Tống Vũ Phi lại âm thầm kêu khổ. Nếu sớm biết số Phương Tinh Hải đỏ nhường này, lúc ấy y chắc chắn sẽ ngăn cản hành vi lỗ mãng của Mạc Ngữ. Nếu không phải Phương Tinh Hải được Thái Thượng trưởng lão cứu, còn đứng ra giúp hắn và Phương Văn Quang, tin mình được lá bổ thiên cũng sẽ không bị lan truyền đến nỗi mọi người đều biết như bây giờ.

Mấy ngày nay, y liên tục bị người khác gây khó dễ, mục đích đều là vì lá bổ thiên. Cũng may Thái Bình chân nhân ngay thẳng, vô tư, hơn nữa rất bao che cho đồ đệ của mình, y mới tránh khỏi bao nhiêu phiền toái.

Giờ đây, khắp môn phái không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn y chằm chằm, khiến y không tiện làm việc cho lắm. Nếu bí mật của y bị bại lộ, y sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu, ngay cả Vô Cực tiên tông cũng không bảo vệ được y.

Kìm nén nỗi căm tức nghẹn ứ trong lòng, Tống Vũ Phi xin lỗi càng thành khẩn.

Chu Doãn Thịnh nuốt một ngụm cháo, chầm chậm nói – “Không cần các ngươi xin lỗi. Cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, anh trai ta bị hãm hại thân tử đạo tiêu (*) cũng chỉ có thể trách thực lực anh ấy không tốt, không liên quan đến người ngoài. Các ngươi thấy có đúng không?”

(*) Thân tử đạo tiêu: thân xác tử vong, linh hồn tiêu tán, không có cơ hội cứu chữa hay đầu thai.

Đây là nói xéo đúng không? Tống Vũ Phi chần chừ.

Trâu Dịch Minh thì không nghĩ nhiều như vậy, lập tức cười nhạt – “Đúng vậy, ngươi hiểu thì tốt.”

Chu Doãn Thịnh hơi liếc mắt nhìn gã một cái, gật đầu – “Vậy thì nếu sau này ta rút gân, lột da, nghiền các ngươi thành tro, đánh các ngươi hồn phi phách tán, các ngươi cũng không thể nói gì, dù sao cũng do thực lực các ngươi không tốt.”

Nét mặt Tống Vũ Phi vặn vẹo trong giây lát, Trâu Dịch Minh lại đồng ý không chút do dự – “Chỉ cần ngươi có năng lực đó, ta sẵn sàng.”

Thái Bình chân nhân không nín nổi nữa, bất mãn nói – “Đều là đồng môn với nhau mà sao cứ mở miệng ra là đòi chém đòi giết…”

“Đồng môn, vậy thì lạ thật đấy. Lúc anh trai ta bị đệ tử ma đạo vây đánh cũng đâu thấy họ nhắc đến tình đồng môn, mà còn thờ ơ đứng nhìn từ đầu đến cuối. Đồng môn như vậy, ta không dám nhận.” – Chu Doãn Thịnh cười gằn.

Thái Bình chân nhân á khẩu, mãi lâu sau mới thở dài một tiếng. Việc này chung quy cũng là lỗi của đồ nhi, không có đường cứu vãn. Kết thù sống mái với đệ tử duy nhất của Thái Thượng trưởng lão, sau này chắc chắn không tránh khỏi tranh đấu gay gắt. Mà thôi, xem xem đạo hạnh ai cao hơn vậy.

Bốn người xin thứ tội lần nữa, mãi đến khi cáo từ cũng không được Thái Thượng trưởng lão nhìn thẳng lấy một cái. Không ngờ vừa ra khỏi đại điện, Tống Vũ Phi lại đột nhiên bị trưởng lão gọi lại.

“Ngươi lại đây.” – Tông Y buông bát sứ, nhìn về phía y.

Tống Vũ Phi thấp thỏm bước lên phía trước vài bước.

Tông Y nhìn y hồi lâu, cuối cùng dừng mắt trên ngọc hoàn (1) trước ngực y.

Tống Vũ Phi cố nén ý muốn giấu ngọc hoàn đi. Giờ này phút này, y cảm thấy từ thân xác đến linh hồn mình đều bị Thái Thượng trưởng lão nhìn thấu. Từ khi có được ngọc hoàn, chưa một ai có thể mang đến cảm giác áp lực nặng nề cho y như vậy.

Vài giọt mồ hôi lạnh toát ra, ngay khi Tống Vũ Phi sắp không chống đỡ nổi, Tông Y mới nói một cách lạnh nhạt – “Đã uống Bổ Thiên đan rồi vì sao còn tạo ra một nguỵ hoả linh căn. Dám làm thì dám chịu, đừng giấu đầu hở đuôi.”

Quả thực y đã uống Bổ Thiên đan, nhưng ai chế thuốc cho y? Đan sư trong môn phái cũng chưa từng bị y nhờ vả, chuyện này ắt có điều gì đó bí ẩn. Xích Tiêu chân nhân chờ ngoài điện, ánh mắt hơi loé lên.

Lôi Nguyên chân nhân cũng cẩn thận quan sát đồ nhi, trong lòng biết đồ nhi này có lẽ không đơn giản, thân mình ẩn giấu rất nhiều bí mật. Tính tình ông ngay thẳng, xưa nay không thích qua lại với người có lòng dạ khó lường, không khỏi sinh lòng đề phòng với người đồ đệ này.

Thì ra không phải phát hiện ra ngọc hoàn có vấn đề! Tống Vũ Phi thở phào một tiếng, nhưng đồng thời cũng phiền muộn vô cùng. Trước đó y vẫn nói với người ngoài rằng đã bán lá bổ thiên kia cho Đa Bảo các, còn dùng đá viêm hoả để nguỵ tạo một hoả linh căn nhằm che mắt người khác, giờ bị Thái Thượng trưởng lão vạch trần, e rằng sau khi trở về sẽ lại bị người khác gây phiền toái. Biết ngay hễ gặp Phương Tinh Hải là chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp mà.

Y vừa mắng thầm vừa run rẩy nhận sai, cuối cùng bị Thái Thượng trưởng lão vung tay hất khỏi cung Phá Thiên.

Đợi mọi người đi xa, Chu Doãn Thịnh mới hỏi nhỏ – “Sư phụ, Tống Vũ Phi có vấn đề gì ư?”

“Ngọc hoàn của hắn không bình thường, bên trong có giấu một khí linh(*), dựa vào hơi thở thì tu vi ít nhất ở mức Huyền tiên.”

(*) Linh hồn của một vật phẩm nào đó.

Huyền tiên, cấp bậc còn cao hơn cả Đại la Kim tiên. Một tồn tại vốn chỉ nên xuất hiện ở tiên giới, sao lại lưu lạc đến thế giới Hạo Thiên, còn trở thành một khí linh? Chu Doãn Thịnh nhíu mày trầm tư, hiển nhiên đã xác định được Tống Vũ Phi kia là đứa con số mệnh của thế giới này. Bàn tay vàng cấp Huyền tiên, ngoài đứa con vận mệnh thì còn ai có thể sở hữu?

Xem ra mình lại trở thành vật hy sinh. Chu Doãn Thịnh lắc đầu thở dài, trong lòng lại trào lên cảm xúc hưng phấn. Hắn thích đối đầu với số phận.

Thấy chân mày hắn nhíu chặt, Tông Y tưởng rằng hắn lo lắng, liền vội vàng ôm hắn vào lòng, an ủi – “Đồ nhi đừng sợ, đừng nói đấy chỉ là Huyền tiên, cho dù là Tiên tôn, sư phụ cũng có thể chống đỡ. Sư phụ chắc chắn sẽ không để ai làm con bị thương.”

Chu Doãn Thịnh không suy nghĩ được gì khác, trong lòng chỉ còn lại nỗi cảm kích và lưu luyến dành cho chồng mình. Hắn dụi nhẹ gò má lên khuôn ngực dày rộng của chồng, sau đó lại ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào ướt át tràn đầy tình cảm nóng rực.

Bị hắn nhìn như vậy, cả người Tông Y đều cứng ngắc. Hắn do dự một lát, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa mà cúi đầu hôn lên bờ môi đồ nhi. Hai người chậm rãi dây dưa, dùng lưỡi trêu chọc lẫn nhau, tiếng mút chùn chụt quanh quẩn trong điện.

Bay về núi Lôi Nguyên, Tống Vũ Phi tự giam mình vào phòng, còn thiết lập hạn chế, sau đó mới âm thầm hô hoán trong lòng – “Tiền bối, người có đó không?”

“Ta đây.” – Một giọng nữ vô cùng thanh thoát đột nhiên vang lên.

Trong ngọc hoàn ẩn chứa một khoảng trời rộng lớn, tiên thụ, linh thảo bạt ngàn, sương khói mịt mờ uốn lượn. Một căn gác lửng được chế tác từ bạch ngọc như ẩn như hiện giữa những tàng cây. Thần thức của Tống Vũ Phi đi vào căn gác, chắp tay chào thiếu nữ tuyệt sắc ngồi trên sạp gụ.

“Tiền bối, vừa rồi người không bị phát hiện chứ?”

“Một nhãi ranh Đại thừa kỳ mà thôi, sao có thể phát hiện ra hạn chế mà ta thiết đặt. Chẳng phải ta đã nói cho ngươi rồi hay sao, trừ khi tu vi cao hơn ta, không ai có thể phát hiện ra Phệ Thiên hoàn này.” – Thiếu nữ tuyệt sắc nọ nhíu mày, có vẻ hơi bực mình.

Người mạnh nhất thế giới Hạo Thiên cũng chỉ đến Thất kiếp Tán tiên là cùng, sao có thể sánh bằng Huyền tiên? Tống Vũ Phi yên tâm, đang định rời khỏi ngọc hoàn thì nghe thấy người nọ hỏi – “Người vừa nãy tu luyện công pháp gì?”

“Dạ thưa, công pháp mà Thái Thượng trưởng lão tu luyện là Phá Thiên kiếm đạo.”

“Cái gì? Thực sự là Phá Thiên kiếm đạo?! Không thể nào!” – Người nọ toát ra vẻ mặt khiếp sợ. Tôn chỉ của Phá Thiên kiếm đạo là lấy kiếm phá trời, thế chỗ Thiên Đạo, không được Thiên Đạo chấp nhận. Người tu luyện công pháp này dù chỉ đột phá Trúc cơ kỳ cũng phải trải qua cửu cửu thiên kiếp, có thể nói là thập tử vô sinh.

Mấy vạn năm sống trên đời, nàng ta chưa từng nghe nói có người có thể tu luyện Phá Thiên kiếm đạo đến Đại thừa kỳ. Hèn gì khi ở trong cung Phá Thiên, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy áp lực nặng nề. Theo truyền thuyết, người tu luyện Phá Thiên kiếm đạo một khi phi thăng là sẽ có thể trực tiếp vượt qua các cảnh giới Nhân tiên, Thiên tiên, Kim tiên, trở thành tồn tại cao nhất tiên giới – Tiên tôn.

Nếu vậy, người nọ hiển nhiên không phải nhãi ranh gì, mà là một cao thủ bậc nhất có sức chiến đấu không thua gì Tiên quân, Tiên đế.

Trái tim nàng ta đập thình thịch, không khỏi nghĩ mà sợ. Nàng ta hoàn toàn không ngờ được rằng trong đại thế giới này lại tồn tại một nhân vật như vậy. Nàng ta quá khinh thị người khác, cũng quá đề cao bản thân mình.

Có lẽ vừa rồi người nọ cũng phát hiện ra phần nào.

“Vũ Phi, về sau tránh xa vị Thái Thượng trưởng lão này một chút, công pháp hắn tu luyện không tầm thường đâu.” – Thiếu nữ nọ cảnh cáo một cách thận trọng.

Thấy nét khó xử trên gương mặt nàng ta, Tống Vũ Phi cũng căng thẳng theo. Y thở dài, nói – “E rằng có muốn cũng không được. Ta đã kết thù sống mái với đệ tử Phương Tinh Hải của hắn, sau này chắc chắn sẽ va chạm rất nhiều. Xem hành động hôm nay của hắn, hắn ắt hẳn cực kỳ cưng chiều Phương Tinh Hải. Nếu giết Phương Tinh Hải, ta nhất định sẽ bị hắn trả thù.”

Người nọ khép mi trầm tư một lúc, sau đó khoát tay – “Không cần lo lắng, hắn tu được đến Đại thừa kỳ đã là cực hạn, đã sớm bị Thiên Đạo ruồng bỏ. Nhiều nhất là trăm năm, Thiên Đạo tất sẽ trừ khử hắn. Đồ đệ kia của hắn bị huỷ cả linh căn lẫn đan điền, cũng không đáng lo ngại.”

Nghe nói Thái Thượng trưởng lão chắc chắn sẽ chết, Tống Vũ Phi yên tâm hơn hẳn, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm – “Chỉ e hắn có nhiều biện pháp để thay đổi vận mệnh cho Phương Tinh Hải.”

Người nọ cười nhạt, giọng nói tràn ngập sự khinh miệt – “Thay đổi vận mệnh nào có dễ dàng như vậy, ngay cả thần tiên như chúng ta đây cũng khó có thể làm trái mệnh trời. Căn cốt của Phương Tinh Hải bị tổn hại đến ngần ấy, trừ phi chế được Đoạt Thiên Tạo Hoá đan, chứ không tuyệt đối không có khả năng khôi phục như lúc ban đầu. Đoạt Thiên Tạo Hoá đan, chỉ một chữ “Đoạt” thôi đã nói lên sự bất phàm của loại thuốc này. Nó có thể đắp nặn thân xác, tạo dựng lại linh căn, hơn nữa thân xác ấy chắc chắn sẽ sở hữu tư chất tốt nhất, mà linh căn thì sẽ là đơn linh căn, nói thuốc này có tác dụng nghịch thiên (*) cũng không phải là phóng đại. Nhưng muốn bào chế loại thuốc này thì cần thu thập đủ ba loại linh dược cao cấp nhất trong ngũ hành linh dược, tổng cộng là mười lăm loại. Ngoài ra còn cần linh tuỷ vạn năm làm chất dẫn, cửu thiên huyền hoả làm mồi đốt, và nhất là phải có một đan sư cấp Hỗn mang canh lò. Ở thế giới Hạo Thiên này, đan sư giỏi nhất cũng mới chỉ đến thiên cấp, hơn nữa rất nhiều linh dược cũng đã sớm tuyệt tích, ngươi nói xem hắn thay đổi vận mệnh cho Phương Tinh Hải như thế nào?”

(*) Nghịch thiên: Quá mức tuyệt diệu, trái lẽ tự nhiên.

Tống Vũ Phi ngẫm nghĩ một lát, từ từ nở nụ cười – “Đa tạ tiền bối chỉ dẫn, là vãn bối không đủ trầm tĩnh.” – Hiện giờ nghĩ lại, Phương Tinh Hải thốt ra bao nhiêu lời đe doạ trong cung Phá Thiên như vậy, thì ra tất cả đều chỉ là trò cười.

“Ừm, về sau có gặp chuyện gì cũng đừng mất bình tĩnh, kẻo lại vướng phải tâm ma.” – Người nọ khoát tay đuổi y đi.

Tống Vũ Phi vội vàng rời khỏi ngọc hoàn. Nghĩ đến Mạc Ngữ – lúc này vẫn đang tự kiểm điểm lỗi lầm trên núi U Minh, trong lòng y lại cảm thấy phiền muộn. Trên núi U Minh có thiết đặt trận pháp luyện tâm, từng hấp thu vô số tâm ma của những đệ tử phạm lỗi, rất nhiều người sau khi xuống núi đều chết vì tâm ma, hy vọng Mạc Ngữ đừng như họ.

———————————

Hôm nay, Tông Y tỉnh dậy sau một giấc mơ diễm tình, trông thấy đồ nhi yêu dấu đang ngủ trong vòng tay mình, cảm xúc của hắn lại sục sôi. Trong mơ, hắn và đồ nhi quấn quýt lấy nhau, tuy rằng tướng mạo người nọ liên tục thay đổi, nhưng đôi mắt hoa đào lấp lánh này vẫn y nguyên không đổi.

Hắn mơ thấy người nọ chốc thì khóc thút thít dưới người mình, năn nỉ cầu xin: “Chậm một chút”, chốc lại cưỡi trên hông mình, trách mắng: “Mau lên, chưa ăn cơm à”. Khi thì lương thiện, đáng yêu, khi thì ngang tàng, ngạo mạn, tính cách nào của người nọ cũng khiến hắn si mê không dứt. Hắn tận tình lao vào cơ thể người nọ, cuối cùng bừng tỉnh trong khoái cảm không gì sánh bằng.

Thân thể nóng bừng, hạ bộ vẫn đứng thẳng, Tông Y cởi quần áo của đồ nhi ra, để thân thể trần truồng của đồ nhi kề sát trong lòng mình. Xong xuôi tất cả, hắn mới thở dài một cách thoả mãn.

Cảm nhận được một cây côn khổng lồ luồn vào giữa đùi mình, Chu Doãn Thịnh lập tức tỉnh dậy, mơ màng hỏi – “Khi nào con mới đi lại được?” – Cảm giác tê liệt thực sự chẳng dễ chịu chút nào.

“Hôm nay sẽ luyện đan cho con.” – Tông Y lặng lẽ đặt bàn tay lên bờ mông căng mẩy của đồ nhi, xúc giác nhẵn nhụi, bóng loáng khiến hắn suýt nữa không kiềm được mà nắn bóp.

“Đan dược có thể đắp nặn lại thân xác chắc chắn không tầm thường, người có thể luyện được ư? Hình như người là Kiếm tu mà?” – Chu Doãn Thịnh nhướn mày một cách ngờ vực.

“Ta tinh thông đan dược.” – Tông Y giơ ngón tay miết qua đôi môi tái nhợt của đồ nhi, mãi đến khi bờ môi nọ đỏ lên, hắn mới nâng đồ nhi dậy mặc quần áo.

“Lần luyện đan này có lẽ sẽ kéo dài ba tháng, nếu con đói bụng thì lắc chiếc chuông này, sẽ tự có hình nhân đưa đồ ăn đến cho con. Bộ trang phục ta thay cho con này có thể tự động loại bỏ bụi bẩn, thế nên trong ba tháng này không cần tắm rửa, cũng đừng gọi chúng đến hầu hạ. Khi nào sư phụ xuất quan, con muốn làm gì cứ bảo với sư phụ là được.” – Tông Y dặn dò tỉ mỉ, cuối cùng đặt đồ nhi trên một chiếc thảm mỏng lơ lửng trên không, bổ sung – “Con muốn đi đâu thì cứ nói tên, nó sẽ đưa con đến đó, nhưng chỉ giới hạn trong cung Phá Thiên. Giờ con chưa khoẻ lại, lại không có khả năng tự bảo vệ mình, nhớ đừng đi lung tung, cẩn thận kẻo bị thương. Sư phụ đã bày trận pháp phòng ngự ngoài cung, trừ phi tu vi hơn sư phụ hai cảnh giới, nếu không sẽ không có ai dám xông vào.”

Nói đến đây, hắn dừng một chút, xoa nhẹ đỉnh đầu đồ nhi, nói một cách dịu dàng – “Đừng sợ, sư phụ sẽ ra nhanh thôi.”

Chu Doãn Thịnh liên tục gật đầu, thấy hắn xoay người bước đến phòng luyện đan, khoé mắt hắn bỗng dưng đỏ lên. Hắn phát hiện ra mình càng ngày càng không thể xa rời người này, nếu phải trở về hiện thực một mình, hắn thà sống trong thế giới ảo với người này mãi mãi.

Như thể thần giao cách cảm, Tông Y ngoảnh đầu lại nhìn, bước chân cũng không dịch chuyển được nữa.

“Sao lại mít ướt thế này?” – Hắn cúi người xuống, đặt thân hình gầy yếu của đồ nhi lên khuỷu tay mình rồi bế bổng hắn lên bằng tư thế ẵm trẻ, giọng nói tràn ngập ý cười – “Trong mơ, con cũng rất hay khóc nhè. Trên đầu, cổ tay, cổ chân đều đeo hoa nguyệt quý, hệt như một bé gái.”

Chu Doãn Thịnh trợn tròn mắt, phản bác – “Đấy chẳng phải do ngươi bắt ta đeo hay sao? Ngươi còn đẩy ta vào bụi hoa…” – Nói đến đây, hắn vội vàng dừng lại, nội tâm lại vui mừng khôn xiết: Quả nhiên người này đang dần khôi phục trí nhớ, những mảnh ký ức mà anh ta có thể nhớ lại dường như càng ngày càng nhiều.

Tông Y nói một cách khẳng định – “Quả nhiên chúng ta đã quấn quýt bên nhau rất nhiều kiếp luân hồi, con vốn thuộc về ta.”

———————————

Tống Vũ Phi cảm nhận rõ ràng thái độ của sư phụ và các sư huynh dành cho mình bắt đầu trở nên lãnh đạm, các đệ tử nội môn khác cũng như vậy. Có thể bàng quan trước cảnh đồng môn bị đệ tử ma đạo sát hại, sau đó nhảy ra cướp đoạt tài sản của đồng môn, đủ để chứng minh người này ác nghiệt, đê hèn đến nhường nào. Nếu kết giao với người như vậy, không chừng một ngày nào đó bị giết còn không biết mình chết như thế nào.

Vì vậy, đệ tử nào có mắt nhìn người, tác phong chính trực đều tránh xa Tống Vũ Phi. Còn Trâu Dịch Minh và Mạc Ngữ, hai người kia vốn kiêu căng, không thèm kết bạn với những đệ tử bình thường.

Giờ đây, tình cảnh của Tống Vũ Phi trong nội môn quả thực khốn cùng, may mà Trâu Dịch Minh rất quý y, thường xuyên giúp đỡ, y mới sống không quá chật vật. Mà sau khi trở về từ núi U Minh, Mạc Ngữ liền bế quan không ra ngoài, hiển nhiên đã nảy sinh tâm ma, nếu không kịp thời diệt trừ tận gốc, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tu vi.

Biết vì giúp đỡ Tống Vũ Phi, con gái cưng của mình mới liên tiếp phạm sai lầm, ấn tượng của Xích Tiêu chân nhân dành cho người này giảm không phanh. Nếu không vì còn muốn biết rõ bí mật mà y che giấu, ông ta đã sớm trục xuất y khỏi môn phái.

Hôm nay, vừa qua buổi trưa, núi tịch phong đột nhiên phát ra hào quang đỏ rực, một cột sáng vàng kim chiếu thẳng lên trời, đón tiếng Phạn du dương vọng xuống từ chín tầng mây. Lúc này, một mùi hương đượm lòng của thuốc lượn lờ trong không khí, khiến linh khí từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ về nơi này.

Có hiện tượng lạ ắt có báu vật!

Tất cả tu sĩ trông thấy cảnh tượng này đều lập tức lao đến nơi xuất hiện cột sáng. Nhận ra đó lại là địa phận của Vô Cực tiên tông, những người có tu vi thấp đành lực bất tòng tâm, còn những người có tu vi cao thì lặng lẽ lẻn vào, chờ đợi thời cơ.

Ngay giây sau đó, hào quang tản đi, cột sáng biến mất, mây đen bao phủ bầu trời. Đây rõ ràng là khúc dạo đầu cho sự xuất hiện của một đan dược nghịch thiên. Nhưng Thái Thượng trưởng lão là Kiếm tu mà nhỉ, hắn học luyện đan từ khi nào, còn chế ra loại thuốc có thể kéo mây thiên kiếp đến? Xích Tiêu chân nhân vô cùng kinh ngạc, lập tức bay về phía núi Phần Tịch.

“Thiên kiếp? Hào quang? Lẽ nào Đoạt Thiên Tạo Hoá đan thực sự được bào chế thành công?” – Thiếu nữ trong ngọc hoàn lẩm bẩm với ngữ điệu không thể tin.

“Tiền bối, chúng ta có cần qua xem không?” – Lúc này, cảm xúc của Tống Vũ Phi rất xấu. Y hoàn toàn không ngờ được Thái Thượng trưởng lão lại có thể bào chế thành công một loại thuốc nghịch thiên như vậy. Xem ra, người kia không chỉ là Kiếm tu, mà còn là đan tu cấp Hỗn mang, hơn nữa sở hữu rất nhiều cả một kho tàng. Trở thành đồ đệ của một người tai to mặt lớn, không gì không làm được như vậy, tiền đồ của Phương Tinh Hải quả thực thênh thang, rộng mở.

Y nghiến răng nghiến lợi, hận Mạc Ngữ khi trước vì sao không dứt khoát giết chết Phương Tinh Hải. Ả rước về cho y một cục nợ lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.