Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Chương 45: Chương 45




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương Gia Thuỵ là người đọc sách, không hề tranh cãi với Thuý Nhi. Sau khi bình ổn cảm xúc phẫn nộ mới cười lạnh nói – “Đến cùng là ai nói hươu nói vượn, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ.”

“Xin lỗi, đúng là ta không biết rõ. Ta mới cai quản gia nghiệp, không dám sửa sang quá nhiều, cho nên ba năm trước đều thu năm phần địa tô theo như cha ta quy định. Hai tháng trước ta đã giảm xuống còn ba phần, sau đó thấy mùa màng không tốt nên đã dứt khoát miễn hoàn toàn. Ở chỗ ta còn giữ lại sổ sách để kiểm chứng, tiểu huynh đệ ngươi đã nói như vậy, có lẽ trong đó có hiểu lầm gì.” – Chu Doãn Thịnh chậm rãi nói.

Chương Gia Thuỵ nói giọng trào phúng – “Không có hiểu lầm gì cả. Trước hôm qua, Chu lão Tứ còn chạy đến nhà ta thúc thuế kìa. Sáu phần lương thực, một phần cũng không được thiếu.”

Chu Doãn Thịnh nghe vậy sắc mặt âm u đến đáng sợ, đưa mắt nhìn chằm chằm một hộ vệ trẻ tuổi. Hộ vệ này không phải ai khác, chính là con trai của Chu lão Tứ – Chu Phúc Thuận. Gã vốn định trốn về nhà với cha mình, nào ngờ đông gia cứ nhất định muốn gã đi theo lên núi. Để thể hiện lòng trung thành, Chu lão Tứ đã để gã lại.

Từ sau khi Chu Tử Ngọc nắm giữ gia tộc, Chu lão Tứ đã tham ô không ít tiền tài của nhà họ Chu, chăm cho Chu Phúc Thuận cao lớn béo mập vạm vỡ, trông còn giống thiếu gia nhà địa chủ hơn cả Chu Tử Ngọc.

Nhưng ngoại hình gã như heo, bên trong lại nhát như cáy. Bị Chu Tử Ngọc lườm, còn bị mấy tên hộ vệ bao vây, dùng đao thép chặn ngang cổ, lập tức nhũn ra như bùn, quỳ sụp xuống đất vừa dập đầu vừa lau nước mắt, nhưng lưỡi cứ thắt lại, mãi không nói được câu nào.

Chu Doãn Thịnh chỉ vào gã, nói – “Đây là con trai Chu lão Tứ, chuyện sáu phần địa tô, ta thật sự không biết. Đợi khi nào giặc cỏ rút lui, ta sẽ mang gã đi tìm Chu lão Tứ đối chất, chắc chắn sẽ cho dân chúng một lời giải thích.”

Hắn không nói nhiều, nhưng người ở đây đều đã hiểu rõ, chắc chắn trong chuyện này có trò mèo gì. Chu Tử Ngọc chỉ nhận được ba phần thuế, nhưng Chu lão Tứ lại thu sáu phần, ba phần thiếu hụt trong đó đi đâu, đáp án không cần nói cũng biết.

Chu Doãn Thịnh dừng một chút, nói tiếp – “Còn nữa! Ngay cả khi cha ta còn sống, nhà họ Chu cũng chỉ lấy năm phần thuế, chưa từng thu sáu phần bao giờ. Một phần bị cắt xén trong đó do ai ăn, ta nhất định sẽ bắt kẻ đó phun ra trả cho mọi người.”

Vẻ mặt hắn hung ác, ngữ điệu tàn bạo, làm Chương Thư Lâm tin tám, chín phần. Tần Sách dùng ánh mắt sâu xa nhìn hắn một cái, sau đó rũ mắt nhìn chằm chằm đống lửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tính tình Chương Gia Thuỵ cực đoan, đã có ác cảm với ai là sẽ rất khó thay đổi, cười lạnh nói – “Đến cùng thu bao nhiêu địa tô còn chẳng phải tuỳ ngươi định đoạt? Khơi nỗi oán hận của dân rồi đẩy một người ra gánh tội thay, dù sao cũng là nô tài nhà ngươi, sống chết hoàn toàn do ngươi định đoạt. Chu lão Tứ kia vẽ đường cho hươu chạy suốt bao nhiêu năm, chắc chắn không ngờ sẽ có ngày bị qua cầu rút ván như vậy. Đáng buồn làm sao.”

Chuẩn cmnr. Chu Doãn Thịnh âm thầm cho Chương Gia Thuỵ một like, nhưng biểu cảm trên mặt thì vô cùng tăm tối, nói một cách chắc chắn – “Chu Tử Ngọc ta tự nhận mình không phải là người tốt gì, nhưng cũng không phải người xấu, không làm được chuyện bóc lột của dân. Ta dám thề với trời, nếu như ta thực sự sai khiến Chu lão Tứ bóc lột dân chúng, ta sẽ bị sét đánh không thể chết tử tế, sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được đầu thai!”

Người cổ đại rất tin tưởng vào số mệnh, ngay cả lời thề độc như vậy còn dám nói ra, Chương Gia Thuỵ không thể nói gì thêm. Thuý Nhi và Lư thị tức đến ứa nước mắt, chỉ muốn đuổi hết mấy tên đáng ghét này ra ngoài.

Tần Sách đột nhiên bẻ gãy que củi to bằng cánh tay trong tay mình, nghiêm giọng nói – “Đừng thề độc lung tung, ngươi nói gì ta… chúng ta đều tin.” – Tạm dừng một chút, hắn kịp thời sửa thành “chúng ta”, nghe hơi mất tự nhiên.

Chu Doãn Thịnh nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, hiển nhiên cảm xúc rất xấu.

Cảm xúc của Chương Gia Thuỵ còn xấu hơn hắn, công kích – “Tạm thời không đề cập đến chuyện địa tô. Việc ngươi đoạt công thức bí truyền nhà ta là sự thật không cần bàn cãi rồi đúng không?”

Chu Doãn Thịnh đã khó chịu với cái vẻ hùng hổ của hắn lắm rồi, thế nên nói một cách thẳng thừng – “Vị giác của ta rất nhạy, không cần đòi công thức của các ngươi, chỉ cần nếm thử một lần là có thể hiểu rõ phương pháp chế biến, cần gì sai Chu lão Tứ cướp đoạt. Chẳng phải là làm điều thừa? Tự Chu lão Tứ tham lam, làm chuyện xấu trên danh nghĩa của ta. Hắn vốn định dâng công thức cho ta để tranh công, ta đã bác bỏ, còn bảo hắn nhanh chóng trả lại. Nếu như hắn không trả, vậy thì không liên quan gì đến Chu Tử Ngọc ta hết. Oan có đầu nợ có chủ, nếu các ngươi muốn gây chuyện thì cũng đừng có tìm ta. Nói thật cho các ngươi, món trứng muối kia ta còn thấy chướng mắt nữa là. Chẳng qua là hương vị và cách bán mới lạ một chút, chứ ăn nhiều có hại lớn cho sức khoẻ, không khác gì thuốc độc.”

Lượng thông tin trong lời nói của hắn thực sự quá lớn, nhất thời Chương Gia Thuỵ cũng không biết nên chất vấn ra sao, mãi sau mới đỏ lừ mặt mà kêu – “Ngươi nói bậy bạ gì thế, trứng muối nhà ta làm sao có độc được?”

“Có độc hay không chính các ngươi không biết?” – Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn chằm chằm về phía Chương Thư Lâm.

Không thể nào, người cổ đại mà cũng biết không thể ăn nhiều trứng muối? Chương Thư Lâm chột dạ, theo đó biểu hiện cả ra ngoài mặt. Tần Sách như nhận ra điều gì, ánh mắt hơi tối lại.

Chương Gia Thuỵ nhìn anh trai mình, lại nhìn Chu Doãn Thịnh, khuôn mặt vốn đỏ lừ giờ phút này giống như sắp rướm máu.

Chu Doãn Thịnh không muốn để người nhà họ Chương dễ chịu, tiếp tục nói – “Trứng muối được trộn từ muối nở, vôi, muối, bột hoàng đan dựa theo tỉ lệ, cộng thêm bùn và trấu bọc bên ngoài, mười lăm mười sáu ngày sau lên men. Phấn hoàng đan là một loại thuốc, đắng, mặn, lạnh, có độc, chủ yếu chữa trị các chứng bệnh như ung nhọt, lở loét, trầy xước chảy máu, loét miệng, vảy mắt, bỏng, co giật, sốt rét, kiết lỵ, miệng nôn trôn tháo. Số lượng vừa phải có thể chữa bệnh, nhưng nếu dùng quá số lượng sẽ bị tích ở gan, phổi, thận, não, gây ra các triệu chứng buồn nôn, nôn mửa, đau đầu, chóng mặt, đau bụng, tiêu chảy; nhất là trẻ con, ăn nhiều chẳng những khó mọc răng, xương cốt còn dễ gãy, có thể xưng là vật gieo hại. Thứ như thế làm sao Chu Tử Ngọc ta đem đi bán được?”

Hàm ý chính là rõ ràng người nhà họ Chương biết là có độc mà còn bán, toàn kiếm tiền ác tâm.

Chồng chồng nhà họ Chương thấy hắn nói chắc chắn như thế, đã tin trăm phần trăm, dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Chương Thư Lâm. Sắc mặt Chương Thư Lâm hiện giờ giống Chương Gia Thuỵ, đỏ lừ, còn hơi đau đớn âm ỉ, giống như bị ai tát mấy chục phát, vừa khó chịu vừa xấu hổ.

Cậu ta đương nhiên biết trứng muối không thể ăn nhiều, nhưng nghĩ mọi người không phải ngày nào cũng ăn, không quá nguy hại, không cần phải nói ra làm ảnh hưởng đến buôn bán. Hiện giờ bị Chu Doãn Thịnh vạch trần, rất giống như thể cậu ta cố ý hại người, khiến cậu ta có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Quanh co mãi, cậu ta mới chột dạ nói – “Những điều đông gia nói, ta hoàn toàn không biết, may mà bây giờ nhà ta không bán nữa.”

Làm sao Tần Sách có thể không nhận ra cậu ta đang nói dối, lập tức chau mày.

Chương Gia Thuỵ lập tức tiếp lời – “Đúng, nhà ta đã không bán trứng muối từ lâu rồi. Ngược lại là nhà họ Chu ngươi mở một cửa hàng chuyên bán trứng muối trong trấn.”

“Ê chó, cửa hàng kia rốt cuộc là của ai?” – Chu Doãn Thịnh không để tâm đến Chương Gia Thuỵ, cầm lấy que củi đỏ rực chọc vào mông Chu Phúc Thuận.

Chu Phúc Thuận gào khóc thất thanh – “Đông gia, cầu xin ngài tha cho ta. Công thức kia do chính cha ta giữ lại. Đợi khi nào về, ta sẽ lập tức bảo cha ta trả lại hết cửa hàng và tiền bạc.”

“Miễn! Hết cướp bóc của dân lại tham ô tiền tài của chủ. Cửa hàng và tiền bạc kia ngươi cứ mang đi nộp cho quan phủ đi, biết đâu còn có thể giúp cha ngươi được xử nhẹ cũng nên.”

Như vậy là không định giải quyết riêng, mà là định báo quan. Chu Phúc Thuận sợ mất vía, vội vàng nhào đến dập đầu xin tha, lại bị Tần Sách bắn một viên đá vào người, ngất xỉu.

Chương Gia Thuỵ không có lời nào để nói, ấp a ấp úng rất không cam lòng. Đúng lúc này Thuý Nhi mở túi hành lý, lấy một hộp gà xé phay chua ngọt (1) chia cho mọi người ăn, cười tủm tỉm nói – “Đây là món ăn do thiếu gia nhà ta cải tiến từ món kho nhà các ngươi, các ngươi nếm thử xem. Thiếu gia nhà ta đã nói, trứng muối thỉnh thoảng ăn một chút sẽ không sao, nhưng mà không thể ăn nhiều. Nếu như các ngươi biết, đáng lẽ ra phải nói cho mọi người sớm một chút mới đúng.”

Mùi hương thơm lừng nháy mắt lan tràn khắp hang động, khiến cho mọi người đã đói bụng từ lâu đều phải nuốt nước miếng. Thuộc tính của Tần Sách là trung khuyển tham ăn, là người đầu tiên không nhịn được gắp một miếng lên ăn, đôi mắt đen láy bắn ra tia sáng.

Tất cả các loại gia vị như dầu vừng, đường, giấm, ớt, hạt tiêu, dầu mè, muối tinh được pha chế phù hợp, rưới lên những sợi thịt gà mềm mềm, cuối cùng phủ thêm một lớp vừng. Chưa nói đến hương vị, chỉ cần nhìn màu sắc óng vàng óng đỏ kia là đã đủ để người ta thèm thuồng. Ăn vào miệng thì thấy vị thịt tươi ngon, mùi hương chua, cay, ngọt, mặn lẫn vào với nhau, lại không át vị nhau, trăm ngàn hương vị lướt qua lưỡi, khiến người ta nhớ mãi.

“Tay nghề này không kém gì ngự trù, gà xé phay chua ngọt của nhà họ Chương còn kém xa.” – Tần Sách bình luận đúng trọng tâm.

Sau khi tất cả mọi người đều ăn thử, sắc mặt người nhà họ Chương ai cũng chuyển hoá đủ mọi màu xanh đỏ tím vàng, trông đặc sắc vô cùng.

Chu Doãn Thịnh liếc xéo Tần Sách, cười nhạt – “Ngươi từng ăn ngự yến rồi à?”

Tần Sách chần chừ một lát rồi lắc đầu – “Chưa từng, chỉ là cách nói mà thôi.” – Lập tức nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt diễm lệ vô cùng của thanh niên một cái, cúi đầu thầm nghĩ: thịt gà tuy ngon, nhưng không tốt đẹp bằng ánh mắt đào hoa liếc xéo của Chu Tử Ngọc.

Chu Doãn Thịnh không nhìn hắn nữa, thay vào đó, nhìn chằm chằm hai anh em Chương Gia Thuỵ và Chương Thư Lâm, nhấn từng câu từng chữ – “Ta là người sành ăn, lưỡi rất nhạy. Phàm là món ngon, ta chỉ cần nếm thử một lần là đã biết cách nấu nướng, còn có thể cải tiến. Chỉ là tính tình ta hẹp hòi, thà tự mình hưởng thụ chứ cũng không muốn bán cho người ngoài. Ngươi bán của các ngươi, ta ăn của ta, không ai cản trở ai, nếu thực sự cố ý muốn gây khó dễ cho các ngươi, ta đã chặt đứt con đường kiếm tiền của nhà các ngươi từ lâu. Nói thật, món kho và lẩu nhà họ Chương các ngươi thực tế cũng chỉ bình thường, được cái mới lạ mà thôi, còn chưa đặc biệt đến nỗi Chu Tử Ngọc ta phải tranh giành cướp bóc.”

Dứt lời hơi tạm dừng, thưởng thức vẻ mặt xấu hổ đến muốn chui xuống đất của sáu người nhà họ Chương, sau đó rút chiếc khăn tay trắng tinh từ trong áo ra, nhặt một que củi bị cháy đến một nửa lên, viết một công thức nước kho hoàn toàn mới rồi đưa cho bọn họ – “Chu lão Tứ là nô tài nhà ta, lão ta cướp đoạt công thức bí truyền của nhà ngươi. Tuy rằng không liên quan đến ta, nhưng dù sao cũng là do ta quản lý không nghiêm. Công thức này là công thức mà ta vừa lòng nhất sau khi thay đổi mấy lần, các ngươi cầm lấy đi, coi như bồi thường. Nếu sau này gặp ta mà còn bày ra bộ mặt âm dương quái khí đấy, ta sẽ không khách khí như hiện giờ đâu. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng; nhưng ai nợ ta một phần, ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm gấp nghìn lần. Chu Tử Ngọc ta chính là người như vậy.”

Vứt khăn tay qua, hắn hơi nheo mắt lại, gương mặt biếng nhác toát lên mấy phần kiêu ngạo.

Chương Gia Thuỵ rất thông minh, biết công thức này sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Chương, cố nén nỗi đau bị vả mặt mà đưa tay ra nhặt, nhưng lại bị Chương Thư Lâm ngăn cản. Cậu ta dùng hai tay bưng tấm khăn dâng trả, ngập ngừng nói – “Là do chúng ta hiểu lầm đông gia. Ngài không sai, mà ngược lại là chúng ta đổ oan cho người tốt. Công thức này chúng ta không dám lấy, ngài hãy cầm lại đi.”

Thấy Chu Tử Ngọc ngồi yên không nhúc nhích, cậu ta lại đưa cho Thuý Nhi. Thuý Nhi vốn không muốn nhà họ Chương được lợi, lập tức cầm lấy cất đi.

Chu Doãn Thịnh dùng que củi chỉ chỉ cậu ta, cười nhạo – “Quái đản.”

Ở hiện đại, câu này có một ý nghĩa mà ai cũng biết – Tiện nhân đúng là quái đản. Chương Thư Lâm không biết có phải ý hắn là vậy hay không, nghĩ một cổ nhân như hắn chắc là không đến nỗi, đành phải xấu hổ cười cười.

Sau một loạt bạt tai, cảm giác vượt trội vì là người hiện đại của cậu ta đã chẳng còn lại chút nào.

——————————-

Chú thích:

(1) Gà xé phay chua ngọt: Nguyên văn là 怪味鸡丝 (không biết có dịch đúng không), có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, có đủ các vị chua, cay, ngọt, mặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.