Anh Kiệt bước đi trước, cậu muốn nhìn cho hết cảnh vật của cả học viện này. Quả thực học viện rất rộng , và cũng rất đẹp, khó trách ông bố lại tống khứ cậu vào đây dễ dàng vậy. Cuộc sống của cậu vốn trôi qua rất êm đềm nếu không muốn nói là quá nhàm chán. Kiệt thừa tiền thừa vật chất và thừa cả tình cảm. Nhưng tình bạn thật sự thì chưa bao giờ cậu cảm nhận được. Có chăng cũng chỉ là những kẻ lợi dụng cậu hòng kiếm chác. Kiệt và Đăng quen nhau gần 6 tháng trong một show diễn, họ làm bạn với nhau nhưng ít thân thiết. Ngoài mặt ai cũng nói rằng bộ ba Đăng - Kiệt - Trúc ly là những người bạn tri kỉ, nhưng sự thật thì luôn có một khoảng cách rất lớn với những lời đồn.
Đăng vẫn chưa thoát được ra khỏi những suy nghĩ trong đầu. Bước chân vẫn đều đều, nhưng trí óc của cậu lại đặt ở một nơi khác.Anh Kiệt dừng chân lại cậu vỗ lên vai Khánh Đăng, hỏi bằng cái giọng tò mò:
- Sao nhìn cậu cứ như người mất hồn thế, lại tương tư đến em nào à ?
Đăng giật mình, cậu không đáp lời bạn chỉ cười nhẹ. trúc Ly lại khác, nhỏ đang muốn nổi điên lên với Anh Kiệt, ít ra còn có nhỏ ở đấy, sao cậu ta lại có thể ăn nói như vậy chứ . Thấy thái độ tức giận của Trúc ly, Kiệt bật cười, cậu biết được tình cảm của nhỏ dành cho Khánh Đăng, nhưng có vẻ hai người lại không hợp. Dù không biết nhiều về gia đình Đăng, nhưng cậu có thể biết được một người như Trúc Ly sẽ không bao giờ đánh thức được trái tim nguội lạnh của cậu bạn ấy. Phải? Tim Đăng lạnh, cậu biết được một nỗi đau nào đó hằn sâu trong tâm hồn của bạn. Liệu ai có thể đánh thức được nó ? một câu hỏi khó trả lời .
Ngọc Vi uống một ngụm nước giải khát , nhỏ đưa mắt lên nhìn năm người bạn trước mặt.
- Các cậu thấy họ thế nào ?
- Ai cơ ?
Thế bảo lau chau nhảy xen vào, miệng vẫn nhai bim bim ngấu nghiến. Nhật Nam giật gói bim bim trong tay bạn, cho vào miệng ăn ngon lành . Cậu đang cần tiếp năng lượng cho những vận động quá mức của sáng nay. Hà Mi vẫn chưa hết sợ, lần đầu tiên trong đời người ta bắt nhỏ đóng kịch, và nhỏ đã hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc, nhưng sao trong lòng nhỏ vẫn cảm thấy không yên, một cảm giác tội lỗi dâng trào khiến nhỏ khó chịu. Đặt li cam vắt xuống bàn, nhỏ e dè lên tiếng:
- Chúng tathử thách họ , làm vậy có quá lắm không .
Ngưng một giây, Cát Anh chìm trong suy nghĩ . Nhật Nam cũng rơi vào một trạng thái tương tự . Chính cậu là người đã nghĩ ra chuyện này, cậu không ngờ rằng nó lại phức tạp đến thế. Ngọc Vi thở dài:
- Muốn có một thứ, chúng ta phải hi sinh một thứ, vậy mới công bằng.
Hà Mi nhăn mặt:
- Nhưng các cậu ấy có mất lòng tin ở chúng ta không.
Ngọc Vi nở một nụ cười, nhỏ quay sang Hà Mi trấn an bạn:
- Mi khờ ! cậu không thấy thái độ Khánh Đăng và Anh Kiệt sao, họ tin chúng ta mà.
Hà Mi lắc đầu, nhỏ nuốt khan vì có lẽ khi nhắc tới cái tên này mấy đứa bạn sẽ không để yên cho nhỏ:
- Còn Trúc Ly thì sao ?
Ngọc Vi trương hai con mắt lên nhìn Hà Mi tức giận, trước khi nhỏ kịp cho cô bạn một cái cốc thì Cát Anh đã lên tiếng:
- Trúc Ly sẽ không vào lớp Toán.
Hà Mi nghiêng đầu khó hiểu, nhỏ nhìn bạn với một chút tò mò:
- Tại sao vậy?Tớ thấy cậu ấy cũng được mà.
- Mi khờ ! Cậu muốn tớ nổi điên lên đấy à !
Ngọc Vi hét lên đầy tức tối, nhỏ không còn gì để nói với Hà Mi nữa, sao cô bạn của nhỏ lại có thể suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy chứ, Vi thừa biết Hà Mi rất ngây thơ, nhưng cũng phải có mức độ chứ, ai cũng có thể nhìn thấy bộ mặt giả dối của Trúc Ly, và nhỏ chúa ghét cái bộ mặt ấy. Thế Bảo khuấy mạnh li trà chanh, cậu nhìn Ngọc Vi cười khì:
- Ngọc Vi ! bà cứ yên tâm để Trúc Ly sang đi, mặc dù nhỏ đó đẹp hơn bà nhưng tôi sẽ không bao giờ cho nhỏ cơ hội đâu, trong lòng tôi bà vẫn là số một.
Ngọc Vi đá thẳng một phát vào chân Thế Bảo, nhỏ đang tránh tông cả li kem vào mặt cậu bạn. Một Mimi chưa đủ để làm nhỏ điên sao , lại còn cả cái tên này nữa. Ông trời đúng là bất công mà ! Bảo ôm chân la oai oái, ấy thế mà cậu còn được Nhật nam tặng luôn cho một cú đấm không mấy nhẹ nhàng . Đúng là cái miệng làm khổ cái thân. Cậu thề sẽ không bao giờ nhỡ miệng thêm một lần nào . Nhưng đúng một phút sau như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lại quay sang hỏi lớp trưởng .
- Cát Anh này, tớ thấy thái độ của tên Đăng lạ lắm, cứ nhìn cậu chằm chặp, có khi nào...Khánh Đăng thích cậu không ?
Rầm...
Cái ghế ngã chỏng vó, Thế Bảo lồm cồm bò dậy, mặt lấm lét. Nhật Nam chĩa một ánh mắt hình viên đạn dành cho cậu bạn, miệng lẩm bẩm:
- tiểu Bảo bối, cậu ăn gan trời hay sao mà nói vậy hả? Tào lao !
Thế bảo xoa xoa trên trán, hết chân rồi lại đến đầu, chắc cậu không sống nổi mất. Khuôn mặt Ngọc Vi tỏ rõ sự sung sướng:
- Cho chết , ai kêu ăn nói bậy bạ cho lắm vào,gậy ông đập lưng ông.
Hà Mi chạy lại đỡ Bảo, miệng rối rít hỏi han:
- Cậu có sao không ?
Thế Bảo cúi mặt, sao cái miệng cậu bao giờ cũng vậy nhỉ, ý nghĩ vừa mới được hình thành đã cho ra sản phẩm rồi. Nhật Nam quay sang nhìn Cát anh, nhỏ vẫn chẳng có gì là thay đổi. Khuôn mặt thản nhiên như mọi ngày. Thích ư? Định lí đó quá xa vời đối với nhỏ ?
Ba mươi học viên lớp Anh đang sum họp trong phòng kí túc xá. Nói đúng hơn là hai mươi tám người còn hai người được cử làm ...người canh cửa. Kế hoạch đã bắt dầu được triển khai. Bảo Ngọc liếc qua tờ giấy trên bà học..thời khóa biểu của lớp 10 Toán. Anh thư quay sang nhìn nhỏ, có chút e ngại:
- Mày có nghĩ lần này mọi việc sẽ thành công không ?
Bảo Ngọc mỉm cười, ánh mắt tự tin:
- Mày cứ tin tao đi, thầy Hòa dạy Hóa lớp mình và lớp Toán mà.
Sau đó nhỏ xoay người lấy ra một bọc ni lông trong cặp, Anh Thư cười ẩn ý:
- Cái này ở đâu ra vậy
Bảo Ngọc chưa kịp trả lời , Đạt Khoa đã vỗ ngực ra oai:
- Công của tớ đấy lớp trưởng ạ !
Anh Thư chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết:
- Tốt lắm, nhưng ai sẽ làm nhiệm vụ lần này.
Không có ai lên tiếng, giờ đấy tất cả đều vào học, ngay cả Bảo Ngọc cũng bế tắc. Nhỏ chưa nghĩ đến chuyện này, vậy chẳng nhẽ một đêm thức trắng nghĩ kế hoạch sẽ mất toi sao. Một bóng người bước vào, cả hai mươi tám học viên trong phòng chết đứng. Nhưng người đó nhanh chóng nở một nụ cười:
- Chuyện đó.... để tôi !
Kí túc xá , 8 h tối.......
Thế Bảo vươn vai đứng dậy, cậu vừa kết thúc cuộc gọi với mẹ, gần 30 phút, miệng cậu đã dãn cả ra, nhưng có lẽ mẹ cậu vẫn chưa thấy đủ. Hít một hơi thật sâu chào buổi tối, Bảo nhảy lên giường của Thái huy dụ ngọt:
- Huy, ra ngoài chơi đi, ở trong này mãi chán quá à !
Huy đặt cuốn sách toán sang một bên, nhìn Bảo như người ngoài hành tinh xuống:
- Hôm nay mày bị làm sao thế hả ? tự dưng lại nổi hứng mời đi chơi !
Thế Bảo cười khì, có thể cam đoan đó là nụ cười ghê rợn nhất mà Huy từng được nhìn thấy. Xem ra Bảo đang muốn mua chuộc cậu đây mà. Nhật Nam từ giường bên cạnh ló mặt sang,cậu bật tung cả chiếc chăn trên người khi nghe thấy lời rủ rê của anh bạn nhát gan thường ngày.
- Thằng Huy nói đúng đó, bữa nay tiểu Bảo bối có bệnh gì hay sao mà gan đột xuất thế không biết.
Thế Bảo thở dài, mếu mặt đau khổ:
- Đang chán mà, mẹ tao vừa gọi đến, dặn dò đủ thứ, chán chết đi được.
Nhật Nam cười xề xòa nhìn anh bạn :
- Mẹ của mày cũng siêng nhỉ, ngày nào tao cũng thấy mày ngồi nghe máy cả tiếng đồng hồ, mà nhà mày cũng chỉ cách trường có 3 cây số, làm gì mà như đi nước ngoài không bằng.
Thái Huy gật gù, đồng ý với ý kiến của bạn:
- Đúng đấy, mà này sao mày bảo mẹ dặn dò kĩ lắm cơ mà, tại sao lại dở chứng làm con hư vậy hả?
Thế Bảo gãi đầu, cậu nhăn mặt ấp úng:
- Ờ thì...tại...mà nói tóm lại có muốn đi không hả?
Nhật Nam trợn mắt kinh hãi, đúng là ăn gan hùm mà, Thế Bảo lại dám ăn nói giọng bề trên với cậu cơ đấy. Một cú đấm nằm gọn giữa bụng Bảo, Nhật Nam dùng ánh mắt hằm hằm sát khí nhìn bạn:
- Bữa nay là ngày mà mày muốn thay đổi thế giới hả con ? đừng có mơ nhé, Nhật Nam này còn sống thì không để mày làm ô nhiễm môi trường sống đâu.
Thế bảo bĩu môi, không đi thì thôi, làm gì mà dữ vậy. Nhìn thấy bạn đứng trơ ra đó, Nam lại tiếp tục cho Bảo lãnh trọn một cú cước vào vai:
- Sao còn đứng tần ngần ra đó hả? Không đi sao.
Bảo giật mình cuống quýt:
- Đi đi chứ, tao đi ngay đây.
Thái Huy lắc đầu nhẹ, hai cậu bạn này lúc nào cũng như vậy.
Cát Anh đang ngồi ngoài hành lang đọc sách, còn sớm nên nhỏ chưa muốn đi ngủ vội. Nhác thấy bóng dáng của ba cậu bạn thân đi tới, nhỏ xoay người ,hỏi nhẹ:
- Giờ này, các cậu định đi đâu vậy ?
Thế Bảo nhanh chóng trả lời câu hỏi của lớp trưởng bằng cái giọng oang oang của mình:
- Bọn tớ đi chơi đấy !
Nhật nam vội vàng dán miệng bạn lại bằng một miếng bánh , sợ người ta không nghe thấy thì phải, làm gì mà phải hét toáng lên thế không biết. Cát Anh chau mày, nhỏ nhìn ba bạn nghi hoặc:
- Các cậu định ra khỏi trường giờ này sao? Thầy quản sinh mà bắt được thì chết đấy !
- Không sao bọn tớ leo tường, thầy không biết đâu mà sợ.
Lại là cái giọng” vành khuyên” của Thế Bảo, xem ra cậu đã nuốt hết miếng bánh lúc nãy thì phải? nhưng nhanh chóng miếng thứ hai được nhét vào miệng cậu một lần nữa. Tuy nhiên thật không may, những lời nói vàng ngọc của Thế Bảo đã kích động tới Ngọc Vi, nhỏ lao ra ngoài cửa phòng kí túc kéo theo cả cô bạn Hà Mi đang chúi mũi vào cuốn truyện Doremon mứi mua được.Nhìn thấy Vi , Bảo nở một nụ cười tươi tắn. Ngọc Vi bĩu môi, nhỏ quay sang Nhật Nam hỏi bạn:
- Có chuyện gì thế ?
Nam lắc đầu, cậu khẳng định một cách chắc nịch:
- Không có chuyện gì đâu !
- Bọn tớ đang định đi chơi đó mà.
Nhật Nam trợn tròng lên nhìn bạn như muốn chém ngay lập tức, Thế Bảo tái mặt, cái tật lau chau không thể nào bỏ nổi.
- Cho bọn tôi đi với nhá !
Ngọc Vi lắc lắc cái tay Nam điệu bộ năn nỉ. nam lắc đầu dứt khoát:
- Không được, mấy bà ở nhà đi!
Vi lắc tay Nam mạnh hơn, nhưng có vẻ cố gắng của nhỏ là vô ích. Nhật Nam vẫn không có vẻ gì gọi là thay đổi . ánh mắt cậu cương nghị:
- Tôi nói không là không mà ...
- Để bọn tớ đi cùng các cậu, ở trong này tớ cũng cảm thấy không được thoải mái.
Cát Anh lên tiếng sau một hồi suy nghĩ, chưa đầy ba giây sau Nhật Nam đã gật đầu nhanh chóng:
- Lớp trưởng nói vậy rồi thì đi thôi.
Hà mi run người, nhỏ e dè liếc nhìn các bạn:
- Lại phải leo tường nữa hả?
- Mi khờ ! chứ cậu nghĩ thầy quản sinh cho tụi minhg ra khỏi học viện giờ này bằng cửa chính sao!
Hà Mi lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ mím môi:
- Nhưng tớ sợ lắm!
Ngọc Vi vuốt cằm , nhỏ tặc lưỡi:
- Vậy thì cậu ở nhà đi.
- Không tớ muốn đi cùng các cậu cơ, tớ sẽ leo hàng rào mà.
-Xuỵt! be bé cái miệng thôi! Vậy thì nhanh lên nào !
Nhật Nam ra hiệu cho Hà mi , cả sáu người luồn qua cửa kí túc xá ra sau phía bức tường cũ, chuẩn bị cho một cuộc đi chơi vụng trộm.
Hà Mi vừa chạy vừa lau mồ hôi rơi trên má, nhỏ đang cố gắng để theo kịp năm đứa bạn có tốc độ tên lửa kia, có vẻ đây là lần đầu tiên nhỏ đi chơi mà không được xin phép. Ngược lại năm người kia lại quá sành sỏi .Cả sáu người đang đi dạo trên đường Sài Gòn, anh đèn điện hắt ra từ những ngôi nhà cao ốc làm cho cả con đường như bừng sáng. Đêm Sài Gòn rất đẹp ! những chị lao công tất tả thu dọn đống rác để đến một địa điểm mới, có lẽ càng về đêm thì ở đây lại càng náo nhiệt. Ngọc Vi dang rộng hai tay, nhỏ mỉm cười:
- Lâu lắm rồi không được tự do thế này, thích thật.
Chân vẫn bước đều, Nhật Nam đá những viên sỏi giữa đường, giọng sảng khoái:
- Hay là tụi mình đua xe đi !
Chưa dứt lời cậu đã nhận được một tia nhìn cảnh báo từ Ngọc Vi:
- Dẹp cái trò chơi chết người của ông đi, tôi có ý này hây hơn nè._Nhỏ đánh mắt lên, miệng nở một nụ cười nhiều toan tính khiến mấy đứa bạn đứng cạnh cũng phải giật mình kinh hãi. “Nữ sát thủ “ lại muốn làm gì đây.
Quán game Kiếm pháp....
Bây giờ đã là 9h tối nhưng quán game vẫn nhộn nhịp , Ngọc Vi kéo các bạn chạy đến quầy lái xe mô tô địa hình. Nhỏ ngồi lên một chiếc mô tô đỏ, sau đó liếc sang nhìn năm đứa còn lại, nở một nụ cười thật tươi:
- Ai muốn đua với tớ nào.?
Thế Bảo định nhảy lên chiếc mô tô màu xanh gần đó thì gọng nói êm ái của Cát Anh vang lên :
- Để tớ .
Năm người còn lại chết sững, là lớp trưởng của họ vừa nói ư ? Ngọc Vi vội xua đi cái ngạc nhiên đó, nhỏ kéo Cát anh lại, vui mừng ra mặt:
- Vậy nhanh lên nào, tớ và cậu xem ai thắng nhé.
Cát anh gật đầu ,nhỏ ngồi lên xe bắt đầu khởi động.
Hai chiếc mô tô lao như bay , mặc dù là ảo nhưng vận tốc của chúng cũng khiến ba anh cành đứng cạnh chóng mặt .Hà Mi liên tục reo lên cổ vũ, nhỏ hết nhảy ,rồi lại hét lên rất nhiệt tình. Hai chiếc xe vượt qua các thử thách một cách dễ dàng, các địa hình khó nhất cũng được chúng băng qua trong tích tắc. Game over. Ngọc vi chỉ về sau Cát Anh đúng một giây, nhỏ quay sang nhìn lớp trưởng đầy thán phục.
- Cát Anh à ! lần đầu tiên có người thắng tớ trò này đấy.
Cát anh mỉm cười , lần đầu tiên nhỏ chơi loại game này mà lại thắng cao thủ, đúng là nhỏ cũng tự khâm phục mình quá. ba cậu bạn đứng cạnh một bên nuốt nước miếng ừng ực ...Choáng ! Con gái lớp Toán đúng là khiến cho người ta bất ngờ mọi lúc mọi nơi.
Sau một hồi lấy lại sức, Ngọc Vi lại quay sang nhìn ba cậu bạn thân, ranh mãnh yêu cầu:
- Bây giờ , chơi trò gì nữa đây.
Nhật Nam nhìn thẳng về phía trước, mắt cậu sáng bừng lên:
- Chúng ta chơi bắn súng đi !
Thái Huy gật đầu đồng ý:
- Được đấy, lâu lắm rồi tớ không thử lại tay thiện xạ của mình.
- Tớ chơi với..
Cả Thế Bảo và Ngọc vi cùng kêu lên hưởng ứng
Cả sáu người lại bước tới buồng bắn súng, mỗi người cầm chắc một chiếc súng trong tay. Hà Mi hơi run, đây là lần đầu tiên nhỏ cầm súng, có bị sao không nhỉ? Nhật nam bật cười trước bộ dạng của cô bạn, cậu nhìn thẳng vào Hà Mi hỏi thật:
- Mi khờ, cậu có chơi được không đấy !
Hà Mi nuốt khan, nhỏ đưa cả hai tay lên cầm chiếc súng,phải thử mới được, loay hoay mãi nhỏ ới hiêu được cấu trúc của khẩu súng này, nhưng....
Đùng...
Tiếng súng vang lên, Hà Mi giật nảy mình, nhỏ thả súng xuống sàn vội vã, khuôn mặt sợ sệt lấm tấm mồ hôi.
- Tớ ...tớ vừa bắn súng kìa...tớ..tớ...không cố ý.
Cả năm người còn lại đều không để ý tới tình trạng thê thảm đó của nhỏ, mà cái đang tập trung ánh mắt của họ là...viên đạn đã trúng hồng tâm.
- 100 điểm. Oa 100 điểm
Thế Bảo reo lên như vừa nhìn thấy báu vật.
- Cậu giỏi quá mi khờ ơi.
Ngây lập tức Hà Mi bật người trở dậy, có vẻ vẫn không tin lời Thế bảo thì phải, cho tới khi chính mắt nhìn thấy viên đanh lọt hẳn vào trung tâm của bia đỡ nhỏ mới nhảy cẫng lên ôm chầm lấy hai cô bạn của mình
- Tớ làm được rồi, tớ làm được rồi kìa, ha ha..
Cả nhóm bạn cùng bật cười trước thái độ của Hà Mi, nhỏ quá ngây thơ, súng giả mà cứ tưởng là súng thật. Nhưng mà phải công nhận: nhỏ rất giỏi, bách phát bách trúng. Đúng là nữ sinh lớp toán có qua nhiều tài năng tiềm tàng mà chưa khai thác hết.
- Bây giờ chơi gì tiếp đây !
Thế Bảo vừa nhai bán quy bơ, vừa đánh mắt sang hỏi Nhật Nam. Cát Anh nở một nụ cười hiếm có, nhỏ nhìn các bạn,chớp nhẹ mi mắt:
- Tớ muốn chơi trò này !
Quầy câu cá trúng thưởng...
Nhật Nam đang cố xoay sở để câu được con cá trong lồng kính, nếu câu được nó, phần thưởng sẽ là một con thú nhồi bông xinh xắn đằng kia. Chán nản cậu quay sang nhìn ba cô bạn:
- Nãy giờ số tiền mua mồi câu cũng đủ mua mười con gấu như vậy rồi đấy. Hay tớ sang mua cho các cậu mỗi người năm con nhé !
Cả ba vị cô nương lắc đầu. Nam thở dài., có sáng mai cậu cũng không câu nổi một con mất, khéo hơn khéo hoen một chút nữa thôi.
- Cố lên cố lên gần được rồi đấy.
Ngọc Vi reo lên cổ vũ.
- A ! được rồi, được rồi hihi, một con rồi nhé.
Phù ....sau ba mươi phút vật lộn nữa, cuối cùng các cậu cũng thu góp được ba con thú nhồi bông bé tẹo như cây kẹo cho mấy cô nàng. Cầm trong tay những con vật đang yêu đó, ba cô gái bước đi mỉm cười sung sướng.