Cao Thủ Kiếm Tiền

Chương 243: Chương 243: Chuyện cười.




Ông chủ Cừu bị Từ Hải Sinh lờ đi có chút tức giận, có điều không thể trở mặt được, lặng lẽ rút tay về, lúc này nhận ra Từ Hải Sinh không hề giống bạn của Trương Thắng.

Trương Thắng mặt không đổi sắc:

- Lên voi xuống chó là chuyện thường của đời người, có người từng nói, nam nhân phải từng đi lính, ngồi tù, ly hôn mới là nam nhân thực sự, lời tuy hơi quá khích, song không phải vô lý, nam nhân cần trui rèn qua núi đao biển lửa mới cường đại được. Vấn đề ai là người cười cuối cùng kia, giống như tân binh vừa lên chiến trường sợ són ra quần, không coi là mất mặt, trải qua chiến đấu, hắn dám xông pha bãi mìn giết giặc, vẫn là đáng phục, anh thấy có đúng không?

Từ Hải Sinh cười nhạt:

- Thắng, cậu trưởng thành rồi, thú vị lắm.

- Phải rồi, anh Từ sao lại từ xa xôi tới đây?

Trương Thắng vui vẻ thắc mắc:

- Anh như chó săn không ngửi thấy mùi thịt không động đậy, chẳng lẽ sớm nghe thấy ở đây có cổ kiếm xuất hiện.

Từ Hải Sinh vuốt ve bàn tay non mịn của Đường Tiểu Ái, như không để ý tới lời mỉa mai của y:

- Tôi tới Thâm Quyến khảo sát thị trường chuẩn bị lập chi nhánh, chuyện hòm hòm rồi, chuẩn bị cùng Tiểu Ái tới Hong Kong chơi, sau đó bay qua Châu Âu thả lỏng một chút.

Trương Thắng lịch sự gật đầu với cô gái:

- Chào cô.

Y đã không nhận ra được cô tiếp viên hàng không kia nữa rồi, Đường Tiểu Ái thay đổi rất nhiều, trải qua thời gian dài khổ luyện nghi lễ, mỗi cửa chỉ động tác đều cao quý ưu nhã, như nữ quý tộc.

Từ Hải Sinh cũng nhìn Lạc Phi, ngạc nhiên nói:

- Ồ, tiểu cô nương thanh tân thoát tục này là ai ... Vừa rồi thấy cậu tôi còn ngỡ sẽ được gặp Tiểu Tình cơ, thật là nhớ cô ấy. Thắng, không định giới thiệu bạn gái của cậu sao?

Nghe giọng ông ta có vẻ chế nhạo, rõ ràng chê mình có mới nới cũ, chứng tỏ chưa biết tung tích của Chung Tình, Trương Thắng thở phào, ôm vai Lạc Phi:

- Đây là bạn gái tôi Lạc Phi.

Đường Tiểu Ái chủ động đưa tay ra giới thiệu:

- Đường Tiểu Ái.

- Chào cô Đường.

Lạc Phi tay trái nhéo hông Trương Thắng, tay phải bắt tay:

Đường Tiểu Ái chợt dùng ngôn ngữ lạ nói một câu, Lạc Phi đáp lại, ngôn ngữ giống hệt, hiển nhiên cùng loại, nhưng những người xung quanh không ai hiểu.

Cho rằng là chuyện nữ nhân Từ Hải Sinh kéo Trương Thắng ngồi xuống, như đôi bạn lâu năm hàn huyên.

Chuyến này Từ Hải Sinh tới Thâm Quyến đúng là để lập chi nhanh, dù không có Trương Thắng ở đây ông ta cũng không thể bỏ qua mảnh đất khắp nơi hoàng kim này, còn tham gia buổi bán đấu giá hoàn toàn nổi hứng bất chợt.

Bỏ 100 triệu ra mua thanh kiếm, có hơi đắt thật, song một vừa dằn mặt Trương Thắng, cũng là để đánh tiếng cho toàn bộ giới doanh nhân nơi này biết mình đã tới, tuy giá hơi cao, nhưng không tiếc.

Buổi lễ đấu giá kết thúc, bên tổ chức mời Từ Hải Sinh đi làm thủ tục, ông ta đứng lên, nói một lời hai ý:

- Thắng, không lâu nữa tôi tới Thâm Quyến rồi, chúng ta là cố giao, mong được chiếu cố nhiều hơn.

Trương Thắng bắt tay ông ta:

- Không cần anh Từ phải nói, tất nhiên là thế rồi.

***** ******

Trên đường lái xe về, Trương Thắng hỏi:

- Phi Phi, em và cô gái kia nói tiếng gì thế?

- À tiếng Pháp, cô ấy khen em rất xinh đẹp, em nói cô ấy mới xinh đẹp, rất tương xứng với bạn trai. Em không có thân hình khiến nam nhân điên đảo, có gương mặt mê hồn như cô ấy.

Lạc Phi cười khinh khích:

- Nhưng cô ấy không hiểu lời em, đại khái là sắp đi Pháp du lịch nên học vài câu xã giao thôi.

- Em biết tiếng Pháp cơ à?

- Biết không nhiều, cũng đủ khiến cô ta á khẩu.

Trương Thắng xoa đầu Lạc Phi môt cái:

- Đừng tự ti, tuy so với cô ấy em không xinh đẹp bằng, không có vóc dáng quyến rũ như người ta ... Nhưng anh thấy em đáng yêu hơn nhiều.

- Đáng ghét.

Không biết y khen hay đả kích mình nữa, Lạc Phi hậm hực lại sửa tóc:

- Đừng có xoa đầu người ta, người ta là nữ nhân không phải trẻ con.

- Ha ha ha, muốn có vị nữ nhân thì ăn cho béo trước đã.

- Anh thích nữ nhân béo à?

Trương Thắng cười khanh khách:

- Ít nhất cũng có da thịt chút chứ, trông em như giá đỗ ấy, các chàng trai không thích vậy đây.

- Xì, kệ người ta, tại sao em phải vì nam nhân mà thay đổi chứ, hứ...

Lạc Phi đổi chủ đề, nói chuyện này với tên đầu gỗ như Trương Thắng chỉ chuốc bực vào thân:

- Ông chủ Cừu lén la lét lút hẹn anh, chín phần là đi tìm gái rồi, sao anh không đi.

- Vì em chứ sao?

- Vì em?

Lạc Phi đột nhiên má hồng lên không nguyên cớ, may mà trời tối, nhìn không rõ.

- Anh làm sao mang cái bóng đèn là em theo được, anh đi rồi thì ai đưa em về, em về một mình không yên tâm.

- Chỉ thế thôi à?

Giọng Lạc Phi có hơi thất vọng:

- Chứ còn sao, tuy em như cái giá đỗ ấy, nhưng mà bộ dạng cũng kích thích lắm, đặt biệt là đôi mắt, thêm vào tối lửa tắt đèn, tài xế taxi nhìn không rõ thân hình của em đã nổi lòng dâm dục họa hại em rồi thì anh đi tìm ai mà khóc.

- Anh, anh mõm chó không mọc được ngà voi.

Trương Thắng cười ha hả:

- Em làm anh nhớ tới môt câu chuyện cười, có một cô nữ sinh đi một mình trong đêm tối, đột nhiên có tên lưu manh từ sau nhảy ra ôm lấy, muốn giở trò đồi bại. Cô gái chưa kịp kêu cứu thì tên lưu manh đã nói một câu rồi bỏ đi, khiến cô gái tức xém xỉu.

Lạc Phi ngạc nhiên:

- Cô ta không mừng thì thôi, còn tức cái gì?

Trương Thắng mắt tia ngực Lạc Phi:

- Tên lưu manh chửi : Mẹ nó, đúng là xúi quẩy, sao lại là nam chứ?

- Ha ha ha ...

Lạc Phi phì cười, nhưng cười được mấy tiếng mặt tái đi, làm sao Trương Thắng nói nhìn mình mà nhớ tới chuyện kia:

- Anh, anh, anh chê cười em không có ngực phải không?

- Không có, không có.

Trương Thắng chối bay chối biến:

- Anh kể chuyện cười thôi mà.

Lạc Phi hận ngứa răng ngứa lợi, chỉ là Trương Thắng lái xe, cô không dám hành hung, đột nhiên xe phanh két lại, cô thò đầu ra nhìn:

- Anh làm gì thế?

- Em nhìn kìa.

Lạc Phi nhìn theo tay y chỉ, thấy một cô gái tóc dài đi qua, cái váy cũn cỡn phải hơn đầu gối tới hai gang tay, khoe trọn cặp chân dài nuột nà, tức khí đá y một cái:

- Muốn ngắm mỹ nữ thì tự đi mà ngắm, nếu muốn cho người ta đi nhờ thì cứ việc, bảo em nhìn làm gì? Ái ... Sao đánh em.

Trương Thắng thu tay lại:

- Ai bảo toàn nghĩ linh tinh, em xem, có quán đồ nướng bên đường, bình thường ít thấy, đi đi, chúng ta xuống ăn.

Hai người hớn hở xuống xe, ngồi dưới bóng cây, gọi một chai bia, hai xâu thịt và một đĩa sườn nướng, ăn ngon lành.

- Ừm, tẩm hơi nhiều ớt và gia vị, thơm nhưng mất vị thuần.

Trương Thắng vừa ăn vừa bình phẩm, rót bia cho Lạc Phi:

- Phi Phi, cụng ly nào.

Lạc Phi cầm ly lên, thầm nghĩ, người này hiện gia tài bạc tỷ, đi tới đâu cũng thu hút ánh mắt các cô gái xinh đẹp nhất, thân thể bốc lửa nhất, được phụ vụ chu đáo nhất. Nhưng anh ấy không thay đổi, vẫn là chàng thanh niên nhiệt tình chất phác thẳng thắn.

Đêm nay cũng giống như lần đầu hai người đi ăn với nhau, nhưng so với hôm đó ánh mắt Lạc Phi thêm dịu dàng nữ tính ...

Hai người tiêu diệt tổng cộng 32 xâu thịt, uống hết 3 chai bia, thỏa mãn lái xe về khu phong cảnh Viên Sơn.

Biệt thự của Trương Thắng trang trí theo phong cách tự nhiên phóng khoáng chứ không phải xa hoa, ghế sô pha, đồ gia dụng đều là gỗ, cố gắng để nguyên màu sắc ban đầu không sơn vẽ gì thêm, trông trang nhã gần gũi.

Tầng hai có thư phòng, phòng khách, hai gian phòng ngủ, Trương Thắng và Lạc Phi mỗi người một cái. Trương Thắng đưa Lạc Phi về rồi tạt qua nhà Giám đốc La, hai biệt thự kề sát nhau, y đi tới bên bức tranh, ấn nút xuống thẳng hầm bảo mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.