Trương Thắng ăn vận trang trọng, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, đi đi lại lại ở phòng nghỉ hậu trường, tức tối nói:
- Chu đại tiểu thư tôn kính của chúng ta đâu?
Đây là hội trường đi thuê tổ chức họp báo, phía trước có sân khấu chữ T để người mẫu biểu diễn, thế nên hậu trường dùng bọn họ thay y phục cùng chuẩn bị, vô cùng rộng rãi.
- Cô chủ sắp tới rồi ạ.
Giám đốc La cũng nóng ruột vô cùng, phía trước phóng viên thì thầm bàn tán, di động đã nháy máy mấy lần.
- Xin lỗi mọi người tôi tới muộn.
Một giọng nói ưu nhã truyền ra từ cửa phụ bên cánh gà:
Trương Thắng đưa mắt nhìn, thấy cô gái vóc người thanh thanh, mặc chiếc váy liền thân màu nhũ, bước chân như theo thứ nhịp điệu nào đó, mép váy chớm gối lay động, đủ làm rung rinh những trái tim mềm yếu, mái tóc vấn cầu kỳ kiều nữ quý tộc Pháp, tôn lên cổ thiên nga cao quý.
- Ông chủ, em tới rồi.
Lạc Phi cười nhẹ, ôn nhu đúng mực không tinh nghịch lém lỉnh như mọi khi.
- Phi Phi, em thật xinh đẹp.
Chỉ nhìn lướt qua, không quá chú ý, nhưng Trương Thắng phải thật lòng tán thưởng một câu:
Giám đốc La thở phào, len lén lui ra ngoài, Trương Thắng nhìn thấy, lớn tiếng nói:
- Giám đốc La, đưa điện thoại của ông đây, tôi muốn nói chuyện trực diện với cô ta.
- Không cần điện thoại, em ở đây rồi.
- Anh không nói em ...
Trương Thắng nói tới đó như hiểu ra điều gì, đứng bật dậy, người hơi lảo đảo, lắp ba lắp bắp:
- Em, Phi Phi ... đừng nói …
Lạc Phi hơi hơi nhún mình làm động tác chào:
- Em là Chu Lạc Phi, là ... vợ anh.
Giám đốc La nhanh tay đóng cửa, để lại Trương Thắng đờ đẫn đứng đó như tên ngốc, mất một lúc mới lẩm bẩm:
- Chẳng trách em nói người ta không hoài nghi, em, em ...
Rồi tức giận quát:
- Phi Phi, em ..
- Xuỵt!
Lạc Phi háy mắt, tay đặt bên môi chặn ngang:
- Một quý ông lịch lãm không lớn tiếng với các cô gái, hơn nữa anh nói sẽ không giận em, đừng nuốt lời.
Trương Thắng thở phì phì như con bò tót, hai tay vung vẩy đi quanh phòng, như không biết làm sao thể hiện cảm xúc của mình lúc này, cuối cùng ngồi phịch xuống im lặng, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lạc Phi.
Là Lạc Phi mà không phải Lạc Phi, dung mạo kia vẫn thấp thoáng hình ảnh của Lạc Phi, nhưng khí chất khiến cô thoát thai hoán cốt thành một người hoàn toàn khác.
Bất kể thế nào Trương Thắng không thể liên tưởng cô phục vụ nhí nhảnh, luôn chân luôn tay chạy khắp nơi pha trà rót nước cho mọi người liên hệ với cô gái trước mắt. Không thể liên hệ với cô em gái nhà bên ngáp ngắn ngáp dài trước video, môi còn dính chocolate vứi cô công chúa điển nhã này.
Nếu anh Văn nhìn thấy con gái mình lúc này sẽ vô cùng vui mừng, vì tâm huyết của mình không hề uổng phí.
Từ nhỏ anh Văn đã đưa con gái sang pháp học tập tri thức hiện đại, đồng thời học lễ nghi cổ điển, bao gồm kiếm thuật, cưỡi ngựa, chơi golf, rồi âm nhạc, hội họa, vũ đạo. Nhờ người bạn bên Pháp của mình thường xuyên đưa Lạc Phi tới những hoạt động xã giao long trọng.
Với một quý tộc mà nói, có thể không cần kiến thức chính trị, có thể không có đầu óc kinh doanh, nhưng quyết không thể thiếu tu dưỡng nghệ thuật.
Anh Văn là người Trung Quốc truyền thống, trọng nam khinh nữ, không cho rằng nữ nhân có thể điều hành cả gia tộc lớn, cũng là người rất cưng con gái, không muốn con mình làm việc vất vả này. Vì thế muốn tìm con rể vừa ý, còn con gái thành nữ chủ nhân hợp cách.
Một cô gái được bồi dưỡng, hun đúc từ nhỏ như thế, cho dù ở xã hội thượng lưu Châu Âu cũng không bới móc chút nào. Thế nên khi Lạc Phi không chút che dấu nào thể hiện toàn toàn những tinh hoa mình học được, chàng công nhân Trương Thắng không chấn kinh mới là lạ.
Trương Thắng ngồi đó, muôn ván lời nói không biết nói gì, mỗi lần nhìn Lạc Phi lại có kích động muốn đưa tay vò rối mái tóc kia, tức chết mà.
Lạc Phi vẫn cười ôn nhu điềm đạm, giống thục nữ mới gặp nhau lần đầu.
- Khụ, hai người ... Nói chuyện xong chưa? Phóng viên nóng ruột rồi.
Giám đốc La gõ cửa thò đầu vào, cười hơi chột dạ:
- Ông ..
Trương Thắng đứng bật dậy, lừa y như thế, cũng có phần của lão này:
Giám đốc La biết khôn, nói xong là chuồn mất.
Lạc Phi bước đi như lướt trên mặt đất, tự nhiên khoác lấy tay Trương Thắng, chớp mắt cười:
- Diễn xuất bắt đầu rồi chồng của em.
Lửa giận của Trương Thắng bị sự ôn nhu như nước của cô tưới lên, làm không phát ra được, y hừ một tiếng xỉa tay vào chóp mũi Lạc Phi, lẩm bẩm:
- Về rồi anh tính xổ với em.
- Hi hi ...
Tiếng cười có chút tinh nghịch này thiếu đi vài phần vị thục nữ.
***** *****
Trên buổi họp báo, Trương Thắng chính thức tuyên bố đính hôn với Chu Lạc Phi, đồng thời sẽ kết hôn sau một tháng.
Hiện giờ Trương Thắng là chàng trai độc thân có giá nhất ở Thâm Quyến, nhất là sau khi thao tác thành công trở thành chủ tịch một công ty niêm yết, tiếng tăm càng lớn. Trước kia trong giới nhiều người có ý muốn giới thiệu thân thích nữ cho y, nhưng y đều khéo léo từ chối, thậm chí rất hiếm ra vào những chỗ nam nhân ưa thích, đâm ra thậm chí có tin đồn y là gay.
Không ngờ bạn gái thần bí của y xuất hiện, làm không ít trái tim pha lê của các thiếu nữ đổ vỡ.
Đồng thời một phú hào trẻ có bạn gái không phải là người chủ trì nổi tiếng, không phải ngôi sao màn ảnh hay người mẫu, cũng không phải liên hôn với phú hào, làm phóng viên rất hứng thú, thế là câu chuyện se sẻ hóa phượng hoàng đang ấp ủ trong lòng họ.
- Ha ha ha, cậu Trương, bảo mật tuyệt thật, té ra bạn gái cậu là người lúc nào cũng kè kè bên cạnh, chả trách, chả trách ...
Ông chủ Cừu là người nghi ngờ phát tán tin y bị gay chứ ai, lúc này mới vỡ lẽ:
- Chồng kinh doanh, vợ thư ký, chậc, bội phục thật. Quả nhiên không hổ có con mắt tinh tường, cô Lạc Phi thường ngày kín đáo tránh chú ý, hôm nay mới biết khí chất xuất chứng như vậy.
Trương Thắng liếc nhìn Lạc Phi ở đằng xa, cô đứng giữa đám vợ con phú hào, nói cười ung dung trấn tĩnh, thầm nghĩ cô ấy đúng là quý tộc.
- Tiểu Trương, chúc mừng, chúc mừng, đúng là đôi người ngọc.
Phó thị trưởng Mạnh cười híp mắt đi tới:
Đủ lời chúc tụng, tán thưởng, Lạc Phi hôm nay biểu hiện vô cùng xuất sắc, thêm vào hai người họ lúc nào cũng như hình với bóng, còn ai có thể nghi ngờ gì?
Tiệc rượu kết thúc, đôi vợ chồng trẻ nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán của giới thượng lưu Thâm Quyến lên xe về biệt thự.
Trương Thắng vừa lên xe đã dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Xe đi rất lâu, Lạc Phi có chút hồi hộp kéo góc áo Trương Thắng, tới gần gọi nhỏ:
- Này!
- Ừm?
Trương Thắng ngửi ngay thấy hương thơm dễ chịu, là nước hoa cực kỳ cao cấp:
- Mệt à?
- Ừ.
Trương Thắng chỉ đáp đơn giản:
- Rất mệt.
- Vậy anh nghỉ đi.
Về tới biệt thự, hai người đứng trong phòng nhìn nhau, vẻ mặt đều cổ quái.
Buổi sáng đi ra bọn họ là ông chủ và thư ký, bây giờ quay về liền trở thành vợ chồng sắp cưới, biến hóa như hài kịch đó làm không ai thích ứng được.
Cuối cùng Trương Thắng là người ra tay trước, đi tới vò mái tóc của Lạc Phi, làm nó loạn trung hết cả lên, khiến Lạc Phi la hét đấm đá y mới thôi, nhìn Lạc Phi căm tức sửa lại tóc, Trương Thắng hả hê lắm.
- Đi loanh quanh nói chuyện vớ vẩn với bọn họ suốt cả ngày, khát khô cả cổ, pha cho anh ấm trà.
Trương Thắng cố gằng dùng ngữ khí nhất quán với cô em gái thư ký, nay là vợ chưa cưới:
- Em đi? ... Anh vẫn coi em là thứ ký của anh sao?
Trương Thắng nơi lỏng ca vát, liếc cô một cái, nở nụ cười gian tà:
- Nói thế em thích loại thân phận khác hơn, muốn làm trọn nghĩa vụ đó?
Vừa nói vừa đi tới gần, ánh mắt nhìn qua những điểm nhạy cảm trên cơ thể Lạc Phi.
- À ... Ông chủ mời ngồi, em đi pha trà.
Lạc Phi nói dứt lời xoay người chạy đi như một làn gió:
Trương Thắng cười lớn, thục nữ là để cho người khác nhìn, nếu về nhà vẫn bày ra vẻ quý tộc thục nữ thì không cách nào sống nổi nữa rồi, Lạc Phi, vẫn là Lạc Phi đó.