Tiểu Lộ không nhận ra Tiểu Thôn Nhất Lang, vì hôm đó và hôm nay Tiểu Thôn ăn mặc hoàn toàn khác với hôm sinh nhật Từ Hải Sinh, mà cô lại căn bản không chú ý tới ông ta, chẳng có ấn tượng gì.
- Đây là chủ tịch Tiểu Thôn, còn đây là thư ký Trần và cô Trịnh.
Quan Tiệp Thắng vô cùng khách khí, không chỉ vì Tiểu Thôn thế lực hơn, quan trọng là nghe nói Tiểu Thôn tới Trung Quốc làm ăn lớn, ông ta rất muốn tham gia, hiện ở tổng công ty, ông ta đang thất thế, bị đầy tới vùng đông bắc này hơn hai năm mà không có ý để ông ta về, nên nóng lòng có thành tích thể hiện mình.
Tiểu Thôn rất giảo hoạt, thấy Tiểu Lộ hoàn toàn không nhận ra mình, lời định nói liền nuốt vào, khách khí chào:
- Cô Trần, cô Trịnh, はじめまして, どうぞよろしく lần đầu gặp mặt mong được chiếu cố nhiều hơn.
Chỉ là tới tên Tiểu Lộ thì khom người xuống.
Mỹ Chi Tử quỳ bên bàn cũng đứng lên, thấy Tiểu Thôn lại cung kính với một cô gái như thế thì ngạc nhiên nhìn Tiểu Lộ, thoáng hiểu ra được.
- Vâng, chào ngài.
Tiểu Lộ không cần phiên dịch cũng biết là chào mình, vội cúi đầu chào lại:
Mọi người hàn huyên xong liền ngồi xuống quanh bàn, phục vụ bê từng cái bàn gỗ với chén bát nhỏ đặt lên tấm nệp, bát gỗ sơn son, đĩa cái bằng sứ trắng, cái bằng gỗ, chứa rất nhiều loại đồ chấm.
Tiểu Thôn vắt chanh lên miếng cá tuyết, tự mình đưa cho Tiểu Lộ, nói bằng tiếng Nhật:
- Không cần khách khí, mọi người ăn đi.
Mỹ Chi Tử là chủ quán, nhưng vì Tiểu Thôn Nhất Lang thân phận không tầm thường nên hôm nay làm phiên dịch kiêm phục vụ, lần lượt rót rượu cho mọi người, đầy cả chén.
Giám đốc Quan biết tính Tiểu Lộ, cười nói:
- Tiểu Lộ, cô đừng lo, tuy đây là rượu trắng, nhưng nhẹ lắm, có thể thử một chút.
- Vâng!
Tiểu Lộ hơi khom người nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, thấy vị thanh thanh ngòn ngọt, không hề nặng nên yên tâm.
***
Cùng lúc đó, Trương Thắng và vài người bạn hẹn nhau ở một quán bar, quán bar này nằm trong ngõ trên đường Hoa Hồng, bề ngoài rất thường, nhưng đi vào trong mới thấy được phong thái thực sự, trên tường là bức tranh Châu Âu, ánh đèn êm dịu, bảy tám cái bàn xếp cách khá xa nhau, âm nhạc phát ra từ đĩa hát rất cổ rồi, không trung phiêu đãng tiếng hát êm tai, không nghe ra là hát gì, nhưng cảm giác hơi ưu thương.
Tần Nhược Lan vừa vỗ nhẹ đùi, vừa khẽ ngâm nga theo nhạc.
Trương Thắng hỏi:
- Sao hả, mọi người thấy có nên đầu tư không? Ba người gộp lại thành Gia Cát Lượng, mà chúng ta lại có bốn.
Tần Nhược Lan giơ tay:
- Đừng đừng đừng, đừng tính tôi vào, tôi là nữ nhân, chỉ đi uống rượu, không làm Gia Cát.
Tiêu Từ ngạc nhiên ngó quanh:
- Ai đó suốt ngày đòi nam nữ bình đẳng, có phải chị ấy không?
Tần Nhược Lan cầm đũa gõ đầu hắn, với ba đứa đàn em này cô thích gì làm nấy, không cố kỵ gì hết.
Lý Hạo Thăng trầm ngâm:
- Cái ngành này em không quen thuộc, song cũng hiểu một chút, than là vàng đen, nhiều nông dân trước kia bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vì trước kia không ai dám nhận bao thầu nghề này, giờ đều thành công chủ lớn, lợi nhận không cần bàn cãi. Có điều bây giờ với nhảy vào ngành này có không ít cái khó, anh nói giấy phép họ đủ rồi, em tin, với ảnh hưởng của Trương Bảo Nguyên làm được điểm này không hề khó. Song chúng ta cần tìm hiểu xem nó là mỏ mới hay cũ, mỏ cũ, đầu tư ít hơn, tất nhiên lợi ích cũng không còn lớn, nếu là mỏ mới có thể cân nhắc.
Tiêu Tử nghĩ khác:
- Đây là cơ hội tốt, đầu tư vào mỏ than, dù không kiếm được cũng khó mà lỗ, cùng lắm chuyển thầu cho người khác. Hơn nữa theo Trương Bảo Nguyên mà nói có cái lợi, vì làm mỏ than thế nào cũng có khoản chi tiêu màu xám.
Trương Thắng tối kỵ kinh doanh dính líu chuyện phạm pháp, cảnh giác hỏi:
- Ý cậu là gì?
- Làm ăn mà anh, đâu phải đóng cửa kiếm tiền, phải lo lót bốn phương chứ. Ví như nghề này, nếu anh muốn làm ăn đàng hoàng, không có thế lực đen nào chống lưng thì anh phải quan hệ tốt với dân bản địa, nếu không bọn họ lấy cớ ảnh hưởng môi trường sinh sống gây khó dễ, nên ít nhất than nấu cơm sưởi ấm gì đó, anh phải cung ứng miễn phí, tết nhất có ít gạo thịt nữa, đương nhiên nếu là tiền mặt thì họ càng hoan nghênh. Còn cán bộ thôn, chính quyền cũng cần phải đấm mồm đấm miệng, có sự kiện lớn nhỏ phải tài trợ, như thế có sự cố chính phủ mới đứng về phía chúng ta, mà cơ quan chính phủ dính tới ngành này có thuế vụ, an toàn, môi trường, cảnh sát, rất nhiều ...
- Trương Nhị Đản có quan hệ với nhân vật cả hai giới hắc bạch, có ông ta những khó khăn kia đều được giải quyết, cơ hội tốt như vậy sao không dùng?
Trương Thắng gật đầu, nhưng vấn đề này y đều đã nghĩ tới rồi, hơn nữa y chỉ tham dự cổ phần, không phải người kinh doanh, có vấn đề thì cũng không dính líu nhiều tới y. Nếu chọn đối tác, Trương Nhị Đản là người rất được, ông ta coi trọng tín nghĩa, nhìn thủ đoạn xử lý đứa cháu ngoại Sở Văn Lâu là thấy. Hợp tác với người như thế, ít nhất không lo bị đâm sau lưng.
- Các cậu ít tuổi hơn tôi, nhưng có kinh nghiệm hơn, các cậu đã thấy đây là cơ hội tốt, vậy tôi đủ tự tin rồi. Theo tài liệu tôi điều tra được, mỏ than sản lượng tầm 40 - 50 tấn, với giá 1.5 đồng, mỗi năm trừ đi chi phí màu xám như Tiêu Tử nói, lợi nhuận thuần khoảng 50 triệu.
Tần Nhược Lan nâng ly lên:
- Wow, 50 triệu cơ đấy, con số thật ghê gớm, nghe nói kỳ hoàn vốn là hai năm, giả sử hai năm sau anh cố số tiền này, anh định làm gì? Trừ kinh doanh kiếm tiền thì anh có lý tưởng gì? Anh phát tài lớn rồi, giờ đã có điều kiện theo đuổi ước mơ của mình.
- Tôi sẽ ...
Trương Thắng chợt nhận ra, mình chẳng biết, y vốn sống kiếm bữa nào hay bữa nấy, cho nên chỉ muốn có cơ sở kinh tế vững vàng sống tốt hơn, mục tiêu đó y đã đạt được rồi. Nhưng mình đang làm gì thế này, suốt ngày vắt óc nghĩ cách kiếm tiền nhiều hơn nữa, tới mức bỏ bê cả bạn gái, gia đình, kiếm tiền chỉ để kiếm được nhiều tiền hơn ..
- Lý tưởng à? Không có, tôi muốn sống tốt hơn, chiếu cô cho cha mẹ và em tôi, giờ đã làm được rồi. Ban gái tri âm cũng có, phải, quên mất đấy, cuối năm nay tôi kết hôn, mọi người nhất định phải tới đông đủ.
- Thật sao, anh làm công tác bảo mật ghê gớm quá, chị dâu trông thế nào, nhất định xinh đẹp lắm phải không?
Ba tên kia tức thì nhao nhao cả lên:
- Nói ra anh thật tệ, sắp kết hôn mà tới giới thiệu cho bọn em gặp mặt một lần cũng không có, phạt phạt, uống liền ba cốc.
- Được, tôi nhận, cái này là lỗi của tôi, bận rộn quá nên quên báo với mọi người.
Trương Thắng vui vẻ rót đầy ba cốc bia, uống liền một lèo hết sạch, thở một hơi nói:
- Cô ấy cũng có sự nghiệp riêng mà, như tối nay tôi rủ cô ấy tới ra mặt mọi người, nhưng cô ấy cũng bận đi xã giao.
Tiêu Tử bất mãn:
- Anh thật là, tuy anh chưa phải đại phú quý, nhưng cũng kinh tế thoải mái rồi, sao để chị dâu vất vả như thế?
- Không phải đâu, tôi không muốn đặt cô ấy bên cạnh như bình hoa, vì mình có tiền mà muốn bạn gái phải lệ thuộc vào mình sao? Đợi khi kết hôn rồi, tôi sẽ khuyên cô ấy tới công ty giúp đỡ, nếu cô ấy không đồng ý, cũng được, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy. Sự nghiệp và hôn nhân, gia đình không hề mâu thuẫn, cô ấy còn trẻ, bắt cô ấy chuyên môn làm bà nội trợ ru rú ở nhà à?
Lý Nhĩ gật gù:
- Anh suy nghĩ rất cởi mở, bạn gái anh có phúc thật.
Trương Thắng không che dấu nụ cười thỏa mãn ngọt ngào, đám Tiêu Tử lại trêu chọc thêm một chập nữa.
Mấy người họ cười đùa nhốn nháo, không để ý rằng Tần Nhược Lan nãy giờ bỗng nhiên không nói gì cả, đầu hơi xuống, như đang tìm cái gì đó.