Mạc Diễm ở phiá trên cũng vẫn luôn chú ý tới trên người An Tâm nên nhạy cảm phát hiện ánh mắt cô nhìn anh, không đúng, là nhìn anh cùng Hồ Khải có
chút quỷ dị.
Mạc Diễm không biết là An Tâm nhìn anh cùng Hồ Khải quỷ dị như vậy là
bởi vì ảnh của hai người bị fan trên mạng pts ra các loại hôn môi cùng
cảnh giường chiếu.
An Tâm cảm thấy sau khi xem được ảnh này về sau cô sẽ không thể cùng Mạc Diễm hôn thoải mái được.
Sau khi nghi thức mở máy kết thúc là đến thời gian nghỉ ngơi, An Tâm lần đầu tiên ăn cơm hộp ở đoàn phim, thấy cũng không tệ lắm.
Cơm nước xong nghỉ ngơi một tiếng, Mạc Diễm và Hồ Khải đã thay xong đồ
hóa trang, hai người cùng nhau quay một phân đoạn nhỏ sau khi khai máy.
Cảnh này không quá phức tạp nên hai người quay một lần liền qua, xem như điềm tốt sau khi mở máy.
Quay hết một cảnh này, đạo diễn còn muốn an bài một số chuyện nên không
chuẩn bị quay cảnh khác. Để cho tất cả diễn viên đến chỗ của phó đạo
diễn để lấy bảng lịch trình quay rồi tất cả mọi người có thể tan việc.
An Tâm chuẩn bị đi lấy bảng biểu thì thấy Lưu Vân mang theo túi đến đưa
một tờ cho cô “Tâm tỷ, em có lấy một tờ lịch trình đến cho chị đây.”
An Tâm nói cám ơn, nhận lấy xem những khoảng thời gian nào cô phải ở đoàn phim.
“Tâm tỷ, tháng này và tháng sau hầu như mỗi ngày chị đều phải đến đoàn
phim, bất quá ba tháng sau là quay cảnh chiến tranh, chị chỉ phải ở lại
vài ngày còn đâu là không phải diễn.” Lưu Vân rất chuyên nghiệp giúp An
Tâm theo dõi lịch trình, sau đó nhanh chóng nói lại với cô thời gian có
cảnh diễn cần đến đoàn phim trình diện, còn lại bỏ qua những lúc không
có phân diễn.
“Bây giờ chủ yếu quay tại chỗ này, cuối tuần sẽ đến thành phố F quay.”
An Tâm nhớ kỹ những tin tức Lưu Vân nói, rồi cô ấy nói với cô chuyện
khác nữa.
“Tâm tỷ, lúc nãy Giản tỷ có nói không thể tới đón chị được, kêu em gọi taxi tới…”
Lưu Vân còn chưa nói hết, điện thoại di động đã vang lên, Lưu Vân nghe
điện thoại xong cao hứng nói với An Tâm “Tâm tỷ, trợ lý của Mạc thiên
vương hỏi chúng ta có muốn đi cùng xe với bọn họ vào nội thành không?”
An Tâm biết vì sao Lưu Vân cao hứng như vậy, bởi vì bọn họ nếu không đi
nhờ xe trợ lý của Mạc Diễm thì hai người họ sẽ phải tự gọi xe đi, vừa
tốn kém không nói còn phải đợi ở chỗ này nữa.
“Tâm tỷ, chúng ta có ngồi xe của họ không?” Lưu Vân hỏi An Tâm, An Tâm không cự tuyệt mà gật đầu đồng ý.
Đến ngoài bãi đỗ xe, An Tâm nhìn thấy Mạc Diễm và vài người phụ tá của anh đang đứng trước hai cái xe.
An Tâm cùng Lưu Vân vừa đi vào, trợ lý Từ Kiệt của Mạc Diễm tươi cười
hỏi hai cô muốn tới chỗ nào trong thành phố. Lưu Vân và An Tâm nói địa
chỉ, Từ Kiệt rất nhanh liền an bài “Tiểu Lưu, cô ngồi cùng xe với chúng
tôi đi, Diễm ca và An tiểu thư thuận đường nên An tiểu thư sẽ ngồi xe
Diễm ca.”
“Lên xe!” Sau khi Từ Kiệt an bài tốt, Mạc Diễm lãnh đạm nói với An Tâm, xoay người ngồi vào xe mà hôm nay anh đi đến.
An Tâm nhìn nhìn Lưu Vân, Lưu Vân phất phất tay với cô nói tạm biệt, An Tâm cũng ngay lập tức ngồi vào bên cạnh chỗ phó lái.
“Thắt dây an toàn vào đi” Lời này của Mạc Diễm cùng giọng điệu lãnh đạm ban nãy căn bản là hai cái trái ngược.
Thấy An Tâm còn đang ngẩn người, Mạc Diễm nhìn sang bên phó lái, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, xong việc còn không quên hôn nhẹ lên môi cô.
“Tối nay muốn ăn gì?” Mạc Diễm vừa lái xe vừa hỏi, An Tâm lắc đầu bày tỏ không có ý kiến, Mạc Diễm liền kêu An Tâm đến chỗ ở của anh ăn bữa tối.
An Tâm không cự tuyệt, Mạc Diễm gọi điện cho dì giúp việc ở lại làm thêm giờ, kêu dì ấy làm bữa tối muộn một chút lại về.
Dọc theo đường đi Mạc Diễm không vội hỏi An Tâm vì sao không muốn công
khai chuyện tình của hai người mà cùng An Tâm tán gẫu vài câu. Hiểu rõ
những sở thích của cô là việc anh cảm thấy quan trọng hơn.
Khi hai người trở lại nhà Mạc Diễm, dì giúp việc đã rời đi, hai người
cùng nhau ăn bữa tối đơn giản lại cùng nhau dọn dẹp chén dĩa. Mạc Diễm
kéo An Tâm ra ngoài phòng khách ngồi lên ghế salon mới bắt đầu hỏi cô
chuyện công khai tình cảm.
“Em lo lắng fan của anh sẽ công kích em sao?” Mạc Diễm kỳ thật cũng
không dám chắc nếu biết được anh đang yêu đương thì fan của anh sẽ không nháo.
“Ách...Cái này em không nghĩ đến, bọn họ sẽ ở trên mạng mắng chửi em
sao? Trên thực tế sẽ công kích em sao?” An Tâm nghe Mạc Diễm nói như vậy mới nhớ tới chuyện lúc trước cô suy tính, cô thế mà lại quên mất hội
fan của Mạc Diễm có sức mạnh cùng với số lượng to lớn.
Mạc Diễm xem bộ dáng ngây ngốc của An Tâm thì không nhịn được cười đem
cô ôm ngồi lên đùi anh. An Tâm thấy không quen muốn cự tuyệt, Mạc Diễm
liền nói bên tai cô “Chúng ta bây giờ là người yêu, bạn trai ôm bạn gái
là chuyện thiên kinh địa nghĩa*.”
*thiên kinh địa nghĩa: chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
An Tâm nghe anh nói có nghĩa có lý như vậy liền không giãy giụa nữa mà ngoan ngoãn đỏ mặt để cho anh ôm.
“Khụ, đầu tiên em không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện của
chúng ta là vì cảm thấy thân phận của hai chúng ta chênh lệch quá nhiều. Nếu biết em và anh quen nhau sẽ có rất nhiều người nghĩ là em muốn dựa
vào anh để nổi tiếng. Em chỉ mới cùng anh quay 1 cái MV mà hai chúng ta
đã ở cùng nhau, hiện tại lại đang quay ‘Hán Sở’, em cảm thấy nếu hai
chúng ta buộc cùng một chỗ thì với danh tiếng của anh chắc chắn sẽ mang
đến cho em rất nhiều hào quang. Đến lúc đó chỉ bởi vì em là bạn gái của
anh có khả năng có thể tiếp đến rất nhiều hoạt động cùng vai diễn, đây
không phải là cái em muốn, em thích anh, ở cùng một chỗ với anh chỉ bởi
vì thích, không có ý muốn nhờ vậy mà nổi tiếng hay gì khác.”
Mạc Diễm nghe được An Tâm nói thích anh liền không nhịn được hung hăng
hôn cô một ngụm. An Tâm đẩy anh một cái anh mới thu liễm tâm tình, ôm
chặt cô tiếp tục nghe cô nói.
“Chúng ta đợi thêm nửa năm nữa, nửa năm sau nếu như chúng ta còn cùng
một chỗ thì đến lúc đó tình yêu của chúng ta cũng không cần che giấu.
Lúc đó danh tiếng của anh mặc dù vẫn có ảnh hưởng tới em nhưng không còn là ảnh hưởng tới quan hệ lợi ích nữa.”
“Tại sao lại là nửa năm, nửa năm sau em muốn làm gì?” Mạc Diễm nghi hoặc hỏi, An Tâm nói cho anh biết “Nửa năm sau là đến hạn hết hợp đồng, em
không muốn tiếp tục làm nghệ sĩ, em muốn là một người bình thường. Đến
lúc đó có công khai tình cảm thì những băn khoăn bây giờ cũng sẽ không
còn nữa.”
“Em muốn rút khỏi giới giải trí?” Mạc Diễm có chút ngoài ý muốn với
quyết định của An Tâm, An Tâm cười nói với anh “Em thấy được em không
thích hợp trong giới giải trí, lúc trước tiến vào đây cũng không phải là thực tâm mong muốn, cảm giác với nó cũng không nhiều. Từ nhiều năm
trước em vẫn muốn sống tại một trấn dân cư nhỏ, ở đó mua một phòng nhỏ,
nuôi một con mèo hoặc một con chó nhỏ, thỉnh thoảng vác ba lô đi du
lịch, sống cuộc sống nhàn nhã. Cho nên dự tính hợp đồng vừa hết em sẽ đi đến huyện Y, chỗ mà em nhắm tới đã lâu, phòng ở ở đó em đều đã xem tốt
rồi.”
Mạc Diễm nghe An Tâm nói đến cuộc sống mơ ước, cũng không để ý chuyện An Tâm có muốn hay không rút khỏi giới giải trí.
“Phòng ở đều xem tốt, xem ra A Tâm đã muốn đi lâu rồi!” Mạc Diễm sờ sờ
hai mắt sáng long lanh của An Tâm khi nhắc đến huyện Y “Vậy chuyện tình
của chúng ta đợi đến khi em kết thúc hợp đồng rồi công bố, kỳ thật như
vậy cũng tốt, đến lúc đó em tránh đi truyền thông đến nơi khác, sẽ không bị họ quấy rầy. Em là người ngoài ngành khi ở cùng một chỗ với anh đích xác so với việc là nghệ sĩ tự tại rất nhiều, cũng ít bị công kích hơn.”
Giới giải trí đối với chuyện tình cảm hà khắc rất nhiều, chỉ cần một bên so với người kia không có danh tiếng sẽ bị mọi người công kích là mượn
danh, cũng không quản xem họ có thật lòng hay không.
Lúc trước Mạc Diễm còn lo lắng khi anh cùng An Tâm ở cùng một chỗ, công
khai tình cảm An Tâm sẽ phải chịu nhiều điều tiếng. Hiện tại An Tâm lại
nói muốn rút khỏi giới giải trí, Mạc Diễm ngẫm lại điều này cũng tốt, về sau anh chỉ phải chú ý nhiều hơn việc riêng tư để bảo vệ An Tâm, cuộc
sống của cô cũng sẽ không bị truyền thông quấy rầy.
“Trước anh còn muốn vì em tranh thủ thêm vai diễn, làm cho em càng thêm
nổi tiếng hơn, không nghĩ tới em không còn muốn ở trong vòng tròn này.”
Mạc Diễm ôm An Tâm đem chuyện trước đây anh vì cô tranh thủ vai Ngu Cơ.
An Tâm lúc này mới biết được là do ‘Sếp’ cấp cho cô cơ hội.
“Anh biết không, bởi vì anh cho em cơ hội này, hiện tại em không biết
phải nói chuyện nửa năm sau với người đại diện như thế nào.” An Tâm nhịn không được nhéo lên gương mặt tuấn tú của Mạc Diễm, chỉ là bấm một cái
đã thấy xúc cảm rất tốt, không khống chế nổi tay cấu thêm vài cái tỏ vẻ
‘oán giận’.
Mạc Diễm quả thật không biết chuyện này cho nên hôn hôn lên người cô, sau đó cùng An Tâm nói xin lỗi.
“Lúc ấy anh chỉ muốn em gia nhập đoàn phim để chúng ta có thể sớm chiều chung đụng, từ từ bồi dưỡng tình cảm.”
“Nguyên lai là anh tâm hoài bất quỹ*!” An Tâm nghe vậy khẽ cười, Mạc
Diễm tựa sát vào cô nói “Đúng vậy, anh đối với em đều là tâm hoài bất
quỹ!”
*tâm hoài bất quỹ: lòng dạ bất chính, không ngay thẳng, có âm mưu.
Mạc Diễm nói xong liền cúi xuống hôn trụ An Tâm, chờ hai người hổn hển
tách ra, An Tâm mới hỏi anh “Chúng ta tiến triển có phải quá nhanh hay
không?” Mới xác định được một ngày nhưng là hôn rất nhiều lần.
“Nhanh sao?” Mạc Diễm nhíu mày, anh còn cảm thấy có chút chậm đó. Nếu
không phải sợ dọa đến An Tâm anh còn đang mơ tưởng hai người không cần
lui tới một tuần lễ liền đi kết hôn, sau đó có thể hợp pháp mà thân mật.
Đàn ông mà, đối với người phụ nữ mình thích lúc nào cũng không khống chế được mà có chút ít tà niệm.
Khi thực yêu một người, lại được đối phương đáp lại thì chuyện thân mật
sẽ như bị nghiện thuốc, biết là độc nhưng tùy thời tùy chỗ đều muốn thân qua, huống chi đối phương lại không có độc, thân mật chính là các loại
hương vị ngọt ngào. Cho nên bản năng thân thể là ngừng cũng không ngừng
được đối với người yêu làm ra động tác ôm ấp.
“Trước kia anh có thấy được hai người yêu nhau, không lúc nào là không
dính cùng một chỗ, khi đó còn cảm thấy như vậy thì ngán chết. Hiện giờ
sau khi ôm em mới biết được cảm thụ của bọn họ lúc đó” Mạc Diễm vừa ôm
cô vừa ở bên tai cô lẩm bẩm.
An Tâm giương mắt nhìn Mạc Diễm một cái, Mạc Diễm nhìn cô bị hôn môi làm cho hai mắt còn ngập nước liền không nhịn được lại cúi xuống hôn cô.
Chờ khi An Tâm trở về nhà môi đều sưng hết lên, Mạc Diễm ngại ngùng sờ
sờ mũi, hôn lên trán An Tâm một cái rồi nói “Ngủ ngon, sáng mai anh tới
đón em.”