Edit: kaylee
Beta: Tiểu Phong Tranh
Gần đây An Nguyên cảm thấy Hạ Noãn rất khác thường.
Kể từ khi bị đạp một cước kia, An Nguyên giống như mở ra cửa lớn của thế giới mới, cũng vì thực hiện dục vọng muốn bị S (bị ngược đãi, bị ‘đè’) của mình mà một đi không trở lại. Lúc An Nguyên bắt nạt Hạ Noãn, mà Hạ Noãn ẩn nhẫn căm tức nhìn anh, anh cảm thấy bắt đầu từ đuôi xương sống của mình có một cảm giác rùng mình chạy thẳng lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, trong lòng vui sướng cho rằng cách lúc mình bị quất đã không xa. Nhưng mà bắt đầu từ khi nào, anh cảm thấy phản ứng của Hạ Noãn rất không thoải mái?
Bắt đầu từ một ngày nào đó, cho dù anh bắt nạt Hạ Noãn như thế nào, Hạ Noãn cũng không dùng cái loại ánh mắt hận không thể lột da rút gân anh kia lườm anh, thay vào đó chính là đôi mắt nhỏ ứa lệ đáng thương làm cả người anh nổi một tầng da gà. Đôi khi mình bắt nạt tàn nhẫn, Hạ Noãn cũng không trở mặt, chỉ là giọng điệu mang theo nghẹn ngào kêu một câu “Chán ghét!”.
……
Ôi, ta giết! Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?!
Cho dù lúc mình bắt nạt Hạ Noãn có rất nhiều người bênh vực kẻ yếu vì cô, giận dữ chỉ mình hô to “Tra nam” (nam cặn bã, xấu xa). Nhưng mà mình hoàn toàn không vui, ông đây muốn được Hạ Noãn mắng! Muốn được Hạ Noãn đánh!
Trời ạ, chẳng lẽ nói, lúc Hạ Noãn bị người khác bắt nạt phản ứng của cô ấy chính là như vậy? Phần ưu thế được cô mắng được cô đá độc nhất của mình đã rốt cuộc không trở lại?
Chẳng lẽ mình thất tình?!
“Oa, oa ô ~”
An Nguyên ngậm kem cây không được vừa lòng đứng ở một góc khuất trước cửa tiểu khu, bên tai lại truyền đến tiếng kêu vô cùng vui sướng. Anh quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một con chó ngu xuẩn tên là Nhị Quyển đang hưng phấn đuổi theo cái đuôi của mình xoay vòng vòng ở một bên.
An Nguyên biết, lúc Nhị Quyển gặp được chuyện gì đó làm nó vui vẻ nó sẽ xoay vòng vòng như vậy.
Lúc này con chó ngu xuẩn kia xoay nhanh như vậy, xem ra dáng vẻ không được như ý của mình lấy lòng nó thực tốt. An Nguyên vuốt cằm nghĩ dẫm cái đuôi của nó, hay là mua một chuỗi thịt nướng vô cùng cay cứng rắn nhét vào trong miệng nó đây……
Chờ, chờ một chút!
An Nguyên cảm thấy có ánh sáng gì đó chợt lóe lên ở trong đầu, cùng lúc đó Nhị Quyển dừng động tác chuyển động thân chó của mình.
……
“An Nguyên……” Trên trán Tống Kỳ treo hắc tuyến rõ ràng, nhìn bạn chơi từ nhỏ cùng nhau lớn lên của mình trước mặt im lặng không còn lời gì để nói.
“Ừ, làm sao vậy?”
An Nguyên xé túi kem cây thứ ba trong hôm nay của mình, nhét kem cây vào miệng mình, mơ hồ không rõ trả lời Tống Kỳ.
“Cậu làm cái gì với Nhị Quyển? Còn có không phải nói hôm nay muốn mình phụ đạo cậu bài tập lớp 12 sao, vì sao mang Nhị Quyển đến đây? Hạ Noãn có biết không?”
“Cho nó chút đồ ăn mà thôi. Đúng vậy, nói đề này, nói đề này, còn có đề này mình không biết. Mình bắt cóc nó. Biết.”
An Nguyên vừa mở sách bài tập của mình ra, vừa chỉ cho Tống Kỳ xem đề mình không biết, đồng thời cẩn thận tỉ mỉ trả lời vấn đề của Tống Kỳ.
“…… Thù hận giữa cậu và Nhị Quyển đã tới trình độ bắt cóc nó mới có thể giải quyết rồi sao?”
Tống Kỳ nhận sách bài tập của An Nguyên, đồng thời hắc tuyến trên trán lại gia tăng thêm một tầng. Đột nhiên động tác trên tay dừng lại, hoảng sợ vỗ bàn đứng dậy.
“Không phải cậu muốn làm nó thành lẩu thịt chó để hả giận chứ?! Nó chỉ là đi tiểu lên đồ chơi của cậu khi còn nhỏ vài lần mà thôi! Tuy rằng còn có một lần nó muốn ị phân trên quần áo của cậu, nhưng mà đã bị mình ngăn cản rồi!”
Nghe xong Tống Kỳ nói, thân thể An Nguyên cứng đờ trong nháy mắt, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lộ ra tươi cười sáng lạn.
“Hả? Mình nói như thế nào trên món đồ chơi của mình có mùi thối, còn tưởng rằng là vì để lâu ở bên ngoài, không nghĩ tới thì ra là nó làm nha ~”
An Nguyên vẫn duy trì tươi cười sáng lạn nhìn về phía con chó ngu xuẩn nằm ngay đơ ở trong góc, hình như Nhị Quyển cảm nhận được nguy hiểm, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy, thậm chí dùng móng vuốt che lại đầu, dáng vẻ “Mi không nhìn thấy ta”.
“…… Cậu không biết?”
“Mình không biết nha ~”
“Vậy cậu bắt cóc nó làm gì?”
“Dụ Hạ Noãn lại đây.”
“…… Cậu trực tiếp kêu cậu ấy tới không phải được rồi sao?”
“Nhưng mà như vậy cô ấy sẽ không tức giận, cũng sẽ không mắng mình nha ~”
“…… Vì cái gì muốn cậu ấy tức giận, muốn cậu ấy mắng cậu?”
“Bởi vì mình thích cô ấy ~”
“…… Mẹ nó! Cậu là M à?! (╯‵□′)╯︵┻━┻”
Tống Kỳ chỉ vào An Nguyên cười nghiêm túc ngồi ở trên ghế, ngón tay run rẩy giống như trẻ em bị bệnh bại liệt. Đây, đây rốt cuộc là cái logic gì?!
“Chờ một chút!” Tống Kỳ cố ngừng lại sự run rẩy của mình, ngồi xuống nghi hoặc nhìn An Nguyên: “Nhưng mag khoảng thời gian trước không phải cậu vẫn luôn bắt nạt Hạ Noãn sao? Cậy ấy còn gửi tin nhắn oán giận với mình rất nhiều lần đấy……”
“Đúng vậy, đây không phải vừa lúc chứng minh mình thích cô ấy sao?”
Thích cô ấy thì phải bắt nạt cô ấy à?! Cậu là học sinh tiểu học à?!
Chú à, dì à thực xin lỗi, con không giáo dục An Nguyên tốt.
An Nguyên không để ý chút nào tự mình đắm chìm ở trong sự ghét bỏ của Tống Kỳ, tâm tình sung sướng mở ra một quyển sách bài tập khác.
Gia hỏa Hạ Noãn kia cưng Nhị Quyển nhất, mình bắt cóc nó, nhất định cô ấy sẽ rất tức giận. Như vậy thái độ đối với mình cũng không mềm như bông giống như những người khác nữa?
…… Nhưng mà muốn khiến cho Hạ Noãn nhìn kỹ còn phải dựa vào chó, đây chính là cái gọi là người không bằng chó đi……
An Nguyên yên lặng quay đầu nhìn về phía Nhị Quyển trong một góc, quả nhiên…… Có lẽ làm nó thành lẩu thịt chó tương đối tốt hơn……
“Kinh coong ——”
Đương lúc hai người mang tâm tư khác nhau nhìn nhau không nói gì, chuông cửa vang lên.
Tống Kỳ thoát ra khỏi từ trong thế giới tự mình ghét bỏ, lê dép lê đi đến cửa. Mà An Nguyên lại ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lóe sáng chờ mong nhìn chằm chằm cửa, chờ Hạ Noãn xuất hiện.
Không biết khi Hạ Noãn nhìn thấy Nhị Quyển sẽ có phản ứng gì? Căm tức nhìn mình? Không, cái phản ứng này quá nhẹ. Mắng mình là “Tên khốn”? Cũng khá tốt…… Nhưng mà vẫn hy vọng là cô có thể bay lên đá mình một cước giống như lần trước!
Tống Kỳ mở cửa, đầu tiên thấy chính là bạn gái của mình, đồng thời cũng là cô bạn thân của Hạ Noãn - Vương Nhụy. Tống Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới bạn gái của mình sẽ đột nhiên xuất hiện, ngây ngốc một chút.
“Ôi, sao em lại tới đây?”
Vương Nhụy ôm ngực trừng mắt nhìn Tống Kỳ, bỗng nhiên duỗi tay túm chặt cổ áo của Tống Kỳ kéo xuống, vẻ mặt như đại tỷ xã hội đen phát hiện tiểu bạch kiểm mình bao nuôi tình nhân ở bên ngoài.
“Sao em không thể? Thế nào? Gạt lão nương cất giấu người?”
Vương Nhụy nói xong, lập tức đẩy Tống Kỳ ra sau, chính mình dịch sang bên cạnh, An Nguyên trong phòng khách lập tức lộ ra.
“Mẹ nó! Anh vậy mà gạt tôi nuôi đàn ông ở bên ngoài!”
Không đợi Tống Kỳ lên tiếng, An Nguyên ngồi ở tại chỗ vẫn luôn không nhúc nhích cười tủm tỉm lên tiếng.
“Vương Nhụy cậu không cần nói như vậy, muốn nuôi cũng là tôi nuôi Tống Kỳ. Hơn nữa tôi không chỉ nuôi cậu ấy, ngay cả người nhà của cậu ấy tôi cũng muốn nuôi đó. Tỷ như nói lần trước cậu ấy cho tôi mượn vở cậu mua ……”
“A a a a!!!! Tống Kỳ anh yêu em như vậy sao có thể gạt em nuôi đàn ông?! Em vẫn luôn tin tưởng anh nha! Vì chứng minh em tin tưởng anh, buổi tối hôm nay em muốn ăn bánh mật xào tôm (*), nhanh đi phòng bếp làm cho em đi!”
(*) bánh mật xào tôm: cũng không biết là món gì nữa ( nguyên văn: 年糕和地三鲜), hình ảnh minh họa bên dưới
Tống Kỳ đáng thương vẫn như cũ không có người quan tâm phản ứng của anh, bị Vương Nhụy túm cổ áo kéo vào phòng bếp.
Sau khi Vương Nhụy và Tống Kỳ vào phòng bếp, phòng khách vốn náo nhiệt lập tức an tĩnh xuống. Mà Hạ Noãn vẫn luôn bị Vương Nhụy ngăn cản, cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của An Nguyên.
An Nguyên nhìn thấy Hạ Noãn cúi đầu đi đến, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng theo âm thanh Hạ Noãn đóng cửa. Nhìn Hạ Noãn từng bước một cách chính mình càng ngày càng gần, đôi tay của An Nguyên nắm chặt thành quyền.
Tới, tới! Đáng giận, trong lòng thật kích động……
“An, An Nguyên…… Nhị Quyển nó……”
Lúc Hạ Noãn đi đến chỗ cách An Nguyên ba bước xa thì dừng bước chân, cô vẫn như cũ cúi đầu nói.
“Khụ!”
Vì giảm bớt sự khẩn trương của mình An Nguyên ho khan một tiếng, sau đó bày ra dáng ngồi tổng giám đốc bá đạo nằm xoài trên ghế trên, cằm nâng lên, dùng vẻ mặt ngốc không thể chữa nói:
“Không sai, là tôi bắt cóc nó. Con chó ngu xuẩn này, đã sớm thiếu □□……”
“Nhưng, nhưng mà……”
Giọng nói của Hạ Noãn vẫn mềm mềm mại mại như cũ, đầu chậm rãi nâng lên. Mắt to xinh đẹp hàm chứa nước mắt, hàm răng tinh xảo ẩn nhẫn cắn môi, biểu tình tiểu bạch hoa đang bị bức lương vi xướng (bị buộc làm kỹ nữ) nói:
“Nhị Quyển là bạn tốt của người ta, cậu không cần đối đãi với nó như vậy ……”
= O =
An Nguyên nhìn biểu tình của Hạ Noãn hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của mình, toàn thân hóa đá ngồi ở bên cái bàn.
“Tuy rằng Nhị Quyển có thể có chút không hiểu chuyện, nhưng mà Nhị Quyển là đứa bé ngoan. Về sau người ta sẽ giáo dục nó thật tốt, cậu hãy tha thứ cho Nhị Quyển đi…… Người ta thay nó xin lỗi cậu……”
Hạ Noãn từng ngụm từng ngụm người ta, phối với vẻ mặt nhìn thấy mà thương, làm An Nguyên vẫn luôn ẩn nhẫn rốt cuộc bùng nổ.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, ghế dựa bởi vì động tác đột ngột của anh mà phát ra tiếng “kẽo kẹt” vang dội. Anh dùng một tay bắt lấy tay của Hạ Noãn, một cái tay khác bóp cằm của cô, hai mắt bốc hỏa hô to:
“Em nói chuyện bình thường cho ông đây!”
Hạ Noãn bởi vì động tác đột ngột của An Nguyên, bày ra dáng vẻ động vật nhỏ chấn kinh, nhưng trong mắt lại xẹt qua ánh sáng xảo trá. Ở nơi An Nguyên nhìn không thấy, cô lặng lẽ làm dấu một chữ “V” ở sau người.
Mà cái động tác này vừa lúc bị Tống Kỳ và Vương Nhụy vẫn luôn làm tổ ở trong phòng bếp nhìn lén thấy.
Vương Nhụy lấy điện thoại di động ra lướt lướt lướt, lầm bầm lầu bầu:
“Xem ra những tiểu thuyết ngôn tình hạng ba kia vẫn rất có tác dụng.”
Mà Tống Kỳ vẫn luôn không thể hiểu được, quay đầu lại hỏi bạn gái nhà mình:
“Hạ Noãn đây là có chuyện gì? Tuy rằng tính tình của cậu ấy luôn luôn tốt lại thục nữ, nhưng mà trước nay cũng không bày ra biểu tình tiểu bạch hoa làm người phát điên như vậy. Vì cái lông gì cậu ấy nói chuyện cứ phải người ta người ta?”
Vương Nhụy tiếp tục lướt di động, tìm kiếm tư liệu có thể dùng, cũng không ngẩng đầu lên đáp lời.
“Bởi vì cậu ấy nhiễm bệnh.”
“Ôi, bệnh gì?”
“Bệnh xà tinh.”