Edit: kaylee
Cho dù Hạ Noãn và An Nguyên học cùng một trường đại học, nhưng mà bởi vì chuyên ngành và chương trình học khác nhau, làm cho hai người không thường xuyên gặp mặt.
Một học kỳ này học chương trình học luật của An Nguyên nhiều hơn chương trình học tài chính của Hạ Noãn rất nhiều, rất nhiều điều khoản hiến pháp và pháp luật cũng yêu cầu hiểu và học thuộc, cho nên lúc An Nguyên không có tiết đều sẽ ngâm mình ở thư viện.
Trên đường Hạ Noãn đi từ ký túc xá đến thư viện lâm vào tự hỏi.
Lúc này cô đang đi đến thư viện thông báo với An Nguyên mấy người bạn muốn tụ tập vào ngày mai, mà tụ hội ngày mai chính là cơ hội tốt nhất thực hiện dã tâm của cô. Nhưng mà một khi thực hiện, như vậy chính là tên rời cung không có cơ hội quay đầu lại, quan hệ của cô và An Nguyên sẽ không bao giờ là thanh mai trúc đơn thuần mã nữa. Vương Nhụy hỏi cô có phải thích An Nguyên hay không, cô có chút không rõ ràng lắm phần cảm tình này. Cô là bởi vì trong lòng có tình cảm đặc thù với anh, hay đơn thuần chỉ là bởi vì dục vọng thân thể?
Hạ Noãn liều mạng điều động kia số lượng tâm tư thiếu nữ không nhiều lắm tương xứng với bề ngoài với cô, tự hỏi cảm tình của mình đối với An Nguyên. Sau đó đột nhiên giống như cảm nhận được gì đó ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy……
Trước cửa thư viện, một nữ sinh có khuôn mặt yêu kiều mặc váy liền áo màu trắng cổ V bó sát người lộ ra đường cong quyến rũ lôi kéo tay của An Nguyên.
……
Mẹ nó, quản nó là cảm tình gì, lão nương chính là muốn An Nguyên. Kỹ nữ từ nơi nào đến, tay của An Nguyên chỉ có mình có thể kéo!
Hạ Noãn hùng hổ nhìn hai người trước cửa thư viện, hắc khí trên người vô cùng nồng đậm, giống như ác quỷ mới bò ra từ trong địa ngục. Mà trong một giây hai người kia giống như cảm nhận được cái gì đó nhìn lại đây, Hạ Noãn lập tức thay bằng tươi cười điềm mỹ dùng hàng ngày, từ ác quỷ biến thành thiên sứ.
An Nguyên:…… Không biết vì sao mình luôn có một loại dự cảm không tốt.
Hạ Noãn nhìn như có chút thành thực nhanh chóng đi tới bên người hai người, liếc mắt nhìn nữ sinh không biết tên kia một cái cũng không nhìn An Nguyên đẩy tay lôi kéo của cô ta ra. Làm lơ mặt nháy mắt trở nên vừa đen vừa thối của nữ sinh kia, giọng nói dịu dàng với nói An Nguyên:
“An Nguyên, ngày mai cậu có rảnh không? Đã lâu mấy người chúng ta không ăn cơm cùng nhau, mình và Vương Nhụy tính toán ngày mai mọi người cùng nhau tụ tập một bữa.”
“À……”
Rõ ràng dáng vẻ của Hạ Noãn giống như ngày thường, nhưng An Nguyên vẫn cảm thấy cả người mình không hiểu sao lại rét run, anh không dấu vết xoa xoa cánh tay.
“Rảnh, có những ai?”
“Mình, cậu, Vương Nhụy, Tống Kỳ, còn có Trần Hiểu, khả năng còn có hai người bạn cùng phòng khác của mình. Nếu bạn cùng phòng của cậu cảm thấy hứng thú cũng có thể cùng đi.”
“Trần Hiểu? Cậu ấy trở lại rồi?”
“Ừ! Đúng vậy, ngày hôm qua cậu ấy mới trở về. Cậu ấy chỉ thông báo với Vương Nhụy, mình cũng là thông qua Vương Nhụy mới biết được cậu ấy trở về.”
“Gia hỏa này thật không có suy nghĩ! Không thông báo với anh em thông báo với Vương Nhụy làm gì? Ôi! Chẳng lẽ cậu ấy còn nhớ mãi không quên Vương Nhụy?”
“Cái này sao…… Mình cũng không biết……”
Hạ Noãn và An Nguyên nói chuyện phiếm với nhau không để ý đến người khác, nữ sinh vẫn luôn đứng ở một bên không có rời đi, sắc mặt càng ngày càng đen, cuối cùng rốt cuộc chịu không nổi ngắt lời.
“An Nguyên, vị bạn học này là ai vậy?”
Nghe nữ sinh ỏn ẻn hỏi chuyện Hạ Noãn ngầm trợn trắng mắt, sau đó tiếp tục treo tươi cười hằng ngày.
“À, đây là Hạ Noãn, là bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ với mình. Hạ Noãn, đây là bạn học cùng chuyên ngành với mình, Lý Tư Tư.”
Sau khi An Nguyên giới thiệu xong, Hạ Noãn cười gật gật đầu với nữ sinh kia. Mà nữ sinh kia giống như dò xét nghi ngờ rà quét từ ngón chân đến sợi tóc trên đầu của Hạ Noãn, sau đó trắng trợn táo bạo xem nhẹ Hạ Noãn, khó xử cười với An Nguyên.
“An Nguyên, chúng ta đi phòng học thảo luận bài tập nhóm trước đi. Phải biết rằng thật nhiều thứ đều chưa thảo luận tốt đâu, mình hy vọng như thế nào nhóm chúng ta cũng phải lấy hạng nhất đấy.”
“Hả? Cái này……”
An Nguyên khó xử nhìn Hạ Noãn, mà Hạ Noãn không chút để ý cười.
“Vậy cậu mau đi đi, chờ sau khi định ra quán ăn và thời gian ngày mai mình sẽ gọi điện cho cậu.”
“Vậy được rồi, Mình đi trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trước khi Hạ Noãn rời đi, cô và nữ sinh tên là Lý Tư Tư kia liếc mắt nhìn nhau một cái, trong phút chốc cát bay đá bay đầy trời sấm sét ầm ầm. Nhưng mà này cũng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủn, An Nguyên không chút nào phát hiện hai nữ sinh dùng ánh mắt đánh một hồi đại chiến thế giới.
Hạ Noãn treo tươi cười đáng yêu xoay người rời đi, trong lòng hung tợn nghĩ: Chờ tới ngày mai, lão nương phải làm cho cậu khóc kêu trời kêu đất ở trên giường!
Tụ hội ngày hôm sau định ở một nhà hàng trong chuỗi nhà hàng nổi danh thành phố này, đoàn người lục tục đi vào phòng bao.
Người tới không phải rất nhiều, Hạ Noãn, An Nguyên, Vương Nhụy, Tống Kỳ, Trần Hiểu, hai vị bạn cùng phòng của Hạ Noãn và một vị bạn cùng phòng của An Nguyên. Tám người vừa đúng bốn nam bốn nữ ngồi vây quanh ở bên cái bàn, An Nguyên cầm thực đơn cùng một nam sinh khác thảo luận gọi món ăn nào. Mà trong lòng Hạ Noãn và Vương Nhụy, Mạc Tiểu Đông hiểu rõ liếc nhau mà không nói ra, hương vị âm mưu nồng đậm phát ra ở trong phòng bao.
“Vì sao mình cảm thấy sẽ có người xui xẻo?”
Tạ Du Du cầm chén trà vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu cái gì cũng không biết nhìn Mạc Tiểu Đông bên cạnh nói.
Mạc Tiểu Đông cười tủm tỉm sờ sờ đầu của Tạ Du Du, không có trả lời vấn đề của Tạ Du Du, bảo Tạ Du Du làm một nhiệm vụ khó hiểu.
“Lát nữa sau khi bắt đầu uống rượu, Du Du em phải PK (*) thắng cậu ấy nha ~” Mạc Tiểu Đông chỉ chỉ An Nguyên đang xem thực đơn.
“Đúng vậy.” Ngay sau đó Vương Nhụy cũng sờ đầu của Tạ Du Du: “Đây chính là việc quan hệ đến hạnh phúc của Hạ Noãn đó ~”
Sau khi Tạ Du Du nghe xong lời Vương Nhụy nói thì nhìn về phía Hạ Noãn cách một người, mà trên mặt Hạ Noãn cũng mang theo biểu tình nghiêm túc ít thấy gật gật đầu. Nhìn Hạ Noãn khẳng định, Tạ Du Du thay dáng vẻ lười biếng, ngồi thănge quét mắt nhìn An Nguyên một vòng, chuyên nghiệp gật gật đầu.
“Giao cho mình đi, không tới mười chai bia mình có thể rót gục cậu ta.”
Ôi, phòng ngủ có một linh vật ngốc manh đơn thuần có tửu lượng ngàn ly không say thật sự là quá tốt.
“Ôi…… An Nguyên tuyệt đối sẽ xui xẻo!”
An Nguyên đặt lực chú ý ở trên thực đơn cũng không có chú ý tới động tĩnh của những nữ sinh này, mà từ đầu tới cuối nhìn các nữ sinh châu đầu ghé tai ở trong mắt, vô cùng hiểu biết bạn gái của mình là cái đức hạnh gì Tống Kỳ nâng chén trà lên uống một ngụm trà, không có tâm đồng tình cảm khái một câu.
Gọi tốt đồ ăn thực mau đã bày đầy trên bàn, một két bia tràn đầy cũng được người phục vụ bưng lên. Hình như sợ mọi người uống không đủ, Mạc Tiểu Đông còn gọi hai trai rượu vang đỏ cộng thêm tam trai hồng tinh nhị oa đầu (hàm lượng còn 60% - 70%). Phải biết rằng các chủng loại khác nhau trộn lẫn uống, là dễ dàng say nhất.
An Nguyên cảm thấy bữa tiệc hôm nay vô cùng quỷ dị. Bạn cùng phòng chưa bao giờ gặp mặt của Hạ Noãn mang vẻ mặt hồn nhiên không ngừng kính rượu mình, mà Hạ Noãn làm lơ ánh mắt của mình, lôi kéo Trần Hiểu không biết đang nói cái gì. Một cô bạn cùng phòng khác nói chuyện với bạn cùng phòng của mình vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng uống một ngụm. Còn Vương Nhụy và Tống Kỳ…… Bỏ qua, không để ý tới đôi cẩu nam nữ kia.
“Cái kia……”
An Nguyên nhìn bạn cùng phòng của Hạ Noãn, tên là gì nhỉ? Tạ Du Du? Lại rót đầy ly rượu của mình, cái ót không nhịn được trượt xuống vài giọt mồ hôi.
“Rượu trắng thì thôi đi……”
“Hả?” Tạ Du Du nghi hoặc nghiêng đầu chớp chớp mắt: “Cậu không thích uống rượu trắng sao? Không sao, cậu uống xong ly này mình đổi rượu đỏ cho cậu.”
“…… Không phải, bạn học Tạ, cậu không cảm thấy hai ta uống quá nhiều sao?”
“Không nha……” Tạ Du Du nâng lên cái ly của mình chạm một chút vào ly của An Nguyên: “Lúc này mới chỉ một chút ~ cậu sẽ không nói với mình là cậu đã không được đi?”
Nhìn trên mặt như hồn nhiên kia hiện lên khinh thường rõ ràng, An Nguyên cảm thấy mình bị khinh bỉ không thể hiểu được. Nhưng mà loại tâm tình bị một tiểu nha đầu xem thường này thật là khó chịu, mình không tin một người đàn ông như mình uống không lại cô gái nhỏ kia!
Sau đó……
An Nguyên say rượu rồi.
Lúc tan tiệc, một đám người đứng ở cửa nhà hàng an bài từng người trở về như thế nào. Mạc Tiểu Đông và Tạ Du Du vẫn như cũ giống như người không có việc gì cùng nhau đưa bạn cùng phòng uống có chút say của An Nguyên về trường học, Trần Hiểu vừa muốn mở miệng đưa Vương Nhụy trở về, đã bị Tống Kỳ nhét vào xe taxi đuổi đi. Mà thân thể nhỏ xinh của Hạ Noãn vô cùng cố hết sức đỡ An Nguyên đại não đã sớm không còn hoạt động, ở dưới sự chỉ dẫn của Vương Nhụy từng bước một kéo anh vào trong khách sạn cách nhà hàng không xa.
Vương Nhụy nhìn Hạ Noãn và An Nguyên đi vào khách sạn, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị. Cô quay đầu nhìn về phía vẻ mặt như gặp quỷ của Tống Kỳ bên cạnh, trừng mắt hỏi:
“Anh đây là cái biểu tình gì?”
“À, theo kinh nghiệm của anh, lúc em lộ ra loại vẻ mặt này khẳng định sẽ có người xui xẻo.”
“Ha ha, anh vẫn là rất thông minh đấy. Chẳng lẽ là bởi vì có bạn gái thông minh, cho nên cũng kéo cao chỉ số thông minh của anh? Thật muốn nhìn xem biểu tình sau khi thanh tỉnh của An Nguyên vào ngày mai……”
“Ôi, An Nguyên thật đáng thương.”
Tống Kỳ lại một lần không hề có thành ý cảm khái.
Tác giả có lời muốn nói: Đôi khi tình địch là chất xúc tác thúc đẩy cảm tình tăng nhanh _(:з” ∠)_
Hừ hừ, chương sau đã không phải tưởng tượng nữa, đao thật kiếm thật đó ~