Vào đêm hôm ấy, Tân Mi bị Lục Thiên Kiều quấn chặt trong chăn, ở trên giường lăn qua lăn lại hết một đêm. Ngày hôm sau lúc cả hai tỉnh dậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, thần thái cứ lờ đờ, vật vờ, chả có tí nào gọi là sáng suốt minh mẫn.
Lúc Tư Lan đem nước ấm rửa mặt bước vào, vẻ mặt y cứ đổi màu liên tục, hết đỏ rồi lại chuyển sang xanh, nét mặt của y giống như muốn đem hai con ngươi của mình móc ra rồi quăng luôn xuống đất.
“Bẩm báo tướng quân, Bạch lão tướng quân đã chạy vắt giò lên cổ suốt cả đêm qua, ông ta vội vàng về kinh gặp lão Hoàng đế để cáo lão hồi hương, về quê cày ruộng.”
Cả ngày hôm qua, bọn họ quậy tưng bừng đến mức chẳng thèm để ý hay nể mặt ai, cũng không buồn liếc lấy nửa con mắt chú ý đến phản ứng của những người khác ở quan ải Gia Bình. Ngẫm nghĩ lại, đầu tiên là Hoàng đế cố nhét một tướng quân như cái xác chết đến để giật công với ông ta, sau đó tướng quân kia lại đột nhiên nổi điên ép ông ta đến mức sống dở chết dở, rồi lại đến lượt mẹ của tướng quân ngang nhiên xông thẳng vào quan ải, hai mẹ con chả coi ai ra gì đánh một trận long trời lở đất làm gần phân nửa lều trại cái thì te tua, cái thì dấu vết còn sót lại cũng chỉ là những mẩu vải vụn.
Trái tim mỏng manh của Bạch lão tướng quân không chịu nổi cái loại áp lực nặng nề như thế, tối hôm đó nước mắt tuôn như suối, vứt luôn mũ giáp sang một bên, chạy vội về kinh thành diện kiến hoàng đế, van xin bệ hạ nhân từ cho ông ta về quê cày ruộng, đây thực ra cũng là chuyện thường tình của con người mà thôi.
Lục Thiên Kiều tỏ thái độ đã biết tỏng chuyện này: “Ta biết rồi.”
Tư Lan nhìn thấy sắc mặt Lục Thiên Kiều trắng bệch, hắn đứng dậy, chiếc áo choàng mỏng manh tuột khỏi vai, trên tấm ngực trần có một vết đỏ vô cùng mờ ám, trên mũi và cằm của tướng quân cũng có những dấu vết mờ ám y như trên ngực, thậm chí trên khóe môi còn có vết rách nữa, y không khỏi trừng mắt dữ tợn nhìn Tân Mi đang bị chiếc chăn bó lại như con sâu béo ngậy, nàng chỉ lòi mỗi cái đầu ra ngoài, dùng đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn thẳng vào y.
Thật ghê tởm! Y đã biết tỏng con nhóc này vốn chẳng phải thứ tốt lành gì mà! Đêm đầu tiên trong cuộc đời tướng quân mà cô ta lại biến thành sói nữ! Huống chi … huống chi mãi sáng qua tướng quân mới tỉnh dậy, đã thế còn đánh một trận long trời lở đất với Lệ Triều Ương nữa, thế mà tại sao cô ta lại không biết thế nào là ngượng, ngay trong đêm lại nỡ cưỡng bức tướng quân, ở trên giường làm cái chuyện đáng băm vằm thế kia?!
“… Thuộc hạ sẽ đổi một thùng nước nóng cho ngài, ngài cứ yên lòng tắm gội.”
Tư Lan nước mắt rưng rưng, bưng chậu nước ấm vừa mới mang lên cất bước muốn rời khỏi.
Lục Thiên Kiều lắc đầu: “Không cần đâu. Tư Lan, ngươi quay về hoàng lăng đi, giúp ta làm một chuyện.”
“Xin tướng quân cứ phân phó.”
Vẻ mặt của Lục Thiên Kiều hơi mất tự nhiên, mang theo một chút thẹn thùng, hắn khẽ ho một tiếng rồi chậm rãi nói: “Ngươi quay về… Ưm, chuẩn bị một vài thứ cho hôn lễ như giấy đỏ, kiệu hoa và vài thứ lặt vặt … một thứ cũng không được thiếu.”
Tư Lan ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên, y không hiểu rõ lắm. Chuẩn bị hôn lễ? Mà là hôn lễ của ai?
Lục Thiên Kiều đưa một tờ giấy ra: “Đây là số đo của ta và Tân Mi, ngươi đi đặt người ta làm áo cưới và mũ phượng đi.”
Tư Lan trợn tròn mắt, tướng quân muốn cùng tiểu yêu tinh kia thành hôn một lần nữa!? Bọn họ chẳng phải đã được hoàng đế tứ hôn và cũng đã sớm trở thành vợ chồng rồi sao?! Chẳng lẽ… chẳng lẽ là vì tối hôm qua xảy ra chuyện đó đó nên tướng quân mới thấy có lỗi với tiểu yêu tinh kia, vì vậy mới…
“Đi đi.” Lục Thiên Kiều không muốn nói nhiều hơn, đứng dậy khoác thêm áo ngoài.
Tư Lan mang theo sắc mặt tái nhợt , như xác không hồn lờ đờ bước đi.
Lục Thiên Kiều búi tóc xong, hắn quay đầu lại liếc nhìn Tân Mi đang nằm trên giường, nàng vẫn chưa hề lên tiếng, chỉ liên tục xoay tròn đáy mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, mở miệng nói một câu rất thành khẩn: “Vẫn nên … chờ đến sau hôn lễ đi.”
Tân Mi lại vênh mặt lên cãi: “Chúng ta đã thành hôn rồi.”
“Cái đó không tính.”
“Chàng bớt nói nhảm đi, chàng chỉ không muốn cùng em thôi.”
“… Tân Mi, ta là đàn ông, ta không muốn để em phải chịu ấm ức.”
“Nhưng bây giờ em thấy rất ấm ức.”
Lục Thiên Kiều thở dài một tiếng, ngồi xuống bên mép giường, đưa tay sờ sờ gò má mềm mại mịn màng của nàng: “Tân Mi, đừng làm loạn nữa.”
Nàng nhe hàm răng trắng nhởn ra, nhìn hắn thật hung ác: “Rõ ràng là chàng trói chặt em lại, chàng mới là người đừng có làm loạn.”
Tối hôm qua, chẳng qua nàng chỉ cắn hắn có vài cái, vẫn chưa kịp có ý nghĩ xấu xa gì với hắn, hắn đã vội vội vàng vàng lôi dây trói yêu ra, thẳng tay trói nàng chặt như cái bánh tét từ đầu tới chân, như thế còn chưa đủ, sau đó còn dùng chăn quấn toàn thân nàng lại, hại nàng lăn qua lăn lại cả đêm, làm như nàng là một con sói xám đang muốn ra tay với con thỏ nhỏ nhắn đáng yêu không bằng á! Có lầm không vậy?! Vị trí của hai người bọn họ tại sao đến cuối cùng lại luôn ngược đời thế này?!
Lục Thiên Kiều vẫn không động đậy: “Nếu em không náo loạn nữa, ta sẽ thả em ra.”
“Hừ, ta không thèm bái thiên địa gì với chàng nữa! Cả đời này chàng cũng đừng mong động phòng hoa chúc!”
Nàng rõ ràng là một con thỏ trắng nhỏ mà lại cứ thích học theo sói xám nhe răng trợn mắt, bày ra cái bộ dạng dữ tợn nhưng lại đáng yêu hết sức. Lục Thiên Kiều vỗ vỗ cái cái trán đang nhăn tít lại của Tân Mi, thu dây trói yêu về. Tân Mi loi nhoi chui từ trong chăn ra, y phục xốc xếch, tóc tai bù xù, nàng nhảy thẳng xuống giường bắt đầu mang giày vào.
“Ta về nhà với cha đây! Lục Thiên Kiều, chàng đừng có tới tìm ta.”
Nàng đẩy cửa sổ ra, với dáng vẻ thật dữ tợn muốn phóng thẳng ra ngoài.
“Tân Mi, em quay lại đây.”
Một tiếng gọi rất dịu dàng mang theo chút ý cười cất lên.
Nàng dừng lại, nhưng cứng đầu không chịu xoay người lại, khoanh tay trước ngực rất kiêu căng, ngửa đầu nhìn trời.
“Nghe lời đi, quay lại đây.”
… Quả nhiên nàng vẫn ngoan ngoãn xoay người lại bước qua chỗ hắn.
Hắn nghiêng người tựa ở đầu giường, hàng lông mày khẽ nhướng lên, vẻ mặt ôn hòa có chút nét cười, ngay cả đáy mắt màu đỏ rực kia lúc này trông cũng không còn đáng sợ như trước. Lúc trước, hắn tựa như một thanh bảo đao tuyệt thế, tỏa ra ánh hào quang rét lạnh, hoàn toàn không thể đến gần. Bây giờ vì hắn đã thu lại thật kỹ sự sắc bén đó, cho nên thái độ của hắn với nàng đã ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút dịu dàng nữa.
Tân Mi cảm thấy nhan sắc của hắn quả là không tệ chút nào, tuy hơi kém người nàng nhìn trúng đầu tiên là Trương Đại Hổ cực kỳ có mùi vị của đàn ông, tràn đầy khí khái nam nhân ấy. Nhưng cũng xem như hắn là hàng hiếm trăm dặm mới tìm được một người rồi.
“Ngồi xuống đi.” Lục Thiên Kiều chỉ chỉ xuống giường.
Tân Mi rất nghe lời, ngồi đối diện với Lục Thiên Kiều, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thò vuốt ra nhéo một cái trên khuôn mặt của mỹ nam đối diện.
Lục Thiên Kiều tóm lấy cổ tay nàng, cười bất đắc dĩ: “Xoay người lại nào.”
Cảm giác khi hắn cầm cây lược gỗ chải tóc cho nàng, những chiếc răng lược nhẹ nhàng trượt qua da đầu khiến nàng nhột nhạt.
Giọng nói của hắn rất nhu hòa và êm dịu: “Tóc hơi rối … ta chải như vầy có đau không?
Nàng lắc đầu liên tục.
Động tác chải tóc của hắn chẳng thành thục chút nào, vừa chậm lại vừa tỉ mỉ, còn vụng về chết đi được, khi gặp được đoạn nào tóc bị rối quấn chặt vào nhau, hắn cứ lọ mọ mãi ở đó đến cả nửa ngày, giống như hắn chỉ cần mạnh tay một chút thì da đầu nàng sẽ tróc ra luôn không bằng ấy. Tân Mi há miệng ra muốn châm biếm cái kiểu cẩn thận tỉ mỉ này của hắn, nhưng không hiểu vì sao, nàng đã mở miệng ra nhưng lại không thể nói được lời nào.
Ngón tay của hắn rất ấm, áp trên cổ nàng, tuy rằng tay hắn không hề nhúc nhích, nhưng lại làm cho cái cảm giác vừa quái dị vừa xa lạ nàng từng trải qua bỗng chốc dâng trào như núi lửa.
Tân Mi mờ mịt giương hàng mi lên, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực không chịu nghe lời cứ liên tục nhảy dựng lên.
Nàng muốn … ôm hắn một cái, tới gần hắn một chút, gần hơn chút nữa, chút nữa, rồi lại chút chút nữa … Không phải là loại cảm giác như khi nàng với hắn gặm gặm, cắn cắn nhau, mà là… là… Ôi, nàng không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Lục Thiên Kiều cũng không vấn mái tóc của nàng thành búi, chỉ giúp nàng thắt thành hai bím tóc ở hai bên, sau đó hắn lại nắm lấy hai vai nàng xoay người nàng lại, thay nàng chỉnh lại vạt áo và thắt lưng cho ngay ngắn, vén mái tóc mái thật dày của nàng lên tai, rồi lấy một chiếc khăn mềm đang ngâm trong nước ấm lau thật sạch sẽ khuôn mặt của nàng.
“Nếu em đã muốn về thì mang Liệt Vân Hoa theo cùng đi. Để lại Thu Nguyệt cho ta nhé?” Hắn khẽ hỏi nàng.
Tân Mi không biết phải làm sao để làm giảm nhịp của trái tim đang đập bùm bùm trong lồng ngực, nàng đỏ mặt hỏi lại: “… Là, là trao đổi tín vật đính ước sao?”
Lục Thiên Kiều ngừng lại trong chốc lát rồi bật cười gật đầu: “Cũng được, …. Vậy thì xem như là tín vật đính ước của chúng ra đi.”
… Nàng vẫn cảm thấy đôi vợ chồng như hai người bọn họ có cái gì đó hơi kỳ lạ, cưới thì cũng đã cưới rồi, còn muốn dùng linh thú làm tín vật đính ước làm gì nữa, đến giờ phút này hai người bọn họ còn chưa động phòng hoa chúc, hắn lại còn nhất quyết muốn bái thiên địa nữa mới chịu.
Thật nhức đầu ghê.
Tân Mi cưỡi Liệt Vân Hoa mang tâm trạng phức tạp quay về Tân Tà Trang… Có lẽ, dùng cái từ ‘về thăm nhà’ này nó không chính xác lắm thì phải?
Tân Hùng đang ở trong chuồng ngựa, ông muốn chọn ra một con ngựa đực trong đám ngựa vừa đến tuổi cập kê, để lai giống với vài thớt ngựa cái, bất chợt ông nghe thấy tiếng ngựa hí vang dội từ trên đầu vọng tới, con gái rượu nhà mình đang cưỡi một con linh mã oai phong thần võ lao từ trên trời xuống, mắt ông trong chốc lát bỗng nhiên lóe lóe, sáng rực rỡ… con ngựa này vừa tuấn tú vừa mạnh mẽ à nha!
“Cha, con về thăm nhà đây.”
Tân Mi nhảy khỏi lưng Liệt Vân Hoa, thuận miệng chào hỏi Tân Hùng.
Tân Hùng đã chạy tới trước bám chặt lấy chân sau của Liệt Vân Hoa cười tới mức không khép miệng lại được, giờ ông vừa nghe được lời này, nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc lại.
“Về thăm nhà?” Ông nghi ngờ quay đầu nhìn xung quanh: “Vậy… con rể của cha đâu? Không phải hai đứa nên quay về cùng nhau sao?”
Tân Mi xị mặt: “Tụi con cãi nhau rồi, nên con một mình về thăm nhà.”
Cãi nhau … Cứ xem là vậy đi. Nàng vuốt vuốt bím tóc, mặt lại bắt đầu đỏ ửng, tim lại dần nhộn nhạo.
“Con bị con rể đuổi ra khỏi nhà sao?!” Tân Hùng hoảng loạn tới mức muốn chết ngất: “Chỉ mới cưới có hơn một tháng, con… con… làm sao có thể bị tống cổ về nhanh như vậy chứ?!”
“… Cha, phiền cha nghe kỹ lời nói của con. Là tụi con cãi nhau, cho nên con mới một mình chạy về nhà.”
“Tại sao con lại đắc tội với con rể cha?! Hay là con cứ hết ăn lại lăn ra nằm làm cha mẹ chồng không vừa mắt? Con rể có viết đơn ly hôn hay không?! Có cách nào cứu vãn lại tình hình được không?!”
“Không phải mà, cha, căn bản không giống như cha nghĩ….”
Sao cha nàng lại khó có thể nói chuyện đến vậy hở trời?
Lúc Tân Hùng tỉnh táo lại, là đã ăn xong bữa cơm chiều, rốt cuộc ông cũng không còn tiếp tục ngồi nói than thân trách phận, kể lể khóc lóc với cái vách tường nữa, lúc này ông bắt đầu xoay người lại chăm chú nhìn Tân Mi mà nước âm thầm tuôn như thác đổ, ông đang dùng cái loại ánh mắt khiến người ta tan nát cõi lòng mà nhìn chằm chằm vào cô con gái độc nhất của mình.
“Bảo bối của cha, ngoạn hình đẹp đễ, tính cách cũng rất tốt, tại sao con đường hôn nhân của con lại gập ghềnh đến vậy…”
Ông khóc đến nghẹn ngào, dùng chiếc khăn tay ra sức hỉ mũi roẹt roẹt, rồi lại liên tục lắc đầu, thở dài sườn sượt.
“Cha, chúng con đến giờ vẫn còn chưa động phòng hoa chúc, cha nói xem … có phải con không hề có sự quyến rũ của người phụ nữ, mà ngược lại trông rất trẻ con không?”
Tân Mi vô cùng vướng mắc về thái độ của Lục Thiên Kiều tối qua, chẳng qua tối đó nàng chỉ là chộp lấy cổ của hắn, gặm gặm hai cái trên cằm của hắn, nàng chỉ muốn tỏ vẻ thân mật giữa hai vợ chồng thôi mà. Nhưng hắn lại giống như bị sét bổ trúng, vội vàng ném nàng ra xa. Nàng không phục, lại vồ tới tóm lấy hắn, nhưng nàng không cẩn thận kéo tuột chiếc áo mỏng của hắn làm lộ ra một mảng ngực trần, làn da của hắn nhìn cũng không tệ chút nào, cho nên nàng lại cắn thêm một cái lên đó, kết quả rõ ràng là hắn không thể nhẫn nhịn được như lúc trước nữa, ôm chặt lấy nàng, rồi hắn bắt đầu cắn cắn tai nàng, ngay lập tức nàng cũng biết vâng lời cắn cắn cái mũi của hắn, sau đó dây trói yêu được tung ra, nàng bị cột lại vô cùng chắc chắn, hắn tiếp tục dùng mền quấn mấy vòng trói nàng lại.
Việc này thực sự là một sự đả kích lớn, nguyên một đêm nàng cứ lăn qua lộn lại, không thể ngủ ngon.
Tân Hùng ngừng khóc ngay, gương mặt già lụ khụ không nén được mà dần đỏ ửng lên, ông khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Là việc này sao … cha nói với con việc này cũng không tiện lắm. Bảo bối đáng thương, mẹ của con mất sớm, việc này cũng không ai dạy cho con, cha cũng… cũng rất ngượng khi phải nói với con loại chuyện đó… Mà tóm lại… dù sao thì… muốn làm vui lòng chồng của con, con vẫn nên học hỏi thêm chút đỉnh … Con chờ đó! Cha cho con một thứ rất có ích đây.”
Tân Hùng đang ở nhà mình nhưng lại giống như một tên trộm, lén lén lút lút chạy vào phòng ngủ, lấy ra một cái gói được bao kín bằng vải dầu, nó được đặt ở tầng dưới cùng trong rương, cái mặt già nua của ông lúc này đỏ như quả gấc: “Tiểu Mi à … con cầm cái này đi … Buổi tối, nhớ kỹ phải là buổi tối đó, lúc nào mà con chỉ có một mình mới được mở ra xem.”
Thứ gì mà lại bí bí mật mật đến vậy?
Tân Mi định xé bỏ lớp vải dầu ra, ông hoảng hồn vội vã cản lại: “Ban ngày không được xem! Lúc có người cũng không được xem! Chỉ cho phép một mình con lén lút nghiên cứu nó vào buổi tối.
Nàng đành phải bỏ cái bao đó vào trong ngực áo, sau đó tiếp tục an ủi người cha hôm nay đã bị tổn thương về tinh thần một lát nữa.
“Đúng rồi, linh mã hôm nay con cưỡi về thật không tệ chút nào, con mua được ở đâu vậy? Có mắc lắm không? Chúng ta đang cần vài con linh mã tốt, cha sắp xếp cho nó đi phối giống với một vài giống ngựa tuyển được chứ?”
Tân Mi sửng sốt một hồi, á, tín vật đính ước của nàng vậy là đã bị cha nàng mang đi lai giống…
“Là ngựa cưỡi của con rể cha đấy, nó là linh thú tụi con trao đổi.”
Nét mặt Tân Hùng rốt cuộc cũng lộ ra một tia hớn hở: “Hả? Con rể? Xem ra nó vẫn thương con lắm lắm… Bảo bối ngoan, trời tối nhớ lấy những cuốn sách trong bao đó ra mà soi cho thật kỹ. Thật khó lắm mới kiếm được con rể mà tâm ý có con, lần sau con không được xù lông với con rể cha nữa, nhớ chưa?”
Tân Mi vẫn chưa kịp nói câu nào, thì đã nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu khàn khàn vô cùng uất hận của Liệt Vân Hoa, đằng sau còn truyền đến tiếng kêu sợ hãi của các vị sư huynh. Hai cha con nghe vậy đồng loạt quay đầu lại, thấy Liệt Vân Hoa đang phóng tới như điên, nó lao thẳng vào phòng dùng cái mũi đầy ấm ức đẩy đẩy tay Tân Mi, móng trước thì đang ra sức cào cào dưới đất, dáng vẻ ngập tràn uất ức không chút cam lòng.
“Thế nào rồi?” Tân Hùng hỏi đại sư huynh đang đứng phía sau.
Đại sư huynh thở dài: “Con làm y như sư phụ dặn dò, chọn con ngựa cái tốt nhất trong trang để Liệt Vân Hoa lai giống, chúng con đã chọn đến mười mấy con thần mã xinh đẹp, nhưng nó nhìn con nào cũng không vừa mắt, chúng con không còn cách nào, đành phải đem nó nhốt chung với đám ngựa cái, ai biết được tự nhiên nó lại chạy mất…”
Tân Mi cúi đầu nhìn Liệt Vân Hoa đang lặng yên tuôn nước mắt đầm đìa, nàng ngẫm nghĩ một hồi, rồi như bừng tỉnh: “Vậy là nó thích ngựa đực rồi? Các huynh thử đem nó nhốt với đám ngựa đực xem sao?”
Cô, cô rõ ràng là đang phỉ báng ta mà! Liệt Vân Hoa bị một cú sốc nặng nề, mang theo đôi mắt ầng ậng, uất nghẹn muốn chảy cả máu mắt cứ thế bị đám người kia lôi đi nhốt chung với đám ngựa đực.