Cặp Đôi Trời Định

Chương 38: Chương 38: Chiến quỷ hoàn mỹ (II)




“Biểu hiện của tướng quân rất bình tĩnh, không thấy có gì khác thường.

Mi Sơn quân bóp tim gãi phổi vô cùng tò mò, thật sự muốn biết trong tờ giấy kia viết gì! Đây chính là nỗi bi ai của những tiên nhân bà tám như y…

Lục Thiên Kiều đọc rất lâu, bỗng nhiên vo tròn tờ giấy lại, cất vào trong ngực áo.

“Đa tạ.”

“Hắn lấy trong túi càn khôn ra mười vò rượu Thần Kính Thiên, đặt trên bàn rồi đứng dậy đi ngay. Mi Sơn quân thấy thế thì cuống quýt kêu lên: “Chờ một chút! Tướng quân! Tại hạ… Cô ấy… Gần đây Tiểu Mi có khỏe không?”

Lục Thiên Kiều dừng bước, mặt lạnh te quay đầu nhìn y.

Mi Sơn quân hết hồn, cố gắng lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Tại hạ không, không có ý gì khác, chỉ muốn quan tâm một chút…”

Cho dù chỉ là một người bạn bình thường thì y vẫn có tư cách ân cần thăm hỏi như vậy chứ? Có mà? Phải không?

Tướng quân vẫn không trả lời y, chỉ ảm đạm rũ hàng mi xuống, im lặng bước đi.

Cuối cùng là khỏe hay không khỏe hở? Mi Sơn quân rất nôn nóng nhưng thật sự không có đủ dũng khí đuổi theo hắn để hỏi tiếp, đành phải quay lại ôm lấy quạ đen bé bỏng đang uống nước, cười cười dụ dỗ: “Ngoan nào, quạ đen bé bỏng của ta, nói cho ta biết, trên tờ giấy đó viết gì vậy?”

Tiểu quạ đen tiếp tục liếc y đầy xem thường, quay người nhảy lên trên bàn, giật một tờ giấy trắng, móng vuốt của nó chợt lóe sáng, bắt đầu viết ào ào như mây bay nước chảy.

Mi Sơn quân đang tính bước qua xem thử thì chợt nghe bên ngoài linh quỷ cười nói: “Ôi? Là Hồ Tiên đại nhân, ngài tới thật đúng lúc, mới vừa rồi có một Chiến quỷ tướng quân tặng cho ông chủ mười vò rượu ngon tuyệt vời.”

Mi Sơn quân vừa đi vừa chạy nhào tới ôm gọn mười vò rượu ngon vào trong lòng, gầm lên giận dữ: “Rượu này rất quý hiếm! Tuyệt đối không cho ngươi uống!”

Chân Hồng Sinh cười ha hả, đẩy cửa bước vào: “Tên Mi Sơn keo kiệt kia, sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy? Ta có rượu ngon cũng chưa từng thiếu phần ngươi.”

“Không cho, chết cũng không cho!”

Tuy nói rằng Lục Thiên Kiều đã đưa cho y bí kíp ủ rượu Thần Kính Thiên, nhưng trong đó có rất nhiều nguyên liệu chỉ có ở thời thượng cổ, bây giờ đã tuyệt chủng từ đời nào rồi. Trước mắt dễ gì có được mười vò rượu này, y muốn giữ lại mỗi ngày uống một ngụm nhỏ, một mình thưởng thức rượu ngon trên đời.

Chân Hồng Sinh cũng không tức giận, chậm rãi đi tới, nhìn thấy dòng chữ tiểu quạ đen viết trên giấy, có vẻ như viết về chuyện của bộ tộc Chiến quỷ, liền nói: “Ta vừa mới gặp vị Chiến quỷ tướng quân kia, vẻ mặt rất hung dữ.”

Hơn nữa, đôi mắt của hắn… Quả nhiên là đại sư đã nói đúng, hai mẹ con bọn họ thực sự không đơn giản.

Mi Sơn quân cầm tờ giấy kia lên, vừa mới đọc qua thì vô cùng sửng sốt.

Chân Hồng Sinh liếc nhìn y: “Đúng rồi, nói tới mới nhớ, Tân Mi là vợ của vị tướng quân kia đúng không? Ta thấy hắn không bình thường chút nào, lần biến thân này, không biết sẽ gây náo loạn hoàng lăng đến mức nào nữa. Mi Sơn, chẳng phải ngươi rất thích cô nương ấy sao?”

Nói chưa dứt lời, Mi Sơn quân đã vất mấy vò rượu xuống, chạy như điên ra ngoài, hổn hển gào lên: “Mau! Dắt tiểu tiên hạc qua đây cho ta! Ta phải ra ngoài!”

Chân Hồng Sinh bước đến bên cửa sổ đế thêm một câu: “Mau mau đi! Ta đã xem tướng tay của con bé rồi, gần đây có điềm xấu. Ngươi mà đến trễ thì có thể cái mạng nhỏ của con bé cũng chẳng còn nữa…”

Mi Sơn quân nhảy lên lưng tiểu tiên hạc, ngàn năm một thuở mới nhìn thấy cốt cách của người tu tiên, phóng nhanh như chớp bay mất, không thèm quay đầu nhìn lại một cái luôn. Chân Hồng Sinh đạt được mục đích, mở một vò rượu Thần Kính Thiên ra, hừ hừ, y keo kiệt như thế thì mấy vò rượu này còn phần y hay không để tính sau. Chậm rãi rót rượu vào chén, trong veo như nước, lão thưởng thức thật từ từ, tỉ mỉ.

“Rượu ngon, rượu ngon, Mi Sơn, ta nhất định không chừa cho ngươi dù chỉ một giọt.”

***

Lục Thiên Kiều vẫn không trở về hoàng lăng, Tư Lan bị đả thương, nằm trên giường hệt như cô vợ bị chồng bỏ, suốt ngày nước mắt lưng tròng, hễ mở miệng ra là chỉ có mấy chữ: “Tướng quân … Vì sao ngài…”

Ban đầu Triệu quan nhân còn an ủi mấy câu, nhưng bây giờ đã thành mức này thì đành phải mắt mù tai điếc. Hôm nay, Tân Mi đưa thuốc chữa thương tới, vừa mới đẩy cửa thì đã nghe thấy Tư Lan tiếp tục nhai đi nhai lại mấy câu cũ rích như bò nhai cỏ: “Tướng quân! Ngài thật độc ác! Vì sao, vì sao?!”

Triệu quan nhân đang ngồi trước bàn viết phần sau của oan duyên trời định, bị y lèo nhèo đến phát nhức đầu, nhịn không nổi nữa nghiến răng nghiến lợi đầy ai oán: “Ngươi nhìn ngươi thử xem! Cao lớn thô kệch, vai thô hông to! Ngươi là đàn ông! Không phải diễn vai nữ chính là cô vợ bị chồng vứt bỏ trong hí kịch! Đủ rồi nha, câm miệng ngay cho ta!”

Tư Lan bị mắng thì phủ một cái khăn trắng trên đầu, nhắm mắt lại tiếp tục khóc thầm.

… Biết nói như thế nào đây, ngay cả Tân Mi là vai nữ chính hàng thật giá thật mà còn cảm thấy gánh nặng này rất nặng nề.

“Cô nương, cô còn mang thuốc tới làm gì nữa!” Triệu quan nhân vừa nhìn thấy nàng, liền nói: “Tên quỷ này là yêu quái, mấy khúc xương sườn kia chỉ cần hai ba ngày sẽ lành lặn lại thôi, không cần bôi thuốc.”

Tư Lan chịu không nổi mở mắt ra: “Lão Triệu, ta đang rất đau lòng!”

“Cho nên lão già như ta mới bị ép ngồi ở đây nghe ngươi lải nhải! Tránh cảnh ngươi một khóc lóc hai làm loạn ba thắt cổ!” Triệu quan nhân ném cây bút lông, lớn tiếng chửi rủa thậm tệ, “Kịch bản đang viết đến đoạn gây cấn lại bị ngươi quấy rối khiến cho ta tụt hết cảm hứng!”

“Tất cả là do lão già chết tiệt nhà ngươi viết cái vở kịch xui xẻo kia! Khiến cho tướng quân tức giận bỏ đi!”

“Ngươi ăn nói bậy bạ!”

“Ngươi…”

Nhìn hai con yêu quái cãi nhau ỏm tỏi, không biết làm sao để kết thúc, Tân Mi nhìn tên này một cái rồi lại ngó tên kia một lượt, nghĩ tới nửa ngày cũng không biết có nên khuyên hay không, đúng lúc nhìn thấy trên bàn có một ấm trà, nàng đang định ngồi uống trà tiếp tục xem trò hay thì chợt nghe ngoài cửa có mấy tiểu yêu quái kêu lên: “Tư Lan à! Đừng giả bộ bệnh nữa, mau ra đây! Bên ngoài Hoàng lăng có một tên tiên nhân bị Vân Vụ trận vây khốn, đang lớn tiếng chửi bậy ầm ỹ ngoài kia kìa!”

Tư Lan nghe vậy lập tức đứng dậy, ném cái khăn trắng mới phủ trên đầu vào trong thau nước, với tay khoác thêm áo ngoài, động tác vô cùng nhanh nhẹn, nhìn chẳng ra bộ dạng của kẻ mang thương tích nặng nề chút nào cả.

Tuy rằng tướng quân đả thương y, nhưng chỉ cần y còn mạng ở đây thì tuyệt đối không bao giờ phản bội ngài ấy! Bây giờ tướng quân không có ở hoàng lăng, y thề chết cũng phải bảo vệ chốn yên vui này thay tướng quân!

Mọi người lập tức chạy ra ngoài Vân Vụ trận, từ xa đã nghe thấy một người đang quát ầm ỹ: “Lục Thiên Kiều! Ngươi, nếu ngươi dám giết Tiểu Mi, Mi Sơn ta có lên trời xuống đất cũng không tha cho ngươi!”

Tân Mi đi qua, ngẩng đầu nhìn tiểu tiên hạc mang đầy cốt cách thần tiên giữa không trung, tò mò hỏi: “Mi Sơn đại nhân, ngài đang làm gì vậy?”

Mi Sơn quân chợt nhìn thấy nàng vẫn nguyên vẹn lại xinh đẹp tươi cười xuất hiện ngay trước mắt, kích động đến nỗi không giữ được thăng bằng ngã lăn từ lưng tiểu tiên hạc xuống dưới, lăn vèo vèo đến trước mặt nàng, hai hàng nước mắt lưng tròng nói chẳng nên lời.

“Tiểu Mi! Tốt quá, em không sao cả!”

Y kích động, y gào khóc, y kinh ngạc vui mừng hàng nghìn hàng vạn lần. Chấn hưng lại khí phách của một người đàn ông đích thực, tóm lấy tay áo nàng, định kéo đi: “Em đi theo ta ngay! Bỏ trốn khỏi đây! Nơi này không thể ở lại được nữa!”

Kéo một cái —— muốn sái tay mà không thấy động đậy.

Tiếp tục dùng sức kéo một cái nữa —— vẫn tiếp tục không động đậy.

Mi Sơn quân dùng hết sức lực kéo thật mạnh, mặt đỏ bừng lên, chợt nghe thấy ở phía sau Tân Mi hỏi rất kỳ lạ: “Ngài kéo Tư Lan làm gì vậy?”

Y ngạc nhiên xoay người lại, thấy mình đang nắm tay một anh chàng cao to, vạm vỡ nhưng sắc mặt chẳng tốt chút nào, chàng trai cao lớn, vạm vỡ ấy dùng ánh mắt thâm thúy, lẳng lặng nhìn y, hỏi: “Mi Sơn tiên nhân, ngài muốn cùng ta bỏ trốn đến nơi nào?”



Mi Sơn quân bình tĩnh trở lại, chuyện tiếp theo sau đó là như thế này, Tân Mi ngồi trên chiếu giữa một bầy tiểu yêu quái, uống một chén trà, ăn hai cái bánh hoa hòe, ợ vài cái vô cùng thỏa mãn.

“Nghe giọng điệu của ngài, hình như là biết rõ tướng quân đã xảy ra chuyện gì?” Tư Lan đưa cho y một chén trà, giúp y nhuận khí.

Vẻ mặt của Mi Sơn quân cũng hư vô, mờ ảo, giọng nói lại giống như một con thỏ nhỏ lạc đường: “Chính là biến thân, giết người lung tung đó…”

Cuối cùng là có ý gì chứ?

“Đại khái là mẹ tướng quân giết chết cha ngài ấy, bây giờ con trai lại muốn giết vợ của mình…”

“Xin ngài dùng ngôn ngữ của người bình thường, nói lại một lần nữa thật rõ ràng, rành mạch.”

… Bây giờ y không thể bình thường được — không, về sau y cũng không bình thường nổi! Hai hàng nước mắt của Mi Sơn quân chảy xuống cùng với cảm giác đau đớn pha lẫn xấu hổ.

“Ôi? Thật đông vui quá, ta tới thật đúng lúc.”

Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng lỗ mãng, mọi người ngẩng đầu lên thì thấy mấy con chim thiên đường khổng lồ lướt qua đám mây mù bay tới, phía sau kéo theo một chiếc xe kéo, phong thái vô cùng phi phàm. Một chàng trai trẻ tuổi mặc một bộ y phục rộng thùng thình ngồi ở đầu xe, cười tít mắt vẫy vẫy tay về phía bọn họ.

Người này là ai chứ? Huênh hoang khoác lác làm cho người ta cảm thấy phát ghét.

Tân Mi đang gặm một miếng bánh hoa hòe chợt a lên mộ tiếng: “Là ngươi… Cái gì Hồ… A là đại sư giả mạo!”

“Là hàng thật giá thật nha, không phải đồ dỏm đâu.”

Tên đại sư than thở đầy ai oán, nhảy từ chiếc xe kéo xuống, vừa vặn đứng ở phía đối diện nàng, thuận tay bốc một cái bánh hoa hòe nhét vào trong miệng, thì thào: “Chạy suốt hai ngày trời, ta đói gần chết.”

“Ngươi là người của Hồ tộc!” Đôi mắt thất thần của Mi Sơn quân giờ phút này rốt cục cũng có chút thần thái trở lại, nghi ngờ nhìn tên đại sư.

Y từng có một thời gian cảm thấy rất hứng thú với hậu duệ của bộ tộc thượng cổ này nên đã kêu quạ đen bé bỏng tra xét rất nhiều, ví dụ như phía Tây có bộ tộc Chiến quỷ, phía Nam có Hồ tộc, phía Bắc có bộ tộc Ngự Tử, vv…. Từ xưa hậu duệ của các gia tộc này không tiếp xúc nhiều với nhau, giống như giữa Hồ tộc và Chiến quỷ luôn tồn tại mâu thuẫn, bởi một bên nói mình mang huyết thống của Thần tộc, bên kia lại kiên quyết không chịu thừa nhận chuyện này, những tình huống như vậy tương đối hiếm thấy.

So với bộ tộc Chiến quỷ ngày càng suy tàn thì Hồ tộc lại càng phát triển mạnh mẽ, cho đến nay ở phía nam có rất nhiều quốc gia xây dựng chùa, điện thờ phụng bọn họ, coi bọn họ như thần tiên thực sự, vô cùng kính ngưỡng, sùng bái. Mà người gọi là đại sư, lại càng khác xa so với những người bình thường trong tộc, nghe nói địa vị rất cao quý, chính là người mang dòng máu cực kỳ thuần khiết và thanh cao.

Ngó mắt nhìn tên áo đen này… Một khuôn mặt bình thường, nhìn xong có thể quên luôn, miệng nhai nhồm nhoàm bánh hoa hòe, lại còn để dính đầy mảnh vụn quanh mép, cái gì gọi là thuần khiết và thanh cao chứ, muốn lừa người sao?

“Ngươi đúng là danh bất hư truyền, bà tám hết sức à.” Tên đại sư nhìn y cười cười, “Đáng tiếc bản thân ngươi chưa đủ tao nhã, phải học hỏi ta này, muốn gọi một người con gái đi cùng ngươi, thì nhất định không được để nước mắt tuôn như suối thế kia.”

Y nhét một cái bánh hoa hòe cuối cùng vào miệng rồi vỗ vỗ tay, tung một chưởng về phía Tân Mi đang đứng phát ngốc ở bên cạnh trước mắt bao người — ặc, chưởng của y tan vào không khí, cô nương này phản ứng quá nhanh, lách người trốn thoát trong gang tấc. (Mi Sơn gầm lên giận dữ: Cái này gọi là tao nhã của ngươi đó hả, tên sư giả mạo chết tiệt kia?!)

“Ngươi muốn làm gì?!” Tân Mi nhảy vèo một cái, trong đầu suy nghĩ nên đấm cho y một cái hay đá cho y một cước.

Tư Lan chắn ngay trước mặt nàng, mặt tối sầm trừng mắt nhìn y: “Ta biết rõ ngươi là người của Hồ tộc! Chính là kẻ thù của bộ tộc tướng quân? Thừa dịp tướng quân không có ở đây, ngươi muốn thừa nước đục thả câu sao?!”

Tên đại sư cười gian xảo, nói năng vô cùng tuỳ tiện: “Tên đó mà ở đây, các ngươi còn sống được sao?”

Tư Lan nhất thời sửng sốt.

“Cảm phiền tránh đường cho ta, đừng quấy rầy ta cứu người.”

Bàn tay mang bao tay màu đen của y vỗ vỗ vai Tư Lan ra vẻ tốt bụng lắm, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Tư Lan hoàn toàn không thể chống cự, bất chợt lui lại một bước, để mặc cho y vươn móng vuốt của mình về phía Tân Mi.

— Lại tóm vào không khí, cô nương này còn trơn hơn cả lươn nữa, lại trốn phía sau một gốc cây, giống như một con thú nhỏ đầy cảnh giác.

“Ngoan nào, mau tới đây.” Tên đại sư ngồi chồm hổm trên mặt đất, như ngồi chơi với một chú mèo con ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng, “Đại ca đây sẽ mua đồ ăn ngon cho bé nhé.”

Một cục đá bay thẳng vào mặt y, y phóng người lên rất nhanh, chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, phía sau, một cây hoa hòe mới lớn, xù xì gãy ngang thân, ngã rầm trên mặt đất.

Tên đại sư xoa xoa trán, toát mồ hôi lạnh: Chiến quỷ tướng quân, chắc là ngươi vất vả lắm đây.

Rốt cục Mi Sơn quân cũng không đứng nhìn được nữa, lại một lần nữa chấn hưng khí phách của đàn ông đích thực, bước lên phía trước một bước, đang tính ngăn cản lại thì nghe y cười nói: “Không kịp rồi, tin tức của Lệ Triều Ương thật là mau lẹ quá đi. Không còn cách nào nữa, đành phải dùng thủ đoạn thôi.”

Y khẽ huýt sáo, mấy con chim thiên đường đang kéo chiếc xe kéo lập tức cao giọng hót lảnh lót, chỉ thoáng một cái đã thấy ánh sáng bắn ra bốn phía, khiến ai nấy đều bị lóa mắt không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Mọi người vội che mắt lại, ngồi xổm xuống theo bản năng, một lát sau, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ như không của tên đại sư giả mạo vang lên trên đỉnh đầu: “Các ngươi cũng chạy nhanh lên, nếu không muốn chết không kịp trăn trối.”

Mi Sơn quân kiên cường chống đỡ ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mở mắt ra, hốt hoảng, chỉ nhìn thấy lờ mờ cảnh Tân Mi té xỉu trong lòng người kia, bị y ôm lên chiếc xe kéo.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh sáng chói lọi, chim thiên đường, và chiếc xe kéo, sau đó ngay cả Tân Mi cũng biến mất không thấy tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.