Canh cá ở trong nồi đã sôi lục bục, từng lớp bọt lăn tăn nổi lên trắng đục như sữa, trong căn phòng bếp bé nhỏ tràn ngập một mùi hương nồng nàn, thơm ngát.
Tân Mi cúi đầu lấy dao ra, tập trung tinh thần thật chăm chú điêu khắc hình nhân trên đậu hủ. Đậu hủ được ngâm trong nước lạnh, mùa đông ở đây lại quá mức khắc nghiệt, tay nàng lạnh cóng đến mức đỏ ửng lên, động tác của nàng cũng có chút lựng khựng, nàng đành phải chậm chạp khắc ra hình dáng khuôn mặt trên miếng đậu hủ, nàng nín thở yên lặng, trong lòng chỉ sợ lỡ tay gây ra một xíu xiu sai sót gì.
Hôm nay là mùng một tháng giêng, nàng đã hẹn gặp Lục Thiên Kiều vào lúc tối muộn trên vách núi, nàng muốn làm một món gì đó ngon ngon mang qua cho hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn quyết định khắc hình nhân đậu hủ Tân Mi, như thế có vẻ có mùi vị của tình yêu hơn.
Nhớ lại mấy lần trước nàng đến gặp hắn, hắn đều chậm chạp khoan thai, từ từ mà đến, dáng vẻ của hắn cũng không giống vui vẻ cho lắm, sau đó dần dần mới biến thành hắn đến chờ nàng bên vách núi từ rất, rất sớm, những lời hắn nói với nàng cũng dần nhiều hơn, không còn giống như lúc đầu, nàng nói mười câu hắn trả lời lại chưa đến hai chữ.
… Nàng sắp thành công rồi sao?
Tân Mi vui mừng như mở cờ trong bụng, khắc một hình nhân đậu hủ thật hoàn hảo rồi bỏ vào trong lồng hấp chưng lên, ở trên bếp lò còn đặt hai cái lồng hấp khác, đã sớm bốc khói nóng hầm hập, bên trong nồi là một vài cái bánh bao xíu mại nhỏ xíu và thêm một số loại bánh ngọt linh tinh nữa, những thứ này là để lại cho đám yêu quái trong hoàng lăng. Vì Lục Thiên Kiều không còn sống trong hoàng lăng, nên Tư Lan căn bản không có tâm tình nấu nướng gì cả, đám yêu quái tuy không cần ăn vẫn có thể sống, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã đến tất niên rồi, không khí xung quanh đây lại lạnh lạnh lẽo lẽo thì rất khó chịu.
“Thơm quá! Thơm quá nha!”
Triệu quan nhân, kẻ vẫn nằm chết dí trong hang động u ám của lão mà miệt mài tập trung hết cảm xúc chuyên chú viết Oan duyên trời định phần cuối, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành, lão ngửi được một mùi thơm khiến người ta thèm chảy nước miếng nên vội vã phóng vào nhà bếp, mắt lão lóe lên tia sáng xanh lè nhìn chằm chằm vào đống bánh ngọt tròn tròn trắng trắng nằm bên đó.
Tân Mi cười tít mắt múc một chén canh cá đưa cho lão, lại tiếp tục tặng thêm mấy cái bánh bao: “Triệu quan nhân, ông nếm thử xem mùi vị mấy món này thế nào.”
“Đích thân phu nhân trổ tài, làm sao mà lại không ngon được chứ!”
Nửa khuôn mặt của Triệu quan nhân đã vùi trong cái chén, lão ăn đến lúc những sợi râu dài nhem nhuốc, dính toàn là vụn thức ăn, bỗng nhiên như chợt nghĩ đến điều gì đó, lão ngẩng đầu nhìn Tân Mi.
“Tân Mi, đêm nay cô vẫn muốn đến quan ải Trường Canh tìm tướng quân để tâm tình sao?”
“Tất nhiên rồi.” Cuộc hẹn này nhất định phải đi, cho dù trời có mưa lay gió cuốn, sấm vang chớp giật cũng không cản được nàng.
“Vậy nhờ cô chuyển lời thăm hỏi của chúng tôi đến tướng quân nha?” Lão thò tay móc móc trong tay áo nhăn nheo, nhầu nhĩ của mình, lão móc chẳng biết mất bao nhiêu thời gian, rốt cục cũng kéo ra được một lá thư nhăn nhúm không còn nhìn ra được hình dáng, với một dáng vẻ trịnh trọng hiếm thấy đặt nó vào lòng bàn tay nàng.
“Mọi người ở đây đã tự viết tên mình trong thư này, ai ai cũng đều muốn lén lút gửi vài lời nhắn của mình đến tướng quân.” Triệu quan nhân xỉa văng những mảnh vụn thức ăn trong răng ra rồi nói, “Mấy hôm trước đã định đưa cho cô, nhưng cô cũng không đến cái hang chuột của ta, ta cũng chẳng thấy cô đâu. Tóm lại, mọi người ở Hoàng lăng rất nhớ tướng quân, cái gì mà biến thân, cái gì mà thành chiến quỷ, rồi hoàn mỹ gì gì đó, bọn ta là yêu quái chẳng quan tâm cũng chẳng hiểu biết gì nhiều, nhưng sống chung với nhau lâu rồi, tướng quân cũng không thèm quăng lại một câu nào, nói đi là đi luôn, tướng quân có còn xem nơi này là nhà nữa không?”
Tân Mi vạch lá thư ra, chỉ thấy bên trong là một xấp giấy trắng thật dày, ở phía trên còn viết chi chít tên của từng yêu quái trong hoàng lăng. Đào Quả Quả và em trai y không biết chữ, mỗi người liền để vào trong lá thư một cọng lông chim vàng óng ánh, em trai y còn đập cái bàn tay to mập mạp núc ních của nó in dấu lên thư như đã ký tên.
“Tư Lan làm ầm làm ĩ, quậy tưng bừng đòi đi cùng cô đến thăm tướng quân, nhưng đã bị mọi người cản lại rồi.”
Triệu quan nhân nở một nụ cười thật ghê tởm, nói với nàng: “Đó là thế giới dưới hoa ngắm trăng vô cùng lãng mạn, ngọt ngào của riêng hai người, sao có thể để y đi làm bóng đèn siêu sáng, tàn sát phong cảnh thế chứ? Cô nương nói tướng quân trở về nhanh nhanh, phần cuối vở Oan duyên trời định ta đã viết xong hết rồi, chỉ còn chờ Tướng quân về là chúng ta bắt đầu diễn thôi. Lần này, ta đã sửa lại rất nhiều, bảo đảm sẽ không xảy ra cuộc thảm sát giống như lần trước nữa đâu.”
“Kết thúc lại là một chết một bị điên?” Tân Mi nhìn lão với ánh mắt nghi ngờ.
“Không, không, chắc chắn lần này sẽ hoàn toàn khác hẳn! Là một kết thúc cho dù các người có nghĩ nát óc, có vắt sạch não cũng không thể đoán ra được!” Triệu quan nhân tỏ vẻ thần bí, cười hề hề vuốt chùm râu nhỏ, nghiêng người tới gần sát Tân Mi thủ thỉ: “Ta để cho mẹ của tướng quân mắc một căn bệnh quái ác không thể cứu chữa, lúc bà sắp chết, tâm nguyện cuối cùng là muốn tướng quân cưới tiểu thư con nhà quý tộc trong tộc chiến quỷ, tướng quân rơi vào tình thế bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn? Và thế là cô cao cả hy sinh, âm thầm bỏ đi. Năm mươi năm sau, tướng quân đứng trước mộ bia của cô nước mắt lặng lẽ tuôn như thác, sau đó rút kiếm tự sát, theo cô xuống suối vàng.”
… Sao nàng lại cảm thấy cái kết này chả có gì khác hẳn với cái kết kia nhỉ?
Tân Mi giơ tay vơ vài cái bánh bao còn sót lại trong nồi hấp, nhét hết vào miệng nhai ngấu nghiến. Cái lão già có miệng quạ đen này, quả nhiên những thứ ngon lành không thể để lão ăn được mà.
Thấy giờ Thìn sắp tới, đường từ hoàng lăng đến quan ải Trường Canh lại xa tít tắp, Tân Mi vội vàng dùng một cái hộp to để thức ăn vào, thật cẩn thận cầm trên tay bước đi ngay.
Triệu quan nhân vẫn tiễn nàng đến vùng ranh giới của Vân Vụ trận, lão cười nói: “Cô nương, mọi chuyện như bây giờ không phải rất tốt rồi sao? Cô cũng thay đổi không ít, không còn tính trẻ con như trước, đã nhanh chóng biến thành một người phụ nữ còn hiền thục, đáng yêu hơn, vậy mau cướp tướng quân về đây đi.”
“Ta vốn là một người phụ nữ hiền thục, dịu dàng, đảm đang mà.”
Tân Mi cười hì hì một tiếng, xoay người bước ra khỏi Vân Vụ trận.
Vượt ra khỏi dự tính của nàng, lúc thường chỉ cần nàng vừa bước ra khỏi Vân Vụ trận, chắc chắn sẽ thấy đại sư dỏm ngồi trên chiếc xe lộng lẫy và rực rỡ chờ nàng, tuy rằng đến bây giờ nàng vẫn không biết cái người này vì điều gì mà cứ đeo chặt lấy mình, nhưng chiếc xe sặc sỡ của y bay rất nhanh, cũng không phải đưa mặt, vác xác ra ngoài trời hứng gió trời lạnh lẽo tạt tới, lại có được một tên kéo xe không tốn chút tiền nào quả thật là quá hoàn hảo.
Nhưng hôm nay, y lại không có ở đây.
Tân Mi lượn hết một vòng ở xung quanh, làm sao cũng không tìm được chiếc xe vừa dài vừa sặc sỡ của y, nàng đành phải lấy lá bùa có Thu Nguyệt trong ngực áo ra, đang định gọi Thu Nguyệt, chợt nàng nghe thấy trên đầu vang lên tiếng hót thánh thót, dễ nghe của đám chim Thiên đường, tay áo đại sư lay động phấp phới, y từ từ bay xuống, cười hì hì tỏ vẻ xin lỗi nàng: “Thật là ngại quá, hôm nay ta đến trễ, cũng may là cô không bỏ đi trước.”
Nàng lấy trong hộp cơm to ra năm hộp bánh ngọt đưa cho y, “Cho ngươi một hộp, chúc ngươi năm mới tốt lành. Bốn hộp còn lại phiền ngươi giúp ta đưa đến Tân Tà Trang nha.”
Đại sư cười đến mức hai mắt tỏa sáng: “Thật cảm ơn cô, đã phiền cô nhọc lòng nhớ đến việc tặng quà cho ta. Nhưng mà, nếu ta đi đến Tân Tà Trang giao bánh ngọt, vậy ai hộ tống cô đi quan ải Trường Canh đây?”
Tân Mi nghĩ nghĩ một lúc: “Nếu không thì ta cưỡi Thu Nguyệt đi trước, sau khi ngươi giao bánh xong thì đuổi theo đón ta.”
… Quả nhiên! Quả nhiên là nàng đã xem hắn như lão già đánh xe kiêm luôn chức người hầu tận tụy rồi! Đại sư sờ mó lồng ngực đang nhói đau từng cơn của mình, cố nhẫn nhịn đến mức mặt xanh như tàu lá.
“Đại sư dỏm, hôm nay ngươi gặp được chuyện gì tốt lắm sao?”
Tân Mi nhìn thấy vẻ mặt của y, thuận miệng hỏi y một câu.
Tầm mắt của đại sư hơi tránh ánh mắt nàng, cười cười: “Sao cô lại hỏi vậy chứ?”
“Hôm nay ta thấy mặt ngươi có vẻ rất vui, rất tươi tắn nha.”
Tuy rằng vào ngày thường y vẫn luôn cười đùa tí tởn, nhưng hôm nay… phải nói thế nào đây, y có gì đó hoàn toàn khác hẳn trước đây, có một loại cảm giác thật vui vẻ không thể nói rõ cũng không thể hiểu được như lan tỏa từ tận đáy lòng ra, ánh mắt của y không thể lừa dối người khác được.
Y lại cười cười, quăng đống hộp thức ăn vào trong xe, nói: “Ừ, ta đã chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí công sức bỏ ra, như thế cũng có thể xem là một chuyện tốt. Nhưng có thành công hay không còn phải xem ý trời nữa.”
Rốt cuộc là chuyện tốt gì đây? Nàng có chút hiếu kỳ.
“Tuy ta là đại sư, nhưng cũng là một người đàn ông. Bí mật của đàn ông, không thể nói với phụ nữ được.” Y phóng lên xe, chu miệng huýt một tiếng, lũ chim thiên đường vỗ cánh phành phạch bay lên trời.
“Vậy cô đi trước đi, làm xong chuyện ta sẽ đuổi theo ngay.”
Con người này thật là thần thần bí bí.
Tân Mi leo lên cưỡi trên lưng Thu Nguyệt, vỗ vỗ đầu nó: “Thu Nguyệt ngoan nha, bây giờ chúng ta đi quan ải Trường Canh thôi.”
Ngày mùng một tháng giêng, đám nông binh suốt ngày xâm phạm quan ải lại in hơi lặng tiếng, có lẽ mọi người cũng biết đã bước sang năm mới, quan ải Trường Canh luôn xơ xác tiêu điều nay cũng một lần có được bầu không khí bình yên, an ổn hiếm hoi, mỗi quân lính đều theo tập tục quê nhà của mình, hoặc làm sủi cảo hoặc làm cơm bát bửu (*), mùi cơm canh thơm ngọt lan tỏa đã lấn át mất mùi khói súng và mùi máu tươi của chiến trường.
• Cơm bát bửu: thức ăn ngọt gồm gạo nếp, hạt sen, long nhãn và 1 số nhân hoa quả khô như: nho khô v.v… trộn lẫn rồi đồ chín.
Lục Thiên Kiều ngồi trong doanh trại của chủ tướng xem xét bản đồ, trong tay hắn là một hộp cơm bát bửu và cả một vỉ sủi cảo hấp nóng hổi, những thứ này là do bọn lính mang đến tặng.
Hắn lấy một miếng cơm bát bửu đỏ đỏ xanh xanh lên, bỏ vào trong miệng – ngọt quá.
Hắn lại ăn một miếng sủi cảo hấp – quá nhạt.
Thật hiếm khi lòng hắn có chút nóng nảy, thấp thỏm không yên, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, chắc còn khoảng một hai canh giờ nữa mới tới hoàng hôn, lúc đó Tân Mi mới tới đây. Hắn rất đói, nhưng lại không muốn ăn bất cứ thứ gì, chỉ vì nàng đã nói nàng sẽ tự tay nấu cơm mang đến cho hắn.
Giống như … đã rất lâu, rất lâu rồi hắn chưa nếm lại được mùi vị những món ăn nàng làm.
Rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được chút mùi vị của sự nhớ nhung, chỉ trông mong mặt trời xuống núi thật nhanh – hắn nhớ nàng, hắn muốn thật nhanh thật nhanh đến gặp lại nàng. Lúc này, hắn đang tưởng tượng đến việc phóng qua vách núi cheo leo, đứng bên cạnh nàng, sờ sờ gò má đáng yêu của nàng.
Sát ý trong lòng hắn với Tân Mi đã dần dần biến mất, cơn đau đớn mơ hồ vẫn thường làm lồng ngực hắn tưng tức, cũng đã lâu rồi không còn đau đớn nữa.
Nàng không đến, toàn bộ quan ải Trường Canh giống như chỉ còn lại hai màu đen trắng, mùi máu tươi tanh tưởi không còn tiếp tục làm hắn hưng phấn đến không thể kiềm chế nổi bản thân nữa, giờ đây hắn rất muốn … rất muốn được kề sát người nàng, hít hà mùi hương của nàng một lần nữa.
Ôm nàng vào lòng, với hắn mà nói giống như đã là chuyện của kiếp trước.
Hắn đặt tấm bản đồ xuống, cầm con rối Thiên nữ đại nhân vẫn luôn đặt trên bàn lên, chỉnh chỉnh tay áo, rồi lại chải chải mái tóc của nó, rồi lại lấy ra con dao nhỏ, bắt đầu chăm chút sửa chữa lại những chỗ bị mài mòn và những chỗ bị xây xước.
Bên ngoài lều bỗng vang lên tiếng kêu hoảng loạn của đám quân lính, màn trướng vẫn đóng kín bị người ta vén lên, Lệ Mẫn người đã lâu hắn không gặp hòa lẫn với một luồng khí lạnh đột ngột xông tới.
“Tướng quân! Y, y tự ý xông vào…”
Binh lính canh giữ doanh trại lắp bắp giải thích.
“Không sao, đi ra đi.” Lục Thiên Kiều đặt con rối xuống rồi đứng lên.
Lệ Mẫn bước đến trước mặt Lục Thiên Kiều, y nhìn thấy con ngươi hắn là một đen một đỏ, vẻ mặt y vừa hơi hoảng hốt, vui mừng lại có chút phức tạp, khó xử, ngay lập tức Lệ Mẫn chắp hai tay lại hành lễ với hắn: “Thiếu gia! Quả nhiên thiếu gia đã thừa kế được dòng máu cao quý của phu nhân!”
Lục Thiên Kiều không thèm nhìn y, khuôn mặt chỉ trầm ngâm như biển sâu hỏi y: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phu nhân đã sớm biết chuyện của thiếu gia rồi, nhưng gần đây lại vướng bận vì đám hồ tộc thường xuyên đến khiêu khích quấy phá, nên người vẫn không dám tự tiện rời khỏi bộ tộc. Rốt cuộc hôm nay phu nhân cũng có được thời gian rảnh rỗi, phu nhân đang chờ thiếu gia ở vùng đất cách đỉnh Ly Sơn khoảng mười dặm.”
Lục Thiên Kiều vẫn không thèm liếc mắt nhìn y lấy một cái: “Ta sẽ không quay về tộc đâu.”
Lệ Mẫn cũng không gấp gáp: “Phu nhân đã nói, tuy người rất muốn thấy dáng vẻ có thể giữ vững được lý trí mà không giết hết tất cả những kẻ mà thiếu gia yêu thương, nhưng người sẽ không nề hà việc tự người sẽ xuống tay giết chết bọn họ, thay thiếu gia xử lý cái đống phiền não đó đâu.”
Rốt cuộc hắn cũng quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lệ Mẫn, trái tim yếu ớt của Lệ Mẫn run lên một cái, bất giác y lùi lại một bước, cúi đầu xuống không dám lên tiếng mạo phạm.
“Bà… đã giết chết cha, bây giờ còn muốn dùng Tân Mi để uy hiếp ta sao?” Lục Thiên Kiều giơ tay ra, nắm lấy sợi roi dài màu đen đặt trên giường, hắn xoay người bước ra khỏi lều, “Ta sẽ đi gặp bà, nếu ngươi không muốn đi tìm cái chết, thì đừng có vác xác theo.”
… Hai mẹ con bọn họ, rốt cuộc cũng không tránh khỏi một trận đánh đánh giết giết sao?
Lệ Mẫn im lặng nhìn theo bóng dáng Lục Thiên Kiều càng lúc càng xa, y dừng một lát, cũng theo hắn bước ra khỏi lều, y không dám đi cùng hướng với hắn, nên tự mình bảo vệ mạng của mình chạy đến đỉnh núi phía đông chờ đợi.