Tháng 5 này, Tân Mi sẽ tròn mười sáu tuổi, cha nàng ngày càng lo lắng, rầu rĩ. Lúc dùng cơm tối, đột nhiên cha nàng hỏi: "Tiểu Mi à, con thấy đại sư huynh thế nào? Thân thể cường tráng, tính tình già dặn chững chạc, gả cho nó con tuyệt đối sẽ không bị ức hiếp đâu."
Tân Mi đang gắp một viên thịt viên, nghe vậy tuột tay để mặc nó lăn xuống. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "... Cũng được."
Bên ngoài cửa lập tức có tiếng té ngã xen lẫn tiếng nước đổ ào ào, đẩy cửa sổ ra, chỉ nhìn thấy đại sư huynh đang che mặt chạy như điên, hoảng hốt lo sợ.
Tân Hùng ngạc nhiên hỏi: "Con làm sao thế?"
Đại sư huynh nước mắt đầm đìa, phóng tới cất giọng thật thê lương: "Sư phụ! Đệ tử đã có người thương! Cầu xin sư phụ đừng gả sư muội cho con!"
Tân Mi đang gắp một viên thịt viên nữa, lại trượt ra và lần này rơi thẳng xuống mặt đất.
Tân Hùng xưa nay là một vị sư phụ tốt bụng, cảm thấy rất ngại ngùng nếu ép buộc đệ tử của mình cưới con gái nên đành phải thôi.
Nhìn tháng 5 ngày càng tới gần, lòng Tân Hùng nóng như lửa đốt. Hôm nay ăn cơm chiều, y lại hỏi: "Tiểu Mi à, con thấy nhị sư huynh thế nào? Trắng trẻo, ăn nói khéo léo, đi theo nó chắc chắn ngày nào con cũng cảm thấy vui vẻ."
Tân Mi nghĩ nghĩ: "... Cũng được."
Bên ngoài cửa lại một lần nữa truyền vào tiếng té ngã và nước đổ ào ào, lần này là nhị sư huynh che mặt chạy như điên.
Tân Hùng đành phải từ bỏ ý định cho “thỏ tới ăn cỏ gần hang”.
Từ lúc Tân Mi mười lăm tuổi, Tân Hùng đã bắt đầu quan tâm tới việc hôn sự của nàng. Tân Tà Trang luận giàu có thì cũng phải là giàu có bậc nhất, luận danh tiếng quả thật cũng có chút tiếng tăm. Xưa nay chuyên nuôi dưỡng linh thú, bán cho các đại môn phái tu tiên. Gia thế như vậy, Tân Hùng cũng không phải hạng người keo kiệt gì, vốn nghĩ rằng tìm con rể sẽ vô cùng dễ dàng.
Khi Tân Mi vừa mới đầy tháng, ma xui quỷ khiến thế nào, Tân Hùng mời Sa La Sơn Ngọc Thanh tiên nhân đến đoán mệnh cho nàng, Ngọc Thanh tiên nhân tập trung, trầm ngâm cả buổi, cuối cùng lắc đầu: "Lệnh ái có mệnh cách hết sức kỳ lạ, nhân duyên sau này... Hơi quái dị, có nửa mệnh Hồng Loan (*), người chồng tương lai phải là nửa người nửa quỷ, nếu không sẽ khắc chết chồng."
* Tìm hiểu về Mệnh Hồng Loan: Người ta cho rằng phụ nữ mang mệnh Hồng Loan sẽ có hai đời chồng, mà khắc chết chồng trước. Link
Chẳng biết sao mà lời đoán mệnh này lại bị truyền ra ngoài, thế là người người trong thành đều biết rõ tiểu thư của Tân Tà Trang có số khắc chồng, từ đó ai nấy đều cảnh giác, không ai dám để lọt vào mắt xanh của Tân lão gia, kẻo lại bị bắt làm con rể.
Nhìn Tân Mi lớn lên ngày nào, Tân lão gia lo lắng ngày đó, y chỉ có duy nhất một cô con gái, mẹ con bé lại mất sớm, y cũng quyết định không tục huyền (*), chẳng lẽ lại đành để cho đứa con gái độc nhất thành gái già cả đời không ai lấy sao?
*Tục huyền: Không lấy vợ sau, ở vậy nuôi con.
Mấy ngày nay Tân Hùng vắt óc suy nghĩ, ăn không ngon ngủ không yên, đột nhiên trong đầu lóe sáng, buổi tối y kêu Tân Mi tới, cười nói: "Tiểu Mi, lần này Sùng Linh cốc muốn mua một đám linh thú, gần đây cha không khỏe, con cũng lớn rồi, con gái của gia đình buôn bán như chúng ta không cần phải học những thứ thêu thùa may vá của đám tiểu thư khuê các làm gì, lần này con mang linh thú đến Sùng Linh cốc, coi như đi học hỏi thêm kinh nghiệm."
Tân Mi bắt gặp ánh mắt sáng lung linh của cha mình thì khóe miệng khẽ mỉm cười, trong lòng nàng cũng hiểu, nhưng vẫn nghĩ ngợi rồi nói: "Thật ra, con cảm thấy mình vẫn còn nhỏ..."
Tân lão gia vội la lên: "Tuyệt đối không còn nhỏ nữa! Mẹ con mười sáu tuổi đã sinh con rồi! Gái mười sáu tuổi mà chưa lấy chồng thì đã là gái ế rồi đó!"
Tân Mi đành phải nói: "Vậy... Con ra ngoài vui chơi vài ngày, kết bạn với vài... Aizz, vài vị thiếu hiệp vùng khác, như vậy có được không ạ?"
Tân Hùng gật đầu liên tục: "Tốt lắm, tốt lắm! Một khi vừa mắt ai, chỉ cần gửi thư về cho cha là được, không cần quay về đâu! Chúng ta làm đám cưới bên ngoài luôn!"
Tân Mi suy nghĩ, lần này nên mang nhiều tiền một chút, đi qua vùng khác sắm một tấm chồng thật hoàn hảo, để cha nàng có thể an tâm. Trong thành có rất nhiều người ra vùng ngoài mua vợ, vậy thì chồng cũng có thể mua được. Thường thôi, thường thôi, những thứ khác nàng không có nhiều, chỉ có tiền là không thiếu.
Hôm sau, Tân Mi thay thường phục, dẫn Thu Nguyệt và một bầy linh thú ra, bay về phía Sùng Linh cốc.
Thu Nguyệt là một con bồ nông khổng lồ, béo ú, nàng được cha tặng khi vừa tròn mười tuổi, hình dáng vô cùng xấu xí, lần đầu nhìn thấy nó nàng bị dọa cho choáng váng. Tân Tà Trang nuôi rất nhiều linh thú, có tiên hạc dáng điệu uyển chuyển, có chim loan xinh đẹp tròn trịa, nhưng cha nàng lại tặng cho nàng một con bồ nông xấu điên xấu đảo thế đấy!
Nhưng sau mấy năm dùng nó, nàng lại cảm thấy nó rất tuyệt. Bất luận là gặp phải trường hợp nào, Thu Nguyệt cũng vô cùng bình tĩnh, phong cách rất quý phái, không có việc gì sẽ không bao giờ kêu gào ồn ào, chỉ im lặng ngủ vật ngủ vạ. Hơn nữa so với mấy loại linh điểu bay yếu ớt, loạng choạng khác, thì nó bay vừa êm vừa nhanh, nếu vô tình gặp phải đám phi tặc không có mắt, một cánh của nó quạt qua cũng làm cả đám mười tên choáng váng.
Từ đó Tân Mi cũng ngộ ra, đàn ông cũng là một dạng tốt gỗ hơn tốt nước sơn, cái mã đẹp chẳng để làm gì, phải dùng được mới là tuyệt nhất! Nhưng đương nhiên, nàng cũng hy vọng lần này có thể mua được một tấm chồng vừa có mặt tiền đẹp lại vừa dùng ngon.
Sùng Linh cốc cách Tân Tà Trang khoảng hơn ngàn dặm đường, trên đường phải đi ngang qua núi Vãn Lan kéo dài cả vạn dặm. Cho dù Thu Nguyệt bay rất nhanh, nhưng đám linh thú kia lại quá yểu điệu, không quen chịu khổ, trời vừa tối đã kêu gào ầm ĩ, đòi ăn tối, đòi ngủ nghỉ.
Tân Mi đành phải tìm một vùng đất bằng phẳng trong núi Vãn Lan hạ trại đốt lửa nấu nước. Đám linh thú này được nuông chiều quen thói, không phải nước nấu sôi thì không uống, không phải linh cốc thì không ăn, may mắn là linh thú có linh tính, tuyệt đối không đơn thương độc mã đào ngũ, nếu không một mình nàng coi chừng bọn chúng cũng e là không nổi.
Đêm trong núi rừng hết sức yên tĩnh, lông của Thu Nguyệt lại rất ấm áp, Tân Mi chỉ thấy buồn ngủ không mở mắt ra nổi, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, tựa vào trên người Thu Nguyệt ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, chợt cảm thấy trống trải, không biết gối ôm Thu Nguyệt đi đâu mất tiêu rồi, gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt, lạnh đến mức khiến nàng khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt là khu đất bằng phẳng, vắng vẻ, trống không, đám linh thú và Thu Nguyệt giống như biến mất không dấu vết, chỉ còn mình nàng cuộn người nằm trên mặt đất. Tân Mi vô cùng hoảng sợ, vội vàng đưa ngón tay lên miệng huýt sáo, huýt liên tục mấy tiếng liền. Nếu như bình thường, Thu Nguyệt đã bay về ngay rồi, nhưng lần này đến một cọng lông tơ cũng không hề thấy.
Bình tĩnh, bình tĩnh... Nàng thầm nhủ, tình huống này không phải chưa từng gặp qua, trong rừng sâu núi thẳm có rất nhiều ma quỷ, chắc hẳn là âm hồn ma quỷ muốn đùa giỡn với nàng đây mà. Nàng lấy trong túi hành lý ra một xấp giấy tiền và nhang vòng, vừa dùng đồ mồi lửa đốt lên vừa tụng kinh.
Tụng hơn một nửa, nàng tụng không nổi nữa, ngọn lửa trước mắt nhảy múa — biến thành màu xanh như lửa ma trơi. (*)
* Còn có tên khác là lân tinh. Trong xương của động vật luôn có chứa một hàm lượng photpho. Khi cơ thể động vật chết đi, nó sẽ phân hủy một phần thành photphin PH3 và lẫn một ít điphotphin P2H4. Điphotphin P2H4 tự bốc cháy trong không khí và tỏa nhiệt. Chính lượng nhiệt tỏa ra trong quá trình này làm cho photphin bốc cháy:
2PH3 + 4O2 → P2O5 + 3H2O
Quá trình trên xảy ra cả ngày lẫn đêm nhưng do ban ngày có các tia sáng của mặt trời nên ta không quan sát rõ như vào ban đêm.
Hiện tượng ma trơi chỉ là một quá trình hóa học xảy ra trong tự nhiên.
Một trận gió âm u, lạnh lẽo thổi qua, đưa tay ra không nhìn thấy rõ 5 ngón. Trong bóng đêm tối tăm sâu thẳm chợt vang lên tiếng phụ nữ thở dài ai oán, giống như cười lại như khóc. Tân Mi một đạp dập tắt ngọn lửa màu xanh kia, quay đầu sang nhìn, chỉ thấy trong rừng rậm giữa những đốm ma trơi lập lòe, một bóng áo đỏ nhuộm đầy máu thoắt ẩn thoắt hiện, vô số sợi tóc bắt đầu mọc dài ra lan tràn trên mặt đất, uốn lượn như có sự sống.
Còn phải nói sao, số nàng đúng là xui xẻo, lần này gặp phải ác quỷ trong truyền thuyết rồi.
Mái tóc trải dài trên mặt đất bắt đầu quấn lại với nhau, cuối cùng biến thành đầu của một người con gái, nó bay tới nhanh như chớp, nhìn Tân Mi nhếch miệng cười, ngũ quan đều là những hố đen tối tăm, mà trong các hố đó máu tươi không ngừng trào ra.
Tân Mi nghĩ ngợi rồi hỏi: "... Được rồi, các ngươi muốn gì? Ta không chỉ có giấy tiền và nhang khói thôi đâu, còn có bài vị và lư hương nữa đấy."
Khi đi ra ngoài mà phải ngủ ngoài trời thì những thứ này là thiết yếu, đây là kinh nghiệm cha Tân Mi truyền lại cho nàng. Với những ma quỷ tầm thường chỉ cần mấy tờ giấy tiền và ba nhánh nhang vòng thì sẽ bình an vô sự. Nếu là ác quỷ, có thể cung dâng thêm lư hương và bài vị, ít ra cũng có thể áp chế được nó trong một đêm. Nhưng lần này nàng gặp không biết là thứ gì nữa, ngay cả đồ mồi lửa cũng không thể dùng, đến gần thì chỉ thấy ma trơi.
"Ha ha ha..." Cái đầu kia bắt đầu cười, lơ lửng bay lên, bên dưới cái cổ vốn dĩ trống không, dần dần lại hóa thành bộ y phục dính đầy máu, đung đưa phiêu linh trong không trung, rồi bay thẳng về phía nàng.
"Chờ một chút!"
Tân Mi quát to một tiếng, ác quỷ kia quả nhiên cũng khẽ khựng lại.
"Ta còn cái này." Nàng khe khẽ mỉm cười, lấy từ chiếc túi nhỏ ra một lá bùa màu vàng. Tốt xấu gì nàng cũng mang trên người nửa dòng máu của môn phái tu tiên, trong người không mang theo lá bùa trừ tà nào thật quá không phù hợp với thân phận dòng dõi cha truyền con nối này. Cắn đầu ngón tay nhỏ máu lên lá bùa, nàng nhẹ nhàng ném ra, đây là lá bùa chuyên dùng để trừ quỷ, liếc mắt nhìn qua, nghe vèo một tiếng, lá bùa đã dán lên trán của ác quỷ.
Nó sửng sốt, nàng cũng sửng sốt.
Không có... hiệu quả.
Tân Mi vô cùng sửng sốt, cảm giác sau lưng mình mồ hôi lạnh đổ xuống ròng ròng. Con quỷ kia cũng cực kỳ sửng sốt, dường như có một giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống.
Lá bùa trừ quỷ kia không có hiệu quả, vậy, vậy chỉ có thể chứng minh một điều ...
"Bên mặt trái của ngươi bị tróc ra một mảng da kìa." Tân Mi có ý tốt chỉ vào khuôn mặt bẩn thỉu của con quỷ nhắc nhở.
"A, cảm ơn." Ác quỷ kia phản ứng theo bản năng, đưa tay chùi lớp da đi, mở miệng nói cảm ơn.
Cảm giác xấu hổ, trầm mặc len giữa một người một ... chẳng biết là thứ gì ... Có thể nói không sợ bùa trừ quỷ, chỉ có thể chứng minh nó không phải là quỷ.
Thật lâu sau, ác quỷ nói: "Ta đi đây, chúc ngươi có giấc mơ đẹp, tạm biệt!"
Nó lập tức xoay người bỏ chạy, bất chợt sau lưng bị siết chặt lại, Tân Mi tóm cổ nó từ phía sau, lộn một cái cuốn về phía mình, gương mặt nó cực kỳ hoảng sợ, đối mặt với nàng. Vị tiểu cô nương trước mắt nó mặt ửng hồng như hoa đào, thân người như cành dương liễu xinh đẹp, nghiêm túc nhìn nó chằm chằm lâu thật lâu, mới nói: "Thì ra ngươi không phải là quỷ."
Nó luống cuống, tay chân không ngừng giãy dụa. Bề ngoài vị cô nương này nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra vô cùng mạnh mẽ, khiến nó không thể nào thoát được khỏi tay nàng..
Một tiếng "Chát" vang lên, một cái tát dính trên mặt nó, nó bị đánh đến mê muội cả người.
Tân Mi vừa đánh vừa quát to: "Không phải quỷ thì là yêu quái! Yêu quái chết tiệt! Mau trả linh thú cho ta! Nếu không ta nấu ngươi ăn luôn!"
Con tiểu yêu kia bị đánh khóc rống lên, cả người đột nhiên cuộn tròn lại, một làn sương khói thổi qua, ác quỷ y phục đẫm máu mất tăm mất tích, trong tay nàng chỉ còn một cậu thiếu niên mười một, mười hai tuổi, sau lưng có một đôi cánh màu vàng nhạt, có lẽ là một điểu yêu(*). Tên nhóc này mặt mày tròn trịa, đôi mắt to tròn, nhưng lúc này đã khóc đến độ nước mắt nước mũi dính đầy mặt.
* Điểu yêu: Yêu quái thuộc tộc chim
"Nói không!" Tân Mi tiếp tục đánh, đột nhiên nhìn thấy đôi cánh của nó, liền nói: "Nghe nói cánh gà nướng ăn ngon lắm."
Thiếu niên kia lại càng khóc tợn hơn nữa, đôi cánh nhỏ vỗ phành phạch nhưng không thoát ra được, chỉ biết run lẩy bẩy.
Tân Mi quyết định bứt mấy cọng lông trên cánh dọa nó, ngón tay vừa mới chạm vào mấy cọng lông mềm mại, chợt nghe thấy phía sau một giọng nói lạnh băng nhưng cực kỳ dễ nghe: "Nhắm mắt lại."
Nàng sửng sốt, không rõ là ai kêu ai nhắm mắt, vừa quay đầu sang thì trong tay nhẹ hẫng, con điểu yêu bé nhỏ đã bị người khác cướp mất.
"Này!" Tân Mi nóng nảy, vung tay muốn cướp lại, đối phương đã nhẹ nhàng lùi lại vài chục bước.
Trong bóng đêm thăm thẳm, không thấy rõ hình dáng của hắn như thế nào, chỉ thấy đó là một gã đàn ông mặc áo bào màu nhạt, mái tóc đen xõa sau vai. Con tiểu điểu yêu bị hắn xách trong tay hình như đã ngất rồi. Hắn cúi đầu nhìn, bước chân dừng trong chốc lát, rồi tiếp tục bước đi, Tân Mi vội la lên: "Chờ một chút! Linh thú của ta đâu?"
Hắn quay đầu lại, bóng dáng lờ mờ không thấy rõ, nhưng dường như rất tuấn tú, ánh mắt không chút thân thiện.
"Ra ngoài."
Hắn vung tay lên, ánh sáng lạnh lẽo mạnh mẽ bắn ra, rơi xuống bờ vai Tân Mi. Nàng chấn động cả người, đột nhiên giật mình tỉnh lại, bên dưới người nàng Thu Nguyệt vẫn đang ngủ gật, ánh lửa phía trước mặt vẫn cháy ấm áp như trước, đám linh thú cũng còn ngủ tại chỗ, không thiếu một con.
Nàng, nàng vừa gặp ác mộng sao?
Tân Mi vừa bị đánh trúng vai, không hề có cảm giác đau đớn, nhưng cảm giác bị nện xuống vẫn còn nguyên vẹn. Lục lọi trong túi hành trang, thấy thiếu mấy tờ giấy tiền, ba nhánh nhang vòng, trong chiếc túi nhỏ bên người cũng không thấy lá bùa trừ quỷ đâu nữa.
Không phải mơ.