Một bàn tay đưa qua, không chút do dự cũng chẳng lời giải thích gì chỉ đặt trên trán nàng, Tân Mi chợt cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập ầm ầm muốn bắn ra ngoài, hoảng hốt đến độ chân tay mềm nhũn ra.
Chàng muốn làm gì đây?! Không phải là muốn ngay chỗ này đấy chứ? Nơi này… Không thuận tiện chút nào cả mà a a! Dựa theo trình tự trong cuốn sách kia, đáng lẽ là phải ở trên một chiếc giường xinh đẹp lại mềm mại, sau đó chàng cởi của ta một món rồi ta cởi của chàng một món, cứ thế mà làm tới sao?
“Em bị sốt rồi.”
Giọng nói của Lục Thiên Kiều vang lên sau tai, mang theo hơi thở ấm áp, khiến nàng nổi da gà khắp người.
Chàng đang nói gì vậy? Bây giờ nàng rất kích động nên chẳng nghe thấy gì cả…
“Không nên uống rượu nhiều. Đi thôi, ta đưa em về phòng.”
Một bàn tay nữa tiếp tục vươn ra, mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng từ phía sau lưng, nhấc bổng nàng lên, nàng bị cắp bên hông giống hệt như cắp bao gạo.
Thật kỳ lạ, chẳng lẽ chàng không thể ôm ấp nàng vào trong lòng được sao, nếu không thì cõng trên lưng cũng được, đằng này lại cắp như bao gạo thế này là sao, là sao?!
Tân Mi cố gắng ngước cổ nhìn hắn: “Lục Thiên Kiều, chàng cắp em như vậy làm em rất khó chịu.”
Sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, cũng không chút dịu dàng, mềm nhẹ, giọng nói thật bình ổn: “Uống say nhất định rất khó chịu, cố gắng chịu đựng một chút sẽ đỡ ngay thôi mà.”
Nàng ngạc nhiên: “Em không say!”
Hắn không trả lời, ừ, trước giờ có người say rượu nào lại thừa nhận mình uống say đâu.
“Em thực sự không say mà!”
Nàng chỉ muốn chuẩn bị tâm lý mà thôi, nhưng sao lại khó như vậy.
Cánh tay hắn nhấc lên, rốt cục tư thế cũng được sửa lại, từ cắp bên hông biến thành vác trên vai. Tân Mi không khỏi lặng im, đau khổ chảy nước mắt ròng ròng, thì ra trong lòng hắn, nàng chẳng khác gì bao gạo cả.
Viện của Tân Mi ở sát vách nơi ở Tân Hùng, một nơi xinh xắn, lung linh, trong sân trồng đầy các loại hoa mai, là do Tân Hùng trồng dựa theo chữ “Mi” trong tên của con gái rượu. Trước đây Tân Hùng vốn định đặt tên cho con gái là “Tân Mai”, nhưng vì trong tên của vợ ông có một chữ “Mai”, mà hai vợ chồng lại tình sâu nghĩa nặng. Sau đó ông mời Ngọc Thanh tiên nhân đến đoán mệnh, tính ra thì trong mệnh ngũ hành của Tân Mi thiếu Thủy, bởi vậy đã đổi Mai thành Mi, lại nghe Ngọc Thanh tiên nhân căn dặn, nên trồng hoa mai phủ kín trước sân nhà của con gái, dùng thủ thuật này để xua tan sự cô độc, lạnh lẽo, giữ lại sự thanh cao, nghe nói rất có ích đối với nhân duyên trong tương lai.
Nhưng giờ này có ích lợi gì thì nàng thật sự không thể nhìn ra được!
Tân Mi khóc ròng, nước mắt lưng tròng bị Lục Thiên Kiều vác vào trong nhà, rồi lại dùng dây trói yêu trói chặt lại, nàng bị ép nằm trên giường tức giận đến độ nhe răng trợn mắt gào lên: “Lục Thiên Kiều! Chàng lại trói em nữa ư!”
Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến nàng, nhúng khăn vào nước lạnh, bước tới, một tay nâng đầu nàng dậy, một tay lau mặt cho nàng, động tác vừa dịu dàng lại vừa vụng về, giống như sợ làm nàng đau.
Người này thuộc hàng loại nào đây hở trời? Lần nào cũng vậy, nhìn bề ngoài giống như là đặc biệt săn sóc, đặc biệt thích nàng, nhưng mỗi khi làm chuyện gì cũng bất thường, trên đời này có tên chồng nào dùng dây trói yêu trói chặt vợ mình như đòn bánh tét thế này không? Lúc trước chính hắn đã giam giữ nàng, nhất quyết không chịu thả ra, sau đó lại huỷ hôn, hại nàng ngày hôn lễ từ cô dâu mới về nhà chồng biến thành bà cô bị chồng ruồng bỏ cũng là hắn, sau nữa lại tình ý dào dạt cầu hôn nàng, nói muốn làm vợ chồng thực sự cũng chính là hắn, bây giờ lại khăng khăng nói nàng say, dùng dây trói yêu trói nàng lại cũng vẫn là hắn ——
Hắn, hắn, hắn… Trái tim đàn ông thực sự giống như mò kim đáy biển!
Làm vợ chồng còn khó khăn hơn nhiều so với sinh con.
Thấy nàng không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ trợn tròn hai mắt nhìn mình, Lục Thiên Kiều lại sờ sờ trán nàng, lần này không còn cảm giác nóng phỏng tay nữa, trên làn da nàng có cảm giác ẩm ướt, mát lạnh. Hắn rất lưu luyến cảm xúc này, ngón tay khẽ vuốt ve làn da mát lạnh dưới tay, sau đó mới chậm rãi rút ra.
“… Bây giờ còn khó chịu không?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
Nàng chỉ hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, không thèm trả lời.
Lục Thiên Kiều hơi do dự: “Hôm nay em hơi là lạ.”
“Chàng mới lạ!” Nàng nổi giận, “Lục Thiên Kiều, em ghét chàng! Hôm nay, bắt đầu từ hôm nay —— em ghét chàng từ đầu đến chân!”
Hắn không quan tâm đến sự tức giận của nàng, chỉ dém góc chăn lại: “Em say quá rồi, mau ngủ đi.”
“Chàng trói chặt em như đòn bánh tét thế này, ngủ cái rắm gì chứ!”
Hắn chợt dừng lại, hơi lo lắng: “Tân Mi, nếu em lại ra tay đập phá lần nữa thì Tân Tà Trang sẽ tan tành mất.”
Môi nàng dẫu lên như cái móc bình: “Chàng nói bậy! Em đây… Căn bản không phải… Em chỉ muốn… cái đó …”
“Cái gì?” Hắn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
“Không gì cả! Mau thả em ra!”
Dây trói yêu bị hắn rút đi rất nhanh, Tân Mi lăn lông lốc từ trên giường xuống, quay lưng bỏ đi không thèm nhìn hắn: “Em không muốn gả cho chàng nữa, chàng cút đi!”
Lục Thiên Kiều không bận tâm đến tính tình trẻ con của nàng, không những không bỏ đi mà nhìn khắp xung quanh đánh giá một vòng, hơi mỉm cười: “Đây là phòng của em.”
Sự nhận thức của hắn về phòng ốc của phái nữ chỉ giới hạn trong căn phòng của Lệ Triều Ương. Nhưng mẹ hắn là chiến quỷ phu nhân địa vị cao quý, lại là phụ nữ góa chồng nên trong phòng đương nhiên bài trí rất lạnh lẽo, cứng nhắc và đơn giản, mặt khác trên tường còn treo đầy các loại thần binh lợi khí, chẳng hề nhìn thấy chút mềm mại đáng yêu nào.
Gian phòng của Tân Mi lại hoàn toàn khác biệt
Vầng trăng đẹp đẽ chuyển động phía trước cửa sổ, ánh trăng xuyên qua tấm màn bằng lụa mỏng như ráng chiều rực rỡ, một ngăn tủ lớn màu vàng điêu khắc những đóa hoa lê nở rộ, trên đó để mấy cuốn sách nằm lộn xộn không theo trình tự nhất định, không có bình hoa hoặc san hô giả lộng lẫy, đẹp đẽ, quý giá, trên ngăn tủ cũng chất đầy những hình người bằng gỗ nho nhỏ, những con búp bê bằng đất sét, màu sắc rực rỡ, các loại đồ chơi hình dạng cổ quái, vv và vv… —— những thứ này không phải là những thứ tiêu chuẩn trong khuê phòng của một tiểu thư đài các, nhưng lại tràn đầy hương vị Tân Mi.
Trên cái tủ nhỏ đặt ở đầu giường, có hai con rối rất quen thuộc, chính là Thiên nữ đại nhân và tướng quân đại nhân do chính tay hắn làm. Một con mặc y phục cực kỳ sặc sỡ, rực rỡ và hoa lệ, một con uy phong lẫm liệt giơ trường đao lên cao. Màu vẽ trên mặt hai con rối hơi tróc ra, có lẽ là do được thường xuyên vuốt ve, chơi đùa.
Lục Thiên Kiều cầm lấy tướng quân đại nhân, sau lưng con rối này có thêu một hàng chữ, hình như là do nha đầu này tìm người làm cho sau khi hắn đưa.
Hàng chữ này, ối, hàng chữ này—— “Phiêu _ kỹ tướng quân mặc trang phục lộng lẫy, uy phong”.
Lông mày hắn run lên vài cái, quay đầu lại hỏi nàng: “Phiêu _ kỹ tướng quân?”
Tân Mi nhào tới cướp lấy con rối trong tay hắn, ôm vào trong ngực như bảo bối, la lên: “Bây giờ không phải là của chàng nữa! Chàng mau biến đi! Không được đụng đến đồ của em!”
Lục Thiên Kiều dở khóc dở cười: “Tân Mi, ta là phiêu kỵ tướng quân, không phải phiêu _ kỹ…”
“Hừ, em không nghe!”
Hắn đành cười bất đắc dĩ, xoay người qua chỗ khác nhìn phía bên kia gian phòng, ở đó có một cái bàn dài, hình như là bàn trang điểm, quả nhiên là không ngoài dự đoán, mặt trên phủ một lớp bụi mỏng, cô bé này lớn như vậy rồi mà hình như rất ít dùng đến nó. Hắn cầm lấy một hộp son, nhẹ nhàng mở ra —— ặc, biến thành son khô mất rồi.
Lấy một bình dầu hoa quế dùng để bôi tóc, mở ra —— hic, đã hoàn toàn khô cạn.
Mở hộp phấn ra —— aizzzz, tình trạng không khá hơn là mấy vì hộp phấn nứt ra thành mấy mảnh rồi.
Tân Mi đứng phía sau ra sức kéo tay áo hắn, lôi muốn rách bươm cả áo sống: “Ở đây là khu vực cấm! Không được sờ mó đồ vật bên này!”
Lục Thiên Kiều thấy nàng hoảng hốt như vậy thì vỗ vỗ trán nàng nói: “Được rồi, ta sẽ ra ngoài, em mau ngủ sớm đi.”
Hắn mở cửa bước ra ngoài.
Tân Mi thở phào một cái thật dài, vội vàng ôm hộp trang sức nặng như ngàn quân (*) lên, đổ hết đồ trang sức bên trong ra, cầm mấy cuốn sách lên, nhìn quanh quất bốn phía, quyết định tìm một nơi cất giấu an toàn hơn.
* Quân : đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân
Bất thình lình cánh cửa lại mở ra, Lục Thiên Kiều bước từng bước vào nói: “Tân Mi, miếng vải đen che mắt của ta…”
Nàng hoảng hốt, mấy cuốn sách đang cầm trên tay rơi rụng lã chã xuống đất, mấy cuốn kia thì không nói, nhưng Lan Xạ Kiều Nhụy Tập là một tập tranh, lại không phải là sách đóng buộc chỉ, nên lúc giấy bay đầu đất có một bức tranh gọi là “Quan Âm tọa sen” bay xuống bên chân Lục Thiên Kiều, bị hắn xoay người cúi xuống nhặt lên.
Dưới tình thế cấp bách, Tân Mi kêu to lên: “Chỉ được nhìn em! Không được nhìn những thứ khác!”
Hắn sửng sốt, nhưng vẫn ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng, còn với những bức tranh rơi rụng đầy đất thì nhìn cũng như không khí. Nhưng mà, tờ giấy cầm trong tay có chất liệu mịn nhẵn, mềm mại, còn tràn ngập mùi hương… Mùi hương này, hình như hắn đã từng ngửi thấy ở đâu đó…
“Rất tốt, bây giờ chàng hãy cầm tờ giấy trong tay từ từ đặt lên bàn, sau đó xoay người…”
Nàng đang ở đối diện hắn mà đứng ngồi không yên, mặt đỏ ửng như xuất huyết, còn đầu ướt đẫm mồ hôi.
Lục Thiên Kiều tập trung suy nghĩ về mùi hương rất quen thuộc giống như đã từng ngửi qua, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhướng mày: “Mùi hương trong tập tranh này không bình thường.”
Thời còn trẻ, hắn đã từng lãnh binh đánh lui địch, hưng chấn và đắc ý biết bao nhiêu, đã từng có nước đối địch dùng âm mưu, cố gắng lợi dụng mỹ nhân kế dẫn dụ hắn vào cạm bẫy, mùi hương trên tập tranh này, chính là mùi hương ngày đó trong căn phòng trên đồn Xuân Hương —— Phượng Hoàng cao. Một tấc (*) Phượng Hoàng cao cao cấp trị giá 5 lượng bạc, hoàn toàn khác biệt so với thứ xuân dược mấy tên lang sói hay dùng, thậm chí có thể nói Phượng Hoàng cao là một liều thuốc hay, nó không làm cho người ta bị kích thích đến mức không thể khống chế được, cũng không có tác dụng chậm gì, tính chất của thuốc chẳng qua chỉ lợi dụng mùi hương làm cho người ta sinh ra ý tưởng kỳ dị mà thôi, bởi vậy người thường rất khó phát hiện.
* Tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ
Năm đó, lúc hắn phát hiện ra sự khác thường đã tiêu hủy lư hương chứa Phượng Hoàng Cao, không ngờ hôm nay lại một lần nữa được ngửi lại mùi hương miên man này.
“Tân Mi, tập tranh này…”
Hắn nói xong liền cúi đầu xuống nhìn thử, lọt vào mắt là bốn chữ rồng bay phượng múa ——
Quan Âm tọa sen.
Mà bức tranh bên cạnh dòng chữ…
Lục Thiên Kiều sửng sốt.