Lúc rời khỏi Sùng Linh cốc, đã là giữa trưa ngày hôm sau, rượu của Hồ tộc đưa tới quả thực là rượu ngon trên đời, nhưng độ mạnh cũng khó loại nào sánh được, tối hôm qua Chân Hồng Sinh uống hết hai vò, say bí tỉ tới hôm nay chưa ngóc đầu dậy nổi, Tân Mi đành chỉ chào hỏi Trương Đại Hổ, rồi cưỡi Liệt Vân Hoa cáo từ.
Một người một ngựa bay nhanh như chớp đến Mi Sơn cư trên núi Bạch Đầu, tặng bánh Trung thu cho Mi Sơn quân, ai ngờ linh quỷ canh gác ở ngoài nói y đã ra ngoài, không biết ngày trở về, Tân Mi lấy hai hộp bánh nhân lòng đỏ trứng tặng cho y, sau đó tiếp tục cưỡi Liệt Vân Hoa, quay về hướng hoàng lăng.
“Tiểu Vân, ngươi nói thử coi bây giờ Lục Thiên Kiều đang làm gì?”
Trên đường đi cảm thấy nhàm chán, Tân Mi ôm cổ Liệt Vân Hoa nói chuyện tào lao với nó. Nếu Thu Nguyệt có ở đây thì tốt quá, tuy rằng nó cũng không biết nói chuyện, nhưng bất kể nàng nói gì nhất định nó cũng sẽ có phản ứng lại, không giống con ngựa này, chỉ biết trừng mắt chạy thẳng về phía trước.
“Ngươi đần hơn Thu Nguyệt nhiều, không hiểu ý ta gì cả.”
Đây là tội vu oan mà a a! Liệt Vân Hoa ra sức phì phì lỗ mũi, ta là ngựa chứ không phải người, ngựa nhà ai lại mở miệng nói chuyện với cô được chứ, nếu có thì chắc gặp quỷ rồi!
“Sao? Ngươi nói là Lục Thiên Kiều nhất định đang nhớ ta à? Nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên ư?” Mắt nàng sáng rực lên,
Ta không có nói như vậy! Liệt Vân Hoa hí một tiếng thật dài đầy oan ức.
“Ý của ngươi là, chàng đang tự kiểm điểm lại lỗi lầm của mình, chuẩn bị nhận lỗi với ta sao?”
Ta thực sự không có nói như vậy mà! Liệt Vân Hoa chỉ biết rơi lệ.
“Theo ngươi là, chàng đang nước mắt lưng tròng đến cầu xin ta trở về?”
… Thu Nguyệt tỷ, tỷ thật vĩ đại. Liệt Vân Hoa buồn bã ngắm nhìn đám mây mù ở phương xa, bởi vì cái đoạn đối thoại ông nói gà bà nói vịt này mà từ trong thâm tâm của Liệt Vân Hoa nảy sinh một sự kính phục và ngưỡng mộ vô cùng to lớn với Thu Nguyệt.
Đám mây mù dày đặc, khổng lồ trước mắt bỗng nhiên bị xé rách, mấy con chim thiên đường khổng lồ đang hót những làn điệu thánh thót, mê hoặc, chúng bay ngược gió tới, phía sau kéo theo một chiếc xe xanh vàng rực rỡ, ánh sáng vàng chói như hóa thành những dòng chữ cổ xưa tan biến trong gió, thật sự là phong thái phi phàm.
Liệt Vân Hoa khéo léo lui qua một bên, cung kính cúi đầu dừng trong không trung chờ đợi chiếc xe kéo kia đi qua.
Linh thú luôn có phản ứng quy thuận theo bản năng đối với những thứ có khí chất thanh tịnh cao quý như thế này.
Chiếc xe kéo chậm rãi chạy tới, ngừng lại bên cạnh Tân Mi, chiếc màn trúc màu trắng bị một bàn tay thon dài cuốn lên, một chàng trai trẻ mặc áo đen thò đầu từ trong xe ra, nhìn nàng cười tươi như bạn bè thân thiết lâu ngày.
Người này … Hình như là đại sư của Hồ tộc gì đó mà? Tân Mi tò mò nhìn y, y cũng tò mò nhìn qua, hai người trợn mắt nhìn nhau hơn nửa ngày, rốt cục y lại cười.
“À, vị cô nương xinh đẹp này.” Y mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu lại lỗ mãng, “Ta đói quá, tặng cho ta một hộp bánh Trung thu được không?”
… Một chiếc xe kéo phong thái bất phàm, một đàn chim thiên đường cũng bất phàm không kém, sau đó, dừng lại, mà lại chỉ vì muốn xin nàng một hộp bánh Trung thu.
Tân Mi không hiểu nổi nhưng cũng đưa cho y một hộp bánh chay, y lại lắc đầu, đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh lục: “Ta muốn ăn bánh nhân thịt.”
Loại đại sư gì thế này, sư mà muốn ăn thịt ư!
Tân Mi đổi một hộp bánh Trung thu nhân thịt cho y, tấm màn trúc lại được thả xuống, giọng nói của người đó từ trong xe truyền ra: “Đa tạ, cô nương đúng là vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng.”
Những con chim thiên đường lại bắt đầu hót véo von, chiếc xe kéo lại tiếp tục bay ngược gió rời đi, Tân Mi lắc lắc đầu, vỗ vỗ cổ Liệt Vân Hoa: “Được rồi, chúng ta cũng đi, nhanh nào, đi đến hoàng lăng.”
***
Từ sau khi Lục Thiên Kiều tỉnh lại, Vân Vụ trận lại một lần nữa được dựng lên quanh hoàng lăng, đám tiểu yêu quái rút khỏi lăng mộ dưới lòng đất, trở về cuộc sống non xanh nước biếc trên mặt đất, hoàng lăng hoang tàn của ngày đó đã khôi phục lại cảnh đào hồng liễu xanh, hoa thơm chim hót trước kia.
Chẳng thấy bóng dáng Tư Lan ở đâu, Ánh Liên thì đang nằm ngủ trưa trong hồ nước, Đào Quả Quả và em trai của y đang chơi bịt mắt bắt dê ở trong rừng hoa đào âm u, ma mị — nhìn kiểu này, chắc là Lục Thiên Kiều còn chưa về đây.
Tân Mi buộc Liệt Vân Hoa ở bên ngoài ăn cỏ, còn mình lặng lẽ chui vào hang động trong núi của Triệu quan nhân, quả nhiên là lão đang quấn khăn trắng kín đầu múa bút viết kịch bản, vừa viết vừa khóc, nước mắt nhỏ tong tong trượt theo mấy sợi râu chuột của lão rơi xuống đất.
“Ôi, cô nương tới rồi!” Lão lau nước mũi, ngẩng đầu nhìn thấy Tân Mi, đôi mắt đang rưng rưng chợt sáng rực lên, “Mau tới đây, mau tới đây! Ta đang viết đoạn cô và tướng quân gặp nhau lần đầu tiên, sét đánh động trời, lửa thiêu rụi đất, chấn động đất trời!”
Ặc, lần đầu tiên nàng và Lục Thiên Kiều gặp nhau? Hình như… Hình như là vào một đêm yên tĩnh, nàng táng Đào Quả Quả hôn mê, sau đó Lục Thiên Kiều đánh nàng một chưởng hôn mê … Ừ, quả thật là sét đánh động trời, lửa thiêu rụi đất.
Triệu quan nhân cầm mấy tờ kịch bản đưa cho nàng, trên đó là nét chữ rồng bay phượng múa:【Chỉ một ánh mắt lướt qua, dẫu có như ngàn cánh buồm đang gắng gượng lướt qua sóng to biển lớn cũng cam nguyện vì người; chỉ một ánh mắt lướt qua, chính là ba ngàn con sông uốn lượn mà ta dùng một chiếc muỗng nhỏ múc cạn cũng chỉ vì người; chỉ một ánh mắt lướt qua, đã giống như nét chữ khắc trên đá tam sinh viết nên duyên phận của ta và người …】
Nàng im lặng thả cuốn kịch bản xuống, khó xử nhìn Triệu quan nhân đang giương ánh mắt tha thiết nhìn mình, nghĩ ngợi rất lâu, mới nói: “Chỉ với một ánh mắt lướt qua, thực sự là không đủ để nhìn rõ được gì cả …”
Với lần gặp gỡ ngày ấy, nàng chỉ biết đó là một chàng trai, hơn nữa chàng trai này còn đánh nàng, cướp linh thú của nàng, nàng chỉ muốn đánh bay hắn ngay lập tức.
Triệu quan nhân liên tục than vãn, thở dài: “Sao có thể như vậy được! Vừa gặp là đã sinh tình mà lại còn là hết mực chung tình mới có thứ để xem chứ!”
“… Dù sao ta và chàng vốn không có thứ gì để xem cả, Lục Thiên Kiều lúc nào cũng coi ta như trẻ con. Ta cũng không phải con gái của chàng.”
Giọng nàng cực kỳ u oán, khác hẳn sự nhẹ nhàng, tươi đẹp của ngày xưa, Triệu quan nhân quan sát sắc mặt và thái độ của nàng một lúc rồi lập tức đổi sang bộ dạng người lớn từng trải, kinh nghiệm dày dặn, lại như tri âm tri kỉ ngồi đối diện nhẹ nhàng hỏi nàng: “Tân cô nương, cô và tướng quân giận nhau sao?”
Tân Mi đặt hộp bánh Trung thu lên bàn nói: “Không có, ta mang bánh Trung thu đến tặng cho mọi người.”
“Trong lòng có gì không thoải mái thì nói ra đi, kẻo lại chuyện bé xé ra to, càng ồn ào thì càng không thể cứu vãn được.”
Nàng nghĩ nghĩ rồi dẩu môi nói: “Bọn ta có rất nhiều điểm không giống vợ chồng thực sự, mỗi lần ta khẽ đụng đến chàng là chàng lại dùng dây trói yêu trói nghiến ta lại. Hơn nữa, rõ ràng là bọn ta đã cưới rồi mà chàng nhất định không chịu thừa nhận, còn muốn cưới lại lần nữa, lãng phí thời gian, rõ là cố ý thoái thác.”
… Tướng quân à, bộ tộc Chiến quỷ vụng về nhất chính là phương diện trai gái, nhưng ngài cũng không thể trở thành như vậy được!
Triệu quan nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đành phải lắc đầu.
“Tân cô nương, tuy rằng tướng quân được phong là tướng quân, nhưng bản thân ngài ấy lại là người của bộ tộc Chiến quỷ, vốn không nguyện trung thành với hoàng đế Quỳnh quốc, cho nên chuyện hoàng đế ban hôn cho tướng quân cũng không khác gì nói chuyện với chó mèo. Tướng quân không chấp nhận chuyện cưới xin này, lại muốn tự mình cầu hôn cưới cô một lần nữa, thật ra đã chứng minh trong lòng ngài ấy có cô, thực sự nghiêm túc coi cô là một cô gái đáng để ngài ấy tôn trọng và yêu thương.”
Tân Mi trầm mặc trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói: “Ta biết.”
“Cô có biết không. Bộ tộc Chiến quỷ xưa nay thờ phụng Thần tộc, bởi vậy luôn luôn ôm tư tưởng bảo thủ cũ kỹ, chưa thành hôn thì sẽ không làm chuyện trai gái, đó là quan hệ bừa bãi, bất chính. Ngài ấy không đụng đến cô là kính trọng cô chứ không phải khinh thường cô.”
Nàng lại tiếp tục trầm mặc.
Triệu quan nhân lại hắng giọng nói tiếp: “Cô nhìn thấy tướng quân bề ngoài có vẻ rất thân thiết lại rất tinh tế, tỉ mỉ như vậy đó, nhưng thật ra ngài ấy hết sức lỗ mãng, từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, nên không có ai dạy ngài ấy làm cách nào để sống chung với một cô gái, ngày thường không phải lúc mặt lạnh, mặt than thì cũng là vội bỏ của chạy lấy người. Dây trói yêu đã là gì đâu, chỉ là ngài ấy không suy nghĩ đến tầng ý nghĩa kia mà thôi. Cô tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với ngài ấy một lần đi, nhất định tướng quân sẽ hiểu. Miệng của con người là dùng để nói chuyện, vậy thì giữa hai người có điều gì hiểu lầm mà không thể nói ra được nào? Ôm ấm ức trong lòng khiến con người trở nên ngột ngạt chẳng phải là oan ức cho cái miệng lắm sao?”
Tân Mi yên lặng cắt một miếng bánh Trung thu, vừa ăn vừa uống trà, cuối cùng chẳng nói một lời nào.
Triệu quan nhân thấy có vẻ chuyển biến tốt nên lúc này cầm cây bút lông lên tiếp tục múa bút viết kịch bản, lão xóa sạch những thứ đã viết trước đó, hỏi nàng: “Cô nương, cô và tướng quân gặp nhau lần đầu tiên như thế nào, kể lại cho ta nghe một lần đi?”
Nàng đang tính kể chuyện thì chợt nghe Liệt Vân Hoa hí một tiếng thật dài bên ngoài hang, ngay sau đó đám cỏ lá lùm xùm bao trùm trước cửa động đột nhiên bị vén lên, Lục Thiên Kiều sau hai ngày không gặp đang bước vào, vừa nhìn nàng lập tức vươn tay kéo đi.
Triệu quan nhân ứa nước mắt, nuốt một miếng bánh Trung thu, tướng quân, thế mới đúng chứ!
Tân Mi bị kéo đi, chân không chạm đất, cả người giống như con diều bay trong gió đang bị hắn kéo căng, trong lúc choáng đầu hoa mắt đã cảm giác thấy hắn đặt mình lên lưng Thu Nguyệt, lúc lấy lại được tinh thần thì mới phát giác ra hai người đã ở giữa không trung. Thu Nguyệt vỗ cánh tàn tàn, cố tình bay chậm rì, Liệt Vân Hoa vô cùng thông minh, hiểu chuyện theo đuôi ở phía sau, tất cả mọi người đều không muốn quấy rầy hai người bọn họ.
Tân Mi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn nặng nề, trầm mặc không nói gì, quay đầu sang hướng khác không nhìn nàng.
“Này… Lục Thiên Kiều” nàng mở miệng trước: “Chúng ta, chúng ta đi đâu vậy?”
Hắn vẫn không nhìn nàng, cách nửa ngày mới nói: “Đưa em về Tân Tà Trang.”
Nói đến Tân Tà Trang, nàng mới phát hiện ra hắn vẫn còn mặc y phục lúc ở Tân Tà Trang, chỉ có điều bây giờ y phục trắng tinh đã nhiễm bẩn, bụi bặm, cỏ cây, bùn đất dính loang lổ trên góc áo, tóc của hắn cũng rối tung, lộn xộn, tuy rằng trên mặt không có vẻ mỏi mệt … Có phải, có phải chàng đã đi tìm em suốt hai ngày qua không ăn không ngủ không nghỉ hay không?
Tân Mi thấy vậy chỉ dám nhỏ giọng nói: “Lục Thiên Kiều, chàng có muốn ngủ một lúc không?”
Hắn không thèm để ý tới nàng.
“… Chàng đừng giận, em chỉ đi tặng bánh Trung thu cho mọi người thôi mà.”
Rốt cục hắn cũng động đậy, đưa tay xoa xoa trán.
“Lục Thiên Kiều.” Tân Mi nhích qua, cẩn thận, dè dặt nắm tay áo của hắn, hắn không giằng ra, thế là nàng vừa yên tâm vừa to gan ghé sát người vào, đặt đầu trên vai hắn.
“Chàng nói gì đi, nói gì cũng được.”
Giọng nói mềm mại, cả người nàng cũng mềm nhũn khiến cho người nghe dù đang tức giận thấu trời cũng tan thành mây khói.
Lục Thiên Kiều do dự đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nàng, nhỏ giọng nói: “… Xin lỗi, là ta sai.”
Nàng nhe răng cười hì hì: “Cả hai chúng ta đều sai mà, đúng không?”
Sắc mặt âm trầm của hắn rốt cục cũng dần dần trở nên hiền hòa, dịu dàng, năm ngón tay luồn sâu vào mái tóc nàng, vuốt xuống bím tóc của nàng, khẽ hỏi: “Em đã đi đâu?”
“Em đi tặng bánh Trung thu cho mọi người.”
“Tân Mi.”
“Dạ?”
“Nửa tháng sau, ta sẽ đích thân đón dâu, đến lúc đó ta hứa sẽ không trốn tránh nữa.”
“Được.”
Ngón tay rời khỏi mái tóc, nhẹ nhàng vuốt ve trên gò má nhẵn mịn của nàng, bỗng nhiên hắn cúi đầu hôn một cái lên vầng trán cao cao. Khoảng cách gần sát như vậy lại còn da thịt chạm vào nhau khiến cho cả người nàng có cảm giác vô cùng khó chịu, chẳng thoải mái chút nào cả, hắn lại cúi thấp người xuống một chút, hít hà mái tóc của nàng.
“Lục Thiên Kiều, em hôn chàng một cái, chàng không được dùng dây trói yêu trói em đấy.”
Nàng ôm cổ hắn, nhìn hắn mỉm cười.
Trong khoảnh khắc, mặt hắn lại đỏ ửng lên, sau đó khẽ nhắm mắt lại, đợi một lúc sau mới cảm nhận được làn môi mềm mại chạm vào khuôn mặt mình.
Hình như hắn… lạc mất hồn phách rồi.
Tân Mi vuốt vuốt mấy sợi tóc rối loạn trên đầu hắn ra sau, nghiêm túc nói: “Bước tiếp theo, chờ đến lần sau đi.”
“Nghịch ngợm.”
Ngón tay hắn bấm nhẹ sau ót nàng, rồi lại cúi đầu hít hà mái tóc nàng, đầu mày nhăn tít lại.
Toàn thân nàng từ trên xuống dưới lại có cảm giác vô cùng khó chịu, chỉ những lúc bất thường như thế này mới cảm thấy được. Là vì gặp người này sao?