Cặp Đôi Trời Định

Chương 34: Chương 34: Thề ước một đời (III)




Vừa kéo vừa đẩy, cả hai người cùng bị đẩy ngã vào bên trong, Lục Thiên Kiều nhận thấy sự lựa chọn của người đang đứng trước hắn, cảm nhận được sự đồng ý của nàng.

Thế là hắn tiến lên từng bước, nhẹ nhàng giữ lấy bờ vai mềm mại của cô dâu mới cưới đang ngồi trên giường, chỉ do dự trong phút chốc, sau đó quyết định đặt nàng nằm xuống.

Tân Mi đột nhiên đưa tay ngăn lại: “Đợi một chút.”

… Trước đó người vô cùng lo lắng là nàng, bây giờ rốt cục đã thành hôn, nàng lại muốn hắn đợi sao?

Đương nhiên là hắn không đợi rồi.

Chiếc mũ phượng nhẹ nhàng bị gỡ xuống, ngón tay hắn lồng vào trong búi tóc đen dày của nàng, chậm rãi rút một cây trâm ra.

Một lọn tóc dài trượt xuống.

Tân Mi ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại nhìn ra cửa sổ phía sau hắn, dừng lại một chút rồi hỏi: “Chàng, chàng thực sự quyết định mở cửa sổ động phòng sao?”

Lục Thiên Kiều xoay người, nhìn thấy rõ ràng cánh cửa sổ mở toang ra, đám tiểu yêu quái trong hoàng lăng đứng lố nhố, chen chúc bên ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ, cắn cắn ngón tay nhìn bọn họ.

“…”

Cây trâm trong tay rơi xuống mặt đất.

Đào Quả Quả vội vàng che mắt em trai, sợ tâm hồn ngây thơ thuần khiết của trẻ con bị đầu độc, Tư Lan vội vàng túm lấy người bên cạnh bỏ chạy, Ánh Liên… không thấy bóng dáng Ánh Liên đâu cả, chắc hẳn lại trốn ở một nơi bí mật gần đó đâm hình nhân rồi.

Chỉ có Triệu quan nhân chuyển hẳn một cái bàn tới ngồi bên cửa sổ, trước mặt chất đầy đồ ăn vặt và nước trà, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nhìn hắn cười hết sức thô tục: “Tướng quân, ngài phải mạnh mẽ lên, bọn ta sẽ ủng hộ ngài hết mình. Có chỗ nào không thông hay vướng mắc, ta cam đoan sẽ chỉ dạy tận tình cho ngài.”

Lục Thiên Kiều giữ nguyên bộ mặt than lạnh te, không chút tình cảm đi qua, mở miệng: “Biến.”

Vừa quát xong, bầy tiểu yêu bỏ chạy tan tác như ong vỡ tổ, hắn làm tướng quân lâu như vậy, đương nhiên hình tượng và tàm ảnh hưởng xây dựng được không phải là giả rồi.

Triệu quan nhân quét mớ vỏ hạt dưa trên bàn xuống rồi đi qua, lén lút đưa cho hắn một miếng giấy cuộn tròn lại, nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, chuyện này chỉ nói giữa những người đàn ông với nhau thôi nha, có lúc sẽ khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, tặng cho ngài thứ này, bảo bối đó nha.”

Lục Thiên Kiều mở tờ giấy ra, chỉ thấy bên trong bao bọc hai viên thuốc nhỏ có màu sắc và hình dạng cực kỳ thô bỉ.

Mấy sợi râu chuột của Triệu quan nhân run run: “Chỉ cần dùng sẽ biết ngay công dụng, nếu là người khác thì ta cũng không nói cho biết đâu.”

Hai viên thuốc bị nhét vào trong lỗ mũi của lão ngay lập tức, Lục Thiên Kiều kéo cửa sổ lại, khóa kỹ, kéo rèm che cửa xuống thật nhanh.

… Không khí động phòng hoa chúc hình như chẳng còn lại bao nhiêu. Hắn xoay người, không biết Tân Mi đã cởi áo cưới xuống từ lúc nào, chỉ mặc một bộ váy màu đỏ tươi, ngồi bên cạnh bàn dùng đũa gắp mì sợi ăn ngon lành.

Sợi mì được trộn bằng dầu vừng, mặt trên rắc thêm đậu phộng và hạnh đào giã nhỏ, chính là ý nghĩa trong từ cát tường.

Tân Mi có ý tốt múc cho hắn một chén, quan tâm hỏi: “Tới đây ăn một chút gì đi, chàng đói rồi đúng không?”

Hắn hết lên núi đao lại lao xuống chảo dầu, so với thực hiện màn đập nát tảng đá lớn trên lồng ngực còn mệt hơn nhiều, thực không dễ dàng chút nào.

Nhìn thấy nàng ăn mì dính dầu bóng lưỡng bên môi, hắn nhịn không được chỉ muốn cười, tâm trạng lo lắng ẩn giấu dưới đáy lòng cả ngày nay rốt cục cũng tiêu tan. Lục Thiên Kiều đi qua bưng chén lên, gắp một đũa mì đưa đến bên miệng nàng, nhỏ giọng nói: “Đây gọi là đút cho nhau ăn, há miệng ra nào.”

Tân Mi ngoan ngoãn há miệng, sau đó cũng gắp một đũa cho hắn: “Thì ra phong tục trong tộc của chàng không phải là uống rượu giao bôi, mà là ăn mì giao bôi.”

Nhìn thấy mấy mẩu đậu phộng dính trên môi nàng, Lục Thiên Kiều dùng tay nhẹ nhàng lau sạch đi, không biết vì sao, hắn lại nghĩ đến lần đầu tiên đưa nàng tới hoàng lăng, nhốt trong căn phòng nhỏ tối đen, lúc hắn đẩy cửa ra, chợt nhìn thấy bộ dạng của nàng đang cúi đầu ăn bánh, mái tóc đen óng mượt, gò má mềm mại, còn có mấy mảnh vụn bánh dính trên mặt.

Nàng thật giống một con thỏ nhỏ màu trắng.

“Tân Mi, qua đây.”

Hắn đặt chén xuống, nhẹ nhàng cầm cổ tay nàng, kéo một cái, Tân Mi từ trên ghế chuyển thành ngồi gọn ơ trên đùi hắn, sau đó biến bị động thành chủ động, đưa tay ôm chặt cổ hắn.

“Lục Thiên Kiều.” Nàng áp sát mặt vào má hắn, “Hôm nay chàng không mang theo dây trói yêu chứ?”

“Ừ, không mang.” Hắn cười.

“Vậy chàng nhắm mắt lại, em muốn hôn chàng một cái.”

Hắn khẽ nhắm mắt lại, hàng lông mi đẹp đẽ, đen dày khẽ run nhè nhẹ. Tân Mi ôm đầu hắn, càng nhìn càng thích, cúi đầu hôn thật mạnh ở hai bên má hắn.

Hắn… cảm thấy mất mát, chưa đủ.

Đang tính mở mắt ra, trên môi bỗng nhiên mềm nhũn – một nụ hôn mang theo mùi hương hỗn hợp của dầu vừng, đậu phộng và hạnh đào.

Không phải một nụ hôn sâu mà là dây dưa lửa nóng, nàng hôn một lúc mới chịu rời ra. Ánh đèn hỉ chiếu vào đáy mắt hai người, nhìn lại càng sáng long lanh hơn.

Khuôn mặt hai người đều hơi ửng đỏ.

“Chàng học được đến đâu rồi?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

Lục Thiên Kiều hơi sửng sốt, nhưng sau đó đã phản ứng kịp, không đỏ mặt nữa, chỉ cúi đầu cười cười, hỏi lại: “Còn em học ra sao rồi?”

“Chắc chắn là … Không tệ.”

“Chỉ là lời nói miệng không có bằng chứng.”

Vậy thì để nàng trực tiếp hành động đi.

Tân Mi duỗi tay ra, lần mò vào trong cởi bỏ một lớp áo của hắn. Bên dưới lớp áo, khung xương quai xanh tuyệt đẹp lộ ra một đoạn.

Lại cởi xuống một chút nữa, một phần khuôn ngực xuất hiện, rắn chắc, mạnh mẽ.

Hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn nàng cởi quần áo của mình.

Tân Mi nhíu mày: “Sao chàng chưa cởi của em? Chàng học xong thật rồi á?”

Lục Thiên Kiều nghĩ nghĩ rồi nói: “Em làm trước đi.”

Về phương diện này hắn muốn tôn trọng nàng.

Tân Mi chợt cười: “Hừ, thật ra chàng vẫn chưa biết đúng không? Vậy chàng hãy nhìn cho kỹ nhé, em dạy cho chàng.”

Lớp áo ngoài bị nàng nhẹ nhàng cởi ra, trượt xuống mặt đất. Tiếp theo là lớp quần áo bên trong, khuôn ngực của hắn đã hiện ra hoàn toàn dưới ánh nến, trước mắt nàng là khung xương quai xanh tuyệt đẹp, bắp thịt rắn chắc, nàng do dự một chút rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm lên, làn da dưới tay nàng nóng như lửa, trái tim đang đập kịch liệt, nhịp đập ấy xuyên qua lòng bàn tay, truyền vào trái tim nàng.

“… Đừng sợ.” Nàng nhỏ giọng an ủi, “Tới đây, lên giường với em nào.”

Hắn đưa tay về phía nàng, cả người nàng liền bị bế bổng lên, tấm màn trước giường buông xuống, hắn ở trên nàng ở dưới, không khí vô cùng ái muội.

Tân Mi lắc đầu: “Không đúng, phải để em ở trên.”

Lục Thiên Kiều vừa nghiêng người đã bị nàng đẩy nằm xuống dưới giường, trên người cảm thấy nằng nặng — nàng đã ngồi lên trên rồi.

Nàng cúi xuống hôn lên môi hắn, mái tóc dài xõa xuống chạm vào ngực hắn, hơi thở chợt trở nên ẩm ướt, nóng cháy… Thật sự là ngứa ngáy khó mà chịu được. Đột nhiên Lục Thiên Kiều ôm lấy eo nàng, lòng bàn tay lướt theo xương sống của nàng khẽ vuốt ve kéo về phía trước, hắn hơi dùng lực, nàng liền ngã vào trong lòng hắn, cả hai cùng thở dốc, chẳng biết từ lúc nào đôi môi mềm mại lại cuốn lấy nhau một lần nữa, dây dưa, thâm nhập, nhẹ nhàng vuốt ve lẫn nhau.

“… Em nóng…”

Trong đầu nàng lúc này vô cùng hỗn loạn, đúng rồi, nàng phải dạy chồng … Nhưng chính nàng lại không buông tay được, bất luận là cơ thể hay là đôi môi, đều khát khao được hắn chạm vào, cho dù rời khỏi trong khoảnh khắc ngắn ngủi cũng không được.

Nóng thì lột quần áo.

Cả người hắn cứng ngắc hơn nữa lại run rẩy cởi bỏ vạt áo của nàng, ngay sau đó làn môi của nàng lại không chịu sự cô đơn dán chặt lên môi hắn, hơn phân nửa khuôn ngực thoát ra khỏi vạt áo– da thịt lại chạm vào nhau.

Giống hệt như một ngọn lửa lớn bốc cháy trên trên thảo nguyên khô ráo, trong nháy mắt không thể khống chế được cục diện, mất đi tất cả trình tự.

Cuối cùng làm cách nào cởi hết quần áo thì cả hai người đều không nhớ được, cũng không có thời gian nghĩ đến.

… Đúng rồi, vận dụng Quan Âm tọa sen.

Trong lúc ý thức của Tân Mi tan tành chẳng còn chút nào, nát nhừ như tương thì bốn chữ này chợt lóe lên. Lục Thiên Kiều vốn không có kinh nghiệm, trách nhiệm của nàng vô cùng to lớn, đêm nay phải phụ trách việc dạy dỗ cho chàng chứ.

Thế là…

Tấm màn lụa rung lên kịch liệt, sau đó chợt vang lên mấy tiếng kêu rên, Tân Mi kéo tấm màn “Roẹt” một tiếng, sắc mặt tái nhợt thò một cánh tay trần ra, lục lọi loạn xạ trong ngăn tủ đầu giường.

Một bàn tay kéo nàng trở về.

Nàng yếu ớt chồm ra ngoài, thì thào: “Em bị thương, chảy máu nữa này… Thuốc chữa thương… Còn cuốn Lan Xạ Kiều Nhụy Tập kia nữa…”

Nàng cần thuốc chữa thương, còn có bộ sách mẫu đêm động phòng hoa chúc nữa…

“Đừng đi!”

Cho dù có nhẫn nại đến tận cùng, cực hạn thì gân xanh cũng nhanh chóng nổi đầy trên trán Lục Thiên Kiều, rốt cục cũng không có cách nào nhịn được nữa, hắn vươn tay ra ôm nàng trở về, khẽ động thân thể một chút, đỡ lấy cổ nàng nằm xuống bên cạnh.

“Đừng đi…”

Nếu không hắn sẽ chết, thực sự sẽ chết người đó.

“Em đau.”

“Cố gắng chịu đựng một chút, sẽ nhanh chóng hết đau ngay thôi.”

Hắn xoay người đè nàng xuống, những nụ hôn trải xuống trước ngực nàng, hắn dùng hết tất cả ý chí và nỗ lực của Chiến quỷ, không thèm nghĩ tới hương vị tiêu hồn lạc phách vừa rồi vừa mới thoáng qua, ngón tay khẽ vuốt ve vành tai rồi trượt xuống cổ nàng, xoa dịu phần da thịt đang căng cứng của nàng.

Đêm động phòng hoa chúc với biết bao khó khăn lại đầy gai góc, đối với nàng và hắn mà nói, đều đúng cả.

“Đừng, chớ có đụng vào bên này!”

Vậy thì đổi bên kia.

“A ha ha! Nhột quá, nhột quá! Đừng có sờ như vậy!”

Thế thì đổi lại, mạnh hơn được không.

“… Nhẹ một chút, đau quá a…”

Thực là khó hầu hạ.

Hắn dường như muốn trừng phạt nàng, khẽ căn môi dưới của nàng một cái, Tân Mi lập tức không cam lòng chịu yếu thế báo thù ngay, tính cắn lên mũi hắn nhưng hắn lại ngẩng đầu lên khiến hàm răng xinh xắn của nàng khẽ cắn vào cằm hắn.

Hắn bỗng nhiên cử động mạnh, mang theo ý thăm dò nhưng nhiều hơn là bất ngờ chiếm đoạt, mang đầy sự chiếm hữu không cho nàng cơ hội kháng cự, nàng khẽ cứng đờ người.

“… Đau không?” Giọng nói mang theo sự nhẫn nhịn, hơi thở gấp gáp, khẽ hỏi nàng.

Không thể nói rõ… Nàng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, giống như là đau, nhưng không phải cơn đau như vừa rồi, vừa xa lạ vừa kỳ lạ. Tân Mi nắm chặt lấy bờ vai hắn, hoang mang nhìn hắn. Đôi mắt thâm thúy màu đỏ sậm có vẻ hơi đáng sợ, bỗng nhiên, đôi hàng mi khẽ run rẩy, hắn nhắm mắt lại, cúi xuống hôn nàng thật sâu.

Trời đất xoay chuyển.

Nàng níu chặt lấy chăn mền, không biết vì sao lại muốn leo ra ngoài: “Không… Em không…”

… Không được nói “Không”.

Một bàn tay nhấc eo nàng lên, hắn ép hẳn người xuống, vừa xâm nhập, vừa công kích, chiếm lấy tất cả. Trong phút chốc, cả người nàng mềm nhũn ra, trong cổ họng lần đầu tiên phát ra tiếng rên rỉ, run rẩy, nàng mở mắt ra, chỉ thấy một màu hồng khắp bầu trời, sự sung sướng đã nuốt trọn hết nàng.

“Lục Thiên Kiều…” Nàng khó khăn tìm lại giọng nói của mình, ngón tay lồng sâu vào trong tóc hắn, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn.

“Đúng… Phải là em dạy chàng. Em muốn ở trên.”

“Ngày mai sẽ nhường cho em ở trên.”

Nàng đang còn suy nghĩ cách phản đối, nhưng những lời muốn nói lập tức bị bỏ quên sạch sẽ, cánh tay đụng chạm lung tung bị hắn nắm chặt lấy đặt ở hai bên, hai người dây dưa không ngừng, khó phân thắng bại.

Trong ngăn tủ, Lan Xạ Kiều Nhụy Tập yên lặng rơi lệ, hai người bọn họ xem tranh nhiều lần như vậy, nhưng khi chuyện ập tới trước mắt thì không thèm áp dụng lấy một cái nữa.

Đêm động phòng hoa chúc đã trôi qua trúc trắc mà trọn vẹn như vậy đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.