Cặp Đôi Trời Định

Chương 50: Chương 50: Từ từ mà tính




Đó là ba ngày sau đám cưới, lần đầu tiên Tân Mi không thèm dậy sớm rửa tay hầm canh, mãi đến lúc Lục Thiên Kiều đi rèn luyện gân cốt ở trên đài xong xuôi, trở lại phòng ngủ, vẫn thấy nàng giữ nguyên tư thế ban đầu, quấn chặt chăn mền, mặt mày ngơ ra.

Trong lòng chan chứa mong đợi khi trở về sẽ được thưởng thức cơm nước do chính tay vợ yêu nấu nướng, vừa nhìn thấy cảnh này mong đợi của tướng quân mặt than tan thành mây khói, hắn bước qua sờ sờ mái tóc rối bời của nàng, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Em khó chịu à?”

Tân Mi đảo ánh mắt sững sờ, mờ mịt một vòng, rốt cục dừng lại trên khuôn mặt hắn, sau đó hàng lông mày nhíu lại.

“Lục Thiên Kiều, ” nàng nhăn mặt, “Chàng là đồ lừa đảo!”

Hắn ngạc nhiên chẳng hiểu đầu đuôi gì.

“Hôm động phòng hoa chúc, chàng đã hứa với em điều gì?”

Lục Thiên Kiều đưa tay sờ sờ lên hai lỗ tai nóng bừng của mình, hôm đó … Hôm đó hắn nói rất nhiều, có điều, có điều những lời nói hôm đó rất đặc biệt, lại phát sinh trong hoàn cảnh vô cùng mê loạn như vậy, lúc đó nàng bảo hắn lên trời hái trăng chắc hắn cũng đồng ý không chút nghĩ ngợi. Bây giờ nàng hỏi như vậy … Bảo hắn phải trả lời như thế nào đây?

“Chàng đã hứa với em, hai ngày sau sẽ nhường cho em ở trên! Nhưng chàng lại nuốt lời!”

Đêm qua nàng cực kỳ hứng thú, không kịp chờ hắn thực hiện lời hứa, tắm rửa xong liền tấn công ngay tức khắc, đẩy tới đẩy lui, bò lên bò xuống, gặm gặm cắn cắn … Còn không quên mở Lan Xạ Kiều nhị tập ra, lật đúng trang Quan Âm tọa sen, đặt ở đầu giường, vừa quan sát vừa thực hành ngay tại chỗ.

Ngay lúc nàng mải miết cọ sát, sóng tình mênh mông, nhiệt huyết sôi trào, chuẩn bị tiến hành động tác mấu chốt nhất thì đột nhiên hắn không nhịn nổi nữa duỗi tay ôm lấy nàng eo, trời đất xoay chuyển, lại một lần nữa, nàng không cam không nguyện cũng biến thành người nằm dưới.

“Chàng, chàng không thể làm như vậy được! Chàng nuốt lời! Đồ lừa đảo! Chàng … Chàng mà còn tới nữa, em sẽ gào lên cho mọi người tới!”

Tân Mi ra sức giãy dụa, nhất định phải bảo vệ trung trinh tiết liệt, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Lục Thiên Kiều ném bay Lan Xạ Kiều nhị tập cản đường cản lối kia xuống đất, khiến nó khóc nước mắt lưng tròng nghe gã đàn ông đang nằm trên giường, vốn chẳng còn chút lý trí nào thốt ra lời dụ dỗ muôn thuở: “Lần sau … Lần sau nhất định…”

Nó tồn tại đến bây giờ, trải qua mấy trăm năm, trong mấy trăm năm đó, đã từng gặp không biết bao nhiêu cảnh ân ái gái trai. Dựa vào kinh nghiệm phong phú và ánh mắt cay xè vì khóc ròng của mình, Lan Xạ Kiều nhị tập kết luận, vị tướng quân mặt lạnh tuấn tú này tuy rằng có vẻ rụt rè nhưng lại thâm sâu khó lường, tuyệt đối không phải là kẻ chịu cảnh “Nằm dưới phụ nữ”. Quan Âm tọa sen đáng thương quá đi … Ngươi chỉ là đồ trang trí mà thôi… “Em gọi người thật đấy!” Cô nương kia vẫn còn sống chết vùng vẫy, giãy dụa.

“Đừng ồn, đừng ồn … Em có kêu rách cổ họng … Cũng không có người cứu em đâu.” Vị tướng quân kia đã hoàn toàn mất lý trí.

“Rách cổ họng! Rách cổ họng…”

À, quả nhiên không người nào tới cứu nàng, một đóa hoa dại thuần khiết không tỳ vết lặng lẽ tàn lụi.

Tân Mi tàn lụi trong một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại tiếp tục tàn lụi trong phẫn nộ, rốt cục cũng chờ được Lục Thiên Kiều trở về, sự tàn lụi lẫn phẫn nộ của nàng cuối cùng cũng không kìm nén được nữa.

“Chàng không giữ lời hứa!”

Lục Thiên Kiều lại sờ sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, khó xử vô cùng, chuyện này… chuyện này cuối cùng hắn phải giải thích như thế nào đây?

“Tân Mi, mỗi lần em … Ta chịu không nổi …”

Nàng nôn nóng sốt ruột như vậy, giống như châm ngòi đốt lửa lên tận trời luôn, kết quả là mỗi lần đến thời điểm mấu chốt thì dừng lại, cọ sát chần chờ chẳng dứt khoát chút nào. Cho dù hắn là thánh cũng không chịu nổi.

“Em chỉ muốn học thôi!” Nàng nghĩ ngợi rồi lại nói: “Chàng cũng cần phải học thật tốt nữa!”

… 【 Sau khi cưới ba ngày, cô dâu mới về nhà chồng ghét bỏ anh chồng mới cưới vì vấn đề kỹ thuật chốn phòng the. 】—《 Chuyện truyền miệng nổi tiếng khắp hoàng lăng Quỳnh quốc 》? Triệu quan nhân ghi chép lại khi thấy Tân Mi cưỡi Thu Nguyệt đùng đùng bỏ về Tân Tà Trang. Nàng muốn tìm cha mình tố cáo nỗi khổ trong lòng, Lục Thiên Kiều cái gì cũng rất tốt, nhưng chuyện trên dưới này lại quá độc đoán, hơn nữa … Hơn nữa, nằm trên giường tre hành sự hình như không có cảm giác mất hồn như sách miêu tả nha … Phần lớn thời gian nàng vẫn không cảm thấy thoải mái, cuối cùng là hắn hay nàng có vấn đề?

Nhưng mà … Chuyện này cũng không nên nói với cha nàng là tốt nhất. Đặc biệt là người cha thân yêu lúc nào cũng nghi ngờ nàng bị chồng bỏ.

Thu Nguyệt vừa mới đáp xuống đất, đã nhìn thấy sắc mặt Tân Hùng từ vui mừng như điên biến thành hoảng sợ cực độ, Tân Mi thở dài một hơi. Câu đầu tiên cha nàng hỏi tất nhiên là — “Con lại bị con rể đuổi về phải không?!”

Nàng cũng chẳng thèm phản bác lại, khẽ gật đầu: “Dạ, con bị đuổi về rồi ạ, cha cho người dọn dẹp phòng con, con sẽ ở đây vài ngày.”

Đợi một lúc sau cũng chẳng thấy cha nàng phản ứng gì, Tân Mi tò mò giương mắt nhìn, thấy vẻ mặt cha mình giống y như bị thiên lôi đánh trúng đầu, ngay sau đó, trợn tròn mắt, lăn đùng ra đất bất tỉnh nhân sự.

Tân Tà Trang lại trở về thời kỳ hỗn loạn.

Nàng cảm thấy mình thực đúng là tội nhân, đã đi lấy chồng rồi mà hở một tí lại khiến cha nàng bị kích động.

Sau khi Tân Hùng tỉnh lại, không thèm gặp ai, chạy thẳng lên từ đường ôm linh vị của người vợ đã mất khóc lóc cả một buổi chiều, mãi đến khi Tân Mi bước lên thừa nhận lỗi lầm: “Cha, con sai rồi, vì con nhớ cha mẹ quá nên mới về thăm nhà thôi, ngày mai con sẽ trở về.”

Tân Hùng dùng tay áo lau nước mắt, vẫn lo lắng nhìn nàng, thì thào: “… Thật sao?”

Nàng ra sức gật đầu: “Thật!”

Tân Hùng run rẩy đưa ngón tay chỉ lên đầu nàng: “Vậy sao … sao con còn để kiểu tóc của gái chưa chồng thế kia?!”

Phong tục của Quỳnh quốc không giống các nước phương Đông khác, phụ nữ ở các nước đó sau khi lấy chồng vẫn có thể để tóc, thay đổi kiểu tóc theo trào lưu như các cô gái chưa chồng. Nhưng ở đây kết hôn là kết hôn, từ y phục đến cách búi tóc lẫn lời ăn tiếng nói phải khác hẳn so với những cô gái mới lớn. Nhưng Tân Hùng nhìn thấy rõ ràng con gái mình đã lấy chồng một thời gian rồi mà tóc vẫn xõa vai, để nguyên tóc mái, tuyệt đối là không bình thường! Không bình thường chút nào cả!

Tân Mi trợn trắng mắt lên: “Không có ai dạy con cách búi tóc cả!”

Bây giờ nàng có thể buộc tóc gọn gàng mà không biến đầu mình thành tổ quạ làm sụp đổ hình tượng đã khó khăn lắm rồi.

Tân Hùng cảm thấy thoải mái hơn: “Chỉ trách cha không suy nghĩ chu toàn, mẹ của con mất sớm, trước khi cưới cũng không nghĩ tới chuyện mời bà mụ dạy con một khóa”

Ông cúi đầu trầm tư trong khoảng khắc rồi nói: “Bảo bối ngoan của cha, con ở đây vài ngày đi, ngày mai cha sai người mời bác của con tới dạy cho con.”

Bác của nàng, chính là chị gái của Tân Hùng.

Ấn tượng của Tân Mi đối với bà ấy lúc nào cũng là những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, xinh đẹp, mềm mại hết sức, bất kể những nếp nhăn nở bung như hoa sắp tàn trên khuôn mặt, nhìn từ xa xa bác của nàng thướt tha lả lướt như một thiếu nữ hăm tám.

Bà ấy vừa nhìn thấy Tân Mi liền cười toe toét, bước tới cầm tay nàng, cất giọng nũng nịu, dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Mi, đã là phụ nữ có chồng thì không thể để kiểu đầu này được, tới đây, bác dạy cho con cách búi tóc.”

Tân Hùng đứng xa xa nhìn bà ấy nháy mắt, bà bác cũng nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện, ông liền yên tâm đi ra chăm sóc đám linh thú bảo bối.

“Tiểu Mi, chồng con đối với con không tốt sao?”

Bác nàng vừa soi gương búi tóc cho nàng vừa nhỏ giọng hỏi.

Tân Mi lắc đầu: “Không có ạ, chàng đối với con rất tốt.”

Nàng muốn thứ gì, chỉ cần chàng có, sẽ đưa tới cho nàng ngay tức khắc không hề chậm trễ. Nàng nói một tiếng muốn xem con rối Tân Mi, chàng lập tức lật tung khắp núi Vãn Lan lên, tìm vật liệu gỗ tốt nhất, vùi đầu làm cho nàng. Nếu nàng nói một tiếng không muốn chàng ngủ nướng, thì chàng lập tức đi ngủ sớm, bảo đảm ngày hôm sau sẽ thức sớm hơn nàng, chỉ cần nàng mở mắt ra liền thấy đôi mắt thâm thúy của chàng.

Thật ra… Lục Thiên Kiều đối nàng vô cùng tốt, nàng hiểu rất rõ điều đó.

“Nhưng nhìn con có vẻ không vui lắm … Cứ ba ngày hai bữa con lại chạy về nhà, chẳng lẽ chồng con nó …”

Đại cô cúi đầu, dùng tay áo che miệng lại, thì thầm với nàng mấy câu.

“Có phải vậy hay không.”

Tân Mi lại lắc đầu, ném bay hết những thứ như rượu hổ cốt, nhung nai ra khỏi đầu. Chỉ biết … nếu cho hắn ăn những thứ này, chắc là nàng càng chẳng thoái mái chút nào đúng không?

Đại cô hoảng sợ bịt miệng: “Chẳng lẽ nó quá lành nghề rồi?!”

Cũng không phải … Tân Mi khó xử liếc nhìn bà, bác à, bác đừng có đỏ mặt như ráng chiều như thế có được không? Lại còn mang vẻ mặt mong đợi, vẻ mặt của bà tám chuyên đi hóng chuyện thiên hạ, đã vậy còn thẹn thùng nữa chứ, nhìn thôi đã khiến người ta sợ khiếp vía!

Chiến thuật của bác nàng truyền thụ có thể có hiệu quả, nàng ở trong phòng chịu tra tấn mãi đến giờ cơm tối mới nghe người ta báo Lục Thiên Kiều tới.

Tân Mi dẫn theo một đám người chạy ra cửa, quả nhiên thấy Lục Thiên Kiều lại bịt mắt bằng một miếng vải đen, cưỡi Liệt Vân Hoa, phong thái vừa ngọc thụ lâm phong vừa uy vũ, hiên ngang đứng nói chuyện với Tân Hùng.

Bà bác của nàng ôm mặt thẹn thùng quan sát hắn rất lâu, đột nhiên thì thầm bên tai Tân Mi, giọng nói vô cùng kinh ngạc: “Bảo bối, chồng con trước khi cưới con là trai tân đúng không?”

Tân Mi lập tức bị nước miếng làm cho nghẹn suýt ngất đi.

Lục Thiên Kiều chợt nhìn về phía này, cách một miếng vải đen, nên không nhìn thấy ánh mắt của hắn, hắn khẽ mỉm cười, hình như muốn nó gì đó, cuối cùng vẫn không nói thành lời, đã bị Tân Hùng rưng rưng vừa đỡ vừa kéo, lôi tuột vào trong trang.

Bác già gật đầu đầy hiểu biết: “Bác hiểu rồi, bảo bối ngoan, chuyện này cứ giao cho bác.”

Cái gì, cái gì mà cứ giao cho bác chứ? Tân Mi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn sang đã thấy bác nàng xoay người bước đi, làn váy mềm mại rực rỡ như một đóa hoa.

[Cô dâu mới cưới bỏ về nhà mẹ đẻ, khóc lóc, than thở với một nữ trưởng bối kinh nghiệm đầy mình. Trưởng bối giận dữ, tìm một góc kín đáo lén lôi chú rể đến mắng cho một trận tơi bời, khiến chú rể ngượng đơ người. 】—《Chuyện truyền miệng nổi tiếng khắp hoàng lăng Quỳnh quốc》? Triệu quan nhân ghi chép lại sau bữa cơm chiều.

Tân Mi chờ Lục Thiên Kiều — suốt cả đêm phải ôm chăn nằm một mình, lần này hai người bọn họ đã kết hôn, nên được ở chung một phòng.

Ngọn đèn trên bàn chậm rãi chớp lên, bóng dáng hai người cũng chậm rãi nhảy múa trên tường.

Lục Thiên Kiều gỡ miếng vải đen che mắt xuống. Không biết bác của nàng đã nói gì với hắn, mà lúc này mặt hắn thoáng hiện một màu đỏ ửng kỳ dị, tư tưởng không tập trung, trong lòng bất ổn, vẻ mặt thất thần đến mông muội.

Tân Mi rót cho hắn một chén trà, đắn đo một lúc lâu mới nói: “Lục Thiên Kiều, em không có giận chàng. Em chỉ muốn … à, muốn về nhà thăm cha em thôi. Ngày mai chúng ta trở về hoàng lăng đi.”

Dường như hắn chẳng nghe được chữ nào, chén trà trong tay run lên đổ ào ào xuống cổ, khiến hắn bị bỏng một mảng da

… Cuối cùng là bác nàng đã nói gì với hắn? Nói gì mà dọa chồng yêu của nàng như chim sợ cành cong thế này.

Nàng lấy một cái khăn sạch sẽ lau khô nước dính trên quần áo hắn rồi thuận tay cởi bỏ vạt áo ngoài, nhìn xem da có bị phỏng hay không, sau đó — hắn cầm cổ tay nàng.

“Tân Mi…” Hắn vừa thương xót lại hổ thẹn nhìn nàng, “Xin lỗi, ta … Là ta sai.”

Hai mắt Tân Mi sáng lên, níu chặt vạt áo hắn: “Chàng biết sai thật sao?”

Ý chàng là, chịu nhường cho em đẩy xuống muốn làm gì thì làm, nhường em ở trên thực hành Quan Âm tọa sen đúng không?

Lục Thiên Kiều đau đớn lại áy náy gật đầu, bác nàng nói, tuy rằng Tân Mi đã mười sáu tuổi, nhưng cơ thể nàng có vẻ chậm phát triển hơn so với các cô nương cùng tuổi khác, chuyện này, chỉ có bốn chữ chân quyết: từ từ mà tính.

Từ từ mà tính!

Hắn sờ sờ mái tóc nàng, tràn đầy tình cảm dịu dàng: “Mau ngủ sớm đi, ta ở bên cạnh em …”

Còn chưa dứt lời, ngay sau đó cả người nàng liền nhào lên, ôm đầu hắn hết gặm rồi cắn, còn vung tay cởi luôn áo ngoài của hắn ném thẳng xuống đất.

“Đợi …” Hắn chỉ kịp nói một chữ.

“Đợi cái con khỉ á!” Tân Mi đẩy hắn ngã xuống giường, “Nói đi! Hôm nay em đẩy chàng nằm xuống! Chàng hứa không được động đậy!”

Nàng thực sự không tin, chỉ vì nàng và hắn làm việc trên giường tre, mà không có cảm giác mất hồn được!

Lộp bộp, hai cái gối rớt xuống đất.

Leng keng, trâm gài tóc cũng nằm dưới đất.

Sắc mặt Lục Thiên Kiều tái nhợt, tay chân giang rộng ra, cả người cứng ngắc nằm trên giường, ép buộc bản thân cắn răng nhẫn nại. Trong đầu chỉ có bốn chữ chân quyết: từ từ mà tính! Từ từ mà tính! Hắn phải nhẫn nại, phải hết sức chậm rãi!

… Nàng lại bắt đầu chần chờ, do dự, nhắm không chuẩn, lại từ từ cọ xát … Hắn cảm thấy trước mắt mình ánh sáng vàng rực nhảy múa tán loạn, dường như nhìn thấy tầng cuối cùng của thiên cung xa xôi luôn rồi.

“Tân Mi…” Khó khăn lắm hắn mới phun ra được hai chữ, “Em … Mau chút …”

Tân Mi chột dạ ôm lấy hắn, bỗng nhiên nâng tay thả rèm xuống, thì thào: “Sẽ nhanh thôi mà.”

Tấm rèm trước giường lại rung lên kịch liệt, sau đó, nàng lại rên lên mấy tiếng, lúc này vội đẩy hắn ra rồi đứng dậy tính nhảy xuống giường tìm thuốc chữa thương. Thật kỳ lạ, vì sao lần nào bắt đầu cũng đau như vậy?!

Có thứ có thể nhịn được có thứ thì không thể … Đôi tay Lục Thiên Kiều bóp chặt eo nàng, ấn nàng trở về, một tay chậm rãi vuốt ve từ trên xuống dưới tấm lưng trơn bóng của nàng, kéo nàng thấp xuống, ôm chặt trước ngực.

“Lựa chọn lúc này để rút lui … Em cố ý phải không?” Hắn thở gấp, há miệng ngậm chặt vành tai mềm mại của nàng.

Tân Mi ra sức vặn vẹo: “Chàng đã hứa không động đậy! Phải để em đẩy chàng xuống mà!”

Bàn tay hắn trượt xuống từng tấc một, đi về phía nàng mãi vẫn chưa chịu cho hắn, nàng lập tức có phản ứng, lại càng vặn vẹo hơn nữa, muốn nhảy xuống giường.

“Ta không động đậy… Không động thật mà.” Một tay dắn đè phía sau lưng nàng, một tay đặt ở trên gối, tỏ vẻ mình không hề cử động chút nào.

Từ từ mà tính, đối với nàng, phải chậm rãi mà lên.

Bàn tay đang vuốt ve phía sau lưng từ từ hướng lên trên, kéo nàng ôm chặt vào ngực, tiếng thở dốc đầy kìm nén, hắn hôn nàng thật sâu.

“Ta thực sự không động đậy mà … Nhìn đi … Em đang ở trên mà.”

Nhẹ nhàng cắn mút làn môi mềm mại của nàng, hắn nói nhỏ.

… Từ từ mà tính, bây giờ đã từ từ đủ chưa? Giờ mà bảo từ từ nữa thì hắn sẽ chết.

Vậy là trong nháy mắt, nàng vẫn khẽ hừ lên một tiếng không thoải mái, Lục Thiên Kiều vuốt ve tóc nàng, hỏi: “… Em đau sao?”

Nàng ba hồi lắc đầu ba hồi lại gật đầu, không rõ là có ý gì.

Thôi … Tiếp tục từ từ mà tính … Thế là, mất hồn.

[Từ đó chú rể hăng hái tiến về phía trước, nỗ lực nghiên cứu kỹ thuật chung sống của vợ chồng, trong phòng có hai cuốn sách vô cùng quý nhưng không xuất bản — đều là Lan Xạ Kiều nhị tập. Cô dâu chú rể, từ nay vợ chồng hòa hợp, chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên. (*)】——《Chuyện truyền miệng nổi tiếng khắp hoàng lăng Quỳnh quốc》? Triệu quan nhân ghi chép (Lan Xạ Kiều nhị tập lặng yên rơi lệ: chuyện này không liên quan đến ta mà, Quan Âm tọa sen của bọn họ là giả, giả, giả! Chúng ta tuyệt đối không thừa nhận!)

* Chỉ muốn thành đôi uyên ương không muốn thành thần tiên: Đó cũng là tên một bài thơ (trong phim Thiện nữ u hồn năm 1987).

Thiên hi niên kết thiên niên duyến ,

Bách niên thân bạn bách niên miên .

Thiên sanh tài tử giai nhân phối ,

Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên

Thập lý bình hồ sương mãn thiên

Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên

Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ

Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên

Bản dịch thơ của Tiêu Tương Quán :

Duyên ngàn năm kết tơ hồng

Trăm năm đầu bạc vẫn nồng ái ân

Trời sinh tài tử giai nhân

Ngàn năm duyên kết chẳng cần thành tiên

Bình Hồ sương trắng mênh mang

Sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên

Cùng trăng đối bóng triền miên

Uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.