Cầm cây dao trong tay, Tuyết Ân cười lạnh: “Tao nên làm gì với khuôn mặt xấu xí của mày đây nhỉ? Thêm vài vạch cho nó đặc sắc?”
“Đừng, đừng,... tha cho tao đi, tao biết lỗi rồi.. “ Như Tuyết lắc đầu, kinh hãi cầu xin.
“Mày có lỗi gì?” Cầm cây dao để sát mặt ả, Tuyết Ân vu vơ hỏi.
“Tao không nên kêu anh hai đánh mày.”
Tiếng nói vừa dứt, lập tức Tuyết Ân cầm cây dao cứa mất một nhúm tóc của Như Tuyết, ả ta sợ hãi liền la lên thất thanh.
Tuyết Ân vẻ mặt hốt hoảng: “Úi, lỡ trượt tay mất rồi.” Cô lại cầm dao lên mặt ả, gằng giọng hỏi: “Lần này sẽ không trượt nữa đâu, nói, mày có lỗi gì?”
“Tao... tao không nên cắt tóc mày, không nên xé áo mày, hơn nữa... hơn nữa... không nên đánh mày, tao biết lỗi rồi, tha cho tao đi.”
Nhìn thấy tình hình càng đi quá đà, Lão Xú tâm trạng lo lắng: “Lão Thổ, chị Ân có vẻ rất kích động, mình có nên ngăn lại không?”
“Không cần.” Lãi Thổ lắc đầu, hắn biết, dù kích động, nhưng Ân Ân nhất định biết cân nhắc.
Hoàng Vương nhìn thấy em gái mình bị đe dọa, lòng như lửa đốt, cố gắng vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được, hắn tức giận gào thét: “Thả em tao ra, con điên.”
Tuyết Ân liếc nhìn Hoàng Vương, A Đầu hiểu ý, liền đấm một cú vào bụng hắn, đe dọa: “Câm miệng.”
Hoàng Vương bị đánh đau liền nằm bất động tại chỗ.
Tuyết Ân lại dùng lực kéo tóc Như Tuyết ra phía sau: “Vậy, lần sau ở trên trường mày còn dám đụng đến tao?”
Như Tuyết lập tức lắc đầu lia lịa: “Không, sẽ không.”
“Mày nhớ đó.”
“Lão Thổ, trả anh cây dao.”
Nhận lấy cây dao từ trong tay Tuyết Ân, Lão Thổ đút vào trong túi. Bên cạnh, A Lâu thở phào ra nhẹ nhõm, từ trước đến giờ, hắn chưa từng thấy chị Ân tức giận đến thế.
“A Đầu, anh thả hắn ra được rồi, chúng ta đi.”
Bóng dáng sáu người Tuyết Ân rời khỏi, Như Tuyết cảm giác như tử thần đã tha mạng cho mình, nhưng ả không cam tâm.
Sau khi chia tay với bọn A Đầu, Tuyết Ân một mình đi về nhà. Đi được nửa đoạn thì cô chợt dừng lại, hình như ai đó đang nhìn cô. Cô bất ngờ quay mặt ra phía sau, hai người phía sau bị bất ngờ nên đứng bất động.
Tuyết Ân khẽ nhíu chân mày: “Hai người theo tôi có việc gì.”
Một trong hai người cặp mắt long lanh như được thấy thần tượng: “Oa, mày nói đúng, là nữ hoàng sàn nhảy trong lòng tao này.”
Nữ hoàng sàn nhảy? Tuyết Ân không hiểu người này đang nói gì, nhưng người bên cạnh, cô cảm thấy rất quen mắt.
“Xin lỗi, Tôi là Trương Hiếu Kỳ, còn thằng bên cạnh là bạn thân của tôi, nó là... “
“Tôi là Gia Bảo.” Anh chàng mắt long lanh vội tiếp lời.
Bất ngờ, Tuyết Ân a lên như nhớ ra gì đó khiến hai người bọn họ chợt ngẩn người.
“Tên biến thái!” Tuyết Ân không ngần ngại, chỉ tay vào Hiếu Kỳ.
“Sao?” Lập tức, mặt Hiếu Kỳ thộn ra, sau đó liền lúng túng giải thích: “Không phải, chuyện hôm trước là hiểu lầm, bữa đó... “
Không để anh nói hết câu, cô ngay lập tức giáng nguyên nắm đấm vào mặt anh, sau đó xoay người bỏ đi.
Hiếu Kỳ bị đấm đau, vội ngồi xuống ôm mặt, Gia Bảo bên cạnh không những không giúp anh mà còn đá thêm một phát.
“Mày hay lắm, dám đụng tay vào nữ hoàng sàn nhảy của tao, không ngờ mày là loại người như thế.”
“Tao không có.” Hiếu Kỳ vừa ôm mặt vừa giải thích.
Sao lần nào anh gặp nhỏ đó cũng bị ăn đập hết vậy, đúng là nhỏ bạo lực mà
*****_____*****_____*****
Sáng hôm sau vào lớp học, đứng trước cửa Nguyệt An chần chừ không muốn vào. Tiểu Kiều thấy vậy vội vỗ vai: “Vào lớp đi, có tui đây bà đừng sợ.”
Nghe thấy thế, Nguyệt An mới miễn cưỡng gật đầu đi vào.
Vừa vào lớp, Nguyệt An vội nhìn vào bàn của Trịnh Lâm Phong, không thấy người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh sau đó, thầy giáo cũng đi vào, theo sau thầy là hai bạn học sinh nam chuyển trường. Thầy đẩy gọng kính nhìn hai em nam nói: “Hai em giới thiệu đi.”
Vừa nhìn xuống lớp, Hiếu Kỳ liền chỉ vào Nguyệt An la lên: “A, nhỏ bạo lực.”
Cả lớp đều nhìn về phía Nguyệt An xì xào.
Tiểu Kiều nhìn Nguyệt An hỏi: “Bà quen biết hắn sao?”
“Không có!”