Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 15: Chương 15




Nhìn nam sinh khóc như một đứa trẻ, trong lòng Lâm Phong dịu đi vài phần, cố gắng hạ giọng thuyết phục nam sinh: “Đừng khóc, tao biết, việc mày bị hàng trắng khống chế quá lâu là lỗi của tao vì đã sớm không nhận ra, nhưng mày hãy tin tao, mày nhất định có thể làm được, mày sẽ rất nhanh chóng cai được thuốc, mày là một người rất kiên cường.”

“Tao thật sự có thể cai được thuốc sao?” Lâm Phong đã thành công gieo niềm hi vọng vào trong tâm trí nam sinh, nam sinh tâm trí tuyệt vọng đã có khởi sắc, hắn rụt rè hỏi.

Lâm Phong mỉm cười, vò đầu đối phương: “Đương nhiên, mày là một người rất kiên cường, tao đã bao giờ nói dối mày?”

Nam sinh mỉm cười nhợt nhạt: “Đúng vậy, tao kiên cường, tao có thể làm được.” Đây chính là những lời hắn muốn nghe, mặc dù Lâm Phong là người nói chuyện khó nghe nhưng lại là người hắn tin tưởng nhất. Ngay cả ba mẹ cũng tuyệt vọng từ bỏ hắn khi biết hắn bị nghiện, bạn gái hắn cũng vậy. Hắn đã tuyệt vọng, mất hết niềm tin vào bản thân, tâm lý suy sụp khiến hắn không thể nào thoát khỏi hàng trắng, nhưng bây giờ hắn lại được thức tỉnh bởi chính Lâm Phong.

Cơn nghiện bất ngờ ập đến, toàn thân nam sinh co rút từng cơn, hắn ngã phịch xuống đất, tay chân không ngừng run lẩy bẩy, hai hàm răng cắn lập cập vào nhau. Cảm giác có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang bò trong xương hắn, hắn đau lắm, khó chịu lắm, đầu hắn không ngừng quay cuồng, ý chí cai thuốc ban đầu ngay lập tức bị tiêu tan.

Hay là hắn uống thêm một viên nữa, chỉ một viên nữa thôi rồi hắn sẽ từ bỏ mãi mãi.

Lập tức, những viên thuốc màu trắng lại trở nên vô cùng hấp dẫn, nam sinh toàn thân run rẩy cố gắng lấy viên thuốc. Lâm Phong biết được ý định đó, nhanh chóng lấy những viên thuốc ném xuống nắp cống.

Bị mất thuốc, chàng trai mất đi bình tĩnh, cặp mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Phong cầu xin: “Thuốc... thuốc... tao... đau... “

Tiếng nói ngắt quãng, thân thể quằng quại khiến Lâm Phong chua xót. Anh nắm lấy tay nam sinh, khích lệ: “Cố lên, mày nhất định sẽ cai được.”

Nói rồi, Lâm Phong dìu nam sinh lên xe, cả hai đến trung tâm cai nghiện. Nằm trên xe, nam sinh bị cơn nghiện hành hạ sống không bằng chết, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thuốc... thuốc... “

Không quan tâm đến những gì nam sinh nói lúc lên cơn, Lâm Phong căm hận, lạnh lùng hỏi: “Nói cho tao nghe, là ai đã đưa thuốc cho mày, là ai?” Nếu biết được bọn chúng là ai, anh nhất định sẽ không bỏ qua.

“Đua... mô... tô... “

“Đua mô tô? Là sao, mày nói rõ!”

“Đua... mô... mô... tô... Tuyết... Tuyết... Ân...”

Là thủ lĩnh Tuyết Ân? Lâm Phong đã từng nghe qua, nhưng anh không quan tâm lắm, nhưng lần này thì anh buộc phải quan tâm. Bạn anh không bao giờ đến những chỗ ăn chơi, hắn luôn chăm chỉ học tập mong muốn một ngày tiến thân, nhất định là bọn đua mô tô kia ép thuốc. Tuyết Ân sao? Anh nhất định ghi nhớ tên này.

...........

“Lão Thổ, A Đầu tôi đây bữa nay nhất định đánh bại anh!” Ngồi trên chiếc xe mô tô phân khối lớn, A Đầu chỉ tay vào mặt Lão Thổ khiêu chiến.

“Vậy sao, cố lên nhé, đừng để đến khi đến đích nhóc hít phải một bụng đầy khói, ha ha ha... “ Lão Thổ cười sảng khoái, tiếp nhận lời khiêu chiến.

Lão xú phấn khích cầm cây cờ phẫy phẫy hét lớn: “A Đầu cố lên, lần này nếu thắng, bọn này đãi một chầu! Nhưng e là nhóc không có số hưởng, ha ha ha... “

A Lâu, Tiểu Kiệm hưởng ứng: “Đúng đó, đúng đó!”

Nhìn cả bọn hùa nhau trêu trọc mình, A Đầu tức tối la lớn: “Mấy người được lắm, dám xem thường tôi, cứ chống mắt gà lên mà coi.”

Lá cờ ra hiệu phất lên “Bắt đầu“. A Đầu lập tức gồ xe chạy đi trước. Băng qua một khúc cua, hai khúc cua, A Đầu vẫn dẫn đầu, anh khoái chí cười.

“Chà, xem ra anh A Đầu có vẻ lên tay nghề.” Tiểu Kiệm chân thành nhận xét.

“Éc, nếu vậy tụi mình thật sự phải đãi một chầu sao?” A Lâu biểu cảm không thể nào.

“Đừng quýnh, anh đây lo tất.” Nói rồi Lão Xú nhìn A Đầu la lên: “A Đầu, A Đầu, xem kìa, lão đại mặc đồ bikini kìa, woa...”

A Đầu tưởng thật, lập tức dừng xe, tiếng phanh xe chói tai khiến những người khác bất ngờ, A Đầu vội nhìn hướng Lão Xú chỉ: “Đâu?”

Phía sau Lão Thổ vượt lên trước nhất, chạy về đích. Đạt được mục đích, Lão Xú vẻ mặt biểu cảm xấu hổ nói: “Xin lỗi, nhìn nhầm!”

Biết mình bị mắc lừa, A Đầu thộn mặt ra, ngay sau đó không kiềm được chửi thề: “Mịa, nhầm mắt gà anh á, anh cố ý lừa tôi!”

Lão Xú cười ha hả khoái chí: “Không, là do nhóc, ai bảo ham hố muốn xem lão đại mặc bikini, là bikini đó.” Vừa nói Lão Xú vừa lấy lá cờ che mông lắc lắc khiến cả đám bật cười.

Tiếng cười đang vang lên rầm rộ thì lập tức im bặt bởi tiếng đập phá bên ngoài vang lên. Một chàng trai bên ngoài hùng hổ xông vào: “Ai là Tuyết Ân, đứa nào tên Tuyết Ân mau ra đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.