Lâm Phong nhanh chóng nổ máy, chạy đến chỗ đua mô tô nổi tiếng. Tới nơi, đập vào mắt anh chính là hình ảnh những người đua xe máy không ngừng nẹt bô ầm ầm khiến anh phải nhíu chân mày lại. Anh liếc mắt một vòng để tìm người, nhưng chợt nhớ ngoài tên Tuyết Ân ra, anh hầu như không còn manh mối nào khác.
Sẵn tiện có một người chuẩn bị đi ra, Lâm Phong nhanh chóng bắt lại hỏi thăm: Cho hỏi, có Tuyết Ân ở đây không?
Người bị giữ lại chính là A Đầu, vì bị thua trong vụ đua xe nên đành phải đi mua đồ uống đãi mọi người. Tâm trạng đang bực bội lại bị Lâm Phong giữ lại, cảm giác bùng nổ liền muốn chửi người, nhưng nghe hỏi tới Tuyết Ân, A đầu đành ngậm ngùi nuốt mấy chữ muốn chửi vào vào bụng, mắt không ngừng nhìn Lâm Phong dò xét. Hừm, cỡ tuổi Tuyết Ân, bạn trai chăng?
Lâm phong bị nhìn chằm chằm đến khó hiểu, sợ đối phương không nghe rõ nên hỏi lại: Có Tuyết Ân ở đây không?
A Đầu ngay lập tức sẵn giọng, bực bội nói: Anh mày không có điếc, không cần hỏi lại hai lần. Tìm Tuyết Ân có việc gì?
Bị thái độ hách dịch của A Đầu làm cho nổi máu nóng, Lâm Phong vung tay lên định đánh nhưng nhớ đến có việc quan trọng cần làm nên nhẫn nhịn lại, nghiến răng trả lời: Có việc.
A Đầu không trả lời mà lại gãi gãi mũi, sau đó đáp lại bằng một câu hỏi khác: Có việc gì?
Lâm Phong: Việc quan trọng. Giọng nói anh mang vài phần mất bình tĩnh.
A Đầu không biết sống chết tiếp tục hỏi: Việc quan trọng gì?
Lập tức, nắm đấm của Lâm Phong liền ngay trên mặt A đầu mà hạ xuống, tiếng 'bốp' cực lớn vang lên khiến cho mọi người sững sờ, ai nấy đều quay lại xem có chuyện gì đang xảy ra. A Đầu bị đánh ngã xuống đất, vì lực quá lớn nên có cảm giác bị choáng váng, khóe miệng bị răng cắn dập một mảng xuất hiện vết máu.
Bất ngờ bị đánh, A Đầu có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, nhảy bổ về phía Lâm Phong đánh một đấm, giọng gào to: Dám đánh bố mày, tiêu đời mày rồi con!
Nhưng nắm đấm vừa tới, Lâm Phong dễ dàng chộp lấy, sau đó thụi mạnh một cú vào bụng A Đầu, khiến A Đầu nằm xuống đất ôm bụng lăn lộn. Thấy tình hình càng lúc càng nguy kịch, một nười trong đám đua xe lập tức chạy đi tìm bọn Lão Thổ để giúp đỡ.
Lâm Phong đứng sừng sững, từ trên cao liếc mắt xuống hỏi: Tuyết Ân có đây không?
A Đầu nhếch miệng cười khẩy một tiếng, phun một ngụm nước bọt hung hăng nói: Anh mày không nói đó, làm gì được tao?
Thấy dây dưa thêm nữa không có ích lợi gì, Lâm Phong liền xoay người bỏ đi, tìm người khác để hỏi. Nhưng A Đầu nằm dưới đất không cam lòng, liền ôm bụng nhịn đau đứng bật dậy hướng về phía Lâm phong đánh thêm một đấm.
Nắm đấm gần tới người Lâm Phong lập tức liền có một bàn tay chụp lại, nhưng lần này là Lão Thổ ra tay. Lão Thổ thả tay A Đầu ra, A Đầu liền thu nắm đấm lại, không động thủ nữa.
Tìm Tuyết Ân có việc gì?
Nghe thấy có người biết Tuyết Ân, Lâm Phong khẽ dừng lại, xoay người nhìn người trước mặt, nhàn nhạt nói: Có việc cần xác nhận.
Lão Thổ khẽ nhíu mi, bình thản đáp: Tôi là Tuyết Ân, có gì không?
A Đầu nghe xong liền ngớ người, quên mất cái bụng đang đau. Bọn A Lâu, Tiểu Kiệm, Lão Xú cũng trợn trắng con mắt, há hốc cái mồm. Bị Lão Thổ liếc mắt một cái, cả bốn giật thót, liền đánh trống lãng xoay mặt ra hướng khác xem như chưa từng nghe gì.
Lâm Phong liếc nhìn Lão Thổ tỏ vẻ nghi ngờ: Anh thật sự là Tuyết Ân?
Lão Thổ vẫn thản nhiên nhìn lại Lâm Phong hỏi: Có vấn đề gì?
Lâm Phong lắc đầu Không gì ngay sau đó liền lấy trong túi ra một bọc trắng còn chứa vài viên thuốc trắng. Lão Thổ nhìn liền biết ngay là hàng trắng, lập tức liền nhìn Lâm Phong trừng mắt: Đây là có ý gì?
Lâm Phong cười như không cười: Mấy viên thuốc này là anh bán cho bạn tôi?
Lão Thổ ngay lập tức dứt khoát: Không có.
Lâm Phong nhìn xung quanh, người vây xung quanh xem chuyện càng ngày càng đông, thấy nói chuyện này ở đây không ổn, Lâm Phong ra dấu, Lão Thổ hiểu ý liền vẫy tay nói: Đi theo tao.
Cả bọn liền lần lượt rủ nhau ra nhà kho trống ở sau bãi giữ xe. Thấy nơi này yên tĩnh không còn ai ngoài bọn họ, Lâm Phong mới tiếp: Thật sự không phải mấy người bán?
Lão Thổ vẫn kiên định đáp: Không phải.
Cầm bịch thuốc vò nát trong tay, Lâm Phong phá lên cười: Ha ha, tiếc thật, tôi còn tưởng mấy người bán tôi mua lại 10 viên vơí giá 100 triệu.
Nghe đến 100 triệu, cả bọn nhất thời sững sờ.
Thế nào, rốt cuộc là anh có bán hay không? - Lâm Phong.
Lão Thổ: Không.
Được, tốt lắm. Nói rồi, Lâm Phong xoay người bỏ đi.
Khi Lâm Phong khuất bóng, cả đám còn đang yên lặng liền lập tức nhao nhao lên. A Đầu lên tiếng trước : Lão Thổ, thế là thế quái nào, tự dưng đi mạo danh đại tỷ, giải thích tụi này nghe coi.
Lão Thổ nhìn cái bụng A Đầu, sau đí quăng cho cái ánh mắt khinh thường, nói: Mày nghĩ, tao không nói như thế nó để cho chỗ đua xe này yên chắc?
A Đầu nghe xong cứng họng, không nói nên lời.
Lão Xú nhìn Lão Thổ hỏi: Bịch lúc nãy là hàng trắng?
Lão Thổ gật đầu. Cả bọn hít một ngụm khí lạnh. Thảo nào tên hồi nãy đòi mua với giá 100 triệu 10 viên.
Tiểu Kiệm tức giận lên tiếng: Mẹ kiếp, rốt cuộc là tên nào mạo danh đại tỷ để bán hàng cấm?
Cả bọn im lặng nhưng đều có chung suy nghĩ giống Tiểu Kiệm.