(Tác giả: Vì truyện viết không liên tục, lâu rồi Bách Mục mới viết lại nên xưng hô có chút lộn xộn khác với lúc trước. Bách Mục dự định sau khi viết xong truyện sẽ kiểm tra lại một lần luôn. Mong mọi người bỏ qua sự bất tiện này.)
Cả ngày hôm nay cả bọn A Đầu không gặp được chuyện gì vui. Hết phát hiện có người mạo danh Tuyết Ân để bán hàng cấm lại tới chuyện bị bọn đua xe khác vô duyên vô cớ tới chiếm địa bàn.
Khi Tuyết Ân tới thì cả bọn ai cũng mình mẩy đầy thương tích, nhưng không ai trong đám quan tâm đến vết thương của bản thân. Cả bọn đều nhất loạt lo lắng đến việc buôn bán hàng cấm kia. Họ lo không biết cảnh sát có lợi dụng việc này sau đó đòi giải tán đội đua xe mô tô của bọn họ hay không. Trong nhóm đua xe, mỗi người đều có một hoàn cảnh riêng, đặc biệt họ đều là những người hành xử vô cùng thô lỗ, cộng thêm ngoại hình nên luôn bị người khác đem ra thì thầm to nhỏ, đối xử với bọn họ không khác gì bọn đầu trộm đuôi cướp, những kẻ lưu manh, những mảnh rác của xã hội. Chỉ riêng Tuyết Ân, Tuyết Ân đối xử với bọn họ vô cùng bình thường. Và cũng từ khi gặp nhau, họ mới biết cảm giác thế nào là được người khác quan tâm. Bởi họ là những con người không phải là cô nhi viện thì cũng chính là những đứa con làm gai mắt bố mẹ. Họ đã suýt lao vào con đường tội lỗi, con đường mà người khác luôn áp đặt cho bọn họ.
Họ sợ một khi đội đua xe mô tô bị giải tán, họ mất đi lý do để tồn tại, họ sẽ thật sự sa vào con đường lầy kia.
Khi Tuyết Ân tới, bọn họ tâm tình mới thả lỏng. Họ cũng không hiểu vì sao bản thân lại tín nhiệm cô đến thế, đặc biệt có phần dựa dẫm cùng an tâm.
Ngay khi nhìn thấy rõ mặt mọi người, mày liễu Tuyết Ân lập tức khẽ nhướng lên, giọng cô thoáng bất mãn nói: Mặt các anh bị sao thế kia? Sao lại toàn vết thương?
Cả bọn bốn người ngập ngừng không nói gì, chỉ có A Đầu ruột để ngoài da mới lên tiếng: Lão đại, thật ra bọn anh vừa mới đánh nhau với bọn đua mô tô khác.
Sao lại đánh nhau?
Cả bọn đồng thời nhìn A Đầu như tội đồ khiến A Đầu không hiểu chuyện gì vội rụt cổ lại, im bặt. Một lát sau Tiểu Kiệm mới uất ức nhỏ giọng nói: Là do có bọn đua xe mới nổi tới chiếm địa bàn, nên em cùng với bọn anh Lão Thổ mới xảy ra xô xát với bọn họ.
Tuyết Ân không biểu lộ cảm xúc gì chỉ hỏi: Đã thua?
Cả bọn im lặng, đồng loạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.
Cô lại tiếp: Do thua nên mọi người không muốn để em biết? Nếu em không hỏi mọi người cũng không nói?
Cả bọn vẫn im lặng không nói gì.
Tuyết Ân khẽ hừ một tiếng, cả bọn liền chìm vào trong không khí căng thẳng. Ngay khi tưởng chừng như không chịu nổi, Lão Thổ bất chợt lên tiếng: Thật ra bọn anh có chuyện khác quan trọng hơn muốn nói với em.
Tuyết Ân cho rằng Lão Thổ đang tìm cớ để hòa hoãn, nên cô cũng không quan tâm, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.
Lão Xú liền thò tay trong túi lấy ra bịch hàng trắng. Sắc mặt Tuyết Ân lập tức xám xịt, gằng giọng nói: Đây là sao? Các anh sử dụng hàng trắng?
A Lâu vốn là người nhạy cảm nhất trong đám, nãy giờ im lặng cố nén cảm xúc, hiện tại đã vỡ òa, mắt đỏ ửng tràn đầy nước mắt. A Lâu nói không rõ tiếng nói: Tuyết Ân, làm sao đây? Lỡ mấy người cảnh sát... bảo... hức... chúng ta... giải tán thì sao? Anh không muốn... hức... hức...
Tuyết Ân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy A Lâu nước mắt tràn mi thì liền đâm ra lúng túng, mọi tức giận đều không lý do bay hết. Cô lau nước mắt cho A Lâu, nhìn mọi người xung quanh khó hiểu: Rốt cuộc là sao?
Lão Thổ giọng bình tĩnh đáp: Có người mạo danh đám mô tô bọn mình để bán hàng trắng.
Tuyết Ân hoàn toàn bị chấn kinh, cầm lấy bịch chứa mấy viên thuốc màu trắng nhỏ li ti mà Lão Xú đang cầm. Cô lật qua lật lại để xem, quả thật là hàng trắng. Các khớp tay Tuyết Ân bất giác siết chặt.
Cái này anh lấy được ở đâu? Tuyết Ân nhìn Lão Xú hỏi.
Lão Xú thành thật đáp: Một đàn em mới vào bảo được phát ở trong bar, nghe bảo đại tỷ Tuyết Ân tặng cho nên nhận. Cũng may bọn nó chưa sử dụng liền bị anh phát hiện được tịch thu hết.