Tôi là bạn cùng lớp của Nguyệt An.
Câu nói vô cùng ngắn gọn nhưng đầy đủ ý tứ. Tuyết Ân nhẹ gật đầu một cái xem như đã hiểu.
Hóa ra là biết tên cô thông qua Nguyệt An. Tuyết Ân lại nhìn sang cánh tay băng bó của mình, trầm ngâm suy nghĩ một chút. Nếu như cậu ta học cùng với Nguyệt An, bí mật của cô sẽ không bị lộ chứ.
Bất ngờ làn gió đêm thổi qua, làm cho vài sợi tóc rủ xuống của Tuyết Ân khẽ tung bay. Vô tình nó lại che đi nụ cười như ẩn như hiện trên khuôn mặt lạnh lẽo của cô.
Người này xem ra không xấu như cô tưởng.
Này tên... khụ... này đằng ấy, cho xin cái tên. Tuyết Ân trước nay vốn quen ăn nói thô lỗ, hiện tại cố cảm giác tỏ ra thân thiện khiến cho toàn thân nổi da gà, hơn nữa lời nói cũng không giống như cô đã nghĩ là toát ra đầy sự thân thiện.
Hiếu Kỳ nhìn chằm chằm Tuyết Ân xem thử cô muốn gì. Mặt dù trong câu nói có chữ xin đấy. Một chữ mà ghép vô câu nói sẽ tăng mấy phần thiện cảm cho đối phương. Nhưng từ miệng cô nàng này phát ra, anh nghe sao cũng cảm thấy chữ xin này giống như câu mệnh lệnh mau đưa đây. Cô sẽ không lấy tên anh rồi viết vô thư khiêu chiến chứ?
Tuyết Ân bị Hiếu Kỳ nhìn khiến cho ngứa ngáy hết cả người, cô vội ho khan vài tiếng, xấu hổ nói: Không muốn thì thôi, không cần nói.
Hiếu Kỳ.
Anh đột ngột lên tiếng khiến cho Tuyết Ân ngẩn người. Phải mất một lúc cô mới xác định là anh đang nói tên mình.
Hai người nhất thời lại rơi vào trầm mặc, không ai nói gì.
Thấy trời cũng không còn sớm, lại thấy Tuyết Ân đang bị thương, Hiếu Kỳ bèn đề nghị: Tuyết Ân, hay là để tôi đưa cô về. Nhà cô ở đâu?
Tuyết Ân nhìn Hiếu Kỳ với ánh mắt kỳ lạ, cô hỏi: Nguyệt An vẫn chưa nói cho anh biết sao?
Sao Nguyệt An lại phải nói cho tôi biết? Anh khó hiểu hỏi lại, vừa hỏi xong anh lại hiểu ý cô là gì, vội xấu hổ nói: Ách, tôi không phải là bạn trai của Nguyệt An, đừng hiểu lầm.
Thấy Hiếu Kỳ lúng túng, Tuyết Ân liền bật cười: Tôi đùa anh thôi, không cần hoảng. Tôi cũng không nghĩ là Nguyệt An thích anh đâu.
Tại sao? Hiếu Kỳ có chút không vui hỏi. Bộ anh không được đẹp hay sao?
Là tại tôi không cho phép con bé thích Tuyết Ân giả vờ nghiêm túc nói.
Nghe cô nói xong, Hiếu Kỳ lắc đầu ngán ngẩm: Tuyết Ân, cô lại đùa.
Không còn sớm nữa, mau nói cho tôi biết nhà cô ở đâu đi. Hiếu Kỳ nghiêm túc nói.
Tuyết Ân ngập ngừng, rốt cuộc lên tiếng: Anh đưa tôi đến nơi tôi chỉ là được rồi, tôi chưa muốn về nhà.
Hiếu Kỳ có vẻ không đồng ý, nhưng Tuyết Ân cứ kiên quyết không chịu về nhà. Cuối cùng, anh đồng ý chở cô tới bãi đất trống mà cô đã chỉ.
Tới bãi đất trống, tại chỗ đó tụi Lão Thổ, Tiểu Kiệm đều đã tập trung sẵn.
Hiếu Kỳ nhìn thấy bọn họ bộ dáng bặm trợn, tưởng là lưu manh đường phố, liền kéo Tuyết Ân ra phía sau bảo hộ. Nhìn bóng lưng anh, cô không khỏi buồn cười. Tuyết Ân thầm nghĩ nếu đọ sức đánh nhau, chưa chắc anh đã hạ được cô.
Hiếu Kỳ hết nhìn đám bọn Lão Thổ, lại quay đầu nhìn sang Tuyết Ân giọng đầy lo lắng: Tối rồi cô không chịu về, đòi ra bãi đất trống chi để giờ gặp bọn lưu manh.
Hửm? Nghe Hiếu Kỳ nói, cô âm mũi một cái, sau đó nói tiếp: Họ không phải lưu manh.
Lúc này bọn Lão Thổ, Tiểu Kiệm đã bước tới đứng trước mặt họ. Lão Thổ nhìn thấy Hiếu Kỳ đem cô giấu ra đằng sau lưng thì nhíu mày nhìn anh, sau đó lại nhìn cô hỏi: Đại tỷ, ai đây?
Tuyết Ân từ sau lưng anh bước ra, cô cười ha hả nói: Một người qua đường tốt bụng.
Hiếu Kỳ vì hai chữ đại tỷ của Lão Thổ mà giật mình. Anh nhìn cô, dáng vẻ không thể tin nói: Đại tỷ? Nhỏ bạo lực quả nhiên nhỏ bạo lực. Không ngờ, cô còn bạo lực hơn tôi nghĩ đấy.
Lại gọi cô là nhỏ bạo lực.
Tuyết Ân cười lạnh, cô gằn giọng hỏi: Anh vừa mới bảo, ai là nhỏ bạo lực? Hử?