Sáng thức dậy, chỉ một cử động nhẹ cũng khiến cho Nguyệt An nhe răng trợn mắt, cơn buốt do bị căng cơ không ngừng châm chít khắp người, cô khó khăn đứng dậy sửa soạn chuẩn bị đi học.
Trong đầu Nguyệt An, giọng nói Tuyết Ân vang lên đầy vẻ áy náy: “Bé An, chị xin lỗi, hôm qua chị lại vận động quá mức nữa rồi, em cố chịu đựng bữa nay nữa nhá”
Nguyệt An thở dài nói: “Không sao“. Thật ra trong lòng cô rất muốn mắng Tuyết Ân một trận, nhưng nghĩ lại Tuyết Ân cũng đã xin lỗi nên đành thôi.
Đi dọc đường chợt nhớ đến lớp mới có tên Trịnh Lâm Phong cô không ưa tí nào, hắn điển hình là người vừa bạo lực vừa khó hiểu, cộng thêm cái tính xem thường người lớn là cô không thể nào ưng nổi. Nghĩ đến hắn, tâm trạng cô bất chợt tuột dốc không phanh, bước đi có chút chán nản.
Cô tự hỏi, sao xung quanh cô toàn là những người bạo lực không thế -.-'.
Vừa đi vừa suy nghĩ, Nguyệt An vấp phải cái gì đó khiến cho cô té chúi mũi, định thần lại, hóa ra cô vừa vấp phải chân một người, nhưng là của ai? Ngước mặt lên, Nguyệt An lại lần nữa muốn bật ngửa. Ặc! Sao lại là hắn? Cái tên Trịnh Lâm Phong.
Không nói lời nào, cô lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng... sao cô lại không thể chạy thế này, tay cô bị hắn nắm mất rồi.
Lâm Phong giọng mang chút mỏi mệt, giọng đầy vẻ châm chọc nói: “Bạn học An An, sao lại có thể thấy người khác bị thương mà bỏ đi như thế, thật là nhẫn tâm”
Nguyệt An bị dọa đến nỗi nói không nên lời, giọng lắp bắp: “Mình... mình... phải... làm gì...?”
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, Lâm Phong bỗng thấy buồn cười. Hắn đáng sợ đến thế sao? Nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ nói: “Có băng cá nhân không?”
Lúc này mới ngộ ra, Nguyệt An luống cuống lấy một dây băng cá nhân. “Đây” Đặt băng cá nhân trong tay Lâm Phong xong cô vội chạy đi mất.
Nhìn băng cá nhân trong tay, Lâm Phong không khỏi cười khổ. Xem ra cô ấy rất sợ mình. Lâm Phong bật cười sau đó thở dài, hắn không ngờ trên đời này còn tồn tại người như Nguyệt An, vô cùng đơn thuần, không thể nói dối. Nguyệt An hoàn toàn trái ngược với hắn. Vốn định giữ cô lại để trêu chọc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi kia, hắn lại không nỡ. Khóe môi Lâm Phong lại nhếch lên, hắn chính là đang cười chính mình.
Đang định đứng dậy, thì một bóng người chạy tới, giọng nói trong trẻo run rẩy vang lên: “Có... cần mình... dán giùm?”
Nhìn thấy người con gái trước mặt khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi nhưng vẫn cố mở miệng, chân mày Lâm Phong khẽ nhíu lại, hắn thu lại nụ cười hỏi: “Sao còn ở đây?”
Bị Lâm Phong nhìn chằm chằm, Nguyệt An chân tay luống cuống, không biết đặt đâu cho phải, hàm răng cắn chặt môi dưới, không biết nói gì.
“Nhìn bộ dạng kia, rõ ràng là rất sợ sao lại còn quay lại?”
Bị Lâm Phong hỏi, Nguyệt An vẫn im lặng không nói gì. Đúng vậy, cô rất sợ, rất muốn chạy khỏi nơi này, nhưng cô không thể để hắn một mình được, nhìn những vết thương kia trông có vẻ rất đau. Đầu óc suy nghĩ mông lung vô tình vẻ mặt của cô thay đổi rất phong phú.
Bị Lâm Phong nhìn chằm chằm, Nguyệt An quyết định liều một phen, nhanh chóng lấy băng cá nhân dán khắp người Lâm Phong sau đó lại ba chân bốn cẳng chạy mất. Từ lúc lấy băng cá nhân dán khắp người cho đến khi chạy đi chỉ mất một phút hai, có thể nói với tốc độ này cô có thể đi thi vượt lên chính mình.
Nhìn bóng dáng nhỏ chạy mất, Lâm Phong thoáng ngây người, sau đó dựa vào bức tường ôm trán cười ngoắc ngoẽo: “Ha ha ha... cô nàng đó quả thật rất giống tiểu bạch thố dũng cảm. Cái mặt đó rõ ràng là sợ nhưng vẫn cố... ha ha ha...” Tiêu rồi, vốn dĩ hắn không định chọc cô nữa, nhưng hành động vừa rồi rõ ràng là dẫn dụ hắn làm chuyện xấu mà. Trịnh Lâm Phong hắn quyết định rồi, hắn sẽ là người duy nhất được phép chọc cô. Hãy đợi đó, tiểu bạch thố!