Hoa Đan Di thất tha thất thiểu trở về phòng. Mối tình đầu đẹp như mơ thoáng chốc đã tan biến thành bọt biển. Chuyện sốc như vậy, Hoa Đan Di không buồn bã, nghĩ ngợi lung tung mới là có vấn đề. Tiêu Tranh thậm chí còn chẳng nói một lời nào liên quan đến mối quan hệ tương lai của bọn họ.
“Lần này đúng là hết thật rồi.” - Hoa Đan Di thở dài, lẩm bẩm.
Vừa đẩy cửa bước vào trong thì cô đã bị Hề Lâm Dao tập kích. Hôm nay biết là Hoa Đan Di sẽ đi gặp Nhất Thế Vô Song nên Hề Lâm Dao đã đi siêu thị mua một đống bỏng ngô về hóng hớt, chuẩn bị nghe tin vui. Hoa Đan Di còn chưa kịp thay đồ hay làm gì đã bị Hề Lâm Dao kéo xuống ghế. So với Hoa Đan Di, Hề Lâm Dao còn gấp gáp hơn nhiều, cứ như người đi gặp mặt “bạn trai” trên game là cô nàng vậy.
Hề Lâm Dao chờ không nổi nữa, vội vàng lay tay Hoa Đan Di, kích động hỏi:
“Sao rồi? Đại thần có đẹp trai không? Hai người đã nói với nhau những chuyện gì rồi hả? Đan Di, cậu mau nói mình nghe đi, hồi hộp chết đi được đây này.”
Hoa Đan Di quả thực chẳng biết phải kể cái gì cả. Bọn họ cả buổi còn chẳng nói được 10 câu với nhau. Đến một bữa cơm cũng còn chưa ăn đủ… Vậy thì có gì để mà kể đây?
Hoa Đan Di trầm ngâm cúi đầu. Hề Lâm Dao có lẽ cũng nhận ra tâm trạng của cô rất tệ, bộ dạng háo hức ban nãy cũng được thu lại. Hề Lâm Dao nghiêng đầu nhìn Hoa Đan Di, thấy sắc mặt cô ngày một nặng nề hơn thì cũng bắt đầu đoán ra vài điều.
“Buổi gặp mặt không thành công sao?” - Hề Lâm Dao nhẹ giọng thăm dò - “Đan Di, có chuyện gì thì cứ nói cho mình nghe. Cậu im lặng như vậy sẽ dọa sợ mình đó.”
Hề Lâm Dao kì thực rất lo lắng cho Hoa Đan Di. Cô nàng Đan Di này vốn chưa từng trải qua yêu đương, nếu như mối tình đầu đã phải chịu đả kích nặng nề như vậy thì không phải sẽ rất tệ sao? Hề Lâm Dao cứ như vậy chăm chú nhìn cô.
Về phía Hoa Đan Di, không phải cô không muốn nói. Chỉ là Hoa Đan Di không biết nên giải thích như thế nào. Chuyện Nhất Thế Vô Song là Tiêu Tranh thực sự đã để lại một cú sốc rất lớn trong lòng Hoa Đan Di. Hơn nữa cô đã để ý rồi, Tiêu Tranh hoàn toàn không có ý định gì xa vời với cô cả…
“Chắc là hết rồi.” - Hoa Đan Di mãi sau mới lên tiếng - “Đại thần chính là thầy Tiêu…”
Hề Lâm Dao nghe đến đây thiếu chút nữa thì sặc nước. Cô nàng cứ tưởng tai mình điếc rồi cơ, đôi mắt ngơ ngác hướng về phía Hoa Đan Di, nghi ngờ hỏi lại:
“Đan Di, cậu nói cái gì cơ? Thầy Tiêu? Là Tiêu Tranh?”
Hoa Đan Di chậm rãi gật đầu. Dù sao thì sớm hay muộn Hề Lâm Dao cũng sẽ biết sự thật, chi bằng nói sớm một chút sẽ tốt hơn. Khỏi bàn thì ai cũng hiểu Hề Lâm Dao có bao nhiêu bất ngờ. Cô nàng cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn Hoa Đan Di, giống như nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh vậy.
Hoa Đan Di dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Được một lúc, cô mới tiếp tục nói:
“Ban đầu mình cũng ngạc nhiên như cậu vậy. Ngay cả thầy Tiêu cũng không hề biết An Di Lạc Di chính là mình. Mặc dù thầy ấy không đề cập đến chuyện tình cảm, nhưng mình cảm thấy thầy ấy không ưa mình.”
Hoa Đan Di nói đến đây, sắc mặt lại càng tệ. Hình như cô có cảm giác hơi uỷ khuất. Dù sao thì bọn họ cũng đã có một khoảng thời gian rất đẹp ở trong game, hiện tại cứ như vậy mà cắt đứt… Hoa Đan Di có chút không can tâm. Tuy nhiên nếu chỉ có mình Hoa Đan Di muốn thì cũng không giải quyết được chuyện gì cả.
Hề Lâm Dao cứ như thế im lặng một hồi. Lúc sau, cô nàng mới thở dài hỏi lại:
“Vậy còn cậu thì sao? Cậu có cảm xúc gì với thầy Tiêu không?”
Hoa Đan Di có hơi bất ngờ trước câu hỏi của Hề Lâm Dao. Nói thật thì là có. Hoa Đan Di nhớ lại tâm trạng của mình khi nhìn thấy Tiêu Tranh, rõ ràng cô không hề ghét anh. Trước đây đối đầu với Tiêu Tranh chỉ là vì anh luôn có thái độ coi thường cô. Nhưng mà kì thực nếu hiểu kĩ về Tiêu Tranh, anh cũng rất giống đại thần. Ban đầu có chút lạnh lùng, bên trong hoá ra lại rất ấm áp.
Hoa Đan Di khẽ gật đầu:
“Có. Mình cảm thấy đại thần là ai không quan trọng. Từ đầu mình đã xác định như vậy rồi, chỉ cần đại thần tốt với mình thì… Có điều thầy Tiêu…”
Hề Lâm Dao nhận ra sự bối rối trong ánh mắt của Hoa Đan Di, vì vậy liền đi thẳng vào vấn đề:
“Vậy bây giờ cậu định như thế nào?”
Hoa Đan Di kì thực cũng chẳng biết nữa. Tiêu Tranh không muốn, cô cũng không ép được. Có lẽ mối quan hệ của bọn họ chính là “có duyên nhưng không có phận”. Mọi thứ đến đây đã là đủ rồi.
Hoa Đan Di gượng gạo cười:
“Chắc là buông tay thôi. Được rồi, mình vẫn ổn mà. Mình đi thay đồ trước nhé.”
Hoa Đan Di nói xong liền đứng lên, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh. Cô ở trong đó khóc một trận, lần đầu tiên Hoa Đan Di khóc nhiều và khóc lớn như vậy. Mặc cho Hề Lâm Dao ở bên ngoài gõ cửa inh ỏi nhưng Hoa Đan Di vẫn nhất quyết không mở.
Cô đã quyết tâm chỉ khóc một lần, sau đó sẽ quên đi. Hoàn toàn triệt để đem Nhất Thế Vô Song hay Tiêu Tranh ngủ yên trong quá khứ. Tuy nhiên mấy ngày tiếp theo, Hoa Đan Di vẫn cứ vào game mãi, mấy lần định uống nước “vong tình” để ly hôn, nhưng lại không nỡ. Tiêu Tranh không online, cũng không đến trường, cứ như thể anh chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô vậy.
“Đan Di.” - Hề Lâm Dao từ bên ngoài xồng xộc chạy vào phòng.
Mấy ngày qua, Hoa Đan Di cứ thẫn thờ như người trên mây. Mặc dù miệng cô nói là buông tay nhưng Hề Lâm Dao biết, Hoa Đan Di vẫn đang chờ một câu trả lời rõ ràng từ phía thầy Tiêu. Có điều một tuần nay Tiêu Tranh không tới trường, do đó bọn họ cũng không có cơ hội gặp gỡ.
Vừa rồi lên trên khoa, Hề Lâm Dao mới nghe ngóng được một chút thông tin về Tiêu Tranh. Không kịp nghĩ nhiều, cô nàng liền hấp tấp chạy về báo tin cho Hoa Đan Di. Hề Lâm Dao vừa thở vừa nói:
“Đan Di, cậu có biết tin gì chưa hả? Ba của thầy Tiêu đang ốm nặng, nằm trong bệnh viện đấy. Mình vừa nghe mấy thầy cô giáo trên văn phòng khoa nói vậy. Còn nữa, hình như thầy Tiêu sắp nghỉ dạy ở trường chúng ta rồi.”