Cấp Trên Muốn Cưới

Chương 76: Chương 76: Cầu Hôn




Sau khi đưa Hề Lâm Dao tới doanh trại gặp Tiêu Trình, Hoa Đan Di cùng Tiêu Tranh trở về nhà. Ngồi trên xe, cô vẫn chưa thể tin được những chuyện diễn ra gần đây. Rõ ràng Hoa Đan Di mới chỉ tập chung cho chuyện học hành 3 tháng thôi mà sao nhiều chuyện xảy ra như vậy chứ? Chuyện của Hề Lâm Dao và Tiêu Trình khó nói đã đành, nhưng còn Lục Tử và Vu Phương…

Ai mà tin được, Vu Phương và Lục Tử như vậy mà thực sự đang qua lại với nhau cơ chứ? Hơn nữa ngay cả Vu Phương cũng đã có thai luôn rồi. Bọn họ rốt cục là quen nhau như thế nào, từ bao giờ lại xác định với nhau như vậy… Hoa Đan Di không dám tin vào mắt mình nữa.

“Sao lại thất thần nữa rồi?” - Tiêu Tranh chậm rãi lên tiếng hỏi.

Hoa Đan Di quay sang nhìn anh, sau đó cúi đầu. Cô và Tiêu Tranh cũng yêu nhau hơn 2 năm rồi, những người khác hình như đều đã có bước tiến lớn cả, chỉ có bọn họ… Nhưng Hoa Đan Di thực sự vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu cuộc sống hôn nhân. Cô khẽ lắc đầu:

“Chỉ là hơi bất ngờ thôi. Em không nghĩ Vu Phương như vậy mà lại chiếu cố được cậu nhóc Lục Tử kia. Nhìn sao cũng thấy hai người họ như hai chiến tuyến vậy.”

Tiêu Tranh mỉm cười, đáp lại cô:

“Chẳng phải ban đầu anh và em cũng là hai chiến tuyến đó sao?”

Cũng đúng nhỉ? Nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, Hoa Đan Di thậm chí còn đánh anh tơi tả, mắng mở anh là biến thái này, biến thái nọ. Ấy vậy mà bọn họ thực sự là oan gia ngõ hẹp, đùng một cái phát hiện ra bản thân lại chính là người yêu trong game của anh. Hai người như vậy không biết là lương duyên hay nghiệt duyên nữa.

Nghĩ đến đây, Hoa Đan Di và Tiêu Tranh đều bật cười. Anh một tay lái xe, một tay nắm lấy tay Hoa Đan Di. Tiêu Tranh chăm chú lái xe một hồi, mãi sau mới chậm rãi hỏi tiếp:

“Em nghĩ sao về chuyện kết hôn?”

Hoa Đan Di không nghĩ là anh sẽ trực tiếp hỏi như vậy. Hơn nữa chuyện này có hơi đột ngột, nhất thời Hoa Đan Di không biết phải trả lời thế nào. Tiêu Tranh đoán được Hoa Đan Di bối rối, do đó mới dịu dàng giải thích:

“Anh đã 34 tuổi rồi, không còn trẻ nữa. Với lại, Tiêu Trình và Hề Lâm Dao có lẽ cũng sẽ sớm đám cưới thôi. Cũng đến lúc bàn về chuyện của chúng ta rồi, không phải sao?”

Thực ra Hoa Đan Di cảm thấy đại thần nói cũng có lý. Anh trước đây đồng ý chờ cô đến khi tốt nghiệp, trong thời gian đó, Hoa Đan Di biết nhiều lần đại thần phải kiềm chế rất khó khăn. Nhưng anh chưa bao giờ đòi hỏi hay khiến cho Hoa Đan Di phải khó xử cả. Những chuyện Tiêu Tranh làm cho Hoa Đan Di, tất nhiên là cô đều hiểu cả.

Chỉ là kết hôn ở lúc này thực sự có phải là một sự lựa chọn chính xác hay không… Nhưng bọn họ bây giờ cũng đâu có khác một cặp vợ chồng là mấy. Hoa Đan Di cẩn thận đánh giá lại khoảng thời gian hai người bọn họ bên nhau. Cuối cùng, cô thấp giọng đáp:

“Vậy chờ đám cưới của Hề Lâm Dao diễn ra xong nhé.”

Hoa Đan Di thực sự vẫn chưa yên tâm với Hề Lâm Dao cho lắm. Nói sao thì chuyện kết hôn cũng không thể tùy tiện được, hai người bọn họ từ từ tính toán cũng được. Tiêu Tranh không phản bác nhưng cũng không nói đồng ý, tất nhiên là anh sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy.

Đám cưới của Hề Lâm Dao và Tiêu Trình rất nhanh chóng được diễn ra. Do Tiêu Trình là quân nhân nên khi tổ chức tiệc cũng có một vài quy định khắt khe hơn. Hề Lâm Dao ngồi trong phòng chờ mà tâm trạng cứ nhộn nhạo không yên. Hoa Đan Di thấy vậy liền chấn an:

“Lâm Dao, cậu đừng đi lại nữa. Mình chóng hết cả mặt rồi đây này.”

Hề Lâm Dao nhỏ giọng đáp:

“Nhưng mà mình hồi hộp quá. Lần đầu tiên trở thành cô dâu mà…”

Hoa Đan Di nghe vậy liền bĩu môi. Ở đây có ai được làm cô dâu lần hai hay lần ba sao? Hề Lâm Dao run quá nên nói chuyện cũng loạn hết cả lên. Hoa Đan Di chỉ cười trêu vài câu, sau đó liền giúp cô nàng chỉnh lại đồ cưới. Đến đúng giờ, cô đưa Hề Lâm Dao ra ngoài. Nhìn cô nàng khoác tay ba nuôi tiến vào lễ đường, bỗng nhiên Hoa Đan Di lại thấy sống mũi cay cay,

Hề Lâm Dao rõ ràng cũng khóc, nhưng rõ ràng kia là những giọt nước mắt hạnh phúc. Hoa Đan Di trong lòng không khỏi an tâm phần nào. Lúc này, Tiêu Tranh bỗng nhiên xuất hiện, ôm lấy vai cô. Tiêu Tranh thấp giọng hỏi:

“Đan Di, khi nào em mới đồng ý để anh được nắm tay em đứng trên lễ đường như vậy đây?”

Hai má Hoa Đan Di lập tức trở nên đỏ bừng. Cô khẽ nhéo eo anh mắng không đứng đắn, ngược lại Tiêu Tranh vẫn rất hưởng thụ. Lúc này một bó hoa ném tới, vừa hay Tiêu Tranh bắt được. Trong hội trường mọi người đều ồn ào hết cả lên. Hoa Đan Di còn chưa hình dung ra được chuyện gì thì Tiêu Tranh bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt cô.

Hoa Đan Di ngạc nhiên tới tròn mắt, cô vội vàng lên tiếng:

“Anh đang làm cái gì vậy?”

Tiêu Tranh chỉ nhìn cô cười dịu dàng, anh chậm rãi lấy trong túi áo ra một chiếc hộp phủ nhung màu xanh đậm. Đây chẳng phải kiệt tác của hãng trang sức Cartier cao cấp hay sao? Hơn nữa hình như còn là hàng đặt theo yêu cầu… Hoa Đan Di thiếu chút nữa run tới độ muốn ngã ra tại chỗ.

Tiêu Tranh vẫn bình tĩnh như vậy, anh chậm rãi bày tỏ:

“Đan Di, thời gian qua cảm ơn đã ở bên cạnh anh. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cho dù là vui vẻ hay đau buồn thì anh vẫn rất hạnh phúc. Anh hi vọng, tương lai sau này, mình cũng có thể ở bên che chở, chăm sóc cho em như vậy. Đan Di, có thể cho anh cơ hội được hay không? Chúng ta kết hôn nhé?”

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng đó liền réo ầm cả lên. Bây giờ Hoa Đan Di thực sự không thể nghĩ được gì nữa rồi. Ánh mắt Tiêu Tranh vẫn chân thành và nồng nàn như vậy, Hoa Đan Di không có cách nào cưỡng lại được. Người đàn ông này, kì thật chính là món quà ông trời ban tặng cho cô. Hoa Đan Di đã sớm xác định sẽ buộc chặt bản thân mình và Tiêu Tranh lại từ lâu rồi.

Nếu như cả hai đều chấp thuận đối phương, tại sao lại không đồng ý? Hơn nữa thời gian qua, Hoa Đan Di thực sự bị Tiêu Tranh làm cho cảm động tới mềm nhũn. Tiêu Tranh nói đúng, bọn họ ở bên nhau đã trải qua rất nhiều chuyện. Cô cũng giống như anh, cho dù là vui vẻ hay đau thương, Hoa Đan Di đều muốn sát cánh cùng Tiêu Tranh.

Hoa Đan Di không nói đồng ý, chỉ đưa tay ra cho Tiêu Tranh, ánh mắt thâm tình không kém. Đối với Tiêu Tranh, bao nhiêu lời ngọt ngào cũng không bằng một hành động thực tế. Khỏi nói cũng biết Tiêu Tranh có bao nhiêu kích động, anh nhanh chóng lấy nhẫn ra đeo vào tay cô trước sự reo hò của tất cả mọi người. Pháo sáng được bắn lên, tiếng hô hào: “Hôn đi, hôn đi.” cứ văng vẳng bên tai Hoa Đan Di.

“Chúng ta đều sẽ hạnh phúc phải không?” - Hoa Đan Di nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Tranh đưa tay lên mơn trớn má cô, anh cúi đầu. Đôi môi lạnh lẽo phủ lên môi mềm mại của Hoa Đan Di. Hai người không quan tâm ở đây có bao nhiêu người xem, cứ như vậy mà ngọt ngào. Mãi sau, Tiêu Tranh mới buông Hoa Đan Di ra, anh mỉm cười:

“Phải, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.