edit: socfsk
Sau đêm hôm đó, trong quân doanh không còn ai đề cập đến bạn gái xinh đẹp trước mặt Cố Trạch Vũ nữa.
Sau một thời gian Hàn Lăng Sa và Tần Mặc qua lại với nhau, phát hiện ra hàng ngày vẫn là dáng vẻ kia, hoặc có thể nói cô thế nhưng dành nhiều thời gian để nhớ nhung tới một người khác.
Tần Mặc không thể nghi ngờ gì là một người bạn trai rất tốt, dịu dàng săn sóc, chăm sóc cô rất cẩn thận. Hắn chính là người bạn trai lí tưởng trong giấc mộng của tất cả phụ nữ, nhưng từ đầu đến cuối hắn không thể nào chạm được vào trái tim Hàn Lăng Sa. Bởi vì nơi đó đã sớm bị một người khác lấp đầy, không để lọt một khe hở nào. Mặt kệ là vì mình ích kỷ hay cảm thấy đau lòng thay cho chị, Ninh Mông vẫn quyết định gọi điện cho Cố Trạch Vũ.
Đêm đó Cố Trạch Vũ đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói của Ninh Mông . Hắn cũng hiểu ý tứ của Ninh Mông , chỉ là đến nằm mơ cô ấy cũng muốn quên đi thì hắn có lý do gì để thuyết phục bản thân tự mình cắt đứt đây? Năm đó lúc chia tay, không phải đã từng có nữ sinh nói cô qua lại với nhau sao? Cố Trạch Vũ cũng thừa nhận, khi đó, hắn gần như bùng nổ đến nơi, cho nên mới buộc mình rởi đi, buông tha để cô được sống cuộc sống hạnh phúc cùng người khác. Hiện tại, nói không hối hận là không thể nào....
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Tiếu đến bệnh viện thành phố B làm việc, mà Hàn Lăng Sa cũng đồng ý đến bệnh viện thành phố N, theo Tần Mặc trở về thành phố N. Sáng chín giờ, chiều năm giờ, thỉnh thoảng sẽ có trực đêm, nhưng mà bởi vì Tần Mặc cũng đã đánh tiếng trước nên thời gian cô trực đêm cũng không nhiều. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua mấy tháng như vậy, cho đến khi Lâm Tiếu đến thăm.
Hai cô gái hơn nửa năm không gặp, vô cùng hưng phấn, vừa thấy mặt đã vui mừng xúm lại, tay trong tay đi ăn vặt trên phố của thành phố N.
Lúc Tần Mặc đến đón Hàn Lăng Sa, lễ độ nhìn Lâm Tiếu cười, tiến lên nhận lấy máy chiếc túi từ trong tay hai người, đi tới xe. Lâm Tiếu và Hàn Lăng Sa ở phía sau, chậm rãi đi tới bãi đỗ xe, chỉ chỉ bóng lưng Tần Mặc phía trước, hỏi: “Hai người như thế nào rồi?”
“Vẫn cứ như vậy chứ sao,” Hàn Lăng Sa không muốn nói nhiều, vội vàng chuyển đề tài, “A, lần trước không phải cậu nói tìm được bạn trai sao? Sao lại không đem đến ra mắt tớ vậy?”
Lâm Tiếu cười nham hiểm, “Hắn đang ở trong bộ đội, lúc này còn chưa được nghỉ, đợi đến lúc được nghỉ phép sẽ đưa đến ra mắt các cậu.”
“Ơ, binh sĩ à? Khi đó ở trong trường học, cậu đặc biệt mê thích quân nhân. Hiện tại coi như đã được thỏa mãn rồi.”
“Tạm được...” Lâm Tiếu kéo tay cô, nói nhỏ vào tai cô: “Hai người các cậu biết, Cố Trạch Vũ a.”
Cơ thể Hàn Lăng Sa như Lâm Tiếu dự định, trở nên đông cứng, sau đó mơ hồ đi từng bước như máy móc tiến về phía trước. Lâm Tiếu lúc này mới buông cô ra, lén lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn: được rồi, tôi đã nói. Đối phương cũng nhanh chóng hồi âm: Có chuyện gì thì thống báo cho tôi, tôi ở bên này chuẩn bị.
Trở lại trên xe, Tần Mặc nhìn sắc mặt Hàn Lăng Sa không tốt, đưa tay muốn chạm vào trán cô. Hàn Lăng Sa đẩy tay hắn ra, mặt nhìn ra ngoài. Tần Mặc xấu hổ thu tay về, mà Lâm Tiếu vừa mới lên xe, thấy một màn này cũng bắt đầu cười trộm.
Tần Mặc nhìn người bên cạnh một chút rồi đạp ga xe. Hắn không hiểu, hai người ở đây với nhau cũng đã nửa năm rồi, Hàn Lăng Sa vẫn không để cho hắn nắm tay cô, hôn cô. Có một lần, sau khi hai người ăn cơm, hắn đưa cô về nhà, ở phòng trọ của cô, hắn cực kỳ tự nhiên ôm cô vào lòng, cô lại giống như bị hù dọa, dùng sức đẩy hắn ra. Từ đó về sau, giữa hai người không còn động tác thân mật nào nữa. Hàn Lăng Sa tự cho đây là lỗi của mình, nhưng chính trong lòng cô cũng không làm được gì. Mỗi khi Tần Mặc tới gần mình, cô liền nhớ tới Cố Trạch Vũ ôm mình, hôn mình, cô cảm thấy mặt mũi đàn ông như nhau, như thế nào cũng không quên được.
Tâm trạng Tần Mặc không tốt, dọc đường đi cũng chỉ trầm mặc không nói. Mà Hàn Lăng Sa còn nghĩ tới câu nói kia của lt, trái tim như bị ngàn vạn con kiến đâm gặm nhấm, đau đớn không rõ xâm nhập vào đáy lòng cô.
Lâm Tiếu cười lạnh nhìn Tần Mặc , rồi lại nhìn Hàn Lăng Sa đang nghiêng người nằm trên ghế ngồi, nháy mắt nói: “Tháng trước tớ đi Bắc Kinh, bà nội Cố Trạch Vũ thật sự rất hiền lành. Chỉ là, mẹ anh ấy lại rất nghiêm nghị. Bọn tớ nói đến chuyện kết hôn, sắc mặt mới dịu đi đôi chút. Ai, cậu nói xem không phải người lớn trong nhà cũng rất thích bồng cháu sao? Mẹ anh ấy còn không ngừng giục chúng tớ sớm sinh con... Mẹ Tần Mặc không thúc giục hai người sao?”
Tần Mặc nghe đến ba chữ “Cố Trạch Vũ” mới hiểu được vì sao Hàn Lăng Sa khác thường, nhìn Lâm Tiếu một cái mới chậm rãi nói: “Mẹ tôi ngược lại thường hỏi chúng tôi lúc nòa thì....”
Lời Tần Mặc vẫn chưa nói xong, Hàn Lăng Sa đã cắt đứt: “Không có, bọn tớ chưa tính đến chuyện kết hôn.”
Lâm Tiếu sáng tỏ cười, ngồi lại chỗ ngồi ở phía sau, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn: xong, có lẽ lần này hai người sắp đổ vỡ rồi.
Tần Mặc đưa Lâm Tiếu đến nhà người thân ở thành phố N trước rồi mới đưa Hàn Lăng Sa về nhà. Lúc xe đến dưới lầu, Hàn Lăng Sa cũng không lập tức xuống xe, cũng không nháy mắt, giọng nói càng thêm bình thản, giống như đang nói những lời rất mực bình thường.
“Tần Mặc , hôm nay em mới phát hiện, nửa năm đã là cực hạn của em rồi. Em không cách nào quên...”
“Không thể nào quên được thì sao? Hắn đang chuẩn bị kết hôn cùng lt!” lần đầu tiên Tần Mặc phản ứng không giống như một tri thức, mà như một người đàn ông bình thường, “Tại sao không ngẩng đầu nhìn người bên cạnh em một chút? Anh có điểm nào kém Cố Trạch Vũ? À, cũng đúng. Hắn am hiểm chọc ghẹo phụ nữ, cái này anh chịu thua. Em thích loại đàn ông như vậy sao?”
“Đúng vậy, hắn là tên khốn kiếp, nhưng em chính là thích hắn, có thê làm gì đây?” Hàn Lăng Sa bắt đầu che mặt khóc thút thít, “Em chỉ có một trái tim cũng đã bị hắn mang đi rồi, bất luận em lấy cái gì để bù đắp, cũng không thể thay thế được trái tim đó!”
“Hàn Lăng Sa, anh cũng là đàn ông, anh không thể nào dễ dàng tha thứ cho bạn gái mình nghĩ tới người đàn ông khác. Em có muốn vì anh mà suy nghĩ kĩ không? Cho dù có một chút xíu? Không cho anh chạm vào em. Được, anh không chạm vào. Nhưng lòng em anh cũng không mảy may động đến được, bạn trai như anh thật sự rất uất ức!” Tần Mặc nện một quyền vào vô lăng xe, nhất thời truyền ra một tiếng còi chói tai.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...” Ngoại trừ ba chữ này, Hàn Lăng Sa không biết làm thế nào để diễn tả được sự áy náy của mình.
Trong lòng có một người, như vậy, một người khác, cô nhất định phải phụ...
“Anh hỏi em lại lần cuối cùng, có phải em thật sự tình nguyện cả đời chịu khổ cũng không tiếp nhận anh?”
“Thật xin lỗi...”
“Anh hiểu, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi.” Sau khi Hàn Lăng Sa xuống xe, Tần Mặc nói những lời này, lái xe rời đi. Là một người đàn ông, hắn cũng có tôn nghiêm của mình.
Sau khi Hàn Lăng Sa trở về phòng mình, cũng không bật đèn, đóng cửa đi vào. Chân không dẫm lên một hạt châu nhỏ, lòng bàn chân cảm thấy đau đớn, cô ngồi xổm nhìn xuống, thì ra là con chó nhỏ cô nuôi trong nhà làm rơi sợi dây chuyền cô đặt ở đầu giường, đứt ra, hạt châu thủy tinh rơi đầy trên đất.
Đây là sợi dây chuyền Cố Trạch Vũ tặng cho cô, cụ thể là vì cái gì, lúc nào đưa cô, cô đã không còn nhớ rõ. Cô chỉ nhớ đây là do Cố Trạch Vũ đưa, là Cố Trạch Vũ đưa cho cô.
Hàn Lăng Sa liền nghĩ tới lời nói của lt, câu “hai người cậu đều biết, Cố Trạch Vũ a” không ngừng lặp lại bên tai cô. Tim cô không ngừng đau đớn, thuận thế nằm ở sàn nhà, nước mắt cứ thế rơi xuống. Con chó nhỏ luồn qua bên người, dường như cảm nhận được nỗi đau của chủ nhân, dùng cái mũi đen ướt nhẹ nhàng cọ vào mặt chủ nhân.
Mặt Hàn Lăng Sa đầy nước mắt, bị ánh đèn lóe sáng bên nhà hàng xóm chiếu vào, hồi lâu mới thì thào nói, “Em hối hận...”
Cố Trạch Vũ vừa về tới phòng làm việc liền nhận được điện thoại của Ninh Mông , bên kia là giọng nói nghe rất hưng phấn.
“Anh rể, chị em với người ta hết rồi. Sức ảnh hưởng của anh thực đúng là lớn!”
Cố Trạch Vũ còn chưa rõ tình hình, đã nghe thấy còi báo động, không kịp giải thích, ném điện thoại xuống chạy về phía sân tập. Thì ra ở thành phố B mấy ngày liên tục có bão lớn, nước sông dâng cao, cầu cũng bị chìm ngập. Lũ lớn đặc biệt ở thành phố B, quân đội cả nước cũng phải không ít người đến.
Cố Trạch Vũ nhận được điện thoại ngay cả chào cũng không kịp nói, liền lao tới thành phố B giải nguy. Mà trong lúc đó, Hàn Lăng Sa cũng bắt đầu ở bệnh viện triệu tập tình nguyện viên đến thành phố B cứu người.
Hai mươi hai năm trước, ba ruột của cô Lâm Sa cũng vì chống lũ ở thành phố B mà hi sinh tính mạng. Hai mươi hai năm sau, Hàn Lăng Sa không do dự lên đường đến thành phố B ứng cứu.
Lúc Hàn Lăng Sa đi theo đoàn tình nguyện của bệnh viện đến thành phố B, Cố Trạch Vũ cũng đã ở doanh trại được ba ngày. Mỗi ngày ngâm mình trong nước bùn, truyền bao cát, xây đắp bờ sông, dòng nước xiết lại không ngừng đổ tới. Ba ngày ba đêm không có một binh sĩ nào dám ngủ gà ngủ gật, mệt mỏi thì vặn mình một cái, hoặc là gõ gõ vào đầu mình thật mạnh, tỉnh táo được một lát lại chạy đến đám người tham gia chống lũ.
Trên đường nước đã ngập ngang eo rồi, khắp nơi đều là tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con. Cố Trạch Vũ mang theo hơn mười người mặc áo cứu sinh màu da cam, đi tới đi lui trong quảng trường thành phố cùng với một số hộ gia đình, từng bước di chuyển quần chúng đến nơi an toàn, lại bắt đầu lao đên nơi khác.
Hàn Lăng Sa đến chưa được nửa ngày, áo khoác trắng đã bị nhuộm thành màu bùn, nhưng cũng không ai để ý tới. Có quá nhiều người bị cây ngã đập trúng người, còn có một vài chiến sĩ bị thương do những vật trôi nổi trong nước, không được xử lý chuyên nghiệp, lại ngâm mình lâu trong nước, nhiễm trùng đến mức thối rữa mới bôi ít thuốc. Hàn Lăng Sa thấy màu xanh lá cây quen thuộc lại nhớ đến Cố Trạch Vũ, nhất thời kính nể, cảm động, rất nhanh liền đỏ cả mắt.
Sau khi xử lí một binh sĩ do khiêng quá nhiều bao cát mà căng cơ, một chiến sĩ đang bị nhiễm trùng vội vã chạy đến tiêm thuốc tiêu viêm, nói là phải lập tức quay lại, Hàn Lăng Sa xoay người lau nước mắt, mới băt đầu tìm thuốc trong hộp.
Vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt quan sát của người nọ, Hàn Lăng Sa có chút ngượng ngùng, cười cười: “Tôi là cảm động...”
“Cô có phải là người mà Cố đoàn trưởng nhắc tới trong điện thoại, có phải cô tên gì gì Sa không? Tôi nghe anh ấy gọi là “Sa Sa” hay gì gì đó.” Đối phương nghi hoặc nhìn cô.
Hàn Lăng Sa sững sờ, hỏi: “Đoàn trưởng của các anh có phải là Cố Trạch Vũ không?”
“Cô thật sự là người kia sao?”
Hàn Lăng Sa cảm thấy như muốn hét lên, nhưng vẫn trấn định tâm tình bản thân, giọng hỏi run rẩy nói: “Dẫn tôi đi gặp anh ấy, dẫn tôi đi gặp anh ấy!”
Đối phương thấy cô là bác sĩ, cũng không phải là trẻ con, nghĩ cũng không có nguy hiểm gì, liền mang cô theo về chỗ ở. Hàn Lăng Sa liếc mắt một cái liền nhận ra dáng người thật cao, cau mày, dùng tay lau nước trên mặt, sau đó lại xoay người cầm bản đồ cùng người đàn ông bên cạnh nghiên cứu.
Chiến sĩ đưa cô tới đi đến cạnh Cố Trạch Vũ nói vài câi, chỉ thấy Cố Trạch Vũ chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía cô. Tầm mắt hai người trong nháy mắt giao nhau, Hàn Lăng Sa cảm thấy trong lòng như nở hoa, trái tim bình tĩnh quá lâu lại bắt đầu trở nên luống cuống.
Hàn Lăng Sa mặt đầy nước mắt đứng đó, nhìn Cố Trạch Vũ từng bước đi tới, mấy bước sau là vội vã chạy tới...