Buổi tối ở miền quê người ta thường ngủ rất sớm, chỉ khoảng 8-9h hơn
mọi nhà đã bắt đầu tắt đèn chuẩn bị đi ngủ cả rồi. Nhà nội tôi cũng thế
nhưng tôi không quen ngủ sớm được, nằm trên giường mà mắt cứ mở tráo
tráo lo nghĩ về những chuyện không đâu nhất là chuyện tôi suýt bị hạ gục bởi 3 thằng choai choai nếu không có Lam Ngọc kịp thời cứu giúp.
Thực sự thì tôi cảm thấy mình càng ngày càng yếu, hoặc bọn nó đã mạnh lên trông thấy. Còn nhớ lúc đầu năm tôi còn có thể một mình đỡ đòn của
tụi song sát, giờ thì đến 2 thằng trẻ trâu còn khống chế được tôi nữa cơ mà, ngay cả phản xạ còn kém đi so với lúc trước. Quả thật những chuyện
rắc rối xảy đến với tôi trong suốt năm học vừa qua đã khiến tôi sao lãng chuyện rèn luyện võ đi khá nhiều và thua trận là một điều tất yếu.
Tôi trằn trọc như thế khá lâu, không biết là lâu đến chừng nào nhưng
nó lâu đến mức tôi không thể chịu nổi phải bật dậy ngồi tựa lưng vào
vách tường thờ dài. Xung quanh tôi cả bọn thằng Toàn đã ngủ như chết,
nằm lăn lóc mỗi đứa một nơi. Tôi muốn được như bọn nó lắm, được tự do,
vô tư làm điều mình muốn, thư thả trong giấc ngủ mà không lo nghĩ một
việc gì. Nhưng ai cũng có số cả, đây có lẽ là những gì đã được sắp đặt
sẵn cho tôi và tôi phải gánh lấy nó.
Miền quê về đêm thật yên tĩnh, những tiếng động ồn ào nhất chỉ là
những tiếng dế kêu ren rét, tiếng ếch kêu ồm ộp, thi thoảng đâu đó lại
vang lên tiếng tắc kè nghe vui tai đến buồn cười. Nó khác hoàn toàn với
cuốc sống hối hả ở thành thị chỉ toàn tiếng còi xe, khói bụi đinh tai
nhức óc. Đồng quê vẫn thế, luôn cho con người cảm giác thật bình yên,
thật thư thái như chính tên gọi của nó mang lại.
Tôi bước xuống giường, rón rén ra ngoài bậc thềm để tránh làm nội tôi thức dậy. Trời giờ này đã khuya, từng hạt sương bé tí cứ rơi lất phất
làm tôi phải kéo sát cổ áo để giữ ấm. Nhưng cũng chính những hạt sương
đó khiến không khí ở đây thật mát mẻ và trong lành, tôi cứ muốn hít thật sâu vào lòng ngực để rồi phả ra và cảm thấy mình thật chững chạc và yêu đời.
Nhưng đi chừng ra giữa sân, tôi bỗng giật mình khi thấy một bóng đen
tóc dài đang đứng bên góc sân gần rẫy ca cao. Giờ này mọi người đã ngủ
cả, ai lại thức đến giờ này lại còn vào nhà nội tôi đứng ở đó nữa. Chẳng lẽ đó là trộm khi nghe bọn tôi từ thành phố về nên mon men đến đây chôm chỉa hay sao? Nếu quả thật như thế thì hôm nay xui cho nó rồi, dù tôi
có bị lục nghề cỡ nào nhưng mỗi khi 1 đấu 1 tôi vẫn tự tin mà không ngán bất cứ thằng nào cả.
Thế rồi tôi rón rén bước từ từ đến nó. Cái bóng đen hiện lên ngày một rõ hơn khi tướng tá rất giống một cô gái đang xõa tóc. Nhưng dù cho có
là con gái cũng thế thôi, nếu đã ăn cắp thì ai cũng như nhau cả.
Khi đến đủ gần tôi liền lao nhanh đến toan khống chế mục tiêu đó.
Nhưng chỉ vừa kịp thó lấy cánh tay, tôi chợt khựng lại vì cánh tay đó
cho tôi một cảm giác quen thuộc lắm, chưa kể khi tôi lao đến gần, một
hương hoa lại tỏa ra thơm dịu khiến tôi cứ chần chừ không ra tay được,
đó là hương lily.
Nhưng trái lại, trong khi tôi còn đang lưỡng lự, bóng đen nó đã thó
ngược lại cánh tay tôi, bẻ quặp, quật ngã xuống đất không thương tiếc và nếu tôi không nhận ra được khuôn mắt đó, có lẽ tôi đã bị bóng đen đó hạ gục:
-Ngọc hả?
-Ơ…Phong?
Nàng vội vàng thu nắm đấm, kéo tôi dậy.
-Khuya rồi ra ngoài đây làm gì?
-Ừ tại vì khó ngủ? Còn Ngọc?
-Thì cũng khó ngủ. Mà Phong ngồi xuống đây! – Nàng dẫn tồi ngồi xuống bậc thềm – Ngọc vật xuống có đau không?
-Không đâu, nhưng suýt tý nữa thì bị đấm chết rồi!
-Hừ, chỉ tại Phong phản xạ kém quá, bản lĩnh đánh song sát đâu mất rồi!
-Uầy, thì có luyện tập nhiều đâu, nó thui chột mất rồi! Nhưng mà cũng cám ơn Ngọc chuyện lúc trưa nha!
-Không có gì, nhưng Phong phải tranh thủ mà luyện tập đi, mấy người
đã đúng chạm đến băng người ta thì không có chuyện họ bỏ qua dễ dàng
đâu!
-Nhưng Ngọc biết đấy, ba Phong đâu có ở nhà thường đâu, làm sao mà học thêm võ được!
-Ngọc thấy bây giờ về 1 đấu 1 Phong không có vấn đề gì, chỉ bị hạn chế chiêu thức khi đánh đông thôi phải không?
-Ừ phải, khó nhất là về khoảng đó!
-Phong đứng lên Ngọc chỉ cho vài bước bộ phòng khi gặp phải số đông mà ứng biến nè!
-Luyện bây giờ luôn à?
-Chứ sao, Ngọc chỉ cho vài chiêu bước bộ rồi tự mà tập luyện!
-Uầy, rồi bắt đầu nào!
Suốt cả buổi đêm hôm đó tôi đã phải vã mồ hôi rất nhiều mới theo kịp
hết những động tác di chuyển mà Lam Ngọc đã bày cho. Phải công nhận rằng những động tác đó rất hiệu quả, nhất là những bước bộ di chuyển áp sát
đối thủ chỉ trong vòng tíc tắc.
Giờ đây, Lam Ngọc dường như không còn lạnh lùng với tôi như hồi đầu
nữa. Những bước di chuyển của tôi, những lúc tôi vấp ngã và cả những vết thương trong lúc tập luyện đều được nàng quan tâm rất tận tình, rất chu đáo. Điều đó khiến tôi cứ tự hỏi, chuyện này nên vui, hay là nên lo
đây?
Sáng hôm sau, thằng Khánh lại đến, điều đó hứa hẹn lại là một cuộc đi chơi đâu đó của bọn tôi. Nhưng hôm nay bọn tôi sẽ đi chơi rất xa, không phải là Đồng bò bạt ngàn cỏ, không phải là bãi đất thả diều thơ mộng mà là một mảnh đất cách xa đất liền với vô vàn cây trái tươi ngon. Đó
chính là cồn Phú Đa…
Nghe có vẻ xa lạ phải không, nhưng nếu đã là dân Chợ Lách thì không
ai không biết cả. Đó là một mảnh đất rất màu mỡ được bao bọc bởi biển
nước mênh mông. Chính vì thế để đến được đây, bọn tôi phải ra ngoài lộ
lớn bắt xe bus chạy lên lộ Hội rồi ngồi phà đi ngang qua khúc sông lớn
đó. Cảm giác cũng rung lắm, nhất là khi chiếc phà bé nhỏ chạm phải những đợt sóng to khiến nó chao đảo. Những lúc như thế Ngọc Lan cứ bám chắc
lấy tôi mà nhắm tịt mắt khiến tôi phải cố gắng trán an nàng hết mức có
thể:
-Ơi chời, không sao đâu Lan đừng lo!
-Hông lo sao được Phong coi chiếc phà kia!
-Phà đây vậy đó, mười mấy năm vẫn chạy bình thường mà!
-Dù sao cũng thấy ghê quá à!
-Nếu Lan hông ngại…Phong cho mượn nè!
-Mượn gì giờ!
-Tùy Lan đó!
-Vậy…
Nàng bỗng ngập ngừng nhìn tôi.
-Sao mượn gì?
-Mượn vòng tay của Phong…
Lúc này Ngọc Lan đã cúi hẳn mặt xuống đất, thấp thoáng hai gò má nàng cứ ửng hồng lên trông thật là tươi tắn. Nhưng tôi thì không khá hơn là
bao. Kể từ câu nói đó, trái tim tôi có thể được ví như trái trống, nó cứ đập liên hồi từng nhịp thật nhanh, thật mạnh. Cổ họng tôi khô khốc đi
thấy rõ khi tôi phải nuốt khan liên tục.
Nhưng những biểu hiện đó không phải là do tôi đang sợ mà là vì tôi
đang lấy hết can đảm của mình choàng tay qua vai của Ngọc Lan.
Từng chút từng chút một, đôi tay run rẩy của tôi di chuyển một cách
chậm rãi, choàng lên và nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. Cảm giác đó thật ấm áp, thật tuyệt diệu, cả người tôi cứ như lâng lâng trên chín tâng mây,
bay bổng và trào dâng. Cơ thể của nàng ấm quá, lại còn rất mềm mại, nó
như chìm hẳn vào lòng tôi nóng hổi.
-Um…chéri
-Hả…
Khi tôi định mở lời, nàng lại dùng ngón tay chặn môi tôi lại với nét mặt huyễn hoặc đến mê người:
-Chéri không cần phải hiểu, chỉ một mình Lan được gọi thôi đó!
Tôi gật đầu, nói đúng hơn là bắt buộc phải gật đầu bởi vì Ngọc Lan đã chặn môi không cho tôi nói. Nhưng dù thế tôi vẫn cảm nhận được từ đó
như một nhân xưng hoặc một tên riêng nào đó nàng dành cho tôi và chỉ
tôi. Đúng, tôi không cần phải nói quá nhiều, tôi chỉ cần hành động thôi, một hành động bằng cả nghìn lời nói.
Khẽ siết chặt lấy đôi vai bé nhỏ của nàng, tôi mỉm cười thật chân
thành. Chưa bao giờ tôi cười chân thành đến vậy cứ như mọi cảm xúc tôi
đều đổ dồn vào nụ cười đó. Nó khiến tôi cảm thấy trách nhiệm của mình
thật to lớn trước Ngọc Lan bé bỏng đang tựa vào lòng tôi lúc này.
-Ừ, có chéri ở đây, Lan đừng lo gì hết!
Chẳng biết từ lúc nào đôi tay bé nhỏ của Ngọc Lan không còn sợ hãi
bám víu vào tôi nữa. Nó dần trở nên thoăn thoắt hơn khi cứ liên tục chỉ
chỏ vào những thứ mà nàng chưa từng gặp:
-Kìa Phong, mấy cái cây màu xanh trôi trôi trên mặt nước là gì vậy?
-Lục bình đó, khi cây đó có hoa bứt về làm gỏi ngon lắm!
-Hi, Phong có đi cồn lần nào chưa?
-Chưa, nhà bạn thằng Khanh ở cồn nên nó mới dẫn mình đi đó! Một lát vào nhà thằng đó nè!
-Ui, thích ghê! Lần đầu Lan được đi cồn đó!
-Chưa đầu còn nhiều tiết mục lắm, chỉ sợ Lan ngại không tham gia thôi!
-Lan có thể tham gia bất cứ trò chơi nào, nhưng…
-Sao?
-Phong cũng phải tham gia cùng Lan đó!
Nàng hướng đôi mắt xanh biếc của mình vào tôi khiến cho bao nhiêu máu nóng dồn lên mặt đỏ bừng, nóng hổi, đồ rằng ai mà chạm vào mặt tôi lúc
này có thể bị bỏng như chơi. Thế nhưng nó lại cho tôi cảm giác hạnh phúc vô cùng, cả người tôi cứ ngập tràn một cảm giác lâng lâng rất khó tả.
Sẽ không lâu đâu, tôi và Ngọc Lan đã đến rất gần cái ngày đó rồi…
Đi bộ dọc theo con đường ngoằn ngèo ở cồn Phú Đa, những vườn trái cây hiện ra trước mắt bọn tôi khiêu khích hơn bao giờ hết. Nhìn những trái
xoài to gần bằng mặt người mà bọn tôi thèm nhỏ dãi, tíu tít cả lên:
-Thèm quá tụi bây ơi, nhìn mà nhức con mắt!
-Ực, coi mấy trái mận kia, còn cả cây khế núp sau nữa!
Tuy nhiên giữa những khuôn mặt thèm thuồng đó, chỉ có duy nhất một
khuồn mặt vẫn trầm tư suy nghĩ suốt từ hồi đầu cho đến giờ, đó là thằng
Khánh. Kề từ lúc đề nhà nội tôi, mặt nó đã nhăn nhị như đang suy nghĩ
một điều gì đó khó khăn lắm, cả buổi chẳng nó chẳng rằng một tiếng nào
mà chỉ lầm lủi dẫn bọn tôi đi trong im lặng.
Lưỡng lự một lúc, tôi cũng quyết định bước đến bắt chuyện với nó:
-Ê mày, sao mặt mày cứ bí xị thế kia!
-Tao đang lo cái bọn Bình An sao giờ vẫn chưa có động tĩnh gì!
-Uầy, chắc bọn nó biết tao từ thành phố về nên chẳng dám hó hé gì đâu, đi chơi trước đi mày!
Tôi vỗ vai nó bôm bốp như để trấn an chính mình vì giờ này tôi cũng
đang rất lo lắng khi tụi Bình An đó vẫn im hơi lặng tiếng sau vụ Đồng bò vừa rồi. Đáng lẽ ra nếu như mọi thường bọn nó đã kéo băng sang Đồng bò
sinh sự rồi, còn lần này tất cả vẫn như thường ngày không gây gỗ, không
sinh sự. Tôi e là sẽ xuất hiện cái người ta thường nói, trước cơn bão
lớn, bầu trời thường rất yên bình…
Tới nhà bạn của thằng Khánh sau gần 20 phút đi bộ, bọn tôi nằm rũ
rượi ra cả thềm nhà vì kiệt sức. Đó là một căn nhà cấp 4 khá khang trang với nội thật được bố trí rất tinh tế tạo cho người bước vào một không
khí cực kì thích thú. Chưa kể vườn nhà thằng này rất rộng, rộng hơn cả
vườn của thằng Khánh nữa. Đây chỉ là nhìn từ ngoài vào thôi, vườn vẫn
còn kéo dài đến tít sâu bên trong vào không biết nó còn rộng đến mức
nào. Đúng là thành phố chưa chắc gì đã giàu bằng nông dân ở thôn quê.
Chốc sau, bạn thằng cũng bước ra, rút kinh nghiệm từ đợt trước, chúng tôi không mặc đồ quá lòe loẹt nên nó cũng không lấy làm lạ, chỉ có điều nó hơi ấn tượng với những bạn nữ trong nhóm mà thôi. Vừa gặp, mặt nó đã sáng rỡ lên trong thấy nhưng chỉ thoáng sau liền trở lại bình thường:
-Bạn mày đấy hả Khánh!
-Ờ, mới từ thành phố về. Nay tao dẫn qua cồn chơi ấy mà!
-Ăn uống gì chưa, có mang theo đồ dự phòng không?
-Gì, đồ dự phòng à?
-Qua đây mà không đi tắm cồn thì sao gọi là đi chơi cồn được!
-Chịu, hông có mang theo đồ!
Bé Phương lắc đầu cười xòa.
Người từ nãy đến giờ vẫn cười rạn rỡ chỉ có Ngọc Lan:
-Hê hê, nghe vui đó, biết thế nào cũng có vụ tắm sông nên mình chuẩn bị hết rồi!
-Bà Lanna xung thế, biết có mỗi mình bà là con gái đi tắm không?
-Vui mà, hì hì!
Bất chấp thằng Toàn có trố mắt đến đâu, nàng vẫn cười tít mắt làm
vễnh lên đôi má hồng ửng nhìn xinh xắn vô cùng tận. Tôi cứ như bị cuốn
hút vào nụ cười đó của nàng, nó thật quyến rũ, thật xinh tươi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bọn tôi theo bạn thằng Khánh (được biết
tên là Long) lấy xuồng chèo theo những con kênh chằng chịt chạy dọc dãy
cồn màu mỡ.
Tuy đã từng về quê nhiều nhưng thú thật đây là lần đầu tôi được đi
xuồng như thế này, cảm giác thật khác lạ khi chúng tôi cứ bồng bềnh trôi theo dòng nước hiền hòa đi khắp nơi quanh cồn tham quan những vườn cây, những mảnh đất hoang sơ, trù phú vùng sông nước cù lao. Có đôi khi, bọn thằng Toàn lanh chanh đòi chèo xuồng cho bằng được và kết quả là chiếc
xuồng cứ quay mòng mòng rồi va vào bờ làm cả bọn suýt rớt xuống nước.
Nhưng việc đó vẫn chưa là gì, khi bọn tôi đi ngang một cây xoài đang rộ, thằng Khánh bỗng trầm giọng:
-Ê Long, mày chèo chầm chậm vào bờ đi!
Hiểu ý của thằng Khánh, thằng Long chèo vào bờ một cách chậm rãi. Đến chừng xuồng đã cập gần sát, thằng Khánh liền lao nhanh lên bờ chạy đến
chỗ cây xoài trĩu quả đó hái một lượt 3 trái túm vào áo rồi bay xuống
xuồng nhanh như sóc, không quên ra hiệu cho thằng Long chèo đi.
-Thấy bố mày chưa, 3 trái to tổ nái luôn!
-Đù, bẻ trộm xoài dễ dữ ta?
-Nghệ thuật hết đó mày, giỡn hoài!
-Cây sau để tao bẻ cho mày coi!
Khanh khờ quả quyết với gương mặt tràn đầy tự tin.
Chèo chừng được một lúc, một cây xoài trĩu quả khác lại xuất hiện và
lần này siêu đạo chích Khanh khờ sẽ cho chúng ta một màn trộm long tráo
phụng à không, phải gọi là trộm luôn tráo trở cây xoài đầy quả đằng kia
một cách đầy thiện nghệ.
Cũng lao vụt lên bờ khi xuồng vừa cập sát, thằng Khanh món mén đến
gần cây xoài với điệu bộ cười muốn ra nước mắt. Nó từ từ chồm lên bẻ một trái, không sao, trái thứ hai cũng không sao, đến trái thứ ba, nó bỗng
nhiên nhăn mặt gãi chân lia lịa nhưng chẳng mấy chốc sau nó đã buông mấy trái xoài còn túm trong áo nhảy nhõng lên:
-Tổ bà nó…kiến cắn tao…!
Nó vừa chạy vừa vừa nhảy như khỉ xổng làm chúng tôi phải gọi là cười thốn cả bụng chẳng thể kiềm lại được.
Nghe tiếng la hét đó, mấy con chó xung quanh cứ sủa lên ỏm tỏi vang
cả xóm làm Khanh khờ tái mét, mặt cắt không còn một giọt máu. Đã vậy
thằng Toàn còn chơi ác xúi thằng Long chèo ra xa bờ toan hù cho Khanh
khờ một mẻ mất vía.
-Ê ê, chờ tao với mấy con tó!
Khanh khờ cuống quýnh chạy theo chúng tôi dọc bờ kênh.
-Hế hế, đạo chích lão luyện gì mà chạy như cún thế mày!
-Tổ bà mày Toàn, dừng lại cho tao!
Phía sau, đã có 1-2 con chó chạy cong đuôi theo làm thằng Khanh càng hoảng vía hơn.
-Dạ một tiếng bố dừng xuồng lại cho!
-Đết!
-Giờ có dạ không, hay để chó nó táp tét đít!
Trước tình cảnh chó rượt đằng sau gần sát mông, cứ tưởng thằng Khanh
sẽ y theo lời của thằng Toàn mà chịu cuối đầu dạ một tiếng. Ấy thế mà
thật hãi hùng, từ trên bờ, thằng Khanh cắm đầu chạy một mạch vượt trước
cả xuồng của chúng tôi rồi bất ngờ, nó lách gần mép kênh nhảy một phát
cao vút làm chúng tôi trố mắt kinh ngạc. Nhưng chưa kịp kinh ngạc lâu,
chúng tôi lại phải tóa hỏa tim cách tự cứu lấy bản thân vì giờ này thằng Khanh đang đáp xuống ngay vào xuồng của chúng tôi đang ngồi với tốc độ
kinh hồn. Nó có thể được so sánh như thiên thạch rơi vào trái đất vậy.
-Bay xuống xuồng bây ơi!
Thằng Khánh vừa dứt câu, hành động đầu tiên của tôi lúc này là hướng
đến Ngọc Lan, ôm chặt lấy nàng lao xuống nước trước cục thiên thạch đang có chủ đích rơi vào xuồng chúng tôi:
-Uỳnh…!
Tiếng bọn tôi đồng loạt bay xuống nước và cũng là tiếng thằng Khanh rớt xuống xuồng nghe khiếp vía.
Vừa rồi nếu bọn tôi không bay xuống nhanh chắc thằng Khanh đã làm
chìm xuồng mất rồi. Bình thường với sức nặng của bọn tôi, xuồng đã phải
chịu khá nặng, bây giờ nó bổ từ trên cao xuống, nếu bọn tôi còn ngồi đó, trường hợp thứ nhất xuồng có thể bị ngập nước chìm ngỉm, trường hợp 2
tệ hơn nếu xuồng đã mục từ trước thì có nguy cơ sẽ bị gãy làm đôi với
sức nặng trời phú của thằng Khanh.
Nhưng ngay vào lúc này trong lòng tôi chỉ có Lan. Ngoi lên mặt nước
cùng với nàng sau khi vừa nhảy khỏi xuồng, tôi quệt những cọng tối còn
dính trên mặt nàng thỏ thẻ:
-Không sao chứ?
-Um…không sao, uống hết mấy ngụm nước hà!
-Hic, xin lỗi Lan nha, tại lúc nãy gấp quá!
-Hi, nhưng mà vui!
Nàng cười rạn rỡ khẽ nghiêng mái đầu trong lòng tôi, nó cứ như những
tia nắng sớm mai làm cơ thể tôi ấm dần trong cái lạnh rung của dòng nước vây quanh.
Khi tất cả đều hoàn hồn trở lại thì cũng là lúc thằng Khanh đang ngồi xoa mông trên xuồng bị chúng tôi thanh toán tập thể. Trong tình thế
chẳng chạy đi đâu được như thế này, nó chỉ biết nhìn chúng tôi từ từ leo lên xuống mà đổ mồ hôi nhễ nhại:
-Hề hề, tính hại tụi này à? Có biết một chiếc xuồng bao nhiêu tiền không?
Toàn phỡn vỗ vai thằng Khanh mặt cực đểu.
-Ai..ai biểu tụi bây không cho tao lên xuồng chi?
-Chẳng lẽ tụi tao lại bỏ mày ở đó thật thằng Khờ này, mày có biết mày suýt làm tụi tao ú tim không!
-Ai mà biết, mày gian như cú!
-À…nói tao gian hả mày! Hồi nãy tính tha nhưng giờ chắc thi hành án luôn quá!
-Ê, tụi bây tính làm gì?
-Tụi tao đã ướt, mày cũng phải ướt chút đỉnh chứ nhẩy, hề hề!
Mặt thằng Toàn lúc này nhìn phởn cực đỉnh, đồ rằng cắm cho nó thêm
cặp sừng nữa thì giống ác quỷ y hệt. Nhưng thằng Khánh đã làm chúng tôi
ra nông nỗi thế này, nó mà không bị gì thì thật là bất công lắm. Thằng
Toàn vừa dứt lời, cả đám con trai tụi tôi liền bu lại nó, sau một lúc
giằng co tôi với thằng Toàn cũng nắm được hai chân nó, còn riêng thằng
Huy tóm luôn đúp bồ cả hai tay.
-Bọn tó, thả tao ra!
Khanh khờ giãy giụa vô vọng.
-Hế hế, chuẩn bị thưởng thức cảm giác bay nhé em! 1…2…3…quăng!
-Chủm…!
Thằng Toàn vừa dứt hiệu lệnh, bọn tôi đồng loạt quăng thằng Khanh
xuống kênh làm nước văng tung tóe ướt hết cả xuồng. Nhưng chẳng ai quan
tâm đến điều đó, tất cả mọi người trên xuồng giờ này bây giờ chỉ có
cười, cười thả ga với bộ dạng nhìn thấy thảm của thằng khanh. Bạn bè là
thế, đôi khi không phải cứ đổi xử tốt với nhau là ra bạn bè. Đối với bọn tôi, bạn bè còn thể hiện việc nhiệt tình chọc phá nhau nữa.
Xuôi theo con kênh, chúng tôi đến vùng cuối của cồn, còn được gọi là
đuôi cồn, vùng giáp ranh với sông cái. Sau khi cắm sào neo xuồng lại,
thằng Khánh mới cỡi chiếc áo ra nhảy tỏm xuống sông một cách thích thú:
-Ê, xuống đây tụi bây, nước mát lắm!
-Nước có sâu hông mày!
-Sâu cái gì, đây là cồn mà, mày ra gần tới giữa sông cũng có nhiu đó à!
-Đù, để tao coi!
Thằng Toàn cũng bay tỏm xuống sông. Sau một lúc lặn ngụp, nó ngoi lên với vẻ mặt siêu phởn:
-Đúng là cạn thiệt đó, coi nè nước mới có tới gần ngực à, xuống đi tụi bây!
-Toàn…!
Bé Phương chu mỏ nũng nịu.
-Gì vậy xuống đi!
-Người ta hông có đồ dự phòng!
-Kệ lát phơi!
-Phơi rồi đồ đâu mặc!
-Thì…khỏi mặc!
-Ơ, dê cụ!
Bé Phương phồng má đẩy thằng Toàn ngã ngửa.
-Híc! Toàn nói chơi mà, lát có gì qua nhà thằng Long đợi cho khô rồi về!
-Nước có sâu hông đó, Phương bơi hông giỏi đâu!
-Đừng lo, nước cạn queo à!
-Đỡ Phương nha…!
Bé Phương nhảy tỏm xuống nước nhưng vẫn ôm ghì lấy thằng Toàn sợ hãi. Phải đến một lúc sau, Bé Phương mới từ từ thả lòng người ra đạp chân
xuống đáy và thích thú với mực nước chỉ ngang đến ngực. Cồn là thế, nó
là một bãi phù sa màu mỡ được bồi đấp hằng năm, khi nước rút xuống nó có thể thấp đến đầu gối và chỉ ngang đùi khi ra gần đến giữa sông.
Tôi cười sảng khoái khi thấy cả đám thích thú như thế, nhưng vừa định quay sang rũ Ngọc Lan thì chẳng thấy nàng đâu cả. Hết hồn tôi nhìn dáo
dác khắp nơi trước khi bị tóe nước đầy mặt:
-Nè, xuống đi ở đó làm gì?
-Sặc, Lan xuống nước lúc nào vậy?
-Xuồng vừa cắm sào là Lan xuồng rồi, Phong cũng xuống luôn đi!
-Rồi xuống ngay đây!
Tôi cởi áo chiếc áo thun gói vào bịt ni long để tránh bị dính sình rồi nhảy tỏm luôn xuống nước.
-Bà con cô bác chú ý, bây giờ chúng ta sẽ chia làm hai phe nghen!
Toàn phởn bỗng hét to.
-Chia làm gì?
-Hề hề, chia phe chơi chọi sình! Giờ tao, bé Phương, thằng Khanh một phe. Mày, bà Lanna với thằng Long một phe chơi nghen!
-Ủa Lam Ngọc đâu?
Nghe bé Phương thắc mắc, bọn tôi mới sựt nhớ ra mà nhìn về chiếc
xuồng giờ này Lam Ngọc vẫn còn ngồi trên đó với vẻ mặt ngáng ngẫm:
-Nè Ngọc, xuống chơi với tụi này đi chứ!
-Thôi, mệt lắm, tôi không thích chọi sình!
-Uầy, xuống thôi khỏi chơi cũng được!
Bị năn nỉ mãi Lam Ngọc cũng miễn cưỡng leo xuống xuồng bơi đến gần chỗ chúng tôi:
-Thế này được chưa?
-Ờ hề hề, rồi rồi! Bà cứ ở đấy coi bọn tui chơi thôi!
Nhưng người ta thường nói đao kiếm vô tình không có mắt, nó cũng đúng luôn với việc chọi sình này. Mải mê chọi qua chọi lại, thằng Toàn hứng
chí thế nào lại chọi ngay vào người Lam Ngọc một nắm sình to đùng làm
nàng trố mắt gắt lên:
-Toàn…ông làm cái gì vậy?
-Híc, xin lỗi lở trúng mà hề hề!
-Hết nói nỗi rồi, tôi không nhịn nữa đâu!
Lam Ngọc điên tiết vo một nắm sình thật to rồi vung sức chọi vào mặt
thằng Toàn, nhưng thằng này cũng chẳng thua gì, nó vội hụp xuống nước né cục sình rồi trồi lên thè lưỡi:
-Hề hề, trên cạn thì tui có thể thua bà chứ dưới nước thì còn lâu à nghen!
-Toàn, ông đứng lại cho tôi! Đừng có để tôi bắt được!
Lam Ngọc nóng máu lội bì bõm đến chỗ của thằng Toàn, còn thằng này
thì hì hục bơi đi tránh xa nàng càng xa càng tốt. Tôi chỉ e là khi Lam
Ngọc bắt được thằng Toàn một cái thôi, chắc thằng này phải ra nghĩa địa
ăn nhang chứ chẳng chơi. Chọc tức Lam Ngọc thì chỉ có đường chết.
Nhưng trong lúc ai cũng đang mải mê chơi đùa, tôi như cảm nhận được
có một ai đó đang theo dõi chúng tôi. Không phải ngay bây giờ mà là kể
từ khi chúng tôi bắt xe bus đi đến đây tôi đã cảm nhận được rồi. chỉ có
điều nó mơ hồ quá, tôi thậm chí còn chưa biết nó theo dõi tôi bằng cách
gì, vì lúc bọn tôi chèo xuồng đi hái trộm xoài chẳng có ai xung quanh
cả, nhưng khi đến đây cảm giác đó lại mạnh lên thấy rõ, nó gần lắm.
Như một phản xạ, tôi quay về phía chiếc xuồng ở gần bờ nhưng mặc
nhiên chẳng thấy nó đâu cả. Tôi hốt hoảng nhìn xung quanh và phải nói là nhìn rất kĩ, tôi mới trợn mắt, há miệng vì giờ này nó đang trôi tít ở
ngoài xa, chỉ còn cái bóng đen nhỏ.
-Chết rồi tụi bây ơi! Xuồng trôi đi rồi!
-Gì xuồng trôi đi?
-Kìa, nó trôi tích ra xa kìa!
-Thằng nào chơi tháo dây xuồng vậy tao ràn kĩ lại rồi mà?
Đến bây giờ tôi đã có thể cam đoan, chúng tôi đã bị theo dõi…