Việc rời khỏi nhà mà không bị nội phát hiện là một việc khó hơn là
lên trời, tuy rằng đôi mắt bà không còn rõ nữa nhưng bù lại đôi tai bà
trở nên thính vô cùng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến bà thức giấc.
Cho nên để chuồn ra khỏi nhà một cách an toàn, Ngọc Lan đã dùng phân tâm kế, tìm mọi cách trò chuyện với bà để bà tạm thời bị sao lãng mà không
phát hiện ra việc trốn đi của tôi.
Khi lên đến trường, thằng Khánh đã ở đó từ lúc nào, cùng với nó là
một người đàn ông với gương mặt khắc khổ nhìn có vẻ từng trải lắm.
Thấy tôi tần ngẩn, nó vội giới thiệu:
-À đây là chú của tao đang làm bảo vệ trong trường này đó!
-Dạ còn chào chú ạ!
-Ừ chú tên Trung, con ngồi đi!
-Dạ, chú làm bảo vệ trong trường này lâu chưa?
-Lâu rồi, cũng đã 10 năm có rồi!
-Ủa mà nhà chú ở đâu ạ, thường thì con thấy bảo vệ giờ này đã về nhà rồi!
-Thì chú đã về nhà rồi đấy thôi.
-Ơ, là sao thế chú?
Ông vội bật cười rồi nhanh chong trở lại bình thường:
-Thì nhà chú ở trường này luôn mà, cần gì phải về chứ?
-Ơ, vậy là chú ở đây 10 năm rồi ạ?
-Ừ phải, thực ra nhà chú ở tận Phú Phụng ấy, nhưng vì xa quá nên chú
xin ở lại trong trường này, rồi thời gian sau chuyển qua đây luôn!
Nói đến đó chợt có một thằng nhóc khoảng 5-6 tuổi đá tránh banh nhựa trúng chân tôi. Ấy thế chú bảo vệ liền gắt nhỏ:
-Tuấn, chỗ cha đang nói chuyện, ra chỗ khác chơi đi con!
-Ơ, đây là con chú ạ?
-Ừ phải, nhưng…
Ỗng bỗng thở dài, nhìn về khoảng trời đen ngòm mà nhấp một ngụm nước trà đắng:
-Má nó đã mất sau khi sinh nó ra rồi!
-Vậy là chú đã ở vậy nuôi thằng bé sao?
-Ừ, dù đồng lương bảo vệ không bao nhiêu nhưng cũng đủ trang trãi cho hai cha con qua từng ngày!
-Mà con nghe nói trường sẽ bị đập ra để xây chợ đúng không chú?
Ông lại trầm tư nhập thêm vài ngụm nước trà nữa trước khi đôi mắt ông rớm lên đỏ hoe:
-Ừ, rồi một ngày nào đó người ta sẽ đập ngôi trường này ra, đến lúc đó chú thật là không biết kiếm sống bằng việc gì nữa!
Nói rồi ông châm một điếu thuốc, phả một hơi thật dày vào khoảng
không với đôi mắt vẫn rơm rớm. Tôi chẳng biết nói gì hơn là thở dài ngao ngán với số phận của con người. Nó thật là mong manh và đầy sự bất
công. Nhưng tôi cũng là con người có thể làm gì được trong khi bản thân
mình còn lo chưa tới. Tôi cứ ngồi đấy một lúc lâu cho đến khi trời tối
hẳn, tôi xin phép rồi cùng thằng Khánh di chuyển sâu vào trong trường để thực hiện lời thách đó.
Theo ánh đèn pin leo lé của thằng Khánh, bọn tôi men theo con đường
mòn phủ đầy cỏ dẫn vào dãy trường bỏ hoang phía sau. Cảm giác thật là âm u khi thi thoảng những tiếng động lạ lại vang lên xa xăm, yếu ớt cứ làm tôi phải khoanh thật chặt tay mà cảm nhận từng luồn da gà cứ nổi lên
lạnh buốt.
-Giờ muốn rút lại lời thách thì còn cơ hội đấy, tao sẽ không tính với mày đâu!
Thằng Khánh nhìn tôi với đôi mắt ái ngại.
-Khỏi, ma cỏ gì đâu mà phải sợ, mày cứ đợi tao ngoài cổng vào sáng mai!
-Tao sợ mày rồi, những lời như thế cũng nói được đúng là thằng gan trời!
-Chứ tụi nó có thật đâu!
-Thôi thôi, thế thì tao chúc mày toàn thay, ở đây một lát tao bị vạ lây thì khốn!
Nó để chiếu và gối vào một góc rồi co giò chạy thẳng cẳng ra ngoài chẳng kịp để tôi nói lời nào.
Giờ đây chỉ còn mình tôi nơi phòng học bỏ hoang này. Xung quanh chỉ
là màn đêm yên tỉnh với ánh đèn pin duy nhất mà thằng Khánh đã cho tôi,
chẳng biết nó sẽ duy trì được bao lâu trong khi cả đêm hôm nay tôi sẽ ở
đây, chiến đấu với bao nỗi sợ hãi lúc nào cũng xuất hiện trong đầu bất
cứ lúc nào.
Cầm đèn pin đi một vòng phòng học, những bàn ghế ở đây đã cũ, bám bụi dày cả lớp, chiếc bảng đen cũng đã mục theo thời gian và cứ kêu ọc ẹc
mỗi khi có gió mạnh thổi ngang làm tôi phải rợn sống lưng từng cơn rung
rẩy. Khẽ khàng phủi bụi khỏi một chiếc ghế cuối lớp, tôi ngồi xuống và
lấy trong chiếc túi mang theo một cuốn sổ ghi chép. Sở dĩ tôi phải làm
thế là vì lúc trưa đột nhiên tôi có một ý tưởng là phải ghi chép về nơi
này, ghi chép về một đêm ở đây để người ta không phải sợ cái ngôi trường đầy tai tiếng này nữa. Nhưng bây giờ tôi thì đã lung lây chút đỉnh khi
nghe những lời kể của người dân sống quanh, nó quả thật là rất âm u,
lạnh lẽo ít nhất là vào lúc này.
Viết được một lúc, tôi cảm thấy có một luồng hơi lạnh ở sau lưng, nó
phả xuống ót rồi lan dần xuống sống lưng làm tôi rung mình buông bút.
Thế nhưng khi quay lại thì vẫn là bộ chiếu cối được dựng vào tường từ
trước. Tôi chẹp miệng quay lên tiếp tục viết, nhưng lần này dường như có một tiếng gọi nào đó xa xăm lắm, nó lẫn vào tiếng gió rít ngoài cửa sổ
tạo thành một tứ âm thanh ma quái mà tôi chỉ nghe loang thoáng được vài
chữ rằng: “Cứu tôi với…”. Bây giờ tôi mới nhớ đến cô gái mà tôi đã nằm
mơ thấy hồi lúc trưa, cô ta dường như đang bị kẹt ở đâu đó, tiếng kêu
nghe thảm thiết lắm, nó giống những gì tôi đã nghe lúc nãy.
-Rầm…
Bỗng dưng một cơn gió thổi ập đến khiến cánh cửa sổ dập vào khung
nghe chát chúa. Tôi giật mình bỏ cấy bút rơi xuống đất, chỉ một chút
thôi tôi đã đứng tim mà chết rồi. Nhìn về phía cửa sổ hướng ra một vùng cây rậm rạp, những cành cây dưới ánh đèn yếu ớt cứ chập vào nhau tạo
thành những hình thù ghê rợn khiến tôi phải lập tức đứng dậy khép tất cả các cửa sổ lại. Những âm thanh xa xăm đó cũng tắt hẳn theo những cơn
gió gọi hồn…
Viết được một lúc, tôi đứng dậy vươn vai để xua tan đi cái mệt mỏi
đang bám lấy. nãy giờ tôi cũng đã viết được khá nhiều, nhưng nếu đọc kĩ
lại thì chẳng đâu ra đâu cả, nó cứ như bản tường trình vậy, vừa khô khan lại vừa nhàm chán, đúng là tài viết văn 6.0 có hạn thật.
-Cụp…á…!
Lại một tiếng động lạ vang lên, nhưng lần này tôi nghe rất rõ, đó là
giọng của một cô gái, một tiếng la thất thanh. Tôi nuốt khan cầm chiếc
đèn pin bước từ từ ra khỏi phòng học để xem xét tình hình. Tôi đi về con đường mòn dẫn vào đây theo tiếng động đã phát ra, nó vẫn u ám, đầy
sương khói mờ ảo và có lẽ nếu không có đèn pin, chắc tôi sẽ chẳng bao
giờ dám lết ra đây với đôi chân lúc nào cũng rung lẫy bẫy.
Khi đến khúc quanh tẻ vào con đường mòn, tôi thoáng nghe một tiếng
rên rỉ, tiếng rên nghe đau đớn lắm. Nó lại làm tôi liên tưởng đến cô gái ban trưa và tự nhủ: “có lẽ nào cô ta báo mộng cho mình biết?”. Càng
nghĩ tôi lại càng cảm thấy sợ, trong những lần nghe bà nội kể truyện
cũng nó đến việc ma quỷ nếu hợp vía với ai sẽ bắt người đó chết theo,
nếu thật là tôi hợp với với cô ta, chẳng lẽ tôi sẽ bị ám đến chết hay
sao? Tay chân tôi bắt đầu run rẫy khi tiến đến nơi phát ra tiếng rên.
Càng bước, tiếng rên càng rõ và gần hơn. Đền đầu khúc cua, tôi đã hoàn
toàn nghe rõ mồn một.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đằng sau khúc cua này chính là nguồn phát
ra tiếng rên đó. Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh rồi từ từ bước
đến, 1 bước rồi 1 bước nữa. Khi đã đến rất gần khúc cua, tôi nắm chặt
nắm đấm, gồng người để chuẩn bị tinh thần mặc dù không biết số phận của
mình ra sao. Nhưng đã quyết chí, tôi lao ra kèm theo một tiếng thét xé
màn đêm. Bóng đen trước mặt đang ở dưới chân, tôi vội chồm đến trấn áp
nó xuống đất với mọi sức mạnh mình có được. Tuy nhiên nếu bóng đen này
là ma quỷ thì tôi không tin lắm, vì cơ thể của nó rất ấm, lại còn tỏa ra mùi thơm dìu dìu làm tôi cảm thấy hơi kích thích. Vả lại giọng của nó
cũng rất giống một giọng nói lúc nào cũng bên cạnh thân thiết với tôi
trong thời gian qua…
“Ngọc Lan…”
Tôi còn chẳng thể tin vào mắt mình được nữa, Ngọc Lan đang ở trước
mắt tôi, bằng da bằng thịt chứ không phải là trò ma quỷ hiện hình. Quá
bàng hoàng, tôi sốc nàng dậy:
-Lan, sao lại ở đây?
-Lan…lo cho Phong mà!
-Vậy là Lan đã cất công tìm đến đây sao?
-Ừa, tại ở nhà Lan không an tâm!
-Chân của Lan bị sao vậy?
-Lúc nãy vấp phải vật gì cứng lắm, như đá vậy…đau…!
-Uầy, do lỗi của Phong cả?
-Chéri đừng ngốc vậy, lúc đầu đến đây Lan sợ lắm, nhưng nghĩ đến Phong thì Lan chẳng còn sợ gì hết luôn…ơ…
Nàng chỉ kịp nói đến đó, cảm xúc trong lòng tôi vỡ òa từng hồi cồn
cào. Tôi đã ôm Ngọc Lan bằng cả trái tim, cả tấm lòng của mình và không
biết nàng cảm nhận được cảm xúc của tôi hay không khi nàng cũng rụt rè
choàng tay ôm lấy tôi, trao vào má tôi một nụ hôn phớt thật khẽ, thật
nhẹ nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy hạnh phúc vô vàng với hàng ngàn mạch
máu nổ tung…
-Chéri, vào trong đi, ở ngoài này lạnh…!
Nàng nũng nịu cấu nhẹ vào ngực tôi.
-Ừa, mà để Phong xem vật đó là gì mà Lan vấp phải chứ, ở đây toàn cỏ đâu có đá cục!
Tuy nhiên chỉ mò được một lúc, tôi giật mình phát giác ra một tản đá
khá lớn nằm ven còn đường mòn. Càng nhìn tôi càng thấy nó giống một bia
đá đã được ai đặt ở đây từ lâu vì nó nằm ngã xuống đất chứ không được
dựng đứng lên như những tấm bia khác. Nó khiến tôi hiếu kì muốn dựng lên để tìm hiểu những gì ẩn chứa ở nó. Khi được ánh đèn pin rọi vào, những
dòng dữ lần lượt hiện ra rõ ràng và ngắn gọn:
“Trần Thị Trang.
1965-1987
Chợ Lách-Bến Tre”
Một luồng hàn khí bỗng nhiên chạy dọc sống lưng tôi lạnh ngắc, tê
cóng. Tôi chợt nhớ lại cô gái tôi nằm mơ lúc trưa cũng cỡ tuổi như thế
này, chẳng lẽ cô ta đang được chôn ở đây và đã báo mộng cho tôi biết
thật sao…
-Phong…nè, bị gì vậy?
Ngọc Lan quơ quàng tay trước mặt tôi lây tỉnh.
-Không…không có gì đâu!
-Sao lại không có gì, nhìn Phong căng thẳng quá, bia đá này ghi tên ai vậy, Phong quen à?
-Không…Phong không quen người này, vào trong thôi!
Giờ này, tuy có Ngoc Lan cạnh bên nhưng nỗi sợ của tôi lại không
thuyên giảm chúc nào, trái lại nó còn gia tăng gấp bội phần từ khi bắt
gặp cái bia mộ đó. Nó không gậm xuống đất, mà năm trơ trơ trong bụi cỏ,
chẳng biết là bao lâu rồi nhưng khi tôi cầm vào hơi nóng của đất vẫn còn ấm lắm. Nó làm tôi cảm thấy sợ cực độ, tay chân bắt đầu run lẩy bẩy.
-Nè, chỗ ở của Phong đó hả?
Nàng nhíu mày khi nhìn vào căn phòng bỏ hoang nơi tôi tá túc qua đêm này.
-Chịu thôi, chỗ nghĩ tạm thời mà, làm biếng dọn lắm, lát chắc trải chiếu ra mà ngủ luôn thôi!
-Hừ, đồ làm biếng, hông dọn dẹp lại thì làm sao ngủ ngon chứ, ẩm thấp thế kia mà!
-Có chổi gì đâu mà dọn!
-Lan biết trước thế nào cũng có việc này nên đem theo dự phòng nè!
Nàng rút trong chiếc balô ra một chiếc chổi nhỏ.
Để tiện cho nàng dọn dẹp, tôi phải đi ra ngoài tránh hít phải bủi bẩn lâu năm. Nhưng nói ra ngoài thì không đúng lắm bởi tôi chẳng dám đi đâu cả, chỉ đứng tòng ngong ngoài cửa mà dòm dáo dác vào trong xem nàng dọn dẹp thôi. Cái bia mộ lúc nãy đã làm tôi bị ám ảnh, mỗi khi nhìn vào bất cứ khoảng tối nào, tôi cũng đều tưởng tượng ra khuôn mặt tóc xỏa bù xù
của cô gái đó, quả thật là đáng sợ lắm.
Tôi thở hắc nhìn ngắm cảnh vật tối tăm xung quanh. Chợt có một tiếng
gọi vang lên giữa bóng đêm vắng lặng, nó rất xa xăm như từ thế giới bên
kia. Bỗng nhiên ngay khúc đường gần chỗ bia mộ, hiện lên lờ mờ một đóm
sáng xanh lè, bay lơ lửng một cách ma quái. Tiếng gọi càng rõ hơn nhưng
thật lạ, tôi không cảm thấy sợ mà cảm giác như có một thứ gì đó cứ thôi
thúc tôi tiến đến đóm sáng đó:
“Lại đây, lại đây, à ơi…lại đây với chúng tôi…”
-Phong ơi…phòng dọn xong rồi, vào nghỉ nào…
Một tiếng gọi khác lại cất lên, nó như làm tôi tỉnh giấc. Không gian
xung quanh bỗng dưng im bặc, ngay cả đóm sáng xanh cũng không còn nữa.
Tôi cứ như trải qua một giấc mơ thật lạnh lùng, trán tôi cứ đổ mồ hôi
từng dòng mặc dù không khí xung quanh không phải là nóng.
-Á há há há há…!
Tôi giật mình muốn đứng tim khi một tiếng cười ghê rợn vang lên trong màn đêm vắng lặng. May mà có bức tường đằng sau đỡ tôi, nếu không thì
chắc tôi đã ngã oạch xuống đất vì sợ hãi kinh độ rồi. Tiếng cười lại
vang lên, nó dồn dập hơn, ma quái hơn cứ khiến trái tim tôi co thắt từng nhịp. Tôi rón rén bước lùi về sau với đôi mắt nhìn dao dác xung quanh.
Từng bước rồi từng bước tôi từ từ lùi về căn phòng nơi Ngọc Lan đang dọn dẹp để tìm một chỗ dựa vững lòng. Nhưng đột nhiên tôi đụng phải một vật cản phía sau làm tôi giật mình la thất thanh:
-Phong, bình tĩnh! Là Lan nè!
Nàng lao đên ôm chặt tôi khi tôi đang có ý định vùng chạy.
-Lan hả, vừa nãy Lan có nghe tiếng cười không?
-Có chứ, nên mới chạy ra đây xem Phong thế nào nè!
-Ma…ma có thật đó, cả hai chúng ta đều nghe mà!
-Bình tĩnh đã, đừng tự hù dọa mình!
-Bây giờ phải làm gì đây?
-Tiếng động hình như phát ra từ sân trường đằng trước đó! Chúng ta đi xem đi!
-Đừng Lan, nguy hiểm lắm!
-Nguy hiểm cũng phải đi, Phong đã nói là không sợ gì mà, vả lại chúng ta phải tìm bằng chứng mà không có thực để cho Khánh chịu thua chứ!
-Nhưng…
-Nếu Phong sợ thì Lan đi một mình!
-Khoang đã, Phong sẽ đi!
Chẳng còn cách nào khác, hai đứa tôi mon men mò ra ngoài sân trường
vắng tanh để xem xét sự việc. Thật lòng tôi bây giờ hoảng loạn lắm, chỉ
muốn nấp vào một góc mà cầu mong mọi chuyện không xảy đến với mình.
Nhưng Đã trót đi theo Ngọc Lan rồi, tôi chẳng thể để nàng lo lắng hơn
được, tôi cứ tỏ ra thật mạnh mẽ trong khi tim tôi gần như đã ngưng đập
theo những tiếng cười xa xăm, ma quái cứ phát ra liên hồi. Nhưng đến khi bọn tôi ra được đến sân trường. Mọi thứ lại yên ắng như lúc ban đầu,
chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây nghe xào xạc từng cơn rồi nhẹ đi rì rào như sóng vỗ.
-Thấy chưa, có gì đâu mà phải lo, tiếng cười hết rồi!
Ngọc Lan cười khi vỗ vai tôi.
-Nhưng rõ ràng là lúc nãy còn nghe!
-Chắc ai xem hài vui quá nên cười thế thôi mà!
-Uầy, chắc là vậy thôi về đi!, Phong buồn ngủ rồi!
Tuy nhiên khi tôi quay đi, Ngọc Lan vẫn còn đừng sững ở đó. Tôi lây vai nàng cũng không có chút phản ứng.
-Lan, bị gì vậy, đi thôi!
-Phong…nhìn…nhìn đằng trước kìa, có phải Lan đang nhìn nhầm không?
-Cái gì…cái…hả?
Tôi nuốt khan, há hốc với những gì đang hiện diện trước mắt.
Ở đằng xa kia, gần ngay chiếc trống trường là một bóng trắng đang
đứng lơ lững ở đó. Thi thoảng những cơn gió nhẹ lại thổi làn tóc phủ
trước mặt lên để lộ ra khuôn mặt trắng bệch làm chúng tôi run lên bần
bật, trái tim như thắt nghẹn. Tôi nắm tay Ngọc Lan vùng chạy đi, cắm đầu mà chạy trong tiếng cưới ma quái lại vang lên ghê rợn. Hai đứa tôi cứ
chạy mãi chạy mãi, chỗ nào có đường là chúng tôi chạy, chạy tuốt lên cả
tầng ba dãy phòng học. Nhưng chạy được một lúc chân tôi như bước vào
khoảng hư vô khiến nó cứ chìm dần, chìm dần rất nhanh, tôi gần như bị
hút vào khoảng đen đó để rồi chẳng còn nhận biết được gì nữa…
-Cứu tôi với…nặng lắm…cứu tôi!
Tôi giật mình choàng tỉnh với giấc mơ về cô gái xỏa tóc.
Xung quanh trời vẫn tối đen như mực, tôi nhõm dậy và cảm nhận cơ thể
mình cứ nhói lên từng cơn đau đớn. Chắc có lẽ lúc nãy tôi chạy nhanh quá đã dẫm phải cái lỗ to ở sàn nhà khiến tôi rơi thẳng xuống tầng dưới bất tỉnh. Giờ đây tôi phải đối mặt với nhiệm vụ khó khăn là vượt qua một
loạt căn phòng lạnh tênh trên tầng 2 dãy phòng học bỏ hoang này để tìm
Ngọc Lan. Nó còn khó hơn lên trời khi tim tôi lúc này cứ đập như trống
trận khi nghĩ đến những phòng học không người lạnh lẽo trước mắt. Nhưng
dù sao tôi cũng chẳng thể mãi ở đây được, tôi cần tìm Ngọc Lan và chắc
rằng nàng vẫn an toàn. Nghĩ thế, tôi nuốt khan bước những bước nặng nề
về phía trước từng bước rồi từng bước. Bỗng nhiên một luồng gió từ đâu
thổi táp vào gáy tôi nghe lạnh ngắt như ai vỗ vào. Tôi lại cố gắng bước
tiếp bỏ mặc cho nỗi sợ ngày càng dân trào. Đồ rằng nếu có bất cứ vật gì
xuất hiện trước mặt tôi lúc này, chắc là tôi sẽ đứng tim tại chỗ mà chết không kịp thở.
-Méo…!
Dường như mỗi ý nghĩ của tôi lúc này trở nên linh nghiệm vô cùng, chỉ mới nghĩ đến một con mèo từ trong lớp bay thẳng ra hành lang làm tôi
giật mình té ngửa. Nó đen ngòm, cặp mắt sáng vợi trong đêm một ánh sáng
ma quái. Nó cứ nhìn tôi một lúc lâu làm tôi như chết cứng tại chỗ chẳng
dám nhúc nhích. Nhưng rồi nó cũng quay đầu bỏ đi. Đáng lẽ ra tôi đã có
thể chạy sang chỗ khác nhưng không hiểu sao tôi lại bị cuốn hút cứ muốn
đi theo nó. Tôi đi theo nó khá lâu, nói đúng hơn là nó đang dẫn tôi đi
một nơi nào đó tôi chẳng thể biết được. Tôi cứ đi mãi cho đến khi nó
dừng lại và đi vòng vòng trước cửa một phòng học đã cũ kĩ rồi phóng đi
mất hút vào bụi cỏ gần đó với tiếng kêu giật thót.
Tôi đứng ngẫn ở đó một lúc lâu trước khi rụt rè tiến lại mở cánh cửa
khép hờ đang che phủ một bí mật động trời đang ở bên trong. Cửa mở đến
đâu, nó kêu rin rít lên đến đấy nghe như tiếng kêu ai oán vọng từ cõi xa xăm. Cửa vừa mở, một luồng khí lạnh băng ập vào người tôi muốn phát
sốt, từ ngoài cửa sổ vọng vào những âm thanh thảm thiết như van xin, như nài nỉ theo những cơn gió cắt lạnh lẽo, u ám làm tôi cứ run cực độ theo những bước chân.
Ở giữa căn phòng trống không là một mảnh giấy màu vàng có ghi một ký
tự gì đó rất lạ, đè úp lên mảnh giấy là một cái chén cổ đã phủ đầy bủi
bẩn, nếu để ý kĩ quanh miệng chén có thể thấy những vùng đen lan rộng
như máu đã khô, kèm theo đó là môt chiếc lư hương bằng đồng đặt đè lên
cái chén. Nhìn nó như một một trận đồ để áp chế ai đó vậy. Khi tôi đến
càng gần tiếng kêu đó càng thảm thiết hơn bao giờ hết, căn phòng cũng
trở nên lạnh hơn, nó lạnh như nhà xác, lạnh băng!
Nhìn cái trận đồ trước mặt, linh tính cứ bắt tôi phải làm một việc
trái với đạo lí, luân thường – Đập nát cái trận đồ này – nhưng tay chân
tôi cứ cứng đơ trước nhưng âm thanh xa xăm, lạnh lẽo. Bên ngoài tiếng
cười ghê rợn lại vang lên liên hồi, cả tiếng bước chân dọc hành lang
ngày một rõ hơn làm tôi tưởng tượng đó là một con quỷ thành tinh đến ăn
thịt tôi để tu luyện một thứ bùa ngải gì đó và nó đang ở trước mặt của
tôi. Dù không biết chắc nó có đúng với những gì tôi đoán hay không nhưng tôi đã quyết, quyết phá hủy cái trận đồ đó. Tôi nhặt một cây gậy chống
bàn, quất bay cái lư hương văng vào tường nghe chát chúa. Ngay lập tức
tiếng kếu gào trở nên thảm thiết hơn, nó đau đớn nó gào thét thành
tiếng, tôi có thể nghe rõ mồn một. Nhưng tôi không còn quan tâm nữa, tôi cầm chắt cây gậy, vùng hết sức bình sinh của mình mà hét một tiếng thật lớn đồng thời đập mạnh xuống cái chén máu làm nó vỡ tan, bắn tung tóe.
Không gian xung quanh bỗng trở nên im ắng, tiếng cười khanh khách,
tiếng gào thét thảm thiết không còn nữa ngay cả không khí lãnh lẽo cũng
biến mất. Nó đã bóc hơi theo làn khói trắng bay lên trần nhà và mất hút
trong màn đêm. Tôi ngồi phục xuống, buông cây gậy ra thở dốc từng cơn.
Cả cơ thể tôi như mất hết sức lực hoàn toàn, không thể cử động được nữa. Thế nhưng chỉ duy nhất có một thứ chưa biến mất, đó là tiếng bước chân. Nó ngày một rõ hơn, gấp rút hơn. Lúc này tôi hoàn toàn hết sức để tự vệ rồi, đôi mắt tôi mệt mỏi, mờ dần theo cái bóng đen đang đến gần tôi…rất gần…
-Cảm ơn…cảm ơn…ân nhân…
Tôi giật mình mở mắt khi những tia nắng ban mai chiếu thẳng vào mặt.
Nhìn một lượt khắp tay chân, tôi thở phào nhẹ nhõm và an tâm là mình vẫn còn lành lặn sau một đêm kinh hoàng. Nhưng tôi chỉ thắc mắc một điều là mình đang ở đâu khi xung quanh tôi lúc này là một căn phòng ấm áp ngập
tràn ánh nắng.
-A, Phong tỉnh lại rồi hả?
Ngọc Lan bỗng nhiên từ ngoài cửa chạy vào làm tôi giật thót.
-Phong đang ở đâu vậy?
-Ở nhà của chú bảo vệ trường đó!
-Sao, hôm qua Phong nhớ còn đang trong trường!
-Lan thấy Phong gục trong một căn phòng ở đó đó, bộ Phong gặp chuyện gì ghê lắm sao?
Nghĩ đến những tình tiết ghê rợn mà tôi đã gặp hôm qua, có kể chắc
không ai tin lại còn nói tôi khùng nữa thì khốn nên tôi lắc đầu chối
nguây nguẩy:
-Không có gì đâu, tại Phong vấp cây gậy té đập đầu vào tường đó!
-Um…đúng là đồ hậu đậu!
-Mà cái lúc Phong bị té xuống tầng 2, sao không tìm thấy Lan đâu cả?
-Hì hì, xin lỗi chéri nhé, vìLan có chạy đến chỗ Phong thấy Phong không sao nên…
Đột nhiên, nàng trầm ngâm.
-Uầy, thôi không sao đâu! Không muốn nói cũng được!
-Hì, chỉ có chéri hiểu Lan thôi!
-Mà cảm ơn Lan hôm qua đã gọi Phong nha! Cái lúc dọn dẹp trong phòng ấy!
-Ơ, Lan có gọi Phong lúc nào đâu! Phong đang nằm mớ phải không?
-Sặc…chẳng lẽ…
-Chẳng lẽ sao? Mà thôi để Lan cho phong biết một bí mật này, chắc chắn sẽ giải đáp thắc mắc của Phong đó!
Nói rồi nàng quay sang gọi chú bảo vệ vào với khuôn mặt hồ hởi.
Chú đi vào niềm nở:
-Con đã khỏe rồi hả?
-Dạ, khỏe rồi!
-Hùm, cũng tại chú mà ra cả!
-Hả, sao lại liên quan đến chú!
Ông từ tốn khuấy ly cà phê rồi thở dài:
-Những chuyện mà ở trường này lo do chú gây ra đấy!
-Sao…sao lại như thế được!
-Tiếng cười trẻ con là do chú thu thanh rồi phát qua dàn loa cũ của trường đó!
-Hả? Vậy còn cái bóng trắng gần trống trường?
-Hình nhân chú mua ở chờ rồi về khâu vá thêm vào thôi!
-Vậy tất cả chuyện ma ở trường do chú thiêu dệt hết sao!
-Đúng, cũng vì không muốn cái trường này bị đập bỏ nên chú mới bất đắc dĩ làm thế thôi!
Ông thở dài, phải nói là thở thật dài những hơi thuốc trắng ngà với đầy vẻ nghĩ ngợi.
Cũng đúng, đây là ngôi trường, cũng là ngôi nhà hiện tại của chú bảo
vệ, người ta đập trường rồi chú còn có thể đi đâu được nữa đây. Càng
nghĩ tôi càng thấm thía từng cảnh đời bị lâm vào tình thế oan nghiệt
phải dùng mọi thủ đoạn để mưu sinh. Thiết nghĩ chú bảo vệ chỉ dọa ma
người khác vì chén cơm của mình thôi, trước đây học sinh cũng yêu quí
chú ấy lắm mà…
-Vậy mấy đứa biết sự thật rồi có định phanh phui ra không, chú không cản đâu!
Ông vứt điếu thuốc xuống sàn rồi dùng chân dậm tắt.
-Việc này bọn con cũng không biết nữa – chợt nhớ đến tấm bia, tôi hớn hải – mà bác có biết ai tên Trần Thị trang không ạ?
-À, trước kia đây là một đồng cỏ, cô ta là gái điếm bị cưỡng hiếp rồi giết ở đây, không ai đến nhận thân nhân, vì thế nên người ta mới đặt
một bia mộ sau trường đấy, con đã thấy đúng không?
-Dạ, nhưng vì sao nó lại bị bứng lên nằm lăn lóc thế ạ?
-Chú cũng không rõ, hình như khi xây trường người ta đã bóc cốt cô ta đi rồi, chỉ để lại bia mộ đó thôi.
-Vậy còn cái trận đồ phía sau trường thì sao ạ?
-Con nói trận đồ gì?
-À, dạ hông có gì?
Nhận thấy nét mặt của chú bảo vệ không phải là đang nói dối nên tôi
cũng không muốn hỏi tới nữa. Cứ để chuyện đó mãi đi vào dĩ vãng đi thì
hơn, dù gì chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng không muốn nhắc đến, hãy để
nó trôi vào quên lãng mãi mãi…
Cũng vừa lúc đó, tiếng thằng Khánh đã ý ới ở ngoài đường làm tôi và
Ngọc Lan hớn hở chạy ra đón nó vào nhà. Tất nhiên là thằng Khánh rất
ngạc nhiên vì tôi và Ngọc Lan lúc này vẫn bình yên vô sự rồi. Xét chung
thì nó đã thua tôi về chuyện cá cược và phải đãi bọn tôi một chầu nước
mía tưng bừng hoa lá với một tràn các câu hỏi về những gì tôi đã gặp vào tối qua. Tôi mặc sức cứ chém lấy chém để về chuyện ma cỏ làm nó phải
gọi là tái xanh mặt mày đi.
Còn về ngôi trường, sau khi tôi trở về thành phố không lâu, ngôi
trường đó đã bị đập bỏ và được xây thành nhà lồng Chợ lách mới thay thế
cho nhà lồng cũ đã xuống cấp. Chú bảo vệ thì đã được chuyển đến làm bảo
vệ ở trường cấp 3 thị trấn. Mọi chuyện ma quỷ từ đó cũng chấm dứt luôn,
không còn ai nói tới nữa
Nhưng nghe đâu khi đào móng xây chợ, người ta đã phát hiện ra một bộ
hài cốt của người con gái, ngay vào vị trí tôi phá trận đồ. Vậy ngoài
Trần Thị Trang ra, còn ai ở đó nữa? Đó có phải người đã báo mộng cho tôi không?
Vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn mà tôi không bao giờ biết được…