-Phù, cái cuối cùng…ây chà…!
Tôi ngồi bệch xuống đất khi vừa xếp xong cái ghế cuối cùng để chuẩn
bị đóng cửa quán vào buổi tối. Cả người tôi giờ đây uể oải vô cùng cứ
như vừa đánh nhau mấy chục hiệp vậy, ấy thế mà con bé Linh vẫn đứng sừng sững, vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là mệt mỏi cả. Thấy tôi như cá mắc
cạn, con bé cười khì:
-Con trai gì mà yếu xìu!
-Ơ, mệt thiệt chứ bộ, anh dọn bàn còn nhiều hơn em đó!
Tuy nhiên, con bé không nói gì, chỉ khẽ khàng ngồi xuống cạnh tôi rồi trầm giọng:
-Lúc trước khi mới làm, em cũng mệt lắm, thậm chí còn không nhấc nổi cái ghế đó!
-Thế sao em vẫn làm, không về nhà nghỉ ngơi chứ, em còn đi học mà!
-Xì, đúng là con trai bọn anh ứ chịu hiểu sâu xa gì cả!
-Em cứ lấp lững thế sao mà anh hiểu được!
-Mệt ghê cứ phải đợi em nói hông hà, em muốn được chững chạc hơn…!
-Sao? Chững chạc hơn à?
-Ư…trong…mắt anh…!
-Ử…!?
Tôi chợt giật mình bởi câu nói của con bé, có thể là tôi nghe lầm,
cũng có thể con bé thực sự đã nói câu đó. Nó khiến tôi hơi bồi hồi ở tim và có một chút gì đó ứ nghẹn ở cổ họng khiến tôi chẳng thể nói được lời nào. Tôi cứ nhìn con bé, con bé cứ nhìn tôi mà hai má đỏ au, đỏ ửng.
-Hai đứa dọn bàn xong chưa vào tắm rửa ăn cơm nè!
Tiếng thím năm vang lên làm tôi lẫn cả con bé giật mình quay về hiện
tại, nó vội đứng dậy chạy thật nhanh vào trong làm tôi chưa kịp ú ớ gì,
chỉ khi tôi rệu rã đi vào trong mới được thím năm cho biết tọa độ của
con bé:
-Hai đứa lại cãi nhau cái gì mà con bé Linh chạy thẳng vào trong nhà tắm thế?
-Dạ hông biết nữa, chắc nó buồn đi vệ sinh đó thím!
Tôi chẳng biết nói sao ngoài gãi đầu cười hềnh hệt nói qua loa cho qua chuyện.
Cứ tưởng sự việc sẽ qua đi sau khi vào bàn ăn ấy thế mà khi dọn cơm
ra chẳng thấy con bé ở đâu cả, mãi đến chén thứ 2 tôi mới rụt rè hỏi
thím năm:
-Ủa bé Linh đâu rồi thím, nó không ra ăn cơm hả?
-Lúc nãy nó múc một tô cơm rồi chạy vào phòng rồi!
-Hả, sao vậy thím?
-Không biết, thím thấy hai đứa bây cứ giỡn hớt miết rồi gây nhau.
-Dạ, giỡn vui mà thím!
-Mà cũng nhờ con đấy!
-Là sao thím?
-Từ ngày nó lên đây cứ cắm đầu làm ít nói chuyện với thím lắm, có con từ sáng giờ nó mới tíu tít lên thế đó chứ!
-Dạ…hề…tại có người mới nên nó vui vẻ thế đấy thím!
-Hay tối nay con dẫn nó ra ngoài chơi cho nó thư giản chút đi, hơn tháng nay nó cứ ru rú ở quán này hoài thím cũng thấy tội!
-Dạ để lát ăn cơm xong con vào rũ nó thử!
Nói thì dễ thế thôi nhưng đến khi làm tôi mới thấy khó cỡ nào. Khi
vào phòng ngó thấy tô cơm trống trơn với một cục mền to đùng u trên
giường là tôi biết nó lại đang trốn tôi rồi. Nhưng kì này tôi không áp
dụng vũ lực như lúc sáng nữa, cũng một phần là trong lòng tôi bây giờ
cũng không muốn lắm, cứ thấy ngại ngại thế nào cho nên chỉ khẽ gọi nó:
-Nè, còn thức không?
-Ứ, ngủ òi!
-Ngủ sao còn nói?
-Nói mớ hông được à?
-Ẹc, thôi thôi nghe anh nói nè!
-Ứ nghe!
-Uầy, nằm trong phòng hoài chán lắm, hay ra ngoài di dạo với anh nhé?
Nghe đến đây đột nhiên con bé lật mền nhõm dậy:
-Anh nói sao?
-Thì ra ngoài…đi dạo!?
-Thật hông?
Nó nhìn tôi với ánh mắt sắc lẽm có pha chút nghi ngờ.
-Thì thật, dậy sửa soạn tóc tai đồ đi!
-Sao còn ngồi đây?
-Hử?
-Cái ông này ra cho người ta sửa soạn!
-À à rồi, nhanh đấy!
Nói là dẫn con bé đi chơi cho oai chứ thật ra tôi có rành gì về nơi
này đâu, 4 năm trôi qua cái gì cũng thay đổi từ đường đi cho đến cảnh
vật, ở đây tôi không đi lạc mà may lắm rồi huống chi là dẫn con bé đi
đây đó chơi, cho nên nhiệm vụ của tôi lúc này là đi tò tò theo sau con
bé để nó thích đi đâu tùy ý, dù gì tôi cũng không thích đi dạo cho lắm,
chỉ thích ngồi một chỗ nào đó nhìn ngắm cảnh vật mà thôi. Nhưng tối nay
trông con bé lạ lắm, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn dáo dác xung quanh như đang trốn tránh ai đó.
Thấy lạ, tôi khều vai nó:
-Nè nè, bộ đang trốn nợ hả?
-Hông có, đang tìm cái bọn kia!
-Bọn nào thế, em thiếu nó bao nhiêu?
-Cái ông này, người ta có thiếu nợ đâu! Tại có mấy thằng ở đây hễ gặp em là cứ theo chọc mãi!
-Hử, anh có thấy ai đâu?
-Thôi được rồi, muốn thấy chứ gì? Anh đứng đây chú ý kĩ em đấy, khi nào thấy em ra hiệu thì tới liền đó biết chưa?
-Ờ rồi rồi!
Mặc dù chả hiểu gì nhưng tôi cũng dõi mắt theo con bé đi về phía góc
tối nơi có ngã rẽ đâm ra đường lớn ở tay phải, đi đến đó con bé đứng lại một lúc trước khi có một tốp thanh niên khoảng 3 thằng từ một quán cà
phê gần đó tiến đến lân la tiếp chuyện. Nhìn nét mặt bọn chúng đểu lắm,
cứ cười nói với con bé linh chuyện gì đó khiến nó khó chịu ra mặt, nhưng nếu con bé bỏ đi thì bị đám thanh niên đó lại dàn hàng ngang chặn lại.
Đến mức chịu không được nữa, con bé mới vẫy tay ra hiệu với tôi.
Ngay lập tức, tôi hùng hổ đi tới như anh hùng cứu mĩ nhân làm cho đám thanh niên đó cứ nghệch mặt ra chả hiểu gì cho đến khi tôi đến chỗ con
bé chống nạnh ưỡng ngực:
-Có chuyện gì vậy Linh?
-Mấy anh này cứ phá em hoài! Em đã bảo là có bạn trai rùi mà!
-Đấy mấy anh nghe chưa, bé Linh có bạn trai rồi!
-Nó là ai mặc kế chứ, miễn nó không có ở đây thôi!
-Anh iu, bọn họ vấn cố chấp kìa!
-Ừ để anh…hả…?!!?
Tôi giật mình muốn rụng rời vì câu nói của con bé. Nó muốn mượn tôi
làm người yêu hờ của nó để mấy thằng thanh niên kia thấy khó mà rút lui. Nhưng quả thật là sốc não quá sức tưởng tưởng, lúc nãy khi nó nắm lấy
tay tôi mà tóc gáy tôi cứ dựng đứng lên gợn từng cơn. Dù vậy tôi vẫn cố
gắng trấn tĩnh để đối phó với cả bọn trước mặt đang có chủ ý lấn tới:
-À mấy anh cũng nghe con bé nói rồi đấy, xin cảm phiền nhé!
-Lừa tụi tao à, bồ bịt gì mà mày gọi nó bằng con bé, nghe như anh em ấy!
-À thì, tên thân mật tui gọi cục cưng của tui, hông được à, phải hông em…êu…hic!!?
-Hì phải đó, thương quá đi à!
Bọn nó nhìn tôi có vẻ nghi hoặc lắm nhưng thấy con bé Linh cứ tíu tít nắm lấy cánh tay tôi không buông nên cũng đành chào thua, mặt mày quạo
quọ mà bỏ đi đi một hơi trở vào quán, không quên để lại cái lườm vào tôi đầy căm tức chừng tôi chỉ cần nói một câu nữa thôi là bọn nó sẽ bay vào tấp tôi ngay vậy.
Khi rắc rối đã qua đi, tôi mới vuốt ngực mà thở phảo nhẹ nhõm. Tuy
nhiên cảm giác siết chặt ở cánh tay vẫn còn đó, thậm chí là còn siết
chặt hơn cả ban nãy nếu tôi không quay sang và giật mình khi con bé Linh vẫn bấu chặt cánh tay tôi nhiệt tình.
-Này, xong rồi thì buông ra đi chứ!
-Hông thích, thế này ấm lắm, hè hè!
-Uầy uầy, thôi đi chứ, lớn hết rồi, cứ thế này sao đi dạo đây!
-Xì, làm như có giá lắm ấy, ứ thèm, lêu!
-Giờ có đi dạo tiếp hông?
-Ứ, thích ở đây!
-Ờ thế thì cứ ở đây nhé, anh đi đây, cái bọn kia có kiếm thì đừng có gọi anh lại!
-Hơ, chờ với đồ vô tâm!
Giồng Trôm nhìn chung cũng giống như bên Chợ Lách tôi, có nơi nhà
tường sang sát, có nơi thưa thớt toàn đồng ruộng, cây cỏ nên cũng chẳng
có gì để ngắm cảnh cả. Phải khó khăn lắm tôi mới tìm được một quán cà
phê có cảnh quan đẹp để nghỉ chân. Như mọi thường ở trên Sài Gòn, con bé lại gọi một lý nước cam rồi chu mỏ hút thích thú. Nhưng lần này tôi cảm thấy nhột lắm, không phải có con gì chích mà là bé Linh suốt buổi cứ
nhìn tôi cuồi chủm chỉm mãi khiến tôi chẳng bao giờ thưởng thức ly cà
phê của mình một cách tự nhiên được.
Hơi bực mình, tôi cau mày nhìn con bé:
-Không lo uống đi mà cười cái gì thế, cốc cho cái bây giờ.
-Hì, thì mắc cười anh lúc nãy chứ sao?
-Cười gì, anh chưa tính cái vụ bắt anh đóng kịch là may rồi!
-Hứ, làm như thiệt thòi cho anh lắm hông bằng!
Con bé nhăn mũi giận dỗi tiếp tục hút ly nước cam.
-Mà này, làm gì mà cái tụi đó lại đi chọc ghẹo em!
-Hông biết, mấy ngày đầu em về đây cũng bình thường, cho đến khoảng 1 tuần sau bọn nó bắt đầu đeo đuổi, cứ canh mỗi lần em ra ngoài là đi
theo trêu ghẹo, còn không thì cứ ngồi trong quán cà phê gọi em!
Nó thở dài một hơi rồi lại tiếp tục chu cái mỏ bé xinh của mình hút từ từ ly nước cam.
Cũng phải, con bé bây giờ đã 14, cái tuổi bắt đầu trổ mã của con gái. Từ gương mặt, làn da, giọng nói, cho đến mái tóc cột đuôi gà đều đã
thay đổi rõ rệt so với một con nhỏ mặt mũi lắm lem, đen thủi và đầu tóc
lúc nào cũng xuề xòa rối tịt như hai năm trước đây. Chỉ riêng tối nay
thôi con bé đã mặc một chiếc quần đùi sóc kết hợp với chiếc ao phông
trắng mỏng làm cho cả tôi còn thấy nóng mặt huống chi là mấy thằng thanh niên đó.
-Này, lúc nào đi ra ngoài em cũng mặc đồ thế này à?
-Chỉ khi phụ bán quán em mới mặc quần dài thôi, ngày hè nóng lắm, hì hì!
-Uầy, sau này ra ngoài em bớt mặc mấy đồ hở han này đi thì sẽ bớt mấy thằng theo phá đấy!
-Ứ đâu, nóng lắm!
-Thế thì rán chịu đi!
-Blè…!
Nó vẫn cười đùa hút những ngụm cuối cùng của ly nước cam trước khi
lại trở về quán của thím năm sau chuyến đi dạo thú vị và quý báu này.
Nhưng nói là con bé đã thay đổi hoàn toàn sau 2 năm thì cũng không đúng. Ngoài ngoại hình thì tình cách của con bé có thể nói là chẳng thay đổi
gì so với lúc trước cả, vẫn tinh nghịch, vẫn vô tư và đặc biệt là cái
tính lười biếng vẫn còn hiện diện rõ rệt. Đi được một đoạn, con bé lại
than thở:
-Mỏi chân quá à, nghỉ chút đi!
-Gì, mới có chút mà mỏi rồi à, đừng có lười biếng quá!
-Người ta mỏi thiệt chứ bộ, coi nè chân muốn phồng luôn rồi!
Con bé cứ chề cái mặt mèo con ra làm bao nhiêu nỗi bực bội trong
người tôi cuốn gói đi sạch, chỉ để lại một chút gì đó cảm giác mềm mềm
trong lòng gọi nôm na là mềm lòng với con bé mà thôi. Thế nên chẳng còn
cách nào khác, tôi đành tặc lưỡi ngồi khom người xuống:
-Leo lên đi, về lẹ trời tối rồi!
-Hí, anh Phong…!
Nó tíu tít nhảy phóc lên lưng làm tôi thí đều muốn chúi nhũi xuống đất.
-Nè nè, chỉ ngồi lên lưng thôi, đừng có dựa với quàng cổ đấy!
-Hứ, lại làm như có giá lắm, hông cho thì cứ thích làm đấy!
Nó vòng tay bấu chặt lây cổ ôm cứng tôi lại khiến tôi giật mình loạng choạng suýt té, ấy thế mà nó càng không bỏ ra, có lẽ vì do sợ té nên nó càng bấu chặt hơn, cả người nó như dán chặt vào lưng tôi vậy, máu nóng
cứ đổ dồn vào mặt đỏ bừng, nóng hổi.
-Gì mà làm thấy ghê vậy, cõng mà hông cho quang vai té thì sao!
-Thì vịnh vai thôi, quàng cổ nóng nực lắm!
-Hì…!
-Cười gì đấy!
-Ngụy biện, rõ yếu mà, lêu!
-Sặc…! Em lấy câu này từ ai đấy!
-Ai biết đâu, hồi trên thành phố nghe mấy chị nói vậy em thấy hay nên nói thôi, mà đúng yếu thật, hí!
-Nè nè, có nhắc đến chữ đó nữa là cho xuống đất đó nghen!
-Blè, hông cho nói thì thôi, giờ cõng em về đi!
-Hừm, bực cả mình!
Tính sơ bộ thì 3…4 à không 5 người rồi, thấy tôi hiền lại bảo yếu,
tôi mà mạnh bạo xem có bảo tôi biến thái này nọ không cơ chứ. Con trai
là thế đấy, khổ lắm lúc nào cũng bị mang tai tiếng cả, hiền quá cũng bị
trêu mà đểu quá cũng bị nói, giờ chẳng biết làm sao được ngoài ngậm cười cho qua.
Nhưng nhưng rắc rối khi đến thăm con bé Linh vẫn chưa dừng lại ở đó,
khi về đến nhà sửa soạn chuẩn bị ngủ, tôi mới hốt hoảng rằng nhà thím
năm chỉ có hai phòng, 1 phòng của thím và một phòng còn lại của con trai thím đang học đại học nên bây giờ là của con bé.
Thế còn tôi ngủ ở đâu?
-Bé Linh này, hay con vào phòng của thím ngủ đỡ vài hôm nhé!
-Ứ chịu đâu, phòng con thì con ngủ chứ!
-Thế còn anh Phong thì sao, bộ tính cho anh Phong ngủ ở ngoài sao?
-Ứ biết, con ngủ phòng con à!
Hết cách với con bé cứng đầu, thím năm đánh quay sang tôi dịu giọng:
-Thôi thì con sáng ngủ đỡ phòng thím đi, để thím ngủ chung với con bé Linh!
-Dạ hông được thím ơi, thế phiền lắm hay nhà thím có chiếu không?
-Có chứ, chi thế?
-Con mượn cái chiếu trải ra sàn ngủ đâu đó được rồi
-Đêm xuống lạnh lắm đó con, thím có gối thôi không có mền đâu!
-Dạ hông sao, con trai mà sợ gì mấy cái này!
-Vậy con ngủ đỡ ngoài cửa phòng con bé Linh đi, nơi đó khuất cửa sổ đỡ lạnh hơn, để thím vào lấy cái gối cho con nhé!
-Dạ, cảm ơn thím!
Thế là tôi ngủ yên vị ngoài cửa phòng con bé Linh với chỉ độc một
chiếc chiếu cói và một cái gối kê đầu cho dễ ngủ. Nhưng đúng y như thím
năm nói, đêm xuống những cơn mưa mùa hè bắt đầu rơi lợp đợp lớn dần rồi
lớp dần kèm theo những cơn gió rít thổi lùa vào hành lang nơi tôi ngủ
nghe lạnh rung, tê cóng. Chỉ với chiếc gối kê đầu tôi chẳng thể nào
chống lạnh được, ngặc một nỗi nữa là tôi đã quen nằm ngủ ôm gối nay
chẳng có cái gì xung quanh tôi cảm thấy bức rức vô cùng, cho nên với cái lạnh và nỗi thèm gối ôm, tôi cứ nằm co rúm, cố dỗ giấc ngủ cho bằng
được, đếm cừu, đếm số đủ kiểu cả. Nhưng một lúc sao tôi bỗng cảm thấy
xung quanh tôi đột nhiên có thứ gì bao trùm, nó rất ấm, rất mềm, khiến
tôi cảm thấy thật dễ chịu và dần đi vào giấc ngủ. Tuy nhiên trước khi
chỉm hẳn vào vô thức, tôi cảm giác như má mình có một vật gì đó rất mềm
rất ấm chạm vào, sau đó tai tôi bỗng nghe một lời thì thầm êm dịu:
“Ngủ ngon, em yêu anh…”
Và rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay…
Mà như người ta thường nói, thời gian trôi như thôi đưa, chẳng mấy
chốc thời gian tôi lên đây thăm con bé cũng đã hết, giờ đã đến lúc tôi
phải trở về với đám bạn lóc chóc ở nhà nội để cùng vui chơi đây đó như
trước đây. Con bé Linh cũng nhận ra điều đó, lúc đứng cùng tôi đợi xe
bus, hai má nó cứ xụ xuống mà chẳng nói với tôi một lời nào cả.
Cố nhịn cười, tôi khẽ cốc đầu nó:
-Nè, có phải là anh đi luôn đâu mà mặt chề ra một đống vậy?
-Sao lại hông, anh về lần này biết bao giờ mới gặp!
-Thì năm sau, hoặc em có rảnh lại lên Sài Gòn thăm anh!
-Em sợ lại không có dịp thôi!
-Uầy, nếu không khi anh rảnh lại xuống đây thăm em!
-Hứa đấy nhé! Mà lần này anh thấy em thế nào?
-Thế nào á?
-Về tính cách ấy, có như lúc trước hông?
Thoáng suy nghĩ về câu hỏi của con bé, tôi cười nhẹ:
-Thì cũng như lúc trước thôi!
-Như lúc trước thôi hả? – Con bé bỗng xụ mặt.
-Nè, làm gì mà buồn thế, anh chưa có nói hết mà! Tuy nhiên em đã có đôi nét chững chạc rồi đấy!
-Thật hả, hí!!! – Và nó đã vui trở lại.
Thoáng thấy xe bus đã đến từ xa, tôi vỗ vai con bé cười khì:
-Thôi, xe gần đến rồi anh đi nhá! Em ở đấy phải cố gắng đấy, không được làm quá sức đâu!
-Hì, biết rồi cụ non! Lần sau anh gặp em sẽ không còn là “đôi nét” nữa đâu, chờ đấy!
-Được rồi anh chờ!
Và rồi chiếc xe bus cũng đến và đưa tôi trở về nhà nội. Nhưng chắc
chắn con bé Linh đã tạo trong long tôi một ấn tượng gì đó rất đặc biết,
nó cứ khiến trái tim tôi cứ bồi hồi một cách lạ lùng như cái chạm má và
cả lời thì thầm tối hôm đó nữa, dẫu vẫn còn đôi chút khó hiểu nhưng tôi
vẫn biết chuyện gì đã xảy ra, có thể đó sẽ là một bước ngoặc khá lớn
trong đời tôi.